Cửu Thiên Liên Sinh

“Bạn gái là người bản địa sao?” Trên đường đi, Tạ Hồng Ân thường hay nói chuyện phiếm với Lâm Cửu, mà nội dung câu chuyện cũng chỉ luôn xoay quanh “bạn gái” Lâm Cửu.

“Không phải người bản địa.” Lâm Cửu không hiểu, sao người kia lại cảm thấy hứng thú với… nửa kia của y như vậy, chẳng lẽ Tạ Hồng Ân lại muốn cướp bạn gái y như hồi đại học sao?

Nhưng mà lúc này Tạ Hồng Ân có muốn cướp cũng trăm phần trăm cướp không nổi.

Kì thực nghĩ kĩ thì cũng đúng, tình nhân có thể bị người khác cướp mất khỏi mình, chung quy không thể trở thành người vợ đi cùng mình suốt đời được.

“Bán rẻ tình yêu của anh, buộc anh phải rời đi

Cuối cùng biết được sự thật nước mắt anh rơi xuống

Bán rẻ tình yêu của anh em phải gánh khoản nợ lương tâm

Dù có trả giá bằng bao nhiêu tình cảm cũng không thể mua lại được…”

Bên tai vang lên lời ca vô cùng quen thuộc, hai nam sinh cầm micro cùng nhau gào lên bài «Mua bán tình yêu», mấy vị bạn học cũ trong phòng vô cùng ăn ý mà cùng làm ra tư thế muốn nôn mửa, đều ồn ào gọi hai con vịt đực kia mau mau xuống đài, đừng vũ nhục lỗ tai mọi người nữa.

Lâm Cửu nhịn không được bật cười, còn nhớ lần y và Diệt Thiên rời khỏi U Cốc tiến đến Hoàng Thành, ven đường cây cối um tùm, chiếc xe ngựa đong đưa vận chuyện hai nam nhân vì duyên phận mà quen biết, đó chính là bài hát y cố tình cao giọng hát lên, nhìn bộ dáng Diệt Thiên lúc nào cũng yên lặng nhẫn nại không biết làm thế nào, trong lòng luôn cảm thấy vô cùng hài lòng.

Có lẽ từ khi đó, y đã bất tri bất giác mà yêu tên đại ma đầu kia rồi.

“Đinh linh linh ——” Tiếng chuông điện thoại yếu ớt vang lên giữa bầu không khí ầm ỹ, vẫn luôn cầm chắc di động trong tay, Lâm Cửu nhanh chóng đứng dậy rời khỏi phòng hát chạy ra chỗ yên tĩnh hơn ở bên ngoài tiếp điện thoại.

Không hề nghi ngờ, lúc này cũng chỉ có Diệt Thiên gọi cho Lâm Cửu, Lâm Cửu vừa tiếp điện thoại, liền cảm nhận được đầu ống nghe bên kia truyền đến từng đợt khí lạnh.

Rõ ràng cách xa như vậy, sao đến gọi một cuộc điện thoại cũng có thể cảm nhận được khí tức của Diệt Thiên a? Lâm Cửu thường thấy nghi hoặc.

[Tiểu Cửu…] Ngữ khí mang theo một chút lo lắng và ai oán.

“Được rồi, ta lập tức trở về.” Lâm Cửu lộ ra nụ cười bất đắc dĩ với người bên kia điện thoại, “Ngươi bảo chú Trương đến đi, ta đang ở quán KTV XX.”

Lúc trước rời khỏi khách sạn không thể không đi KTV, Lâm Cửu đã bảo chú Trương trở về trước, bằng không cũng không biết phải đợi y bao lâu.

[Được rồi…] Đặt điện thoại xuống, Diệt Thiên ngồi trên ghế dựa nhìn đám mây đen lơ lửng trên bầu trời từ từ nhắm mắt lại, ngón cái và ngón trỏ day day mi tâm, trên chiếc bàn trà vuông đặt một đống sách dày cộp.

Nếu Lâm Cửu nhìn thấy mấy quyển sách này có lẽ sẽ kinh ngạc đến không khép mồm lại được, dù sao có ai sẽ nghĩ đến đường đường một đại ma đầu đọc sách cư nhiên lại là một đống tiểu thuyết tình yêu chứ.

Có rất nhiều chuyện sau khi Diệt Thiên nhìn thấy ở thế giới này mới biết được, ví như những bài hát Lâm Cửu từng ghé vào tai hắn hát lên là đến từ thế giới này, ví như những bài thơ Lâm Cửu từng tung ra cũng là đến từ cổ nhân của thế giới này.

Thời gian gần đây Diệt Thiên bận tìm hiểu về thế giới này, thích ứng với thế giới này, nên có chút nhàn rỗi, đại ma đầu bắt đầu đọc đủ loại sách, lấy tốc độ đọc sách của hắn, chỉ qua vài ngày đã lí giải gần hết quy luật của thế giới này, cũng biết được rất nhiều phong thổ khác với Xích Thổ Đại Địa.

Như người ở thế giới này có màu da khác nhau, có văn hoá khác nhau.

Cũng có rất nhiều rất nhiều tiểu thuyết tình yêu, phim bộ và điện ảnh… Diệt Thiên vẫn luôn nỗ lực để hiểu rõ ái nhân của hắn, măc dù rất nhiều thời gian Lâm Cửu biểu hiện ra ngoài đều là cực kì thoả mãn, chẳng qua ngoại trừ những điểu này ra, Diệt Thiên còn mong muốn dành cho ái nhân của hắn một ít kinh hỉ.

Tình yêu của hắn và Chí Thiện, từ khi đến thế giới này vẫn luôn tồn tại và tiếp diễn, tại sao yêu, yêu thế nào, rất nhiều thời gian kì thực Diệt Thiên cũng không hiểu lắm.

Hồi còn ở Xích Thổ Đại Địa, Diệt Thiên không biết Lâm Cửu đến từ một thế giới muôn màu muôn vẻ thế này, mà so sánh với thế giới rực rỡ này, có lẽ đại ma đầu hắn đây nhạt nhẽo đơn điệu rất nhiều, như thế giới trắng đen rạch ròi mà thiếu mất sự ấm áp.

Đối với Lâm Cửu đã quen với thế giới đa màu đa vẻ như vậy, hồi đó sao lại hạ quyết tâm đi theo mình chứ? Diệt Thiên vẫn luôn suy nghĩ về vấn đề này.

Ngẩng đầu nhìn sắc trời tối dần, Diệt Thiên từ trên chiếc ghế đặt ngay giữa sân đứng lên, xoay người đi vào phòng khách.

Trong phòng khách, Tiểu Đoàn Tử đang túm chặt lấy Trương Nhất Bình không cho cậu bé chạy mất, trên màn hình lớn bằng cả bức tường đang chiếu một bộ phim kinh dị, một nữ quỷ mặc áo trắng tóc tai bù xù đang bay tới bay lui bên trong, mà Tiểu Đoàn Tử còn cố ý tắt hết đèn trong phòng, chỉ đốt vài cái đèn cầy bên cạnh.

Trương Nhất Bình sợ nhất phim kinh dị nên bị doạ chết khiếp, che mặt không dám liếc nhìn, Tiểu Đoàn Tử lại mở to mắt xem đến say sưa, tiểu đông tây đại gian đại ác còn không cho phép Trương Nhất Bình rời đi, vẫn cứ ôm chặt cánh tay Trương Nhất Bình xem phim kinh dị, đói bụng liền há mồm, để Trương Nhất Bình đút dâu tây cho nó ăn.

Diệt Thiên bật đèn ở phòng khách, căn phòng âm trầm lập tức sáng ngời hẳn lên, Tiểu Đoàn Tử có chút bất mãn quay đầu, vừa lúc đụng phải tầm mắt ba đang nhìn về phía nó, Tiểu Đoàn Tử gần như muốn phát hoả lập tức ngoan ngoãn lại, tiếp tục quay mặt xem tiếp bộ phim kinh dị của nó.

“Ba muốn đi đón cha, khi cha về thì phải tắt ti vi đi.” Lâm Cửu càng sợ mấy cái loại phim kinh dị này, nếu như để Lâm Cửu biết Tiểu Đoàn Tử gần đây mê mấy thứ này, phỏng chừng sẽ phát điên luôn.

Diệt Thiên xoa xoa đầu Tiểu Đoàn Tử, Tiểu Đoàn Tử gật đầu, quay đầu kéo tay Trương Nhất Bình, nói với cậu bé: “Ba trở về liền tắt ti vi, theo ta ngủ ngủ.”

“Ngài cứ yên tâm, cháu nhất định sẽ chắm sóc tốt cho thiếu gia.” Trương Nhất Bình do xem phim kinh dị mà sắc mặt có chút trắng bệch vô cùng nghiêm túc nói với Diệt Thiên.

Diệt Thiên nhanh chóng rời đi, may mắn chính là mặc dù Diệt Thiên đã đi, nhưng Tiểu Đoàn Tử cũng không tắt đèn đi nữa.

Nhìn điện thoại một lúc, Tiểu Đoàn Tử bắt đầu có chút thiêu thiếu hăng hái, ngáp một cái, mí mắt cũng sắp chống đỡ không nổi mà sụp xuống, khẽ lắc lắc Trương Nhất Bình ngồi cứng đơ bên cạnh, thanh âm trẻ con của Tiểu Đoàn Tử vang lên: “Nhất Bình, theo ta đi ngủ.”

“Ân!” Cầu còn không được mau chóng tắt ti vi, làm xong mọi việc mới chật vật quỳ xuống cõng Tiểu Đoàn Tử đang thiu thiu buồn ngủ lên lưng, rời khỏi phòng khách đi lên phòng của Tiểu Đoàn Tử ở trên lầu.

Phòng của Tiểu Đoàn Tử rất lớn, trong phòng còn bày đầy sách vở, Trương Nhất Bình cảm thấy Lâm An Chi thực sự rất thông minh. Hồi cậu mới lớn bằng Lâm An Chi cái gì cũng không hiểu, một chữ bẻ đôi cũng không biết, chỉ biết nghịch bùn mà thôi, nhưng Tiểu Đoàn Tử thì đã biết đọc sách rồi.

Thảo nào chú Lâm và chú Diệt Thiên lại mua nhiều sách cho Lâm An Chi như vậy, tiểu thiếu gia tương lai nhất định là người thông minh nhất trên thế giới! Trong lòng Trương Nhất Bình khoái trá nghĩ.

Tiểu Đoàn Tử đã ngủ say, Trương Nhất Bình nhẹ nhàng đặt Tiểu Đoàn Tử lên giường, dùng nước nóng ở bồn bên cạnh lau rửa qua rồi đắp chăn cho Tiểu Đoàn Tử, lúc đang chuẩn bị trở về, Tiểu Đoàn Tử liền dụi dụi mắt, bộ dáng ngái ngủ mông lung nhìn Trương Nhất Bình, mở miệng nói: “Nhất Bình, ôm một cái.”

Cũng không biết từ khi nào, Tiểu Đoàn Tử liền thích kéo Trương Nhất Bình ngủ cùng với nó, trước đây, Tiểu Đoàn Tử đều nằm ở giữa Lâm Cửu và Diệt Thiên để ngủ, nhất là nhiệt độ của Lâm Cửu cao hơn Diệt Thiên không ít khiến Tiểu Đoàn Tử cảm thấy vô cùng ấm áp, nhưng sau này Tiểu Đoàn Tử bị vị ba ba nào đó mượn cớ “tiểu hài tử cần độc lập” mà quăng ra ngoài.

Lúc đầu là ôm con gấu bông, sau lại có Trương Nhất Bình càng lớn càng ấm áp hơn, Tiểu Đoàn Tử liền không chút khách khí mà ném phăng con gấu bông đi.

Cởi quần áo, chỉ mặc mỗi cái quần tứ giác, Trương Nhất Bình chui vào chăn, một cảm giác man mát khiến cậu khẽ run lên, nhiệt độ của Tiểu Đoàn Tử không thể nghi ngờ là được di truyền từ Diệt Thiên, đến ngay cả sự tàn nhẫn và lãnh khốc kia cũng giống y như đúc.

“Thiếu gia, lạnh không?” Trương Nhất Bình nóng hầm hập tiến vào trong chăn, Tiểu Đoàn Tử lập tức cuộn tròn lăn qua, như một con bạch tuộc cuốn lấy thân thể Trương Nhất Bình.

“Ngô… nóng hầm hập…” Sau khi lầm bầm một câu, Tiểu Đoàn Tử nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, bộ mặt say ngủ ngây thơ như thiên sứ chọc người yêu mến.

Trương Nhất Bình ôm Tiểu Đoàn Tử nộn thịt, tuy tiểu tử này bình thường luôn quát bảo cậu, còn hay dùng những pháp thuật kì quái khống chế cậu, nhưng Trương Nhất Bình phát hiện cậu càng ngày càng thích vị tiểu thiếu gia nhà cậu.

Hơn nữa Trương Nhất Bình phát hiện Lâm Cửu và Diệt Thiên, còn cả Tiểu Đoàn Tử cả nhà dường như không phải người bình thường, bọn họ giống như những vị thần tiên trong ti vi hay tiểu biết biết dùng đủ loại phép thuật, cậu đã từng nhìn thấy Diệt Thiên người không hề động, mà có thể khiến rượu bay về phía mình.

Trương Nhất Bình còn phát hiện Tiểu Đoàn Tử có năng lực thần kì có thể khống chế tứ chi người ta, có lẽ tiểu hài tử đang ngủ trong lòng cậu lúc này, kì thực chính là một vị tiểu thần tiên từ trên chín tầng trời hạ xuống ha!

Tiên nhân hay ác ma?

Lúc này hình như còn quá sớm để đưa ra kết luận…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui