Cửu Thiên Liên Sinh

“Ô…” Thấy cha mình bị phụ thân ném sang một bên, miệng lập tức mếu máo, nhìn rồi lại muốn khóc, nghẹn ngào kéo kéo, khi Tiểu Đoàn Tử nhìn thấy cha nó ngã xuống nền đất liền ra sức dùng khuỷu tay chống thân thể lên, từng chút từng chút bò về phía phụ thân nó, cào rách cả lòng bàn tay, in lại một giấu tay đỏ thắm lên đoá bạch liên nở rộ trên mặt đất, y tụ nát vụn lộ ra sự lẻ loi và thê lương.

“Ô ô… cha, cha…” Tiểu Đoàn Tử lau nước mắt, vừa khom người liền nằm bò trên mặt đất, hai tay hai chân chống trên đất bò về phía Lâm Cửu, nước mắt nước mũi dàn dụa khắp cả khuôn mặt tròn tròn.

“An Chi, đừng qua đây! Nghe lời cha, đừng qua đây!” Lớn tiếng hô lên, Lâm Cửu dùng nốt phần khí lực cuối cùng vươn hai tay về phía trước ôm chặt lấy chân phải của Diệt Thiên, mái tóc đã sớm tán loạn, y phục sớm đã nhiễm đầy vết máu và bụi bặm, Lâm Cửu không muốn cứ như thế mà buông tha, không muốn cứ thế mà kết thúc tất cả.

Lâm Cửu không tin, không tin Diệt Thiên thực sự không nhớ rõ bất cứ cái gì…

Nam nhân ôm chặt lấy chân Diệt Thiên không buông, lời nghẹn ngào mắc trong cổ họng như gai nhọn đâm sâu: “Diệt Thiên, có còn nhớ… những lời ngươi từng nói với ta không? Chỉ cần chờ ngươi kết thúc tất cả, giải quyết xong mọi việc, chúng ta sẽ cùng nhau rời đi, mang theo hài tử An Chi của chúng ta, lưu lạc thiên nhai, tiêu dao thiên địa, đại giang nam bắc đều phải lưu lại giấu chân của chúng ta, không phải đã nói… muốn cũng nhau li khai sao?”

Cùng nhau li khai?

Nam nhân nói nhẹ nhàng như vậy, rồi lại như cây kim châm vào óc ma đầu, hai mắt bị máu tanh và giết chóc che mờ lí trí của Diệt Thiên cau lại, khẽ vỗ vỗ lên trán.

Đầu, lại bắt đầu đau nhức.

Thật là khó chịu, thật ồn, là ai đang nói chuyện? Vì sao hắn không có cách nào nghe rõ, căn bản là không nghe rõ ai đang nói chuyện bên tai, thanh âm rõ ràng yếu ớt như vậy, rồi lại inh ỏi đinh tai nhức óc như tiếng trống vang bên tai.

Phiền… phiền chết đi được! Thật phiền!

Đầu đau quá, xương sọ cứ như là bị người ta xé thành hai mảnh vậy!

Câm miệng hết đi, đừng nói nữa… cút hết, đừng xuất hiện trước mặt hắn, đừng làm phiền hắn nữa…

Thế giới này, thật ồn, muốn bóp chết tất cả những thứ ầm ỹ này để được yên tĩnh!

“Diệt Thiên, ta là Lâm Cửu, ngươi vẫn còn nhớ ta đúng không? Ngươi đã nói, đời đời kiếp kiếp đều sẽ không buông tay ta, đời đời kiếp kiếp sẽ nhớ kĩ ta… Lâm Cửu, hai chữ này, ngươi thử nhớ…” Môi đã có chút trắng bệch, Lâm Cửu lao lực thở phì phò, tốc độ mà sinh mệnh trôi qua, tựa hồ mau hơn so với dự đoán của y.

Có lẽ là bởi vì thánh khí đấu với ma khí trong cơ thể Diệt Thiên không thể chiếm được thế thượng phong, cho nên bạch liên pháp trận càng tăng tốc hấp thụ sinh mệnh trong cơ thể Lâm Cửu, tốc độ bằng mắt thường cũng có thể thấy được, nam nhân tóc đen đầy đầu trước kia giờ lại từng chút từng chút điểm bạc.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, chưa cần chờ đến lúc Hoàng Phủ Thiên Niên tìm được Hoa Tư và Nghiệp Hoả, chẳng cần đến Diệt Thiên động thủ, nam nhân này đã tự héo rũ mà chết…

“Lâm Cửu…” Nghe thấy thanh âm bên tai, ma đầu thì thào tự nói, ngẩn ra thoáng chốc, đình trệ thoáng chốc, tên này… rất quen thuộc.

Lâm Cửu… Lâm Cửu?

Rất quen thuộc, rất quen thuộc… nhưng, vì sao hắn vẫn không thể nhớ ra nổi người này là ai? Thật là khó chịu, hắn hẳn là biết hai chữ này đại biểu cho cái gì, nhưng vì sao lại không thể nhớ ra?

Đầu, đau quá!

Diệt Thiên dùng hai tay bưng trán, đau nhức như ngàn vạn mũi kim châm: “A ——”

Không, sao hắn có thể quên?

Một cỗ tín nhiệm cường liệt trong cơ thể không ngừng trùng kích đầu óc mê muội, đau đớn như vậy, rồi lại rõ ràng như vậy hắn không thể quên hai chữ kia, Lâm Cửu… Lâm Cửu… Không thể quên, vốn không thể quên!

Hai cỗ khí tức thánh ma điên cuồng tranh đấu trong đầu ma đầu, phút chốc tỉnh ngộ, trong trí nhớ nhạt nhoà thình lình xuất hiện khuôn mặt của một người nam nhân, lập tức hợp lại với hai chữ vẫn quanh quẩn trong đầu ma đầu.

“Tiểu Cửu…” Nhãn đồng đỏ tươi dần hiện ra một tia lí trí yếu ớt, ma đầu ngã xuống, chân sau quỳ trên mặt đất quay đầu lại trông thấy một nam tử suy yếu với mái tóc hoa râm.

Đây… sao có thể là Lâm Cửu chứ?

Trên gương mặt tái chợt có chút huyết sắc, chỉ có máu tươi bên khoé môi là chói mắt dị thường, đôi mắt chan chứa giọt lệ bi ai, hình ảnh phản chiếu ra chính là một ma đầu đã mất đi lí trí.

“Ngươi nhớ ra rồi, ngươi nhớ ra rồi đúng không?” Nín khóc mỉm cười, nghe thấy ma đầu gọi tên của mình, Lâm Cửu vui vẻ đến mức lập tức quên hết đau đớn và vô lực của cơ thể, gian nan lại gần Diệt Thiên, cho đến khi Lâm Cửu nắm được tay ma đầu, cuối cùng tựa vào lòng Diệt Thiên.

“Khụ khụ ——” Chỉ một động tác đơn giản như vậy, nhưng đối với Lâm Cửu lúc này mà nói lại gần như đã hao hết sinh mệnh y, hô hấp dần dần trở nên khó khăn.

Nhưng, thế thì đã sao chứ?

Y lại được một lần nữa tựa vào lòng ma đầu, vẫn ấm áp như thế, vẫn an toàn như thế không hề thay đổi, mặc dù có thể sau một khắc nữa Diệt Thiên lại lần thứ hai rơi vào trạng thái đánh mất lí trí, có thể sau khi đánh mất lí trí ma đầu sẽ không thủ hạ lưu tình nữa, mà là tự tay giết chết y.

“Tiểu Cửu…” Kiên nhẫn duy trì tia lí trí cuối cùng, Diệt Thiên nắm lấy hai tay của nam nhân trong lòng, ma đầu chưa từng biết rơi lệ là gì, vào ngay lúc thấy nam nhân suy yếu gần như mất hết sinh mệnh khoé mắt lại bất tri bất giác chảy ra huyết lệ, nhẹ nhàng rơi trên mặt Lâm Cửu, như đoá mạn châu sa hoa yêu dã chốn địa ngục mà lộ ra bi thương vô tận.

Tay của ma đầu, nhẹ nhàng xoa lên bạch sắc liên hoa ấn gần như sắp biến mất trên trán Lâm Cửu, đoá bạch liên hoa này, dường như cũng đã sắp sửa lụi tàn.

Chỉ cần bạch liên pháp trận còn tồn tại, chỉ cần hắn còn ở trong đây, chỉ cần thánh khí vẫn chống lại ma khí mãnh vô cùng vô tận trong thân thể hắn, thì bạch liên pháp trận vẫn sẽ tham lam mà hấp thụ sinh mệnh Lâm Cửu, cho đến khi nam nhân trong lòng hắn chết đi.

Tất cả đau đớn, trong nháy mắt dường như đã biết mất hết.

Đầu óc Diệt Thiên thoáng chốc thanh tỉnh, thanh tỉnh để nhận thức được thế cục sắp tới.

Ái nhân gần mất hết sinh mệnh, hài tử rơi lệ không ngừng, cùng với một người có thể tuỳ thời rơi vào điên cuồng là hắn, có lẽ, sau một khắc nữa hắn sẽ quên mất nam nhân trong lòng này, quên luôn cả hài tử của bọn họ, thậm chí quên cả bản thân hắn là ai.

Có lẽ, hắn thậm chí còn tự tay giết chết Lâm Cửu.

Trong cặp mắt đỏ tươi nhìn thấy giấu tay rõ ràng trên cổ Lâm Cửu, bên tai Diệt Thiên là tiếng khóc nức nở nghẹn ngào của Tiểu Đoàn Tử, hài tử kia lần này không còn nghe Lâm Cửu nói, hai tay hai chân sớm đã chống trên mặt đất bò tới chỗ phụ thân và cha nó, hài tử nho nhỏ tựa vào bên cạnh Diệt Thiên, chớp chớp đôi mắt to tròn sưng đỏ, nghẹn ngào liên tục, trong miệng, mơ hồ gọi Diệt Thiên và Lâm Cửu.

“Cha… phụ thân…”

Tất cả, đột nhiên trở nên an tĩnh.

“An Chi, đến đây…” Một tay kéo Diệt Thiên, sau khi nghe thấy thanh âm của hài tử, Lâm Cửu liền vươn tay về phía đó, nếu đây là số phận đã định trước, vậy chí ít để hài tử của y , hắn và hài tử được bên nhau, mặc kệ tiếp sau sẽ phát sinh chuyện gì…

Đều không còn quan trọng nữa…

Nghe thấy thanh âm Lâm Cửu, Tiểu Đoàn Tử bò tới chạm vào tay nam nhân, Lâm Cửu nhẹ nhàng kéo, ôm Tiểu Đoàn Tử vào lòng mình, cực kì đau lòng lau đi lệ ngân trên mặt Tiểu Đoàn Tử.

Tiểu tử kia, sao lại khóc dữ dội như vậy chứ?

Lâm Cửu ôm Tiểu Đoàn Tử, mỉm cười nhìn Diệt Thiên, ôn nhu nói: “Đây… là con của chúng ta, ngươi nhất định vẫn còn nhớ ha, tên cũng là do ngươi đặt,” Lâm Cửu sủng ái nhẹ vỗ vỗ lưng Diệt Thiên, “Lâm Nhàn, tự An Chi, mang ý nghĩa hạnh phúc bình an lớn lên, chẳng qua… từ khi tiểu tử này vừa sinh ra hình như một chút cũng không an bình.”

Lâm Cửu cười, cười đến mức chảy cả nước mắt.

Ma đầu nhìn hài tử đã khóc mệt trong lòng Lâm Cửu, khoé miệng xuất hiện ý cười nhàn nhạt, đôi mắt đỏ tươi chốc chốc thoáng hiện, chốc chốc tiêu thất, biểu thị ma đầu lúc này vẫn đang mãnh mẽ áp chế ma khí trong cơ thể, chỉ để bảo lưu lí trí ngắn ngủi này.

Nếu như… nếu như hắn không ấp chế lí trí này, chỉ sợ đến lần thứ hai hắn rơi vào điên cuồng thì sẽ tự tay giết chết hài tử và ái nhân trong lòng hắn mất.

Một trận ý nghĩ gian nan hỗn độn bỗng nhiên kéo tới, thánh khí càng mạnh, ma niệm trong cơ thể Diệt Thiên càng điên cuồng.

“Ha ha ha ha…” Giữa lúc đó đột nhiên Diệt Thiên ngửa đầu cười, cười đến phát run, lộ ra biết bao thê lương và bi ai không thể lí giải.

Hắn đang cười bầu trời cao mênh mông vô tận này, cười trời này, cười cho số phận đáng thương này.

Cho dù hắn chết, hay Lâm Cửu chết, thì cũng vĩnh viễn không thể thay đổi được tình yêu của bọn họ.

Cũng giống như một nghìn năm trước, mặc kệ xảy ra chuyện gì, mặc kệ trải qua bao nhiêu lần luân hồi, mặc kệ cách nhau bao xa. Thì cuối cùng bọn hộ cũng sẽ tới bên nhau, vẫn sẽ yêu nhau.

Mà hôm nay cơ duyên xảo hợp, còn để cho hắn và y có hài tử thuộc về hai người họ.

“Tiểu Cửu, chớ có trách ta…” Ma đầu mỉm cười nhìn nam nhân trong lòng, lúc này đây, hắn không muốn lại để Lâm Cửu, để Chí Thiện phải gánh chịu lựa chọn thống khổ lần nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui