Nhất Lục ăn uống ở nhà cũng chẳng ngon chút nào.
Trong lúc ấy còn nhận được điện thoại của Đàm Tuyết:
- Cái gì? Hai người sẽ kết hôn
- Đúng rồi! Trong tháng tới, tôi không biết có chuyện gì xảy ra nên mới báo cho cậu hay đây
- Được, tôi biết rồi
Miếng cơm tới miệng cũng chẳng thể vào nổi, Nhất Lục lập tức gọi cho Dương Chí:
- Chuyện lớn rồi.
Tháng sau Khải Tề kết hôn rồi
- Cái gì? Em lấy thông tin từ đâu vậy?
- Anh lo mà tìm cách nói cho giáo sư biết đi.
Em phải về xem Khải Tề sao rồi.
Nhất Lục lại tắt máy để cho Dương Chí phải hoang vuốt mặt mũi cho tỉnh táo lại.
- Cái quái gì đang diễn ra vậy? Làm sao để nói cho Giang Thiệu biết đây
______________
"- Loại người gì không biết? Trai với trai mà nắm tay nhau nhìn phát kinh!
- Thật không muốn hít cùng bầu không khí với bọn nó mà!
- Thể loại này nên được đi chữa trị sớm hơn
- Để ngoài xã hội chỉ làm ô uế thêm"
Những câu nói, những gương mặt, cử chỉ đấy cứ quẩn quanh trong tâm trí nhỏ bé đấy.
Nó làm cho cậu phải hoảng sợ mà tỉnh giấc.
Đồng thời lúc này có cơn đau dữ dội ập tới.
Khải Tề ôm chặt lấy vùng thượng vị, quằn quại nằm trên giường.
Tình cờ lúc này mẹ đi vào thấy cậu như thế thì rất lo nên đã chở cậu vào bệnh viện.
Chàng trai nhỏ dần mở mắt ra thì đầu tiên xuất hiện trước mặt là Nhất Lục.
Điều đó khiến cho cậu bất ngờ và rất vui mừng:
- Mày thấy đỡ hơn chưa?
- Tao bớt đau rồi...!còn mẹ đâu?
- Đi đóng viện phí cho mày rồi
Nhất Lục véo nhẹ cái má phúng phính, mềm mại kia rồi nở ra nụ cười tươi:
- Sao mày chấp nhận?
- Chấp nhận cái gì?
- Kết hôn
Phút chốc đôi mắt đấy đã đượm buồn nhưng lại cười trong sự bất lực:
- Đàm Tuyết là một cô gái tốt mà!
- Mày có yêu cô ấy đâu tại sao lại đồng ý kết hôn?
- Không phải chú Thiệu thì kết hôn với ai cũng như nhau thôi!
Khải Tề chán nản mà xoay người qua một bên, Nhất Lục cũng chỉ có thể cảm thấy đau lòng cho bạn mình
- Mày nên lạc quan hơn đi, chú ấy cũng không muốn mày như thế đâu.
- Tao vẫn luôn rất vui mà!
- Hai đứa đang nói gì đó
Cánh cửa được mở ra mẹ của cậu mở cửa đi vào với nụ cười thiện chí.
Khải Tề ngồi dậy đàng hoàng cười tươi với mẹ:
- Chỉ nói là bao giờ con mới được xuất viện đây.
Con muốn về nhà rồi
- Chút nữa chúng ta sẽ được về nha con trai.
Sau này phải ăn uống cho đàng hoàng, con làm mẹ sợ lắm đó!
- Dạ không có lần sau nữa đâu
Sau khi thu dọn đồ ra xe thì đã thấy Tống Phùng ngồi trong xe đợi sẵn, mẹ cậu vào trước ngồi.
Hai bạn trẻ ngồi ở phía sau:
- Đừng có vẻ tội nghiệp nữa
Người cha ấm áp ngày nào lại dùng lời nói lạnh lùng đấy nói với đứa con trai bị đau dạ dày tới nhập viện.
Khải Tề chọn cách lặng thin mà nhìn ra cửa xe.
Bỏ ngoài tai những lời nói đau lòng kia.
_________
Dương Chí đi vào trong nhà của người bạn thân.
Nhìn những bước chân có phần khập khiễng nhưng cũng đã tự đi lại được:
- Nhìn đi! Tôi đi đứng được rồi tôi sẽ tìm Khải Tề, tìm cách nói chuyện với Tống Phùng.
Dù có gì tôi cũng không buông tay
- Giang Thiệu! Hãy bình tĩnh! Tôi có chuyện muốn nói
- Có gì cứ nói, giờ thì còn chuyện gì khiến tôi đau khổ hơn nữa
- Tháng sau...!Khải Tề kết hôn rồi
Ly nước đang cầm trên tay của Giang Thiệu cũng vô lực mà rơi xuống.
- Ở đâu ra thông tin.
Không thể nào! Không thể xảy ra chuyện như vậy được
- Nhất định là do Tống Phùng ép buộc Khải Tề rồi
Giang Thiệu cố gắng trấn an bản thân ngồi xuống ghế, gương mặt cố tỏ ra như không có gì:
- Cũng có thể là Tiểu Tề suy nghĩ lại rồi.
Đây cũng là một điều sáng suốt
- Giang Thiệu...
- Thôi về đi tôi muốn nghỉ ngơi một chút!
Dương Chí đứng đó quan sát người bạn thân này, chỉ có thể để nó một mình lúc thôi!
- Suy nghĩ kĩ đi
Người này cũng rời đi, Giang Thiệu khi ấy cũng bỏ đi lớp cứng cõi bên ngoài ra.
Từng bước lúc này như chẳng có lực, vô cùng cố gắng đi vào trong phòng Tiểu Tề.
Bước lên giường, ôm chặt lấy con gấu bông chứa đầy kỉ niệm đẹp đẽ của cả hai.
Sự mạnh mẽ, cố gắng bao nhiêu ngày qua thì lúc này nó như giọt nước tràn ly tại đây
Đây chắc có lẽ là hướng giải quyết tốt nhất đối chú và em.
Em sẽ không phải bị người thân, xã hội khinh miệt nữa.
Em sẽ vui vẻ mà tiếp tục sống tiếp cuộc đời mà mình muốn khi không có chú bên cạnh.
Giang Thiệu đã rơi những giọt lệ trong suốt thấm lên con gấu bông, nước mắt rơi càng nhiều tay cũng càng siết chặt con gấu đấy hơn.
Bao nhiêu nổi nhớ nhung, bao nhiêu tình yêu cùng với sự thống khổ tận trái tim được phát tiết ra.
Làm sao ai có thể chịu nổi khi nghe tin người mình yêu kết hôn lúc cả hai người vẫn còn tình cảm.
Tình yêu của họ thật tuyệt, tuyệt đến mức đau lòng
_____________
Chàng trai năng động, uyên náo, ồn ào kia giờ đây lại trở nên trầm tĩnh, yên lặng sống ngôi nhà từng ngập tiếng nói cười.
Trên bàn ăn cậu chỉ cấm cúi ăn, không nhìn, không nói:
- Chút nữa con ra ngoài gặp Đàm Tuyết đi.
Con bé muốn gặp con, sẵn hai đứa đi thử đồ cưới rồi chụp hình cưới luôn đi
- Ừa
Khải Tề buông đũa xuống mà một mạch lập tức đi lên phòng rồi nhanh chóng đi xuống lầu với bộ đồ nghiêm chỉnh hơn:
- Nhớ những gì đã hứa với cha nếu không...
- Con nhớ rồi
Khải Tề, Đàm Tuyết, Nhất Lục cùng nhau ngồi trong phòng tại một quán nước nào đó:
- Cậu kêu mình ra đây có việc gì không?
- Khải Tề rốt cuộc tại sao lại đồng ý kết hôn với tôi?
- Tôi...!một lời khó nói hết
- Tôi biết chuyện của cậu và giáo sư từ lâu rồi
Khải Tề cùng với Nhất Lục có sự ngạc nhiên nhìn vào cô bạn này:
- Tôi vô cùng ủng hộ hai.
Hai người đang hạnh phúc...
- Cưới ai tôi không có quyền quyết định
- Cậu cũng có thể vùng lên mà!
- Hay nhân cơ hội này tao đưa mày đi - Nhất Lục lên tiếng
- Không được! Hôn sự này nhất định phải được diễn ra
Sự kích động này của Tiểu Tề khiến cho Nhất Lục có phần khó chịu:
- Như vậy để được gì hả? Ai cũng đau, ai cũng không có hạnh phúc.
Chỉ vì những điều không đáng này mà mày muốn bỏ tình yêu này sao? Mày hãy trở về như ngày trước đi
- Nhất Lục...!tao...!Đây là quyết định của tao mày không cần phải nói nữa.
Mọi chuyện đã được sắp xếp rồi cứ theo đó mà tháng sau kết hôn.
Tao và Đàm Tuyết phải đi thử đồ và chụp hình cưới rồi
- Mày từng nghĩ cho bản thân mình chưa? Mày có nghĩ giáo sư sẽ ra sao khi nghe tin mày kết hôn với người khác?
- Không được nói với chú ấy!
- Mày nghĩ chú ấy sẽ không biết sao, mày định trốn tránh đến khi nào?
- Tao xin mày đó, cứ để mọi thứ diễn ra đi
Ánh mắt kiên định kèm cùng sự khẩn thiết kia làm cho Nhất Lục chẳng biết đáp lời ra sao.
Khải Tề liền kéo tay Đàm Tuyết rời khỏi đó mà chẳng ngoảnh đầu lại.
Người con trai ấy mặc trên người bộ vest vô cùng lịch lãm để toát ra sự chững chạc, trưởng thành của cậu.
Cậu thật đẹp trong trang phục của chú rể nhưng chắc sẽ đẹp hơn khi được đứng bên cạnh chú
Người Con gái kia cũng khoác trên người một váy cưới trắng xinh xắn bước đến trước mặt cậu.
Khải Tề cũng chỉ gượng cười:
- Cậu đẹp lắm!
Đàm Tuyết cũng nhìn ra vẻ mặt ấy của cậu nên chỉ cười trừ rồi cùng nhau đi chụp những tấm cưới vô cùng gượng gạo.
Chẳng có nụ cười nào trên môi họ là thật cả, những tấm cưới hạnh phúc ngọt ngào lại chẳng được hai người họ thể hiện ra trọn vẹn