Cửu Thế

" Kia, sau đó thì sao ạ? " Thanh âm hài tử nho nhỏ thốt lên.

" Từ đó về sau hai người sống một cuộc sống vui vẻ, khoái hoạt bên nhau. " Cô gái mỉm cười và nói.

Đứa nhỏ chu chu miệng bất mãn: " Chuyện xưa này một chút cũng không dễ nghe, mà em nghe một chút cũng không hiểu. " Một vài đứa nhỏ ở bên cạnh cũng gật gù đồng tình.

Cô gái gõ nhẹ vào đầu mấy đứa, giả bộ bất mãn nói: " Đã muốn ta kể chuyện xưa, lại còn nói không thích nghe. "

Bọn nhỏ oa oa kêy to, nháo thành một đoàn. Một nữ hài nãy giờ vẫn không lên tiếng, đột nhiên hỏi: " Tỷ tỷ, như vậy, sau này làm sao mà nàng kia tìm thấy hắn? "

Cô gái thu hồi bàn tay, lắc lắc đầu nói: " Không có. Nàng không có nhìn thấy hắn, nhưng nàng biết chắc hắn đang ở đâu đó tìm nàng. Nhân gian rộng lớn như vậy, nàng muốn kiên nhẫn chờ đợi, đợi cho đến khi hắn tìm đến. "

" Chờ như thế nào ạ? Có phải giống như mỹ nhân ngủ trong rừng chờ vương tử đến hôn môi đánh thức sao? "

Nghe đến đây cô gái cười phá lên.

Bọn nhỏ rốt cục cũng rời đi khỏi căn phòng nhỏ. Cô gái lưu lại thu thập căn phòng lộn xộn bởi lũ trẻ đùa nghịch, quăng đồ chơi khắp nơi. Một giọng hát khàn khàn truyền ra từ radio nhỏ trên bàn, đây là một ca khúc đang rất được ưa thích. Ánh tịch dương nhẹ nhàng chiếu rọi vào bên trong khung cửa sổ vuông.

Ngoài cửa bỗng nhiên có một thanh âm truyền đến: " Xin lỗi, có Trương lão sư ở nhà hay không? "


Cô gái đứng thẳng dậy. Ánh chiều tà phản chiếu bóng dáng mờ nhạt một thân ảnh cao lớn lên trên cánh cửa.

" Ông ấy hiện không có nhà, trước giờ cơm tối cũng chưa chắc đã về đâu. "

" Cô hẳn là học trò của ông ấy? "Namsinh cười cười hỏi: " Tôi là sư huynh của cô, Trương lão bảo tôi đến đây trợ giúp. "

Cô gái cũng cười, nói: " Tôi biết, tôi chờ anh đã rất lâu. "

" Đã bao lâu? "Namtử tròn mắt nhìn nàng chăm chăm, biểu tình mang theo vài phần tính khí trẻ con.

Cô gái nghiêng đầu nói: " Vài trăm năm, dài như niên kỉ của chiến trường viễn cổ ngoài kia… "

Namtử gãi đầu, khóe miệng khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười: " Ta thực sự đã khiến sư muội phải chờ đợi lâu. "

" Đến, em mang anh đi tìm lão Trương. " Cô gái bước lên phía trước đưa tay ra chỉ về phía đường lớn.

Namsinh buông ba lô trên vai xuống, đi theo ra ngoài.


" Đúng rồi, sư muội, kia cũng thật là chiến trường cũ thời Tống Mạt sao? "

" Kia là đương nhiên. Anh cũng đã nghe qua chuyện xưa của một vị tướng quân cùng danh kĩ? "

" Chính là cô danh kĩ đã không quản ngàn dặm tìm đến chiến trường tìm đầu vị tướng quân kia sao? "

" Đúng vậy. Trương lão từng khẳng định, ngoài kia chính là chiến trường ngày xưa nơi mà vị tướng quân ấy hy sinh. "

" Trương lão ngày càng giống Trương bán tiên. "

" Ha ha … "

" Anh giống như là đã từng ở nơi nào đó gặp qua em. "

" Lừa gạt. "

" Không phải! Là thật mà! "

" Trong mộng sao? "

" Không cần phải cười như vậy, có lẽ không phải chỉ ở trong mộng từng gặp qua em, thật sự … "

Hoàn

* * *


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận