Cửu Thiên Liên Sinh

Lâm Xung tuy rằng không phải người có học thức gì, từ nhỏ chăm chỉ tập võ nên cũng không đọc nhiều sách, nhưng hắn cũng không phải thằng ngốc, lỗ tai cũng chẳng bị điếc, nghe thấy những người này đang châm chọc ca hắn, trong lòng vừa tức vừa giận, quát: “Câm miệng cho ta, đừng có mà nói hươu nói vượn!”

“Nào có nói xấu ai, chúng ta là đang khen Lâm công tử bộ dạng xinh đẹp tựa thiên tiên, sao lại bảo là nói hươu nói vượn, chẳng nhẽ ngươi cảm thấy Lâm công tử không đẹp, giống sửu bất quái*(người quái dị) sao?” Toán hủ văn nhân cứ quấn lấy không tha mà nói.

“Nói bậy!” Lâm Xung đương nhiên cảm thấy huynh trưởng nhà mình rất xinh đẹp, nhưng lời này thoát ra từ miệng đám người kia lại cảm thấy thay đổi hương vị, muốn giải thích, lại không biết phải nói thế nào, hắn từ nhỏ đã luyện võ, tuy rằng tinh thông chiến thuật, đáng tiếc công phu miệng lưỡi không bằng người ta, trong bụng có một đống điều muốn nói nhưng lại không biết nói thế nào, nghẹn chết người.

Công tử trang phục lụa là đứng ở một bên cười ha ha, nhìn đám người Lâm Xung ăn cục tức, cũng không ngăn cản mấy vị thực khách của mình.

Người ta vẫn nói tú tài gặp nhà binh không thể nói lí, vậy nhà binh bổn khẩu gặp tú tài thiệt xán liên hoa, đó chính là có lí cũng không thể nói ra a.

Nếu công phu miệng không giỏi, vậy vì sao lại cứ phải dùng khuyết điểm của mình đấu với sở trường của người khác? Lâm Cửu bĩu môi, ngươi muốn nói thì cứ nói cho đã đi, để coi thử xem miệng ngươi mạnh hay là quyền của ta cứng.

Thấy Lâm Xung đã có xu hướng kích động muốn đi lên túm cổ áo đối phương, Lâm Cửu dùng ánh mắt ý bảo Lâm Xung cứ ngồi xuống, người nọ hung hăng trừng mắt nhìn công tử trang phục lụa là kia, trong lòng Lâm Xung mặc dù tức giận, nhưng Lâm Cửu bảo hắn ngồi xuống, hắn cũng đành nén giận mà ngồi, nếu đám người kia còn quá làm càn, hắn cũng không sợ phải đắc tội người ta.

Chẳng qua không cần chờ Lâm Xung động thủ, Lâm Cửu cũng nuốt không trôi cục tức này, mặc kệ là vào thời đại nào cũng không khuyết thiếu đám hoàn khố đệ tử dựa vào gia thế làm xằng làm bậy. Lâm Cửu hiện tại có thể coi là người đã sống qua hai thế hệ, những thứ thấy được nghe được từ kiếp trước, khiến y không tự giác mà khinh thường những kẻ trước mặt.

Ánh mắt quét qua bốn phía, Lâm Cửu lấy ngón tay chấm chấm nước trà trong chén, một giọt nước trà chảy xuôi xuống gan bàn tay, Lâm Cửu lặng lẽ dùng song chưởng hợp lại, vận khởi chân khí làm đông lạnh giọt nước trà thành một băng phiến mỏng như cánh ve, chiêu này y học được từ hồi bị thương ở Ân Đô, sau khi Diệt Thiên dùng chân khí thay y chữa thương.

Chân khí băng hàn của Đại ma đầu từ sau khi truyền vào cơ thể Lâm Cửu liền hoà hợp với chân khí của bản thân y, từ đó về sau, Lâm Cửu phát hiện mình cũng có thể sinh ra khí băng hàn như của Diệt Thiên, có lẽ đó cũng là lợi ích của hợp tu đi.

Nước trà ngưng kết thành băng phiến, khoé miệng dẫn ra một mạt tiếu ý rất nhỏ, Lâm Cửu nhẹ nhàng liếc nhìn ba người kia, thừa lúc người sau vừa mở miệng định tiếp tục lải nhải, vô thanh vô tức mà búng băng phiến ra, băng phiến “viu” một cái liền bay vào trong miệng người nọ, giống như ăn trúng phải ruồi bọ, người sau đột nhiên mãnh liệt kho khan.

“Khụ khụ khụ khụ…” Tựa như muốn ho ra cả phổi, người nọ căn bản không nói được một câu.

“Khẩu nghiệp tạo quá nhiều, cẩn thận sau khi xuống địa ngục bị cắt đầu lưỡi nha, nhìn ngươi ho dữ dội như vậy, có muốn uống chút nước trà thông thuận yết hầu không?” Lâm Cửu ha ha cười nói.

“Hừ! Ngươi… ôi!” Lâm Cửu làm sao có thể để toán văn sĩ kia có cơ hội tiếp tục nói y chứ, lúc này băng phiến không phải trúng vào miệng người nọ, mà là đánh vào đầu gối, người nọ còn chưa kịp nói ra liền mềm nhũn té trên mặt đất, đau đến mức kêu cha gọi mẹ, công tử trang phục lụa là vừa thấy hai người giúp mình đều ngã, bỗng nhiên trên mặt xám xịt lại, bắt đầu mắng hai tên thủ hạ, chẳng qua là còn chưa nói được hai câu, liền mạc danh kì diệu té lăn ra đất ôm bụng cười ha ha, là bị Lâm Cửu dùng băng phiến điểm vào huyệt cười.





Cơn gió hiu hiu, không thể thổi qua song cửa khép kín, bên ngoài ánh mặt trời sáng lạn, bên trong thì lại u tĩnh tối tăm.

Nam tử một đầu ngân phát, ngồi xếp bằng trên giường, hơi thở trên người giống như dòng nước thong thả lưu động quanh thân thể, từ xa nhìn lại tựa như ngọn đèn sáng trong bóng đêm hắc ám, tiên khí lượn lờ, thiên tư tuyệt trần, nhưng chỉ sau nháy mắt, dòng khí trong suốt vấn vít quanh thân dần dần lộ ra một cỗ tà mị, hai cỗ khí tức một đen một trắng không ngừng quấn quanh dung hợp vào nhau, tựa như trời và đất, ban ngày với ban đêm…

Một phiến lá cây xoay tròn nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, một chút biến động vô cùng nhỏ này cũng làm cho không khí khẽ xao động, lông mi khẽ giật, ma nhân đang ngồi thiền mở mắt ra, chân khí ngưng kết thành hình xung quanh thân thể trong nháy mắt hoá hư vô tan biến không còn một mảnh, nhưng nếu là người có công lực cao thâm nhất định có thể nhìn ra, trong nháy mắt đó, hai luồng chân khí hắc bạch kia đều quay trở lại trong thân thể ma nhân.

“Ngươi tới làm gì?” Vẫn duy trì tư thế ngồi xếp bằng, Diệt Thiên thản nhiên hỏi, ngữ khí băng hàn trước sau như một, không lộ ra một tia cảm xúc.

Cửa sổ và cửa chính chưa từng mở ra, nhưng không biết từ khi nào trong phòng đã có thêm một người, bước chân không tiếng động, người nọ từ trong một cái góc hắc ám từ từ đi ra, bộ váy màu đen giản dị vẫn không giấu nổi thân hình mỹ miều, hắc quả phụ là một nữ tử xinh đẹp nhưng lại lộ ra vẻ độc ác, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch, nữ tử tự đi đến một khoảng cách tự cho là an toàn mới dừng bước: “Hiền Môn Thánh Giả tái hiện thế gian, ta quả là rất tò mò a.”

Thấy Diệt Thiên không đáp lời, nữ tử ôn nhu nói: “Thánh Giả đại nhân, tiểu Khôi Khôi siêng năng đuổi theo ngài mười năm, giờ đây y đã phát hiện ra thân phận của ngài, có cần ta ra tay thay ngài giải quyết phiền toái hay không?”

“Không nói lời dư thừa, không làm chuyện dư thừa, lòng ta không cần ngươi tự suy đoán xằng bậy.” Diệt Thiên lãnh đạm nói, ngụ ý, ta muốn làm chuyện gì sẽ phân phó ngươi, ngươi chỉ cần nghe lệnh làm việc, đừng tự cho mình thông minh, quản sự quá nhiều.

“Là ta ngu dốt.” Hắc quả phụ thuận theo ôn nhu đáp, rồi sau đó rút một phong thư từ trong ngực ra đặt lên bàn: “Đại nhân nhà ta uỷ thác ta mang phong thư này đến đưa cho ngài, Thánh Giả đại nhân nếu như có nhu cầu gì, cứ việc phân phó ta, chỉ là không biết Thánh Giả đại nhân định khi nào thì khởi hành?”

“Ngươi nói rất nhiều.” Không thèm liếc mắt nhìn nữ tử một cái, Diệt Thiên khẽ liếc nhìn bức thư trên bàn, cùng với một ngọn lửa màu lam nhạt, phong thư liền bị thiêu thành tro tàn.

“Mong Thánh Giả đại nhân chớ trách ta nói nhiều.” Hắc quả phụ trên mặt vẫn duy trì nụ cười ám áp, ôn nhu nói: “Tin tức Thánh Giả đại nhân xuất hiện ở Hoàng Phủ Đế Quốc đã được lan truyền, vừa hay một vị cố nhân lão hữu của ngài cũng đang tại đây, giờ phút này hẳn đã đến Hoàng Thành.”

“Nô gia xin lui xuống.” Nói xong lời cần nói, Hắc quả phụ đã chuẩn bị rời đi.

“Không có sự cho phép của ta, không được lại gần Lâm Cửu.” Cuối cùng, Diệt Thiên nói.

Lời nói tuy khinh đạm, nhưng ngữ khí lạnh lùng lại lộ ra cỗ sát ý, nếu có lần tiếp, chỉ sợ Hắc quả phụ sẽ không còn mệnh trở về phục lệnh chủ nhân nàng.

Hắc quả phụ hơi sửng sốt, rồi sau đó nhu thuận đáp: “Vâng.”

Sau đó lẳng lặng thối lui rồi biến mất trong góc phòng, tựa như chưa từng xuất hiện.

Sau khi Hắc quả phụ rời đi, Diệt Thiên từ trên giường bước xuống, nhẹ nhàng chỉnh lại y tụ*(ống tay áo),vươn tay lấy chiếc nón đội lên đầu, chẳng mấy khi giữa ban ngày mở cửa bước ra ngoài, một bước mà như cả trăm bước, trong nháy mắt như một hư ảnh màu trắng, Đại ma đầu tiêu thất ở Lâm gia.





Ba người một khắc trước còn vênh váo tự đắc, hiện tại một đám hết ho khan lại ho khan, hết kêu đau đớn lại kêu đau đớn, hết cười to lại cười to, Tư Tư bị cảnh khôi hài này chọc cho nhịn không được bật cười, tuy rằng không biết ba người này sao lại đột nhiên biến thành bộ dáng như vậy, nhưng chắc hẳn không phải do lão thiên gia trừng phạt, mà chính là vị công tử tựa thần tiên nhà nàng làm tiên thuật, thực là giải hận.

Lâm Xung có nền tảng võ công, đúng là thấy rõ động tác của Lâm Cửu, trong lòng cảm thấy kinh ngạc đồng thời cũng vô cùng bội phục ca ca nhà mình, ca ca của hắn chẳng những lớn lên giống thần tiên, có thể ngâm thơ vẽ tranh, mà lại còn có võ công thâm hậu như thế, biến nước thành băng, đây mới chính là sức mạnh đích thực.

Lâm Cửu không giữ chút hình tượng ngửa đầu cười to, nhìn ba tên như nhân vật phản diện kia cười nói: “Đây là có chuyện gì a, vừa khóc vừa cười, ba vị thật sự là tốt bụng a, thấy chúng ta ngồi đây nhàn rỗi buồn chán liền lại đây biểu diễn giúp chúng ta vui vẻ.”

Công tử trang phục lụa là trong lòng phiền não phẫn nộ, tuy rằng biết đối phương dùng yêu pháp, nhưng miệng không có cách nào thôi cười, biểu tình dở khóc dở cười kia càng khiến Lâm Cửu ôm bụng cuồng tiếu.

Bị mấy tên này nháo, Lâm Cửu cũng không còn hứng thú ăn cơm, y cũng không tính phải xử trí mấy người này thế nào, lúc đang chuẩn bị giải huyệt đạo cho bọn họ, bên cạnh không biết ai đã ra tay trước Lâm Cửu một bước.

Đám người công tử trang phục lụa là mệt phờ ngồi bệt ra đất, khí còn chưa suyễn liền ầm ĩ oa oa kêu lên: “Yêu nhân! Ngươi là đồ yêu nhân!” Nói xong liền co cẳng chạy chối chết.

Hai hủ văn sĩ cũng đứng dậy chạy trốn theo chủ tử, trước khi đi còn không quên quát: “Lâm hoạ thuỷ, nếu ngươi thực có tài, vậy đến tham gia Thưởng Hà Hội*(hội ngắm sen) đi!”

“Quên đi, chúng ta cũng đi thôi.” Nhu nhu hai gò má, Lâm Cửu hỏi Lâm Xung đứng bên cạnh: “Cái Thưởng Hà Hội kia là gì?”

Lâm Xung vừa định trả lời Lâm Cửu, chợt nghe thấy bên cạnh truyền đến thanh âm của nữ tử, không biết lần này lại là ai đến.

“Hoá ra là ngươi!”

Cái gì mà hoá ra là ta? Lâm Cửu theo hướng âm thanh truyền tới nhìn qua, một nữ tử vận bạch y mạo tựa thiên tiên từ rừng trúc đi ra, rõ ràng chính là Trung Thiên Quốc Thánh Nữ Vô Nguyệt y đã từng gặp ở Ân Đô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui