Hai chữ bắt đầu vừa rơi xuống, lập tức cả khán đài ánh mắt đều tập trung vào giữa sàn đấu, lúc này đây cả hai bên đều phái ra hai cái người thứ nhất ứng chiến.
Hi Đô Thành phái ra một cái tu vi ước chừng tám mươi khiếu, lấy khí thế hung hổ tiến lên, lúc này Phong Tinh Hiền xuất thủ, cũng mang theo đấu chí bừng bừng tiến đến.
Song phương nhìn nhau, đều đem đối phương xem là kì phùng địch thủ, Phong Tinh Hiền xuất thủ trước, Hắc Phiến trên tay, ba mươi đạo khí văn theo đó hiển hiện, một quạt đem toàn bộ gió lốc cuốn đến, hóa thành những cái phong nhận sắc bén, hướng đối phương lao đến.
Vừa ra, Phong Tinh Hiền đã toàn lực xuất thủ, nào dám giữ lại chút gì, đối với bọn hắn mà nói mỗi một trận đều cần mười phần cẩn trọng, không dám sơ xuất, mà lại thực lực của Hi Đô Thành lại vẫn không biết đến cùng là nông sâu cỡ nào, chỉ có thể một bước tiến một bước.
Đối phương là một cái nam tử khá tuấn lãng, ánh mắt thâm sâu nhìn xem những cái phong nhận lao đến, chỉ thấy hắn đôi chân biến ảo quỷ dị, thi triển ra một loại thân pháp tránh né, vừa lúc tránh né hắn cũng kịp thuận tay đánh ra một chưởng, mang theo lôi điện chi chít tựa như nó được làm từ lôi điện dệt thành, uy lực mạnh mẽ.
Thấy thế, Phong Tinh Hiền cũng không dám đón đỡ, hắn Hắc Phiến quạt mạnh, phong quyển hình thành đem cái lôi diện thủ kia cuốn vào, phát ra từng tiếng xẹt xẹt, mắt thường có thể nhìn thấy, cơn lốc kia bên ngoài bị bao phủ bởi rất nhiều lôi điện.
Cả hai bên đều tung ra rất nhiều chiêu thức bắt mắt, Phong Tinh Hiền như một vị Phong Thần đứng ở một bên sàn đấu không ngừng quạt lấy Hắc Phiến tọa thành những cái cự đại phong nhận, nhưng như vậy hắn lại cảm thấy có chút không đủ, tiếp tục đánh ra thêm từng cái phong quyển, nhưng so với lúc trước yếu đi một chút.
Đối phương cảm nhận được uy hiếp, vội vàng tế ra một cái ấn, trên đó có khắc lấy ba chữ "Đình Lôi Ấn", một cái trung cấp pháp bảo, bên trong ẩn chứa cực kì kinh người sức mạnh lôi điện.
Hắn đem toàn thân linh khí rót vào, lập tức bên ngoài Đình Lôi Ấn xuất hiện lít nha lít nhít lôi điện màu tím.
Đình Lôi Ấn kích hoạt đem toàn bộ xung quanh hình thành một cái lôi điện lĩnh vực, đem những cái phong nhận cùng phong quyển kia chặn lại bên ngoài.
"Ầm ầm."
Lôi điện tuy chặn được phong Tinh Hiền phong nhận nhưng cũng theo đó tan rã, chỉ là lơ là một khắc này, Phong Tinh Hiền cực tốc áp sát đến, Hắc Phiến lúc này biến hóa thành một thanh tiểu kiếm, hướng phần bụng tên nam tử kia đâm đến.
"Phốc."
Không kịp phản ứng, nam tử kia bị Phong Tinh Hiền một kiếm này đâm trúng, máu rơi lả tả, Phong Tinh Hiền một quyền đánh vào ngực đem hắn đánh bay ra bên ngoài sàn đấu, để cho đối phương có chút không hiểu tình huống vừa rồi.
Vừa rồi đến cả Vân Đô chiến đội cũng không hiểu xảy ra chuyện gì, Phong Tinh Hiền chiêu thức quá nhanh, mắt thường không thể bắt kịp, thoắt một cái hắn đã áp sát đến gần bên người đối thủ, ngay cả đến Tề Hoành cũng cảm thấy tê da đầu.
"Tên này vậy mà vẫn còn giấu bài đến lúc này."
Không thể không nói, Tề Hoành đúng là tu vi rất cao, có thể nói là cao nhất Vân Đô chiến đội bên này, nhưng luận thực lực hắn đối với bản thân sẽ nắm chắc chặn được đòn vừa rồi của Phong Tinh Hiền, Sa Hỉ trọng tài tuyên bố, Vân Đô Thành quan chiến võ giả ánh mắt đều hiện lên vẻ vui mừng.
×— QUẢNG CÁO —
Đã lâu lắm rồi, bọn hắn mới có cơ hội tién vào vòng đấu này, vả lại còn là đội giành chiến thắng trước, điều này làm tăng sĩ khí của cả đội lên, trận đấu thứ hai được diễn ra ngay sau đó, nhưng Phong Tinh Hiền như cũ chiêu thức kia quá mức quỷ dị, đối phương hai lần đều bị đánh bại bởi một chiêu, xem ra là khó nuốt nổi cục tức này.
"Đáng chết, tại sao lại có thể phạm sai lầm tương tự đến hai lần? Các ngươi có thi đấu nghêm túc thật sự hay không." Vị phó đội trưởng lên tiếng nhắc nhở, hắn cảm thấy áp lực càng lúc càng tăng, mà đối lập với bên này, Vân Đô Thành chiến đội bên kia phòng chờ cuối cùng cũng có thể nở nụ cười.
"Một trận chiến này quyết định, Tiền Đông ngươi đến, nên nhớ nếu như có thể chiến thắng thì hãy cố hết sức mà thắng, cảm thấy không đối phó được thì nên nhận thua tránh cho xảy ra điều nằm ngoài kế hoạch." Tề Hoành vẫn là thói cũ chỉ huy trận chiến, nhưng lại bị Đường Thần ngăn lại.
"Chậm đã, trận tiếp theo ta lên, Tiền Đông trận chiến trước đã bị đối phương quan sát cùng phân tích, cho nên đối phương nhất định sẽ phân ra một cái khác mạnh để có thể lấy về một chiến thắng, vậy nên trận tiếp theo tránh cho đối phương được như ý, ta sẽ ra trận."
"Nhưng ngươi trước đó không phải cũng đã ra trận?" Tiền Đông cảm thấy Đường Thần đưa ra quyết định có chút hiểu không thấu hắn tiếp theo sẽ làm gì, nhưng Đường Thắn hắn lại thản nhiên nói.
"Đúng là như vậy, nhưng ai có thể đoán được chỉ trong ba ngày này ta tu vi sẽ có biến chuyển mới, cùng lắm thì chỉ có thể tăng lên một hai khiếu đã là tối đa." Giải thích một chút thì bên trên sàn đấu Phong Tinh Hiền đã đi xuống, lại không có chờ đợi Đường Thần đã cất bước đi ra khỏi phòng chờ.
"Hắn làm sao ta lại nhìn không thấu hắn ý nghĩ." Kỳ Xương hướng Tề Hoành hỏi, nhưng đáp lại hắn Tề Hoành sắc mặt nhìn về phía sàn đấu, Đường Thần lấy tốc độ không nhanh không chậm bước lên, hắn ý định chính là để Hi Đô Thành hiểu sai bọn hắn chiến thuật.
Bọn hắn chiến thuật là muốn để đối phương đối với bọn hắn chiến thuật, tưởng giống như Minh Thanh Thành, muốn cho bọn hắn không có cơ hội liên thắng đi tiếp, nhưng ngay phút chót, Đường Thần đã thay đổi kế hoạch một chút, muốn tận dụng đối phương lỗ hổng này, có thể dự đoán người ra sân tiếp theo, từ đó giành được ưu thế.
Mà lại, hắn cũng không phải chỉ muốn ngăn chặn đối phương chuỗi thắng, mà còn muốn bọn hắn Vân Đô Thành giành được thắng lợi, bây giờ cá đã gần như vào bẫy, hắn ra sân chính là điểm mấu chốt để dụ con cá lớn này.
truyện tiên hiệp hay
Tiếp đón hắn là một cái nữ tử, dung mạo cũng khá xinh đẹp nhưng lại không giống nàng bên ngoài như vậy, nàng khí tức lại là quỷ khí, còn có nhàn nhạt huyết khí, Đường Thần tinh mắt, nhìn thấu được nàng thân phận thật, "Lại là một cái Phệ Huyết Cổ Tộc, chẳng lẽ trận chiến kia đã để sót lại sao?" Hắn trong lòng trập trùng, muốn đi tìm manh mối nhưng hắn bây giờ chỉ là một cái yếu ớt võ giả.
Bắt đầu trận chiến, nữ tử bên kia là cái phát động công kích đầu tiên, quỷ khí ngưng tụ thành một cái quỷ trảo, quỷ dị khí tức ào ào ngưng hóa, cuối cùng hình thành một cái to lớn quủ trảo hướng Đường Thần vị trí ập đến.
"Ầm."
Tất cả mọi người sau đó đều hiện lên vẻ khiếp sợ, to lớn quỷ trảo đang khí thế ngút trời ập xuống lại sinh sinh bi chém ra làm hai, mà người chém ra một cái kiếm khí kinh khủng kia không ai khác chính là Đường Thần, hắn trong tay Ma Huy Lạc Kiếm khí tức vẫn còn đọng lại đó, khí văn lấp lóe liên tục.
Nữ tử sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch, vừa rồi tuy chỉ là một kiếm đơn giản, nhưng nàng cảm nhận được một kiếm kia nếu không chém vào cái quỷ trảo mà là nhằm vào nàng, nói không chắc bị chém làm hai phần chính là nàng.
×— QUẢNG CÁO —
Điều đó khiến đấu chí của nàng giảm sút, vừa định vào sân chính là để một cái hạ mã uy, khiến cho đối thủ không tự chủ mà nhận thua, nhưng lại đáng tiếc, chiêu trò này của nàng lại rơi đúng vào Đường Thần hắn trên thân, hắn sau đó thi triển ra thân pháp lướt tới, Ma Huy Lạc Kiếm nở rộ khí văn, thanh kiếm như hóa thành một đạo ánh sáng cực tốc hướng phần cổ của nữ tử kia chém đến.
"Kiếm Lưu."
Hắn thi triển ra Kiếm Lưu có thể nói đã là cực kỳ nhuần nhuyễn, tùy ý đều có thể thi triển được, cực tốc kiếm quang chém đến, nữ tử kia thì cũng không có ngồi không chờ chết, nàng đem quỷ khí hóa thành quỷ thuẫn chặn ở phần cổ, sau đó tận dụng lợi thế là Đường Thần đnag áp át, năm ngón tay bóp thành hình móng, hướng vị trí trái tim Đường Thần bóp.
"Bành."
Ma Huy Lạc Kiếm bị chặn lại, phát ra tiếng quỷ khóc thê lương, Ma Huy Lạc Kiếm thuộc tính lại là chí dương, gặp phải quỷ khí cũng có tác dụng tiêu trừ bớt, nhưng còn về phía nữ tử cùng hắn giao đấu thì lại khsc, năm ngón tay vốn chắt định bóp nát trái tim của Đường Thần lại không thể nào xuyên qua hắn lớp da.
Nàng mặc dù mạnh nhưng cũng không đủ mạnh để có thể bóp xuyên thiết bì của Đường Thần, hắn sau đó phản công, Phá Quyền được hắn sử dụng, một tay cầm kiếm, một tay nắm quyền, cường ngạnh tấn công khiến nữ tử không ngừng lùi lại, cuối cùng không chịu nổi đành phải đầu hàng.
Điều này khiến không ít người tin rằng kì tích sẽ lại xuẩt hiện đối với Vân Đô chiến đội, nhưng bọn hắn lại tin điều đó quá sớm, vừa sau trận đaaus của Đường Thần, những trận đấu tiếp theo đều khiến cho đám người sởn gai ốc.
Thắng được ba trận, vốn tưởng sẽ là có thể nhẹ nhõm chiến đấu nhưng bọn hắn lại không tưởng đến là Hi Đô chiến đội phía sa lại hung mãnh, Sa Hỉ trọng tài chưa nói xong hai chữ bắt đầu, thì bên kia bọn hắn đã tấn công trước, mạnh mẽ nhưng cũng đầy tính toán, tội nghiệp nhất phải nói đến chính là Kỳ Xương hắn, bị đối phương đánh đến không thể nói đầu hàng.
Điều này đến bản thân Đường Thần hắn cũng không nghĩ đến, như vậy đều là đã nằm trong Hi Đô bọn hắn sắp đặt, vị đội trưởng bên kia đã tính toán được bên này sẽ đưa ra chiến thuật như vậy và sẽ thay đổi vào phút Đường Thần lên sân, có thể nói là hoàn toàn bị đối phương nắm thóp.
Hi Đô sau đó giành được bốn thắng, toàn bộ đều khiến cho Vân Đô chiến đội tổn thất, kể cả Tề Hoành hắn, may mắn là hắn phản ứng mau lẹ, nếu không bắt buộc hắn phải xuất thủ, đi vào đoàn đấu không nghi ngờ là Hi Đô chiến đội lo ngại nhất, bọn hắn chỉ mạnh mẽ ở khoảng đơn đấu, nhưng đoàn đấu bọn hắn lại khó phát huy ra hết thực lực.
Đội trưởng của Hi Đô chiến đội bọn hắn nhìn qua thì chính là ngồi ở trên ghế chủ vị lúc trước, hắn hai mắt nhắm lại, hoàn toàn không nhìn đường đi, nhưng để cho đám người khác tạo nên áp lực.
Bước vào đoàn đấu, Hi Đô chiến đội đặt niềm tin cũng nằm ở trên thân vị đội trưởng này, hắn thực lực là không thể bàn cãi, có thể lấy sức một mình đánh bại hai cái chín mươi khiếu khác đã là không tầm thường..