Cửu Thiên Liên Sinh

“Quái vật này tính năng ăn mòn rất nặng, nghìn vạn lần đừng bị chúng nó đụng vào.” Cao Thanh vẫn theo sát bên cạnh Hoa Tư nhíu nhíu mày, chốc chốc lại quay đầu nhìn đám lục trùng di động cực nhanh như thuỷ triều kia, vũ phiến trong tay vung lên. Một đạo thanh phong hoá thành vô số lưỡi dao bổ về phía đám lục trùng đang điên cuồng di chuyển, phong nhận*(lưỡi dao gió) tới chỗ đám sâu nổ mạnh “rầm” tán ra vô số dịch thể màu xanh, nhưng rất nhanh đã bị đám trùng phía sau cắn nuốt.

Vô tung vô ảnh giống như là quăng con dao nhỏ sắc bén vào trong biển rộng, không thể dậy nổi một gợn sóng.

“Ghê tởm!” Cao Thanh thầm mắng một câu, thấy đòn công kích của mình không có hiệu quả cũng thành thật không thèm lãng phí khí lực toàn lực theo kịp đại đội ngũ chạy băng băng, “Những con trùng này hình như giết không chết, lẽ nào chúng ta cứ chạy mãi thế này?”

Hoa Tư cười cười nói: “Dao vô dụng, roi vô dụng, không bẳng thử dùng lửa thiêu xem có thể thiêu sạch sẽ hết đám trùng đáng ghét này không.”

Tây Sa Thương Hải quay đầu lại nhìn đám lục trùng giống như thuỷ triều chen chúc mà lên, nói: “Những con trùng này vô sắc vô vị, không biết đã ở trong sơn động này bao lâu, thảo nào bên hồ không có dã thú gì, có lẽ đều đã bị lục hồ trùng này cắn nuốt sạch sẽ rồi, nếu cứ tiếp tục chạy như vậy cũng không phải cách hay.”

Dứt lời Tây Sa Thương Hải giương tay lên một đoàn thanh liên hoả diễm thình lình xuất hiện trong lòng bàn tay: “Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, cũng không biết thứ này có thể thiêu sạch được đám lục hồ trùng đáng ghét này không.”

“Chờ một chút!” Nghe thấy mấy người nói chuyện, Lâm Cửu vẫn luôn một mực suy nghĩ xem làm sao đối phó lục hồ trùng gọi lại Tây Sa Thương Hải, có lẽ bởi vì lúc trước Lâm Cửu nói qua hồ có vấn đề, Tây Sa Thương Hải cũng không tự ý động thủ, chỉ dùng hoả diễm chiếu sáng con đường phía trước, hơi tăng tốc chạy tới phía sau người khoác áo choàng màu trắng che đậy dáng dấp – Lâm Cửu.

Cách Lâm Cửu năm bước thì ngừng lại, Tây Sa Thương Hải nhìn bóng trắng có chút nghi hoặc, nam nhân cùng một chỗ với Diệt Thiên này thân phận bất minh, lời nói nửa thật nửa giả không thể tin tưởng, thế nhưng vừa rồi cảm giác được hồ có chuyện, lúc này thấy y di chuyển với tốc độ cực nhanh cũng không thấy mệt mỏi, xem ra thực lực của người này cũng giống đại ma đầu sâu không thể dò.

“Chẳng hay tiên nhân có biện pháp gì, nói ra cho mọi người nghe thử.” Tây Sa Thương Hải nhẹ giọng hỏi.

Xích Long Nữ cũng nói: “Con đường phía trước không biết có thể sẽ lại xuất hiện quái vật gì, cứ chạy mãi cũng không phải cách hay, Thiên Thánh Giả có biện pháp gì đối phó với đám trùng này?”

Lâm Cửu cười khổ, y nào có biện pháp gì, mới thoáng nghĩ, Lâm Cửu nói: “Không thể dùng hoả thiêu, phía ngoài đám lục hồ trùng có một tầng dịch thể vô sắc vô vị có tính năng ăn mòn, nếu xét về tính trạng thì hẳn là thuộc về loại cường toan, hơn nữa thấy bọn chúng hơi bốc lên nhiệt khí, chứng minh rằng chúng có nhiệt độ cực cao không thể cố đánh.”

Lâm Cửu đoán bề mặt đám lục hồ trùng này hẳn là có một lớp dịch thể cùng loại với axit sunfuric, axit sunfuric là chất lỏng vô sắc vô vị, có nhiệt độ sôi cao, đến cả đại rùa cứng rắn như vậy mà còn bị ăn mòn nhanh chóng, có thể thấy được chỗ đáng sợ của nó, nhưng thế gian này vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Lâm Cửu nghĩ, y có lẽ có thể sẽ có biện pháp đối phó đám sâu chết tiệt kia.

“Cương toan là cái gì?” Lần đầu tiên nghe thấy từ này, Xích Long Nữ ném cho Lâm Cửu một ánh mắt nghi hoặc, vì sao nam tử này nói rất nhiều thứ mà nàng không biết, lúc đầu nghe Lâm Cửu đĩnh đạc nói còn tưởng rằng đối phương đang nói bậy, nhưng dọc đường đi mới phát hiện người này nói chuyện ăn khớp rõ ràng, mạch lạc, tuyệt không giống như là vô căn cứ, nói không chừng nam nhân này thực sự có biện pháp đối phó với lục hồ trùng.

Lâm Cửu cười khổ, muốn y giải thích với những người này cường toan là gì, axit sunfuric là gì.

“Cường toan chính là thứ có tác dụng ăn mòn cực mạnh, cơ thể người mà tiếp xúc sẽ bị bỏng nghiêm trọng, nếu như dùng hoả công không chỉ sẽ tản ra độc khí mà còn có thể nổ mạnh, giống như thêm dầu vào lửa không chỉ không thể đẩy lùi được lục hồ trùng, trái lại còn tự đẩy chúng ta vào tử lộ.” Lâm Cửu suy nghĩ một chút, nói: “Không thể dùng hoả công, nhưng có thể thử dùng thuỷ công xem sao…”

Tuy rằng nói như vậy, thế nhưng biết tìm nước ở nơi nào, lại phải tìm bao nhiêu nước mới có thể pha loãng được hết đám lục hồ trùng này, Lâm Cửu khẽ nhíu mày, cũng không biết cụ thể giờ phải làm gì.

Nghe xong Lâm Cửu nói, chờ đợi trong lòng Xích Long Nữ lập tức rơi vào khoảng không, ở đây căn bản không có nước, nàng vốn tưởng rằng chuyến đi lấy phượng hoàng này cũng không trắc trở lắm, ngờ đâu một đường đi tới đúng là hung hiểm vạn phần.

Mang theo một tia hy vọng cuối cùng, Xích Long Nữ rời ánh mắt về hướng đại ma đầu Diệt Thiên vẫn trầm mặc không nói lời nào, nam nhân này giống như biển rộng mênh mông vĩnh viễn không nhìn thấy bờ cũng không biết sâu bao nhiêu, cho dù là vừa rồi cũng vẫn luôn luôn là bộ dạng bình tĩnh không hề lo lắng.

Có thể, Diệt Thiên sẽ có biện pháp nào đó.

“Đại ma đầu, ngươi không nên cứ trầm mặc như vậy, ta biết ngươi có biện pháp đối phó đám lục hồ trùng kia.” Tây Sa Thương Hải hừ lạnh một tiếng nói: “Hay là ngươi muốn mượn đám sâu kia diệt trừ mấy người bọn ta a?”

Lâm Cửu khẽ nhìn Diệt Thiên bên cạnh vẫn trầm mặc không nói gì tiếp tục tiến về phía trước, cũng không biết người kia đang nghĩ gì.

“Đường đường Thương đế chẳng lẽ không thể đối phó nổi với mấy con sâu này sao?” Diệt Thiên cười khẩy một cái, đột nhiên tăng tốc, kéo Lâm Cửu chạy về phía trước, biến hoá bất ngờ này lập tức kinh động đến những người khác cũng lập tức kéo lại khoảng cách với Diệt Thiên, lập tức tăng tốc đuổi theo, rất sợ ma đầu đó bỏ bọn họ lại.

Nhìn bóng đen đột nhiên lao nhanh về phía trước, Xích Long Nữ khẽ cắn răng, trong lòng mặc dù có chút khó chịu nhưng cũng chẳng còn cách nào, chỉ có thể tăng tốc đuổi theo.

Quả nhiên, Diệt Thiên cũng không phải vô duyên cô cớ mà kéo dãn cự li với lục hồ trùng, sau khi dãn ra khoảng cách với lục hồ trùng, ma đầu đột nhiên xoay người lại hai tay đặt trước ngực nhanh chóng vẽ ra kết ấn phức tạp, Lâm Cửu vẫn đi theo bên cạnh Diệt Thiên nghi hoặc nhìn bốn phía xung quanh, nhiệt độ không khí hình như trong nháy mắt bỗng nhiên tăng cao.

Thấy động tác của Diệt Thiên, Tây Sa Thương Hải thầm mắng một tiếng dồn sức tăng tốc nháy mắt chạy qua, những người khác cũng chạy thục mạng lên phía trước, ngẳn ngủi trong chớp mắt, sơn động vốn một mảnh tối đen như mực đột nhiên hiện lên một đạo ánh sáng trắng xanh nhàn nhạt, trên nham bích rớm ra một giọt nước, rồi nghìn vạn giọt nước nháy mắt ngưng kết lại, giống như chiếc lưới chắc chắn gắn kết với nhau.

Từng đạo thuỷ võng lao về phía bọ lục hồ trùng phía trước Diệt Thiên nhanh chóng kéo dài ra, Hoa Tư chạy đến là nhanh, thiếu chút nữa đã bị tầng tầng thuỷ võng đan xen nhau này chặn lại, nếu như động tác của bọn họ chậm một chút, chỉ sợ là đã bị nhốt lại trong thuỷ võng này.

Tầng tầng thuỷ võng chằng chịt ngăn cản đám lục hồ trùng như thuỷ triều, lục hồ trùng gặp nước phát sinh ra một trận âm thanh “tư tư”, dịch thể màu lục nhạt vẫn thuận theo thuỷ võng di động thong thả về phía trước, Diệt Thiên khẽ quát một tiếng, chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi, toàn bộ thuỷ võng đều ngưng kết thành băng tản ra nhiệt độ mát lạnh.

Ngay lúc Diệt Thiên làm xong tất cả, những người còn lại rốt cục cũng đuổi theo kịp Diệt Thiên và Lâm Cửu, quay đầu lại thấy băng võng kéo dài chẳng biết sẽ còn kéo dài bao nhiêu không khỏi rùng mình, ma đầu này vừa rồi thiếu chút nữa đã đóng băng bọn họ bên trong, tuy rằng không nhất định muốn tính mệnh bọn họ, nhưng ma đầu này cư nhiên vô thanh vô tức dùng chiêu, thật sự là đủ phiền muộn.

Có điều hiện nay xem ra, đám lục hồ trùng đáng ghét kia rốt cuộc cũng bị chặn.

“Ai nha, nguy hiểm thật, nguy hiểm thật, không bị sâu cắn chết, nhưng thiếu chút nữa lại bị đông lạnh thành cục băng.” Hoa Tư ha ha cười nói, nhìn đại ma đầu vẫn như khối băng, trong mắt để lộ một tia thâm ý.

“Xích Long Nữ, ngươi không phải cũng đại ma đầu một phe sao, xem ra hắn căn bản không quan tâm mạng của ngươi a, biển khổ vô biên quay đầu lại là bờ, đồng hành cùng ma đầu, địa ngục ngay phía trước a.” Tây Sa Thương Hải cười lạnh nói.

Xích Long Nữ còn chưa nói, Lâm Cửu đã nhịn không được mấy tên luôn “khi dễ” Diệt Thiên này, khoanh tay đứng một bên châm chọc khiêu khích: “Suốt ngày lải nhải, hơi tý lại dông dài, không thấy mấy người các ngươi động thủ, nhưng mà nói thì lại rất nhiều, nếu không có Diệt Thiên các ngươi vẫn còn đang bị một đám xú trùng kia truy đuổi chạy khắp nơi, chứ còn có thể đứng ở đây nói lời vô ích sao? Ta thấy các ngươi cũng chẳng có năng lực gì, nhưng bản lĩnh lấy oán trả ơn thì lại rất mạnh.”

Tây Sa Thương Hải hừ lạnh một tiếng quay đầu đi không thèm nói lại, Hoa Tư cũng có chút xấu hổ cúi đầu cười khẽ hai tiếng, Cao Thanh vẫn một bộ dáng người qua đường “không quan hệ với ta”.

Xích Long Nữ chỉ nhìn Lâm Cửu, lại nhìn Diệt Thiên, lúc nhìn về phía đại ma đầu đột nhiên cảm nhận được đối phương lườm mình, nàng tiếp lời Lâm Cửu cười nói: “Ha ha, ta nếu như theo Thương đế chẳng phải đã sớm xuống địa ngục quất roi rồi sao?” Vừa nói vừa cầm trường tiên trong tay.

Biến hoá trong nháy mắt, Xích Long Nữ một khắc trước vẫn còn đang chuyện trò vui vẻ đột nhiên như sét đánh không kịp bưng tai quất roi về phía Hoa Tư và Cao Thanh, mà ở cũng thời khắc đó Diệt Thiên cũng đột nhiên hướng Tây Sa Thương Hải xuất thủ, một chưởng đánh về phía Tây Sa Thương Hải, một chưởng còn lại nhẹ nhàng vỗ lên Lâm Cửu vẫn còn chưa biết phát sinh chuyện gì.

Bất thình lình, người vẫn sắm vai phụ không bị chú ý – Cao Thanh đột nhiên phát uy, nhẹ nhàng tránh thoát roi của Xích Long Nữ, giống như cái bóng lướt qua mọi người nhanh chóng lao về phía Lâm Cửu.

Diệt Thiên khẽ nhíu mày muốn ngăn cản Cao Thanh, Tây Sa Thương Hải một cước đá ra cản đường Diệt Thiên, cười lạnh nói: “Muốn đi đâu!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui