Cửu Thế Ma Thiên


Bên ngoài ngàn dặm, một dãy núi uy nga sừng sững, cao đến chừng có hơn tám ngàn mét, giờ phút này, Tề Hồng Đạo như hóa thành một vệt lưu quang, bay thẳng đến giữa núi, lấy tu vi hắn bây giờ có thể bay đến giữa núi, có thể nói là thiên tư siêu quần bạt tụy, giữa núi đứng đấy một tòa nguy nga đại điện.
Tề Hồng Đạo bay đến phụ cận, liền lại không dám phi hành, hướng một vị canh giữ cửa gật đầu, lấy ra một tấm thiết bài, trên đó có ghi bốn chữ Phệ Huyết Cổ Tộc.
Tòa đại điện nhìn từ xa đã là cực kì to lớn, Tề Hồng Đạo không phải lần đầu tiên đến đây nhưng lần nào trong lòng cũng sinh ra một nỗi kinh ngạc, không biết đại điện được xây dựng bằng chất liệu gì, nhưng nó tạo cảm giác đàn áp chúng sinh.
Đại môn cao chừng năm mét có hơn, chầm chậm mở ra, để lộ ra bên trong một mảnh đen kịch, Tề Hồng Đạo không kìm được run rẩy một cái, mới ổn định thân hình tiến bước đi vào.
Vừa bước vào chừng bốn bước, đại môn không tự thông báo, đóng rầm, tạo ra tiếng vang trong đại điện, tựa như tiếng gào khóc, đại điện bên trong có hết thảy mười tám cây trụ chống lên.
"Hoa----"
Vừa đi được thêm vài bước, từng cái ngọn lửa ở hai bên cháy lên, mà lại, khác xa so với hỏa diễm bình thường, hỏa diễm xung quanh cháy lên một màu chàm quỷ dị, tạo cho đại điện không khí càng thêm nặng nề.
Phía trên cùng, có một cái to lớn chỗ ngồi, Tề Hồng Đạo đi đến phía dưới chỗ kia, cung kính quỳ một chân trên đất hướng phía trên hành lễ: "Thuộc hạ Tề Hồng Đạo, bái kiến Tiết Sứ lão tổ", hắn nói xong vẫn như cũ không dám ngẩng mặt lên, trên mặt từng giọt mồ hôi rơi xuống đất.
"Không cần phải như thế gấp gáp, ngươi trước có thể đứng lên" Thanh âm mênh mông truyền khắp đại điện, mặc dù thanh âm phát ra từ trên chỗ ngồi kia phát ra, nhưng nghe vào tai lại tựa như từ xa xôi truyền đến.
Tề Hồng Đạo nào dám đứng lên, quỳ một chân trên đất nói: "Thuộc hạ, tìm thấy một cái thiên tư khá cao một cái tiểu bối, hắn lấy tu vi 49 khiếu huyệt đánh bại Tề Khánh Vân, thuộc hạ cho rằng hắn chính là kẻ mà chúng ta tiên tổ nhắc đến, có khả năng hủy diệt chúng ta Phệ Huyết Cổ Tộc".

Sau đó, hắn đem cuộc chiến giữa Đường Thần cùng Tề Khánh Vân giảng lại một lần.
Phía trên đại điện, một cái nhìn qua chừng hai mươi tuổi, mặc một thân màu đen áo bào, một tay chống lấy cái má, hai con mắt nhắm nghiền nghe Tề Hồng Đạo giảng thuật, nhưng là ai cũng không dám đi khinh thị hắn, bởi vì hắn chính là Phệ Huyết Cổ Tộc một vị đại soái.
Hắn nhìn qua chừng hai mươi tuổi, nhưng thật ra chính là một cái lão yêu quái đã sống hơn năm trăm năm, nghe Tề Hồng Đạo nói như vậy, hắn chỉ nhàn nhạt mở miệng, trong giọng có chút lười biếng: "Vậy cũng chưa hẳn, người có thiên tư giống như Đường Thần tên kia, ở Vân Đô Thành chí ít cũng có ba cái, mà lại bọn hắn vẫn luôn không có thể hiện thực lực, cho nên ngoại giới vẫn cứ nghĩ Tề gia cùng Khổng gia hai kẻ kia là một đời thiên tài, nhưng cùng bọn hắn so sánh vẫn là kém xa".
Hắn ngừng lại một chút, nói: "Nhưng là bọn chúng vẫn còn rất yếu kém, chỉ cần quan sát bọn chúng là được, nếu trong số chúng có kẻ trưởng thành sẽ đem lại uy hiếp chúng ta, thì hãy ra tay, còn bây giờ vẫn là tiếp tục thực hiện kế hoạch đi" Nói xong, hắn liền biến mất ngay tại chỗ, lấy Tề Hồng Đạo ánh mắt vậy mà cũng không có nhìn ra hắn dùng cách gì.
"Một cái tên biến thái a!" Tề Hồng Đạo áp lực trên người chợt nhẹ, thở ra một hơi, mới hướng đại điện bước ra.
...!×— QUẢNG CÁO —
Khổng gia
Giờ này, Đường Thần đang ngồi ở trong một cái sân viên, hắn vẫn là xếp bằng chữa thương, không có cách, thương thế trên người quá mức nghiêm trọng, không phải nhất thời bán hội liền xong.
"Cộc cộc"
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Khổng Hoàng Phong từ cổng đi vào, trên thân mặc một bộ đồ sáng chói, nhìn ngay là biết con cháu của đại gia tộc, mặc dù cũng là đại gia tộc nhưng Đường Thần lại so hắn giản dị hơn nhiều chỉ là một bộ áo vải chất liệu khá tốt mà thôi.
"Đa tạ Đường huynh ra tay giúp đỡ, để cho Khổng mỗ cảm kích vạn phần" Nhìn Đường Thần mở ra hai mắt, hắn chắp tay hướng Đường Thần nói ra.
"Không có gì, dù sao chỉ là không quen nhìn người khác bị ức hiếp mà thôi" Đường Thần trong lòng cũng thầm than, nếu bọn hắn hiểu lầm tưởng hắn cứu giúp Khổng Hoàng Phong, vậy thì để bọn hắn tiếp tục hiểu lầm, dù sao đối với Đường gia mà nói cũng là có chút chỗ tốt.
Khổng Hoàng Phong trong lòng kinh ngạc "Hắn không phải lúc nhỏ cũng bị người khác ức hiếp qua sao? Thậm chí còn không dám phản kháng, làm sao bây giờ lại thay đổi như vậy tính cách", quả thật Đường Thần nguyên chủ thân thể này lúc nhỏ thường xuyên bị ức hiếp, đánh đập đến máu me đầy mặt nhưng vẫn không dám phản kháng.
Hắn chỉ chịu đựng trong lòng, mãi cho đến năm mười bảy tuổi thân thể mới không chịu đựng nổi mà sinh bệnh, bệnh phát triển càng lúc càng nhanh mãi đến hai tuần trước, mới triệt để chết đi, may mắn chính là Đường Thần lại trọng sinh vào thân thể này cho nên mới có bây giờ tính cách.
"Nếu là Đường huynh đã giúp ta tránh khỏi lần này kiếp nạn, chúng ta Khổng gia cũng có một phần lễ, coi như là hai nhà giao một chút tình" Khổng Hoàng Phong trên tay cầm lấy một cái hộp gỗ, mặc dù không có mở ra nhưng vẫn như cũ ngửi được mùi thuốc cực nồng.
Bên trong hộp, hiển nhiên là một gốc niên đại khá cao thảo dược, đây là Khổng gia quyết định cùng Đường gia giao hảo, nói cho cùng tứ đại gia tộc ở Vân Đô Thành không ngừng đấu đá, chèn ép lẫn nhau, nếu có hai nhà trong đó liên thủ, Vân Đô Thành thế cục sẽ chuyển biến.
Tiếp nhận lấy hộp gỗ kia, Đường Thần không có khách khí mở ra xem thử bên trong, hương thơm bên trong truyền ra khiến sân viên cây cối tựa như nắng hạn gặp mưa rào, tham lam hấp thu lấy dược tính tản ra trong không khí, bằng mắt thường có thể nhìn thấy nó ra hoa kết trái.
"Dược Hương Hồn Thảo" Đường Thần kinh ngạc một tiếng, không nghĩ đến Khổng gia cái đại gia tộc này như thế mà phóng khoáng, đưa ra một cây trân quý như vật dược vật làm quà giao hảo.
"Dược Hương Hồn Thảo, một loại cực kì trân quý dược liệu, không chỉ có thể giúp võ giả củng cố tu vi mà lại còn giúp nhục thân toàn bộ tẩy lể qua, thậm chí nếu niên đại đầy đủ còn có thể giúp linh hồn trở nên càng thêm vững chắc, một gốc Dược Hương Hồn Thảo này niên đại khá cao, nói không chừng có thể giúp ta linh hồn hoàn hảo kết hợp với thân thể này hơn" Đường Thần trong lòng thầm nghĩ.
Hắn linh hồn quá mức mạnh mẽ mà lại nhục thân lại cực kì yếu ớt cho nên độ hòa hợp thân thể cũng không tính là quá cao, cho nên lúc trước chiến đấu không có bộc phát ra chân chính uy lực, nếu không hắn nào có cần vận dụng đến chiêu kia.

×— QUẢNG CÁO —
Nhưng là, Đường Thần lại lắc đầu, hướng Khổng Hoàng Phong nói: "Phần đại lễ này thật sự là quá mức trân quý, chúng ta Đường gia không có thể nhận lấy, nếu Khổng gia muốn giao hảo với chúng ta có thể đến gặp mặt phụ thân ta một lần, đổi lại là hắn nói không chừng cũng không có nhận phần này lễ".
Phía xa ngoài sân viên, đứng đấy mấy đạo nhân ảnh, trong đó một đạo chính là người ở Bích Ngọc Võ Đài đấu pháp chính là Khổng Dự, nhìn thấy như vậy một màn Khổng Dự nhẹ gật đầu, trên mặt lộ ra tán thưởng thần sắc: "Tên tiểu tử này, mặc dù tiếp xúc ngắn ngủi nhưng tâm tính lại không tệ, Dược Hương Hồn Thảo như vậy trân quý mà hắn lại còn cự tuyệt"
"Kẻ này thật sự tâm tính coi như không tệ đi, nhưng hắn nhìn qua tính cách lại khác xa so với lúc trước mà lại trước đây ta từng nghe nói hắn đã chết vì bệnh, không ngờ tới hắn không có chết mà lại còn như vậy sinh long hoạt hổ nào giống như cái bệnh lâu năm" Khổng gia một vị trưởng bối nhìn chằm chằm Đường Thần muốn đem hắn xem thấu nhưng lại khiến cho hắn thất vọng.
Những người khác cũng lộ ra suy tư thần sắc, nhìn xem Đường Thần trong lòng đều nghĩ rằng Đường gia hẳn là có cao nhân giúp đỡ hoặc là Đường Thần tự thân cất giấu một cái bí mật kinh người.
Dù sao cũng chỉ là suy đoán, Khổng Hoàng Phong nhìn thấy Đường Thần thản nhiên lịch sự từ chối, hắn trong lòng cũng là thở dài, Khổng gia chỉ có một gốc Dược Hương Hồn Thảo nào dám lấy ra đem đi giao hảo, mà lại, các trưởng bối cũng chỉ muốn nhờ món bảo vật này thử một chút tâm tính của Đường Thần.
Xem hắn rốt cục là vì muốn thật sự không nhịn được nhìn người khác bị ức hiếp kia, hay là muốn lợi dụng Khổng gia, nếu là cái sao, chắc chắn hắn hôm nay sẽ khó mà ra khỏi Khổng gia.

"Nếu là Đường huynh không nhận, ta cũng chỉ có thể đổi một món khác dù sao phần này ơn vẫn là phải trả" Sau đó, hắn lấy ra gốc Tử Tâm Thanh Thảo kia đưa đến tay Đường Thần.
"Gốc Tử Tâm Thanh Thảo này là ta vô tình mua được, so với Dược Hương Hồn Thảo tuy không có như vậy trân quý nhưng cũng không có kém bao nhiêu, mong Đường huynh đừng có cự tuyệt hảo ý của ta".

Thấy Khổng Hoàng Phong nói như vậy, Đường Thần cũng chỉ có thể tiếp nhận sau đó lại cùng hắn hàn huyên một chút.
Tuy cả hai trước giờ chưa từng có gặp nhau quá nhiều, nhưng qua lần này cả hai tựa như trở thành bằng hữu, nói thật lâu sau đó, Đường Thần mới tạm biệt rời đi.

Hắn có chút nóng lòng muốn đem gốc Tử Tâm Thanh Thảo này phục dụng, dù sao đây là vật có thể ngộ chứ không thể cầu, cho dù có nhiều tiền cũng khó mà mua lấy một gốc.
Tin tức hôm nay ở Bích Ngọc Võ Đài nhanh chóng truyền ra, khắp nơi ở Vân Đô Thành đều có thể nghe thấy tiếng nghị luận, không có cách, ba đại cao thủ xuất hiện đánh nhau một cái long trời lở đất, khiến Vân Đô Thành dậy sóng, còn có một thiếu niên thần bí đánh phế Tề gia thiên chi kiêu tử Tề Khánh Vân.
Các loại tin tức nhao nhao truyền đi, làm cho các đại thế lực đều rục rịch.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui