Cửu Thế

Một thế nữa lại đến …

Tiếng pháo nổ đinh tai nhức óc rộn vang khắp con đường lớn, cả thiên địa như chìm ngập trong một màu đỏ rực rỡ. chiếc chăn thêu long phượng trình tường được trải rộng trên chiếc giường phủ một lớp gấm làm đệm, ngay đến cả bốn góc màn cũng đều được trang trí bằng những kim long nho nhỏ, không hổ là khí phái hoàng gia.

Khăn voan nhấc lên, cung nữ cùng thái giám mỗi người trên mặt đều lộ ra một nét kinh diễm, thế nhưng hoàng đế trẻ tuổi, oai hùng lại chỉ thản nhiên mà noi một tiếng: " Hảo!"

Cũng không thể trách hắn, trong triều Thái hậu cùng Thừa tướng cấu kết nhau nắm giữ triều chính, vì khống chế quyền lực của hắn mà bắt hắn thú nàng – biểu muội của hắn làm hậu.

Phương mi nhẹ rủ xuống che dấu mất mát nơi đáy mắt, người mong nhớ ngày đêm giờ đã đứng gần ngay trước mắt lại giống như thật xa cách.

Hoàng đế trẻ tuổi cũng không cảm thấy đắc trí, trong việc triều chính, quyền hạ lệnh này nọ đều là ở nữ nhân sau mành kia. Trở lại hậu cung, hắn giận dữ mà quăng ngã hết mọi thứ trên bàn, nàng thấy vậy chỉ yên lặng cúi người thu dọn. Hắn vừa thấy nàng, nhất thời nhớ đến chuyện trên triều ban sáng, giận dữ đá nàng một cước.

Nàng dù bị đá cũng vẫn yên lặng chịu đựng, nỗi đau xác thịt sao có thể sánh với nỗi đau trong lòng?

Hoàng đế là người rất yêu mai, trong cung vì vậy cũng trồng rất nhiều mai. Hắn thường hạ lệnh cho phi tử hậu cung mặc một thân hồng y ở tại vườn mai nô đùa, đuổi bắt. Nàng mỗi lần đều không tham gia, chỉ đứng xa xa nhìn, triều chính hoang phế như vậy trách không được Hoàng đế chàng lại như thế, vẻ mặt của nàng lại tựa hồ lộ ra một nụ cười hiếm thấy.

Sau ba năm đại hạn, những thứ nàng dùng vẫn là những món sơn hào hải vị mà từ sớm nàng đã chẳng còn thấy mới mẻ gì, lại nghĩ đến những người dân thường ngày đêm phải chịu cảnh đói khát, nàng liền lệnh xuống dưới cắt giảm phân nửa chi tiêu cung của nàng, đem số tiền còn lại cứu tế cho dân.


Hoàng đế lúc này mới nhớ tới vị hoàng hậu trầm mặc của mình, đem nàng gọi tới trước mặt ca ngợi vài câu.

Nàng chỉ thản nhiên nói: " Nô tì khuynh lực hậu cung khả có thể cứu được mấy nghìn mạng người, bệ hạ khuynh cả triều chính liền có thể cứu được cả thiên hạ đang trong thời kì nước sôi lửa bỏng này. "

Hắn châm chọc, cười mà nói: " Lời Hoàng hậu nói thoạt nghe rất hay, song triều đình này không phải triều đình của Mai gia các người sao? "

Nghe xong nàng bình tĩnh ngẩng đầu, chăm chú nhìn sâu vào đôi mắt của vị hoàng đế cô độc, trong ánh mắt trong suốt mang theo một tia thương hại.

Hoàng đế tựa tiếu phi tiếu hỏi nàng: " Hoàng hậu yêu trẫm sao? "

Nàng thành thành thật thật thẳng thắn trả lời: " Yêu. "

Đôi mắt Hoàng đế chợt lóe lên những tia sáng, cười lớn đem nàng kéo vào trong ngực.

Hoàng hậu thất dủng nhiều năm nay cuối cùng cũng được hưởng long ân, điều này khiến cho Thái hậu cùng Mai gia đều thở phào nhẹ nhõm. Chuyện Mai gia cùng Hoàng đế ngầm có mâu thuẫn cũng dần dịu xuống. Nàng cùng nhà mẹ đẻ thường xuyên lui tới chặt chẽ, ba ngày đầu ban cho họ tiền tài cùng nô bộc, sau là ba tỉnh miền Tây, nhất thời vinh sủng cực thịnh.


Hoàng đế cùng nàng đối chọi đến tận đêm khuya, thời khắc mấu chốt lại đi sai một nước cờ, bất đắc dĩ mà cười.

Nàng liền nói: " Bước này không tính, chàng đi lại đi. "

Hoàng đế lại lắc đầu, thản nhiên nói: " Một quân đã đánh ra, cũng sẽ không hối hận. "

Nàng cũng biết chính mình chẳng qua cũng là một quân cờ không thể thiếu trong ván cờ mà Hoàng đế bày ra.

Sau lại phát sinh chuyện của thành Thuận Lý Chương, Mai thừa tướng đột nhiên bị tra ra tư thông với địch bán nước, chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực liền lụy đến cả nhà bị tru di cửu tộc. Nàng ở trong nội thất nghe được những lời Hoàng đế cùng Đình Tư úy nói, giết, trước mắt đột nhiên xuất hiên một mảnh hồng vụ. [ sương mù đỏ thẫm ]

Nàng đương nhiên không thể tiếp tục làm Hoàng hậu, hắn đầu tiên phế nàng làm Mai phi chuyển tới một tẩm cung gần Thiên điện. Thái Hậu tới trước cửa, chửi bới ầm ĩ lên, nói " Ngươi thân là người của Mai gia, lại ở tại nhà mình cài gián điệp vào, hại chết phụ mẫu, huynh đệ, tỷ muội trên dưới cửu tộc, ngươi sẽ không được chết một cách tử tế được đâu."

Nàng thán: " Ta sớm biết chính mình sẽ không được chết một cách tử tế. "

Sau Hoàng đế tìm đến đây, không nói lời nào chỉ dừng chân trước mặt nàng. Nàng hướng hắn cười: " Bệ hạ, người rốt cục cũng đến tiễn ta ra đi sao? "


Hoàng đế rốt cục cũng động dung, chế trụ bả vai của nàng hỏi: " Vì sao? Trẫm từ trước tới nay chưa từng đối xử thật tình với nàng, vì sao nàng lại vì trẫm mà làm những điều đó? "

Nàng thản nhiên nói: " Bệ hạ, người đã từng nghe qua một câu chuyện xưa như vậy hay chưa? Rất nhiều năm trước, có một gốc mai cô độc sinh trưởng ở nơi thâm sơn cùng cốc. Năm tháng trôi qua, cây mai kia hấp thu tinh hoa ngàn năm của trời đất liền có được linh tính như phàm nhân. Sau lại có một vị Long quân cơ duyên xảo hợp, giúp cây mai kia độ một kiếp, cùng nàng kết bái. Sau vị Long quân bị người ta ám hại, chạy trời không khỏi nắng, trước khi chia tay tặng cho nàng kia một viên bảo vật của Long tộc – Thủy linh lung. Không nghĩ đến nàng kia hấp thu được linh khí từ Thủy linh lung liền có thể tu luyện thành người … "

Hoàng đế mê mẩn lắng nghe câu chuyện rồi truy vấn: " Sau đó thì sao? "

Nàng thản nhiên cười: " Mai hoa tiên tử đương nhiên là đến Long cung cứu Long quân kia ra, hai người cùng nhau đằng vân [ cưỡi mây ] mà đi … "

Hoàng đế tựa hồ đã hiểu, lại mơ hồ như không nói: " Nàng nói thế ta mới nhớ ra, từ nhỏ đến giờ ta hay mơ một giấc mơ. Trong mộng, có một hồng y nữ tử đứng dưới gốc cây mai. Ta không thấy rõ mặt nàng ta nhưng mỗi khi mơ thấy nàng ta đều cảm thấy rất vui sướng. Ta nghĩ kiếp trước ta nhất định là có quen biết nàng ta. Có khi thì cùng nàng ấy bạt gió rong chơi cưỡi ngựa trên thảo nguyên đại ngàn, lúc thì cùng nàng ta ngồi yên lặng trăng tiểu viện lâm họa. Vô Trần đại sư từng nói nàng cùng ta là có túc duyên." [ duyên nợ từ trước ]

Nàng hỏi: " Bệ hạ, vậy người muốn tìm nàng sao? "

Hoàng đế lắc đầu: " Người ở trong mộng, biết đi đâu tìm. "

Nàng không hỏi thêm gì nữa chỉ nhìn hắn một cái. Đêm đó nàng nằm xuống, theo đó mà ngủ một giấc ngàn thu.

Hôm sau cung nhân tới báo, Hoàng đế đang ở trong điện phê duyệt tấu chương, nghe được tin này bút son liền chững lại, không hề nhúc nhích. Thái giám bên người nhìn ra điểm không thích hợp đang định tiến lên hầu hạ liền thấy Hoàng đế đột nhiên phun ra một ngụm máu lớn, gục xuống án thượng, hôn mê bất tỉnh.


Hoàng đế bệnh nặng, cả khinh thành đều dán cáo thị tìm y thánh chẩn trị. Sau đó ít lâu có một nam tử xé cáo thị, xin vào cung yết kiến, chẩn trị bệnh cho Hoàng đế.

Nhìn Hoàng đế nằm trên giường bệnh đã không thành hình người, hơi thở yếu ớt, mong manh.Namtử cũng không quỳ xuống bái lạy mà chỉ chắp tay sau lưng cười mà nói: " Ngao Tĩnh huynh, ái tình quả là một thứ tuyệt diệu, phong ấn mạnh mẽ như vậy mà cũng chỉ bị huynh một chút mà phá tan. "

Nam tử nằm trên Long tháp vô lực nói một câu: " Ta thế nhưng lại đối xử với nàng như vậy. "

Namtử thở dài: " Kia cũng không phải do huynh sai. Là do nàng cam tâm tình nguyện. "

Ngao Tĩnh hai mắt mở to, vô thần.

Namtử lắc đầu bất đắc dĩ. Phong ấn đã không còn, luân hồi một lần nữa quấn lấy bọn họ, tất cả đã không còn có thể khống chế được nữa.

" Ta tới đón huynh trở về, phụ vương huynh đã mắc bạo bệnh qua đời, đại ca huynh vừa đăng cơ liền đến Dao trì cầu tình Vương mẫu, Vương mẫu vì vậy mà muốn gặp huynh một lần. "

Ánh mắt rốt cuộc cũng có thần hơn một chút, hắn quay đầu sang hỏi: " Sơ Ảnh đâu? "

Nam tử lặng yên không nói.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận