Cửu Thiên Liên Sinh

Một bóng đen cấp tốc xuyên qua màn đêm, ngay sát theo đó là một mạt bóng trắng, một đen một trắng một trước một sau chạy băng băng trong Hoàng Thành, cự ly giữa hai bên vẫn luôn được duy trì, không kéo dài không rút ngắn.

Người tuần đêm gõ mõ cầm canh tình cờ cảm thấy phía sau một cơn gió mát thổi qua, hắn quay đầu lại nhưng chỉ thấy một mảnh trống trơn, thầm mắng vài câu, rồi nhanh chóng trở về đi ngủ.

Mà bóng đen bóng trắng chạy loạn quanh Hoàng Thành rốt cục cũng ngừng lại.

Bóng đen nho nhỏ cuộn mình trên nóc nhà, một đôi mắt đỏ như máu gắt gao nhìn chằm chằm bạch y tu tiên nam tử như cầu bì cao dược*(thuốc cao bôi trên da chó) vẫn bám theo hắn nhiều ngày nay, phàm nhân tu tiên này có bệnh sao? Mà cứ mãi đi theo hắn! Theo theo theo, vừa theo liền đến mấy ngày, thực sự là vô cùng đáng ghét!

Nếu không phải người này là bằng hữu của Lâm Cửu, hắn đã sớm dùng hai trảo xé tên phàm nhân này thành từng mảnh nhỏ rồi.

Thú Vương Mặc Viêm chạy mệt rồi, phiền rồi, ngán rồi, không muốn tiếp tục cùng tên phàm nhân tu tiên này chơi trò mèo đuổi chuột nữa, mấy ngày nay Lâm Cửu nơi đó hình như có chuyện gì, nhưng hắn chỉ có thể cùng người kia chơi trốn miêu miêu, quả thực khiến Thú Vương vô cùng không vui, hắn không thể giết phàm nhân này, thì cũng nhất định phải cho tên phàm nhân trên Vọng Nguyệt Sơn đó một ít nhan sắc xem xem, giáo huấn cho tên phàm nhân trên Vọng Nguyệt Sơn này một trận!

Hôm nay hắn không còn là Tiểu Thổi Miêu ngày trước, Mặc Viêm thân là Thú Vương đã khôi phục lại sức mạnh thời kì đỉnh cao nhất, lúc này dù là cùng đại ma đầu đánh một trận cũng không nhất định sẽ lập tức thua trận, mà phàm nhân này trong mắt thú vương cũng chỉ là một tên tu tiên ngông cuồng đáng khinh mà thôi, ngu xuẩn cư nhiên dám trêu trọc hắn!

“Không chạy nữa?” Thân ảnh bạch sắc nhẹ nhàng nhảy tới chỗ cách Thú Vương Mặc Viêm chưa đầy trăm mét, đứng trên một mái hiên khác, dưới ánh trăng sáng tỏ Vân Nhiễm nhìn hắc miêu lạnh lùng cao ngạo cách đó không xa.

Đã đáp ứng Lâm gia phải điều tra rõ lai lịch của miêu nhi này, Vân Nhiễm mấy ngày nay đều theo dõi nó, miêu nhi này thực là giảo hoạt lại hành động nhanh nhẹn, càng khiến Vân Nhiễm kinh ngạc là, hắc miêu này rõ ràng là một yêu thú có thể hoá thành người, thế nhưng tựa hồ so với yêu thú bình thường càng lợi hại hơn, sức mạnh cường đại khiến Vân Nhiễm không có cách nào tiếp cận miêu nhi.

Nhưng càng là như vậy, lại càng khiến Vân Nhiễm lo lắng nếu nó thực sự có ý làm hại Lâm Cửu, đến lúc đó chỉ sợ y khó có thể bang trợ Lâm Cửu vượt qua cửa ải khó khăn, vô luận như thế nào, y chỉ muốn làm rõ miêu nhi này vì sao vẫn luôn đi theo bên cạnh Lâm Cửu mà thôi, Vân Nhiễm tuyệt không có ác ý gì.

“Ta biết ngươi là một con yêu thú, tên ta là Vân Nhiễm, là tu tiên giả đến từ Vọng Nguyệt Sơn, mấy hôm nay đuổi theo ngươi cũng không có ác ý, chỉ là muốn biết vì sao ngươi lại muốn ở bên cạnh Tiểu Cửu, ngươi tên là gì?” Thanh âm Vân Nhiễm thanh thấu mà ôn hoà, tuy rằng trên mặt không có nhiểu biểu tình, nhưng là một người rất dễ khiến người ta có hảo cảm, cũng như tên của y, mềm mại dịu dàng như áng mây trôi.

Tiểu Thổi Miêu cũng không vội vã trả lời vấn đề của Vân Nhiễm, hắn đột nhiên nhảy xuống mái nhà, có điều lúc này không phải muốn tiếp tục cùng Vân Nhiễm chơi trốn tìm, mà là dự định tìm một chỗ, Vân Nhiễm cho rằng miêu nhi muốn tìm một chỗ để nói chuyện với y, vì vậy cũng đi theo.

Rừng cây nhỏ ngoài thành không thể nghi ngờ là một nơi thật là thích hợp để nói chuyện, trong rừng lúc này không có khí tức con người, an tĩnh mà lại thanh lãnh.

Vân Nhiễm đi theo Tiểu Thổi Miêu vào rừng, Tiểu Thổi Miêu nhảy lên cành một cây đại thụ mới dừng lại, ánh trăng nhàn nhạt xuyên thấu qua từng kẽ lá chiếu lên bộ lông đen bóng mượt mà của Tiểu Thổi Miêu, một đôi mắt thú đỏ tươi như máu có vẻ đặc biệt nguy hiểm.

Trước mặt Vân Nhiễm, Tiểu Thổi Miêu nhẹ nhàng gừ một tiếng, sau đó dưới ánh trăng sặc sỡ xuất hiện biến hoá, miêu nhi nho nhỏ trong nháy mắt biến thành một con mãnh thú kì dị, một con mãnh thú Vân Nhiễm chưa bao giờ gặp qua.

Bộ lông vẫn đen bóng như trước, thân thể như hắc báo tràn ngập sức mạnh, đường cong ưu mĩ mê người, tứ chi dài mảnh mà hữu lực, một cái đuôi vừa dài vừa nhỏ, giống như một chiếc roi đen khua động, cho dù chỉ cần đung đưa vài cái trong không trung cũng đủ để người ta nghe thấy thanh âm thanh thuý của không khí bị xé rách, có thể thấy được lực đạo của chiếc roi này lớn bao nhiêu, chỉ sợ tuỳ tiện quất mấy cái lên thân người sẽ đem người đánh nát bét.

Thân thể mãnh thú tựa hắc báo, nhưng lại lớn hơn hắc báo rất nhiều, cái tai xù lông trên đỉnh đầu có vẻ khả ái, có điều ánh mắt đỏ tươi lại lộ ra nguy hiểm vô cùng, Vân Nhiễm biết, mãnh thú giống hắc báo nhưng lại đẹp hơn cao hơn hắc báo này chính là bản thể của miêu nhi.

“Phàm nhân, ngươi cũng biết ngươi đã chọc giận bản vương.” Thanh âm so với bình thường càng trầm thấp hơn, Thú Vương Mặc Viêm không dự định lấy hình người xuất hiện trước mặt Vân Nhiễm.

Đứng trên mặt đất ngẩng đầu nhìn mãnh thú trên cảnh cây, ngữ khí của Vân Nhiễm vẫn nhẹ nhàng như mọi ngày, thần sắc đạm nhiên: “Chẳng hay các hạ có thể nói cho Vân Nhiễm biết thân phận của ngươi, là cái gì vương hay không?”

“Ha ha ha ——” Cười nhạt vài tiếng, Mặc Viêm hừ nhẹ nói: “Thân phận của bản vương phàm nhân như ngươi mà cũng đòi biết sao!”

“Cũng được, ngươi là cái gì vương ta không quan tâm, ta chỉ muốn biết vì sao ngươi lại ở bên cạnh Lâm Cửu, ngươi có ý đồ gì?” Vân Nhiễm hơi nhíu mi nói: “Nếu ngươi dám thương tổn Tiểu Cửu, ta nhất định sẽ mang ngươi về Vọng Nguyệt Sơn phong ấn lại hảo hảo giáo dục, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

Thú Vương hừ lạnh một tiếng, càng nhìn nam nhân này càng thấy không vừa mắt, sao hắn có thể gây tổn thương cho Lâm Cửu chứ? Hơn nữa, chỉ bằng tên phàm nhân nho nhỏ này mà cũng dám xuất khẩu cuồng ngôn muốn phong ấn hắn lại để dạy dỗ? Quả thực là xem thường đường đường Thú Vương hắn đây!?

Cái gì có thể nhẫn chứ cái này không thể nhẫn, hắn nhất định phải hung hăng giáo huấn nam nhân này một chút, để nam nhân này biết, giữa bọn họ rốt cuộc là ai giáo huấn ai, kết quả của việc dám đắc tội Thú Vương là cái gì!

“Ha ha —— có bản lĩnh ngươi thử bắt bản vương xem, ở dưới đó ồn ào làm gì, phàm nhân đáng thương, bản vương không có nghĩa vụ nói cho ngươi biết bản vương muốn làm gì, thứ duy nhất bản vương có thể nói cho ngươi chính là, ngươi chọc giận bản vương, tất nhiên phải trả giá xứng đáng!” Gầm nhẹ một tiếng, Thú Vương Mặc Viêm chợt nhảy khỏi cành cây thoáng cái bổ nhào về phía Vân Nhiễm.

Đối mặt với Thú Vương đột nhiên tức giận, Vân Nhiễm không vội không hoảng lập tức né ra, dưới chân điểm nhẹ, cả người lập tức như đám mây bay lên, Thú Vương là cường liệt mà tràn ngập sức mạnh, mỗi một lần tấn công đều mang theo lực lượng huỷ thiên diệt địa, còn Vân Nhiễm thì nhẹ nhàng linh hoạt, luôn lấy tư thái tứ lạng bạt thiên cân chống lại đòn công kích của Thú Vương.

Cây cối trong rừng đổ nhào, có cây bật cả gốc, trong kết giới mặc kệ hai người bọn họ có bao nhiêu lợi hại cũng không quấy nhiễu đến người khác, theo tiến trình trận đấu, sắc mặt Vân Nhiễm đã có chút tái nhợt, tuy rằng mỗi lần y đều dựa vào kinh nghiệm và sự khéo léo tránh được đòn công kích của Thú Vương, nhưng thực lực của đối phương đã vượt xa tưởng tượng của y chỉ sợ nếu cứ tiếp tục đánh nữa không bao lâu sau, y sẽ bị Thú Vương đánh trúng.

Trong lòng Vân Nhiễm càng thêm nghi hoặc không ngớt, mãnh thú cường đại như vậy rốt cuộc đến từ phương nào, lại vì sao cứ hết lần này đến lần khác đều canh giữ bên cạnh Lâm Cửu?

Xuất thần tự hỏi có thừa, Vân Nhiễm đột nhiên cảm thấy sau lưng đau nhói, một cỗ huyết khí từ ngực dồn lên, trong miệng phun ra tiên huyết, cả người lập tức bị Thú Vương từ không trung đánh xuống, nặng nề ngã trên đám lá rụng dưới mặt đất, còn chưa kịp xoay người đứng lên, đỉnh đầu lại đột nhiên tối sầm, lập tức một thứ gì đó nặng nề áp lên người y.

Móng vuốt Thú Vương giẵm lên ngực Vân Nhiễm, cũng không biết Thú Vương dùng biện pháp gì, chẳng biết từ lúc nào đã phong trụ lại công lực của Vân Nhiễm, khiến người nọ không có cách nào vận công chống lại, chỉ có thể mặc kệ Thú Vương dùng móng vuốt nặng nề đặt lên bờ vai của y, y tức khắc cảm thấy xương sườn của mình bị gãy một cái.

Từ trên cao nhìn xuống nam tử kiệt ngạo bất khuất nọ, Thú Vương nhẹ nhàng hừ lạnh, không còn giữ lại biểu hiện xem thường khinh miệt của hắn: “Bản vương muốn giết ngươi, thì dễ dàng như giẫm chết một con kiến, nể tình Lâm Cửu bản vương có thể thả ngươi đi, nhưng tội chết có thể miễn tội sống khó thoát, bản vương nhất định phải hảo hảo giáo huấn ngươi một trận, để ngươi sau này không được phép xen vào chuyện của bản vương và Lâm Cửu nữa!”

“Nghe ngươi nói, không giống như là sẽ muốn hại Tiểu Cửu.” Cười khổ một tiếng, Vân Nhiễm cố chịu đau nói: “Ta thua, ngươi muốn đánh muốn giết tuỳ ngươi.”

“Câm miệng! Bản vương muốn đối phó ngươi thế nào bản vương tự có cách, không tới phiên ngươi ở đây lắm miệng! Thân là bại tướng dưới tay bản vương, ngươi không có bất luận quyền lên tiếng nào.” Thú Vương gầm nhẹ một tiếng, dùng cái đuôi nhẹ nhàng quất một cái lên người Vân Nhiễm, bạch y lập tức thấm ra một hồng ngân nhàn nhạt.

Vì vậy, Vân Nhiễm cũng không nói nữa, rơi xuống tình trạng ngày hôm nay, y cũng thừa nhận thất bại.

Trong lòng Thú Vương cân nhắc mãi —— rốt cuộc nên nghiêm phạt tên phàm nhân này thế nào a? Chặt đứt tay chân y? Không được, như vậy Lâm Cửu nhìn cái là nhận ra ngay, đến lúc đó Lâm Cửu nhất định sẽ đánh chết hắn a.

Cho tên phàm nhân này ăn độc dược, để y thống khổ?

Thú vương gắt gao nhìn chằm chằm Vân Nhiễm, chung quy không muốn quá tiện nghi tên phàm nhân dám cả gan mạo phạm hắn này, có lẽ do gần đây vẫn thấy ngột ngạt, hắn bất tri bất giác muốn nhân cơ hội này phát tiết một chút oán hận và bất mãn chất chứa trong nội tâm.

Tên phàm nhân này và Lâm Cửu có một chút giống nhau, chính là một chút như vậy, luôn luôn có vẻ vân đạm phong khinh, chỉ là nam nhân này lãnh tĩnh hơn một chút, giống như những tiên hiệp khác, ở lâu trên Vọng Nguyệt Sơn, trở nên thiếu thất tình lục dục cõi trần thế, nhiều thêm một chút lãnh tĩnh và thanh cao thuộc về tu tiên giả, không giống Lâm Cửu, trong bản chất vẫn còn nhân tính của phàm trần.

Thú Vương nhớ tới Lâm Cửu, lại nhìn gương mặt Vân Nhiễm nhưng không hề thấy bóng dáng Lâm Cửu, hai người căn bản là không giống nhau, một điểm cũng không giống, hắn sao có thể nghĩ hai người tương tự a.

Tiên hiệp không nhiễm bụi trần, một lòng tu luyện sao?

Đột nhiên, thú vương nghĩ ra cách nghiêm phạt nam tử như mây trôi này, hắn sẽ khiến cho nam nhân này sống không bằng chết, vĩnh viễn đều nhớ kĩ ác mộng đêm nay, vĩnh viễn nhớ kĩ cái giá phải trả cho việc xúc phạm Thú Vương lớn thế nào!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui