Cửu Thiên Liên Sinh

“Tiểu Cửu, con thực sự…” Lâm mẫu nhìn nhi tử của mình, đôi mắt với nụ cười mỉm thản nhiên và cương quyết, nữ tử sau một hồi lâu mới thoải mái thở dài, kéo tay Lâm Phong, nói: “Lão gia, ngài tình nguyện tin tưởng lời đồn thổi bên ngoài, mà không chịu tin vào nhi tử của chúng ta sao?”

“Bỏ đi, bỏ đi.” Liên tục lắc đầu thở dài, đối mặt với cường thế và kiên quyết không chút thoái nhượng của Lâm Cửu, Lâm Phong chẳng những không tức giận, trái lại còn đột nhiên nở nụ cười, chỉ vào Lâm Cửu mắng, “Tiểu tử nhà ngươi, quả thực không muốn để chúng ta an tâm, cũng may…cũng may cuối cùng ngươi cũng đã trưởng thành rồi!”

Lâm Cửu mỉm cười, trong lòng khẽ thở phào nhẹ nhõm, lặng lẽ nháy nháy mắt với Lâm Xung, người cha đại tướng quân này của y từ trước đến giờ đều ăn mềm mà không ăn cứng.

Tuy rằng Lâm Xung dẫn theo Tư Tư bỏ trốn, song lúc mà Lâm Phong ngoài miệng mắng chửi không thương tiếc thì trong lòng nhịn không được khích lệ nhi tử thường ngày có chút thành thật của mình, nam nhân, nên dám làm dám chịu, hùng hùng hổ hổ, có đôi khi có quá nhiều trói buộc cũng không phải chuyện tốt.

Mượn cơ hội tới tham gia Hiền Môn thịnh yến, nhân tiện Lâm Phong cũng ghé qua xem thử Lâm Xung và Tư Tư rốt cuộc thế nào, nhưng ai biết lại phát sinh ra nhiều chuyện bất ngờ như vậy, nhất là ngày hôm nay, đột nhiên thánh thượng nhận Tư Tư làm muội muội, bọn họ lại còn nhìn thấy Lâm Cửu và Thánh Giả…

Nam nhân với nam nhân, có gì tốt chứ?

Lâm Phong nghĩ thế nào cũng không ra, nếu là nam nhân khác, có lẽ lão sẽ chẳng thèm nghe Lâm Cửu nói mà trói gô đứa con này kéo về nhà, nhưng nghĩ tới nam nhân Lâm Cửu thích là Thánh Giả Tiếu Thiên, trong lòng Lâm Phong cũng có phần chấp nhận, nhất là sáng sớm hôm nay sau khi bị Thánh Giả Tiếu Thiên trừng vài cái như thế, trong lòng Lâm Phong không khỏi tăng thêm vài phần kính nể với Tiếu Thiên.

Người chỉ cần dùng ánh mắt đã uy hiếp được Lâm Phong lão không nhiều, vị Tiếu Thiên này, quả cũng có vài phần năng lực.

Danh tiếng của Tiếu Thiên Thánh Giả trong thiên hạ đều rất tốt, có tài có mạo, cũng xem như là một người có thể chăm sóc cho Tiểu Cửu, dẫn dắt Tiểu Cửu trưởng thành.

Chí ít, từ sau khi Tiểu Cửu gặp được Tiếu Thiên, Lâm Phong cảm thấy Tiểu Cửu thay đổi rất nhiều rất nhiều so với trước đây, trở nên thành thục hơn, kiên cường hơn, nam tính hơn, mà không phải cứ rước phiền phức đến cho lão, khiến lão không thể an tâm.

So với người phụ thân tự giáo dục nhi tử của mình, dường như Tiếu Thiên càng có thể chân chính chiếu cố tốt cho nhi tử của lão.

Điều này là một vết thương trong lòng vị đại tướng quân trước đây, bắt đầu từ cái chết của Lâm Cửu, đã rất nhiều lúc, Lâm Phong nghĩ rằng chính mình là người đã gián tiếp hại chết nhi tử này của lão, còn may, Lâm Cửu bây giờ đã trở thành đấng nam nhi có thể một mình đường đường chính chính đứng trước mặt lão, nhìn thẳng vào lão.

“Cha… nương…” Lâm Cửu có rất nhiều chuyện không thể nói cho thân nhân của y, y không muốn để cho bất kì người nào y yêu thương dính vào những phân tranh kiếp trước kiếp này.

Còn may, xem tình hình của cha nương y bây giờ, Hoàng Phủ Thiên Niên cũng không nói cho người Lâm gia biết, trong lòng Lâm Cửu có chút an tâm, cũng âm thầm cảm tạ Hoàng Phủ Thiên Niên, càng cảm tạ Diệt Thiên.

Đại ma đầu kia, cư nhiện lại thực sự nghe lời y nói, thả Hoàng Phủ Thiên Niên và Hoa Tư ra.

Bây giờ Tư Tư đã trở thành muội muội của Hoàng Phủ Thiên Niên, công chúa Hoàng Phủ Đế Quốc, Lâm Cửu cũng không sợ tương lai Tư Tư phải chịu khổ gì, Lâm Xung và Tư Tư có thể thuận thuận lợi được ở bên nhau.

Quả nhiên đúng ha, sau khi trải qua rất nhiều sóng to gió lớn, Lâm Cửu cảm thấy sau này hẳn là sẽ không còn chuyện gì có thể khiến mình gặp khó khăn. Việc sáng nay, coi như là đã giải quyết vẹn toàn, nhưng Lâm Cửu không rõ ràng lắm tin đồn trong miệng phụ mẫu rốt cuộc là chuyện gì, loại chuyện này không tiện hỏi cha nương, Lâm Cửu kéo Lâm Xung qua hỏi han kĩ lưỡng.

Vừa hỏi xong, Lâm Cửu mới biết mình cư nhiên lại bị đồn đến thái quá như vậy.

Từ mấy ngày nay, trên giang hồ không biết ai tryền ra lời đồn, nói rằng Lâm Cửu lòng dạ nham hiểm, mị hoặc Thánh Giả, bán rẻ thân thể, cấu kết với nhiều nam nhân trong lòng ôm ấp mục đích không minh bạch.

Lâm Xung nói rất mịt mờ, nhưng Lâm Cửu vẫn có thể đoán ra người ta đồn thổi về y thái quá thế nào, phóng đãng mà không biết thẹn.

“Lời người khác nói chẳng qua chỉ là gió thoảng bên tai, đừng quan tâm.” Hoàng đế không vội thái giám gấp, Lâm Xung cực kì tức giận, nhưng Lâm Cửu thì ngược lại còn trấn an đệ đệ, “Conan từng nói, chân tướng chỉ có một, đợi lời đồn tan đi, người trong sạch trong lòng tự nhiên cũng trong sạch, huống chi, ngươi trên đời này chẳng phải ai cũng ăn no dửng mỡ, đệ thực sự cho rằng bọn họ sẽ làm gì ta chứ?”

Lâm Cửu không quan tâm những thứ này, rất nhiều chuyện y đã xem đến chán, gần như rõ ràng, có người cố ý ngầm thả tin đồn nói xấu y, thủ pháp này không khỏi khiến người ta cảm thấy quá ấu trĩ, nực cười, cũng khiến Lâm Cửu cảm thấy có phần chán ghét.

Dư luận ác ý, quả thực đôi khi có thể hủy hoại một người.

Chẳng qua thật đáng tiếc, Lâm Cửu lại chẳng thèm để ý đến những lời này, mấy tin đồn vô căn cứ, dù có như lưỡi dao sắc bén cứa vào người cũng chỉ như một chiếc lông chim khẽ vuốt qua, chẳng thể gây chút tổn thương nào đến y.

Trái lại Lâm Cửu còn thấy lo lắng thay cho người đặt điều gây rối kia, nếu bị Diệt Thiên phát hiện, không biết tên đại ma đầu kia sẽ bắt người đó đến cho ăn một chầu thế nào.

Bên cạnh có một ma đầu xấu xa như vậy, có đôi khi cũng khiến Lâm Cửu trong lòng nhịn không được mà cảm thấy ngọt ngào, luôn có một người làm tổn thương y, nhưng lại làm y không bị những người khác thương tổn.

“Đại ca, bọn họ nói huynh như vậy, huynh… sao huynh vẫn còn cười được a?” Thấy Lâm Cửu chẳng hiểu tại sao tự dưng mỉm cười, trong đầu Lâm Xung đầy sương mù, không hiểu đại ca hắn suy nghĩ cái gì.

Lâm Cửu cười nói với Lâm Xung; “Không có gì, những lời đồn này cứ mặc kệ nó, đệ đi bồi Tư Tư và cha nương đi, huynh ra phía sau tìm người.”

Biết Lâm Cửu muốn đi tìm ai, Lâm Xung biết điều mà rời khỏi.

Lâm Cửu quay trở lại phòng tìm Diệt Thiên, y đoán Diệt Thiên vừa bị y ngăn lại tròng lòng có lẽ sẽ có chút khó chịu, y nên đến hảo hảo trấn an mới được, nhưng đại ma đầu đó không biết đã đi đâu, tìm một hồi trong phòng, Lâm Cửu ngồi bên bàn, đại ma đầu đó đi nơi nào rồi?…

….

….

“Ta dục cầu gì, mãi nắm tay nhau

Cùng ngắm trăng sáng, cùng đọc sách thơ

Ăn chung giữa đình, dựa chung gốc liễu

Năm năm thành đá, tháng tháng dạo chơi.

Ta dục cầu gì, răng long đầu bạc,

Bầu bạn đến già, không oán không hối.

Ẩn nơi sơn Lâm, suối chảy róc rách

Sau này về đất, một huyệt cùng chôn.”

Bài thơ Lâm Cửu ngâm lúc ở Quốc Sắc Lâu, Diệt Thiên vẫn luôn ghi nhớ trong lòng, ngày đó dẫn Lâm Cửu đến Quốc Sắc Lâu tìm nữ nhân, tuy rằng mục đích của hắn là muốn hàn gắn lại mối quan hệ trước kia của bọn họ, chẳng qua là bài thơ phát ra từ phế phủ đó của Lâm Cửu lại như biến thành ngàn ngàn vạn vạn sợi tơ quấn chặt lấy tứ chi hắn.

Cuộc sống bình bình đạm đạm, mới là thứ Lâm Cửu muốn ha.

Diệt Thiên đỡ trán, mi tâm nhoi nhói như kim châm, song song kí ức kiếp trước kiếp này, cũng song song ái hận tình cừu, có đôi khi Diệt Thiên nghĩ rằng mình đến tột cũng là ai, trong cơ thể của hắn liệu có phải cất giấu hai linh hồn, một bên là hận đến kịch liệt tàn khốc, còn bên kia là tình yêu nhu tình triền miên.

Cứ như hắn lúc này, khi thì thân là ma đầu Diệt Thiên, khi thì lại là Thánh Giả Tiếu Thiên.

“Trên Vọng Nguyệt Sơn… liệu có linh đan diệu dược chữa đau đầu hay không đây?” Ngón tay chạm vào trán, Diệt Thiên từ từ mở mắt, nhìn hai người bị hắn nhốt trong sơn động, một người đang hấp hối, người kia canh giữ bên cạnh nam nhân hấp hối kia.

Diệt Thiên không giết Mặc Viêm và Vân Nhiễm, chỉ nhốt hai người đó lại.

Tâm tình ngày hôm nay của hắn không được tốt lắm, Lâm Cửu bị quá nhiều người và chuyện quấn thân, đây đều là những việc hắn không muốn thấy, có đôi khi hắn muốn thiêu trụi tất cả những thứ gì liên quan đến Lâm Cửu, nhưng hôm nay hắn vẫn nhịn xuống, hắn sợ nhịn không được, vì vậy hắn đành rời đi.

“Nếu ngươi thực sự thích Tiểu Cửu, thì không nên tổn thương đến y như vậy, thứ y muốn không nhiều lắm, nếu như ngươi có thể cho y, vậy tại sao lại không cho chứ?” Vân Nhiễm canh giữ bên người Mặc Viêm, nam tử bên cạnh y này vẫn đang hôn mê bất tỉnh, người đầy huyết ô, Vân Nhiễm chỉ có thể dùng tạm mấy vị thuốc băng bó đơn giản cho nam nhân.

Mặc Viêm, sao lại ngốc như vậy chứ?

Mặc Viêm, thích Lâm Cửu sao?

Vân Nhiễm hơi cúi đầu nhìn nam tử bất tỉnh trong lòng, trong miệng có chút vị đắng.

“Cho…”

Cho, đương nhiên là muốn.

Nhưng trong cơ thể hắn luôn có một loại sức mạnh quấn quýt lấy hắn, khi còn chưa hoàn toàn, triệt để buông được tính cừu ái hận kiếp trước, thì hắn vẫn không thể ngừng lại, nếu một ngày ngừng lại, thì không biết yêu hận trong lòng cái nào sẽ chiếm thượng phong.

Hắn của ngày hôm nay, chưa thể cho Lâm Cửu cuộc sống yên ả an bình.

Diệt Thiên không ngu ngốc, hắn biết kì thực mình còn chưa hoàn toàn thoát khỏi ma niệm mà phần không ổn định đó thi thoảng sẽ thúc đẩy tâm tình không yên ổn của hắn.

Có lẽ một ngày nào đó, hắn sẽ điên mất, sẽ trở nên thích sinh hận, sẽ chẳng nhớ nổi một ai, thầm nghĩ huỷ diệt hết tất cả.

Lời nói như vậy mặc dù có chút đe doạ, dù sao phòng ngừa trước vẫn tốt hơn, sau Hiền Môn thịnh yến, hắn muốn dừng lại dành thời gian tìm nơi nào đó để điều tức tĩnh tâm.

Đây cũng là nguyên nhân mà ma đầu này sau khi công chiếm Tội Ác Quốc Gia vẫn chậm chạp không có hành động kế tiếp.

Ngẩng đầu, Diệt Thiên nhìn Vân Nhiễm với thú vương nằm hấp hối trong lòng y, khôi phục lại vẻ bình tĩnh ngày xưa, hắn nói: “Vọng Nguyệt Sơn có dược trị đau đầu, chắc cũng có loại dược cứu được mệnh của nam nhân này, ngươi thích hắn, đúng không?”

Nhãn đồng Vân Nhiễm co rút lại, vẫn chưa trả lời câu hỏi của Diệt Thiên.

Thích không? Y cho rằng, đối với Mặc Viêm y vẫn chỉ là thưởng thức mà thôi.

“Trận pháp trói buộc các ngươi, sau ba ngày nữa sẽ mất đi hiệu lực, nếu trong vòng ba ngày ngươi có thể bảo trụ được mạng của hắn, thì ngươi có thể mang theo hắn quay về Vọng Nguyệt Sơn.” Có lẽ là từ trong ánh mắt Vân Nhiễm Diệt Thiên thấy được phần tình cảm có chút quen thuộc, đại ma đầu khó có được lúc mềm lòng, “Hết thảy, đều phải chờ xem tạo hoá của các ngươi thôi.”

Khẽ liếc nhìn Mặc Viêm đang hôn mê, sau cùng Diệt Thiên nói ra một câu nhắc nhở Vân Nhiễm: “Thương thế quá nặng sẽ mất đi pháp lực, hắn sẽ khôi phục lại nguyên hình, ngươi đã từng gặp qua nguyên hình của hắn chưa?”

“Nguyên hình?” Vân Nhiễm có chút khó hiểu.

Thấy vẻ nghi hoặc trên mặt Vân Nhiễm, Diệt Thiên khẽ nhếch khoé miệng, không nói thêm bất cứ điều gì nữa xoay người rời đi.

Thì ra vị tiên hiệp này còn không biết Mặc Viêm chính là thú sao?

Như vậy, cũng thú vị ha, sau khi nhìn thấy diện mục chân chính của Mặc Viêm, vị tiên hiệp này liệu có còn muốn cứu thú vương nữa hay không đây?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui