Cửu Thiên Liên Sinh

Giáo huấn, giáo huấn thế nào? Lẽ nào ma đầu ngươi muốn lấy sức lực của bản thân đối đầu với cả Hoàng Phủ Đế Quốc hay sao, võ công của một người cho dù có cao đến đâu cũng luôn có giới hạn, chung quy vẫn chỉ là một người, tranh chấp với cả một cơ quan quốc gia cường đại, đó cũng không phải là ý kiến hay ho gì.

Tựa vào đầu giường, Lâm Cửu bưng trán thở dài, không có việc sẽ không đến, vậy thối hoàng đế đến dây tìm y làm gì a?

Ngoài phòng vang lên tiếng “loạt xoạt” tất cả cung nữ thái giám quỳ trên mặt đất đồng loạt hô to vạn tuế, cùng với tiếng bước chân đều nhịp và hữu lực, người thống trị cao nhất của Hoàng Phủ Đế Quốc trên thân khoác xiêm y minh hoàng đi vào trong phòng, khuôn mặt lạnh lùng, nhìn không ra là hỉ hay nộ.

“Hoàng thượng đích thân tới, thần không tiếp đón từ xa…” Sau câu này phải nói tiếp thế nào, tội thần đáng chết vạn lần? Hay là cầu hoàng thượng thứ tội? Lâm Cửu ngồi trên giường đóng giả làm bệnh nhân phát ra thanh âm ốm yếu, một mặt làm bộ chậm rì rì muốn xuống quỳ lạy, một mặt lại nghĩ lời nói tiếp theo.

“Thần? Ngươi đây là tính cái gì thần.” Hoàng Phủ Thiên Niên nhìn nam tử động tác chậm chạp, xiêm y hơi hỗn độn, sắc mặt thì tái nhợt, băng hàn trong mắt không hiểu vì sao lại hạ thấp vài phần, phất tay đuổi đám nô tài, sai người đóng cửa, bản thân tuỳ ý ngồi xuống.

Phá hoàng đế này còn muốn trọc ngoáy gì đây, Lâm Cửu thầm oán, được rồi lần này sẽ không tự xưng “thần”, ta đây là “thảo dân” hẳn có thể đi?

“Miễn đi miễn đi.” Hoàng Phủ Thiên Niên lẩm bẩm một mình, khẽ lắc lắc đầu, tự mình rót một chén trà để uống.

“Hoàng thượng đích thân tới, hẳn sẽ không phải là để thăm hỏi sức khoẻ tiểu dân đi?” Dù sao kiếp trước cũng là con người hiện đại văn minh, từ trong cốt tuỷ cũng không có quá nhiều tâm tư sợ hãi cửu ngũ chí tôn như người cổ đại, Hoàng Phủ Thiên Niên mỉa mai y một câu, y cũng nên trả lễ.

Uống qua trà, Hoàng Phủ Thiên Niên vẫn diện vô biểu tình, chỉ nhìn người nào đó không che giấu được cảm xúc, nói: “Ngươi thật không giống trước đây, trẫm biết trong lòng ngươi oán hận trẫm….”

Dám cắt ngang lời của hoàng thượng không nhiều lắm, Lâm Cửu thực vinh hạnh được trở thành một trong số đó, không đợi Hoàng Phủ Thiên Niên nói hết câu, Lâm Cửu liền cướp lời: “Hoàng thượng, ngài chụp cho ta cái mũ quá lớn rồi, thảo dân sớm đã mất đi trí nhớ của trước đây, Lâm Cửu ngày trước là dạng gì, thảo dân càng không biết.”

Chẳng nhẽ thối hoàng đế này đến đây là để tâm sự với mình? Không giống a, tuyệt đối có trá, phải cẩn thận ứng đối mới được. Lâm Cửu thầm nghĩ.

Đại khái là bị Lâm Cửu cắt ngang nên có chút mất hứng, sắc mặt Hoàng Phủ Thiên Niên không phải dễ xem cho lắm, nhưng Lâm Cửu cũng chỉ cúi đầu không nhìn đối phương, dù sao đừng hy vọng y chủ động đối đáp với Hoàng Phủ Thiên Niên, xem thối hoàng đế này muốn nói cái gì, y sẽ đáp lại cái đó.

“Lâm Cửu, ngươi đây là trở về để trả thù trẫm sao?” Hoàng Phủ Thiên Niên đột nhiên nói một câu khiến Lâm Cửu kinh hãi.

Nếu đổi lại là người bình thường nghe thấy lời nói mang theo ý vị này có thể đã sớm bị doạ mà quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, trong lòng Lâm Cửu tuy rằng có chút kinh ngạc Hoàng Phủ Thiên Niên sao lại đột nhiên nói với y như thế, nhưng chỉ là kinh ngạc mà thôi.

“Hoàng thượng, Lâm Cửu thật sự không biết bệ hạ đang nói cái gì, thảo dân hạnh ngộ tiên duyên mới nhận được sinh mệnh thứ hai, chỉ nguyện ý tiêu dao khoái hoạt một đời, lần này trở về, chẳng qua là tưởng niệm thân nhân trong nhà nên đặc biệt về thăm, đợi đến thu đông sẽ cùng đại sư huynh lưu lạc thiên nhai, thảo dân biết hoàng thượng không thích nhìn thấy ta, còn thỉnh hoàng thượng an tâm, đợi Lâm Cửu làm tròn hiếu đạo sẽ tuyệt đối không xuất hiện trước mặt hoàng thượng nữa.”

A phi phi, thối hoàng đế ngươi cũng quá tự kỉ đi, ai hiếm lạ ngươi a!

Hình tượng của Hoàng Phủ Thiên Niên trong lòng Lâm Cửu đã xuống thấp đến cùng cực, hoặc là nói, đã hoàn toàn không có hình tượng.

Ngồi ngay ngắn một bên, nghe xong Lâm Cửu nói, Hoàng Phủ Thiên Niên vẫn không có phản ứng gì đặc biệt, chỉ giương mắt nhìn Lâm Cửu nhiều hơn vài lần, hắn chậm rãi nói: “Hiện giờ ngươi đã là người trong Hiền Môn, trẫm đương nhiên sẽ không thể dễ dàng định tội ngươi, nhưng ngươi thật nghĩ rằng trẫm không có tình người sao?”

Hoàng đế này ngớ ngẩn rồi, nói mấy thứ loạn thất bát tao gì đấy, cái gì gọi là “Định tội ngươi”, Lâm Cửu không hiểu hỏi: “Lâm Cửu không biết mình phạm vào tội gì, kính mong hoàng thượng nói rõ!”

Hoàng Phủ Thiên Niên khẽ híp lại mắt, không nhìn ra trên mặt Lâm Cửu có tí teo dấu vết nói dối nào, ngữ khí của hoàng đế cũng dịu đi một chút, câu nói kế tiếp của hắn, khiến Lâm Cửu hoàn toàn hoá đá trên giường.

“Trẫm không giấu ngươi, người phái thích khách đến ám sát ngươi mấy ngày trước là phi tử của trẫm, ngươi có thể cho ràng trẫm bênh vực thân tín, chẳng qua là trẫm không muốn làm lớn việc này, hơn nữa Lệ phi đang có thai trong người, trẫm đã từng có lỗi với ngươi, lúc này đây, trẫm tuyệt đối sẽ không tiếp tục dung túng Lệ phi, chẳng qua nghĩ muốn chờ Lệ phi sau khi sinh xong mới định đoạt.” Hoàng Phủ Thiên Niên thản nhiên nói ra bí sự trong cung.

Tuy rằng Lâm Cửu đã đoán được kẻ muốn giết y là người trong cung, nhưng thật không ngờ Hoàng Phủ Thiên Niên lại trực tiếp nói ra cho mình.

“Ở vị trí này của trẫm, có rất nhiều chuyện không thể theo ý nguyện của mình.” Trong ánh mắt lộ ra tia mỏi mệt, Hoàng Phủ Thiên Niên nhắm mắt lại, khỉ mở ra lại tràn đầy uy nghiêm, hoàng đế nhìn Lâm Cửu nói: “Lệ phi đã chết cùng với cả hài tử chưa xuất thế kia của trẫm, cùng chết.”

Chết rồi, đồng tử mạnh mẽ co rút lại, tin tức này quả thật khiến Lâm Cửu có chút không thở nổi, Lệ phi đã chết, Lệ phi muốn giết y đã chết?

Hoàng Phủ Thiên Niên cho dù muốn xử lí Lệ phi, cũng sẽ không xử tử cùng với hài tử của mình, như vậy, rốt cuộc là ai đã giết Lệ phi? Chẳng nhẽ, chính là Diệt Thiên sao?

Chỉ mới nghĩ đến đó, Lâm Cửu còn có một loại xúc động muốn té xỉu, nhưng mà hiện tại, y không thể biểu hiện ra ngoài khiến Hoàng Phủ Thiên Niên sinh nghi.

“Hoàng thượng chẳng lẽ nghĩ là do Lâm Cửu gây nên sao?” Nhìn vào mắt Hoàng Phủ Thiên Niên, Lâm Cửu thoáng cười châm chọc nói: “Cho dù hoàng thượng có cho Lâm Cửu một trăm cái lá gan, Lâm Cửu cũng không dám làm ra chuyện đại nghịch bất đạo này, huống chi nếu Lâm Cửu có thể có năng lực tuỳ ý hành tẩu trong cung, sao bản thân lại bị trọng thương, đêm qua Lâm Cửu chưa hề bước ra khỏi cửa nửa bước.”

Nhìn Lâm Cửu trong mắt lộ ra vẻ bi thương nhàn nhạt, Hoàng Phủ Thiên Niên rất nhanh thầm phủ quyết ý nghĩ này, ở trong lòng hắn, thuỷ chung vẫn mang một loại tình cảm áy náy, chỉ là cái chết của Lệ phi, thật sự khiến hắn…

“Trẫm biết không phải do ngươi gây nên.” Hoàng Phủ Thiên Niên trước đó cũng đã phái người âm thầm giám thị Lâm Cửu, mấy ngày nay đích xác Lâm Cửu chưa hề đặt chân ra khỏi cửa, cũng không có ai từng đi vào phòng một bước.

Nói rất nhiều chuyện, tầm mắt Hoàng Phủ Thiên Niên đột nhiên dừng trên người Lâm Cửu, tạm dừng trong vài giây ngắn ngủi khiến Lâm Cửu có chút không thoải mái, Lâm Cửu nghi hoặc theo tầm mắt Hoàng Phủ Thiên Niên cúi đầu nhìn xuống, phát hiện quần áo mình vừa rồi vội vội vàng vàng mặc vào hơi hơi mở rộng, cổ cùng xương quai xanh bên trái đều lộ hết ra, những cái này thật cũng không có gì, chẳng qua là ở trên xương quai xanh có thêm giấu răng rõ ràng của tên Đại ma đầu nào đó vừa mới lưu lại.

Chỉ cần là người am hiểu thì nhìn là biết ngay giấu răng hồng hồng này là đại biểu cho cái gì, Lâm Cửu có chút lúng túng e sợ vội vàng kéo y phục lên, trên khuôn mặt tái nhợt đột nhiên xuất hiện mấy đoá ửng hồng.

Người mấy ngày nay mỗi ngày ra vào phòng làm bạn với Lâm Cửu là ai? Trừ bỏ Tiếu Thiên Thánh Giả không cũng không có người khác, người ta nói Thánh Giả từ bi vì quan tâm sư đệ, bây giờ Hoàng Phủ Thiên Niên thấy dấu vết đen tối này không khỏi có chút giật mình, Thánh Giả nhìn như không thực trong chốn nhân gian yên hoả thế nhưng cùng Lâm Cửu…

Tronng khoảng thời gian ngắn, Hoàng Phủ Thiên Niên chỉ cảm thấy ngực có chút rầu rĩ, tâm tình vốn định tiến đến để hỏi về cái chết của Lệ phi cũng phai nhạt đi.

Có lẽ cảm thấy mình hơi thất thố, Hoàng Phủ Thiên Niên ho nhẹ một tiếng, rồi sau đó cầm chén trà lên uống một ngụm che giấu, hỏi: “Ngươi có nhận thức người mà giang hồ vẫn xưng là Đại ma đầu Diệt Thiên không?”

“Khi ta xuống núi đến Lưu Tinh Thành đã từng gặp qua.” Chuyện Lâm Cửu từ Tiên Hiệp Điện xuống đã từng nói cho Hoàng Phủ Thiên Hách, như vậy khẳng định Hoàng Phủ Thiên Niên cũng biết, cho nên Lâm Cửu không dám giấu diếm, chẳng qua là chỉ sửa lại chút ít một số chuyện người ta không biết mà thôi. “Khi đó từng cùng hắn làm khách quý của bốn phái tham gia Tứ phái luận võ đại hội, ma đầu kia không biết vì sao lại cưỡng ép bắt ta mang đi, sau đó nửa đường gặp đại sư huynh nên mới được cứu.”

“Ngươi có biết Đại ma đầu vì sao muốn bắt ngươi không?” Hoàng Phủ Thiên Niên hỏi.

“Thảo dân không biết.” Lâm Cửu thấp giọng trả lời, trong lòng đang mải nghĩ đến chuyện khác.

Thấy Lâm Cửu không giống như đang nói dối, Hoàng Phủ Thiên Niên cũng không tiếp tục gặng hỏi thêm, ngồi trên ghế, tầm mắt nhìn về phía Lâm Cửu lại xẹt qua chỗ ái – muội đã bị y phục che lấp, thoáng nhìn vẻ mặt hoàng hốt của Lâm Cửu còn tưởng rằng trọng thương của người kia vẫn chưa khỏi khiến thân thể không thoải mái.

Đang muốn mở miệng tuỳ ý an ủi vài câu lại nghĩ tới ấn kí có thể thấy được rõ ràng vừa rồi, lời nói tới miệng, Hoàng Phủ Thiên Niên lại lộ ra trào phúng nói: “Nếu thân thể còn chưa khỏi hẳn vẫn nên kiềm chế một chút.”

“A?” Lâm Cửu đang ngẩn người nghĩ ngợi nhất thời không nghe rõ Hoàng Phủ Thiên Niên nói cái gì, lúc ngẩng đầu nhìn đối phương, Hoàng Phủ Thiên Niên đã hừ nhẹ đứng dậy bỏ đi.

“Thảo dân cung tiễn hoàng thượng.” Lâm Cửu hữu khí vô lực nói, ngẩng đầu lên mới phát hiện Hoàng Phủ Thiên Niên đã đi rồi, ngửa đầu nằm lăn ra giường nhớ lại chuyện Hoàng Phủ Thiên Niên vừa nói với y —— Lệ phi đã chết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui