Cửu Thúc Vạn Phúc

Trình Nguyên Cảnh có chút bất lực với Trình Du Cẩn, lúc nàng từ hôn đúng lúc bị hắn nhìn thấy, vướng mắc giữa nàng và Hoắc Trường Uyên hắn không hiểu, cũng lười tìm hiểu. Có điều nếu đã từ hôn thì chính là người xa lạ, nàng có thể nghĩ thông, tích cực đi tìm kiếm mùa xuân mới, đây là chuyện tốt.
 
Mấy ngày trước Trình Nguyên Cảnh vừa gặp mặt đã nhìn ra Trình Du Cẩn có ý đồ xấu với tên công tử ca ẻo lả kia, Trình Nguyên Cảnh thầm nghĩ tốc độ cũng nhanh thật, nghe nói bọn họ là thanh mai trúc mã, huynh muội họ hàng, ngược lại cũng là chuyện tốt. Còn đối với Từ Chi Tiễn mà nói có coi như là chuyện tốt hay không, vậy thì không thể biết được. 
 
Trình Nguyên Cảnh tưởng là chuyện đến đây là xong, nhưng ai mà ngờ được, hắn thế mà lại tận mắt nhìn thấy Trình Nguyên Cảnh tính toán với người thanh niên mà hắn xem trọng ở ngay địa bàn của chính mình. Trình Nguyên Cảnh thân là nam nhân, nhìn thấy kiểu hành vi này, trong lòng thật sự có chút phức tạp.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Trình Du Cẩn nhìn hắn bằng một ánh mắt lấp lánh sáng ngời, nóng lòng mong muốn tự chủ động giới thiệu bản thân mình. Trình Nguyên Cảnh bất lực, chỉ đành ra mặt: “Đây là chất nữ trong nhà, đại cô nương.”
 
Sau đó lại chỉ về hướng hai người thanh niên:  “Đây là Lâm Thanh Viễn, trạng nguyên Kiến Vũ năm thứ mười chín. Đây là Trâu Thành, tiến sĩ cùng năm.”
 
Thế mà lại là trạng nguyên! Đôi mắt của Trình Du Cẩn sáng lên nhưng rất nhanh đã được che giấu lại, nàng cúi người hành lễ với Lâm Thanh Viễn và Trâu Thành: “Hóa ra là trạng nguyên và Trâu tiến sĩ, là tiểu nữ thất lễ.”
 
Lâm Thanh Viễn cười cười từ chối, Trình Nguyên Cảnh nhìn thấy mở miệng nói: “Được rồi, ngồi xuống trước đã rồi lại nói.”
 
Trong mấy người thì Từ Chi Tiễn là họ hàng nhà ngoại với Trình gia, trước mặt vừa tản ra thì sau đó hắn ta đã quen cửa quen nẻo bước vào Trình gia. Lâm Thanh Viễn và Trâu Thành thì vô cùng thân thuộc với Trình Nguyên Cảnh, cho nên vào nhà của đối phương cũng không coi là lỗ mãng, mà Hoắc Trường Uyên muốn cưới Trình Du Mặc cho nên cũng mượn cớ đi vào theo.
 
Có một trưởng bối là Trình Nguyên Cảnh ở đây, Trình Du Cẩn xuất hiện ở chỗ này cũng không tính là thất lễ, mọi người lần lượt ngồi xuống theo thứ tự, Trình Du Cẩn nhanh chóng xem xét tình hình, sau đó bảo Đỗ Nhược chuyển ghế đẩu ngồi tới gần bên cạnh Trình Nguyên Cảnh.
 
Từ đầu tới cuối nàng đều không nhìn Hoắc Trường Uyên dù chỉ là một lần.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hoắc Trường Uyên là vì nể tình Tiết gia, có ý tới làm thân với Trình Nguyên Cảnh. Giờ đây chính là lúc mà Trình Nguyên Cảnh thiếu nhân lực, có thêm một thế lực trong phe thì càng tốt hơn, hai người bọn họ đều ăn ý không hề nhắc tới quan hệ với Tiết gia.
 
Lúc nãy đông người không cảm thấy gì, nhưng hiện tại chỉ còn lại lác đác vài người, rõ ràng là Hoắc Trường Uyên cảm thấy có chút khó chịu. Tất nhiên, nguyên nhân chân chính của sự khó chịu này, chắc chắn là từ Trình Du Cẩn đang ngồi bên cạnh Trình Nguyên Cảnh ngồi cách đó không xa.
 

Mới bắt đầu Hoắc Trường Uyên tưởng là Trình Du Cẩn nhắm vào hắn ta nên mới xuất hiện. Hoắc Trường Uyên cũng có chút hiểu Trình Du Cẩn, người khác đi nhầm vào chỗ trưởng bối chiêu đãi khách hoặc là ngẫu nhiên, nhưng với Trình Du Cẩn tuyệt đối sẽ không có chuyện đó. Trong tiềm thức, hắn ta cảm thấy là Trình Du Cẩn đã hối hận rồi, hẳn là muốn mượn cơ hội tiếp cận hắn ta. 
 
Từ hôn rồi vẫn còn dây dưa không ngừng, Hoắc Trường Uyên vốn dĩ nên cảm thấy phiền phức, nhưng trong lòng lại cảm thấy nhẹ nhõm, hơn nữa còn có chút vui mừng.
 
Thế nhưng mãi đến khi ngồi xuống, Trình Du Cẩn cũng không nhìn Hoắc Trường Uyên dù chỉ là một lần.
 
Hoắc Trường Uyên nghĩ, lạt mềm buộc chặt, nàng quả đúng là thủ đoạn cao tay. Hắn ta nhìn hai người ở bên trên thì bực bội không thể tả được, không phải nàng vì hắn ta mà tới à, tại sao lúc nào cũng bám lấy Trình Nguyên Cảnh? Trình Nguyên Cảnh mới trở lại được bao lâu, từ khi nào mà Trình Du Cẩn lại thân thiết với Trình Nguyên Cảnh như vậy?
 
Lâm Thanh Viễn vô cùng tò mò về nữ tử có thể tự do ra vào thư phòng của Trình Nguyên Cảnh này, hắn ta hỏi: “Trình đại tiểu thư tới thư phòng làm gì?”
 
Trình Du Cẩn cười nói: “Cửu thúc dạy ta tập viết, có một chữ làm thế nào ta cũng không viết giống được, cho nên cố ý tới thỉnh giáo Cửu thúc. Không ngờ Cửu thúc đang có khách tới, làm phiền các vị, vô cùng xin lỗi. Lúc ra ngoài ta có đem theo một ít điểm tâm, nếu như các vị không chê thì vẫn mong các vị cho phép ta dùng nó để nhận lỗi.”
 
Trình Nguyên Cảnh cười nhẹ, ngay cả điểm tâm cũng đều chuẩn bị xong rồi, quả thật là có chuẩn bị mà tới.
 
Đỗ Nhược dâng lên mấy khay điểm tâm mà Trình Du Cẩn đem tới. Điểm tâm không có nhiều, mỗi một đĩa chỉ có ba miếng, nhưng hình thức tinh xảo, hương vị tuyệt vời. Lâm Thanh Viễn nếm thử một miếng, tán thưởng nói: “Ngon quá. Đây là điểm tâm của tiệm nào thế? Từ trước đến nay ta chưa từng thử qua.”
 
“Lâm trạng nguyên quá khen, là ta tự mình làm.”
 
Lâm Thanh Viễn càng thêm kinh ngạc: “Trình đại tiểu thư là trưởng nữ của Hầu phủ, xuất thân tôn quý, vậy mà còn biết nấu ăn?”
 
Trình Du Cẩn lộ ra chút ngượng ngùng: “Không dám nhận, răng của tổ mẫu không tốt, lại thích ăn chút đồ ngọt mềm, ta cũng dần dần học được.”
 
Lâm Thanh Viễn tặc lưỡi ngạc nhiên, vô cùng tán thưởng Trình Du Cẩn.
 
Từ Chi Tiễn nghe thấy, không viết vì sao lại cảm thấy vinh dự, nói: “Không chỉ như vậy, Trình tỷ tỷ không chỉ có tay nghề nấu ăn ngon, hiếu thuận, mà còn thông thạo cầm kỳ thi họa, là một người phụ nữ biết thêu thùa may vá, đại tỷ tỷ của ta nhìn thấy bức thêu của Cần tỷ tỷ cũng hết lời khen ngợi.”
 

Đại tỷ tỷ của Từ Chi Tiễn là Thục Phi nương nương, Trình Du Cẩn âm thầm khen ngợi Từ Chi Tiễn thật biết tiếp lời, nhưng vẫn một mực khiêm tốn đáp lại: “Rảnh rỗi không có chuyện gì làm nên giết thời gian mà thôi, làm gì tốt được như biểu ca nói chứ. Người ngồi ở đây đều là trụ cột của triều đình, biểu ca cho ta mặt mũi thì chẳng khác nào làm trò cười cho trạng nguyên và những người khác.”
 
Trình Du Cẩn và Từ Chi Tiễn cười nói tự nhiên, có thể thấy được tình cảm rất tốt.
 
Hoắc Trường Uyên nghe thấy thì tâm trạng phức tạp, chỉ có thể vội vàng cúi đầu uống trà, che đậy biểu cảm trên mặt. Trong lúc uống trà, Hoắc Trường Uyên liếc nhìn bánh hoa sen trong tay của Từ Chi Viễn, trà là trà lài. Trên yến tiệc Từ Chi Tiễn từng nói hắn ta thích điểm tâm thanh đạm, trà lại thích ngọt, còn từng bị mọi người cười nhạo là bệnh công tử. Không ngờ rằng, ở đây có thể nhận ra được bệnh công tử của Từ Chi Tiễn là do ai chiều chuộng mà ra.
 
Trà và điểm tâm là do nha hoàn của Trình Du Cẩn dâng lên, những thứ này do ai làm ra, không cần nói cũng biết.
 
Trình Nguyên Cảnh có khả năng quan sát vô cùng nhạy bén, rất nhanh hắn đã chú ý tới Hoắc Trường Uyên có chút thất thần, hắn thuận theo ánh mắt của Hoắc Trường Uyên nhìn, phát hiện trà và điểm tâm trên bàn của Từ Chi Tiễn và bọn họ không giống nhau.
 
Trình Nguyên Cảnh suy nghĩ một lát đã hiểu ra, nếu như Trình Du Cẩn muốn đối xử tốt với một người, vậy thì chính là đắm mình trong gió mưa xuân, giống như một tấm lưới kín kẽ, trong lúc bất tri bất giác liền khiến người ta chìm sâu trong vũng bùn. Từ Chi Viễn và Trình Du Cẩn tỏ ra thân thiết gần gũi không chút e dè, nhưng Trình Nguyên Cảnh là một nam tử lại có thể nhìn ra được, một nam nhân thật sự để ý một người, vậy thì tuyệt đối sẽ không để lộ bộ mặt xấu xí của mình ra trước mặt nàng.
 
Nghĩ tới đây Trình Nguyên Cảnh đột nhiên nhận ra, điểm tâm bên tay hắn cũng không giống, điểm tâm làm thành hình chiếc lá, nếm thử thấy hương vị thanh mát sảng khoái, còn phảng phất hương trà nhẫn nhẫn nhè nhẹ.
 
Ồ, hối lộ công khai? 
 
Trình Nguyên Cảnh vì chuyện thời niên thiếu mà lúc ở bên ngoài, chưa bao giờ động vào những đồ ăn chưa được kiểm độc. Vừa nãy hắn tự nhiên lấy hai miếng bánh, là điểm tâm mà Trình Du Cẩn đã làm riêng cho hắn, thật sự rất phù hợp với khẩu vị của hắn, hay là hắn đã buông bỏ cảnh giác với Trình Du Cẩn?
 
Dường như đây là lần đầu tiên Trình Nguyên Cảnh ý thức được sự tồn tại của Trình Du Cẩn, lúc trước hắn vẫn luôn cảm thấy đây là một vãn bối, bởi vì tuổi còn trẻ cho nên không để ý tới sự khác biệt về giới tính. Nàng bị vị hôn phu từ hôn, tức giận hờn dỗi làm ra một vài chuyện rất kích động. Trẻ nhỏ không hiểu chuyện cho nên Trình Nguyên Cảnh bao dung nàng, giống như người lớn bao dung cho đứa trẻ nghịch ngợm vậy. Mãi đến một khắc này, Trình Nguyên Cảnh mới nhận ra, Trình Du Cẩn đã mười bốn tuổi rồi, nàng là một thiếu nữ trẻ tuổi xinh đẹp, có thể thu hút hai nam nhân âm thầm đối đầu vào nhau.
 
Trình Nguyên Cảnh trầm mặc, không biết đang nghĩ cái gì. Trong lúc ấy Trình Du Cẩn đã hỏi rõ ràng xuất thân và lai lịch của Lâm Thanh Viễn và Trâu Thành rồi. Trâu Thành con nhà bần hàn, từ nhỏ mẫu thân, muội muội đã vất vả kéo sợi cho hắn ta đi học, Trâu Thành cũng rất biết phấn đấu, gian khổ miệt mài học tập mười năm, cuối cùng cũng có ngày hắn ta được đề tên trên bảng vàng.
 
Trình Du Cẩn vô cùng cảm động với sự tận tâm và những gì đã bỏ ra của người thân Trâu gia, nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi, nàng sẽ không làm thê tử của một quý tử nhà nghèo đâu. 
 

Mà gia thế của Lâm Thanh Viễn thì tốt hơn nhiều. 
 
Trình Du Cẩn vừa nghe bọn họ nói chuyện vừa thầm tính toán trong lòng, Lâm Thanh Viễn nguyên quán ở Tế Nam, dòng họ là một đại gia tộc có tiếng ở địa phương, dòng dõi thi thư, các đời đều đọc sách, mà Xương Quốc Công phủ trong triều không có ai, cả gia đình phô trương, nhưng thắng ở việc có tước vị, gia thế của hai người này đều giống nhau. 
 
Lâm Thanh Viễn là đích tôn của cả họ, sau này cơ nghiệp tổ tiên đều để lại cho hắn, mà Từ Chi Tiễn là đích tử nhị phòng, mặc dù được Từ lão phu nhân nuông chiều nhưng một khi Từ lão phu nhân qua đời thì nhị phòng sẽ chuyển từ trong công phủ ra ngoài, không liên quan gì tới cơ nghiệp gia sản của Xương Quốc Công phủ, về điểm này thì Lâm Thanh Viễn bỏ xa.
 
Thứ ba, Lâm Thanh Viễn là trạng nguyên, hiện đã vào Hàn Lâm làm biên sử, tương lai đầy triển vọng, mà Từ Chi Tiễn đến bây giờ vẫn không có địa vị chức tước gì cả, không cần phải bàn đến. Trên con đường công danh của mỗi người, Lâm Thanh Viễn hoàn toàn đè bẹp. Nhưng tính tình của Từ Chi Tiễn thì hòa nhã, là huynh muội họ hàng với nàng, sau này rất dễ nắm thóp, Lâm Thanh Viễn thì chưa chắc.
 
Trình Du Cẩn tổng hợp gia thế, tài sản, tiền đồ, tính cách, thêm thêm bớt bớt tính toán một hồi, phát hiện vẫn là Lâm Thanh Viễn đạt điểm cao hơn một chút. Được lắm, vị hôn phu tương lai của Trình Du Cẩn đổi người rồi. 
 
Sau khi Trình Du Cẩn quyết định xong thì bắt đầu mặt không biến sắc mà quan tâm Lâm Thanh Viễn. Lâm Thanh Viễn chỉ cảm thấy hôm nay nói chuyện vô cùng vui vẻ, hắn ta cũng không nói rõ được là vì sao. Lâm Thanh Viễn không cảm nhận được, nhưng đối với Hoắc Trường Uyên đã từng là người trong cuộc và cả Trình Nguyên Cảnh tinh ý nhạy bén thì có thể cảm nhận được.
 
Tâm trạng của Hoắc Trường Uyên thật sự là một lời khó nói hết, vừa nãy hắn ta còn tưởng Trình Du Cẩn đến là vì hắn, hiện tại hắn hiểu rồi, Trình Du Cẩn đã nhìn trúng người khác từ lâu, hắn và Hoắc gia quả thực là nghĩ nhiều rồi. Dù từ hôn đúng thật là ý muốn của Hoắc Trường Uyên, nhưng chính mắt nhìn thấy cục diện như thế này thì vẫn cảm thấy không thoải mái, cực kỳ khó chịu. 
 
Giống như là đang trơ mắt nhìn vị hôn thê hồng hạnh xuất tường* vậy.
 
*Hồng hạnh xuất tường: Ngoại tình
 
Trình Nguyên Cảnh lại nhấp một ngụm trà, phát hiện trà và điểm tâm mà Trình Du Cẩn chuẩn bị rất hợp khẩu vị của hắn, thậm chí hắn còn không thể hiện sự yêu thích của mình trước mặt Trình Du Cẩn. Trình Nguyên Cảnh cẩn thận nhớ lại, nhớ tới những lần bọn họ chung đụng, chính là trên bàn ăn của gia yến mấy lần trước. Trình Nguyên Cảnh là người con trai thứ chín trên danh nghĩa của Trình gia, không đi thì không thích đáng, chỉ có duy nhất ở chỗ này, hắn mới bộc lộ ra mình ăn món gì, không ăn món gì.
 
Không ngờ tới chỉ vài bữa cơm ngắn ngủi, còn là đại yến nam nữ phân chỗ ngồi riêng biệt, thế mà đã bị nàng quan sát phát hiện ra được.
 
Nếu như nàng thật sự muốn đối tốt với một người, vậy thì chắc chắn có thể khiến đối phương không có sức phản kháng. Giống hệt như luộc ếch từ từ vậy, khiến đối phương càng ngày càng trầm mê mà người đun sôi nước kia lại nhìn thấy một lựa chọn tốt hơn, mới nói rút lui thì rút lui ngay.
 
Nàng mắng Hoắc Trường Uyên vô tình vô nghĩa, nhưng thực ra nàng mới là người tuyệt tình nhất.
 
Trình Nguyên Cảnh đột nhiên có chút bực bội, nỗi bực bội này dọa hắn giật thót mình. Hắn nghĩ, dù sao Lâm Thanh Viễn cũng là người trẻ tuổi dự bị mà hắn coi trọng, sau này đợi hắn trở lại vị trí cũ, sẽ có rất nhiều chỗ cần tới. Nếu như còn để cho Trình Du Cẩn tiến triển thì Lâm Thanh Viễn và Hoắc Trường Uyên khó mà tránh khỏi rạn nứt quan hệ, nếu vì vậy mà trở mặt thành thù vậy thì hỏng rồi.
 
Cho nên Trình Nguyên Cảnh nhàn nhạt mở miệng: “Trình Du Cẩn.”
 

Trình Du Cẩn sững ra một lát, sau đó tiếp lời theo bản năng: “Cửu thúc?”
 
“Chữ nào của ngươi viết không đúng?”
 
“Dạ?” Trình Du Cẩn phản ứng một lúc mới nhớ tới nguyên nhân rõ ràng mình ở chỗ này là để hỏi chữ. 
 
Những người khác nhìn thấy một màn này đều dừng cuộc nói chuyện lại, tò mò nhìn bọn họ.
 
Trình Nguyên Cảnh đứng lên nói: “Đi theo ta.”
 
Trình Du Cẩn không tình nguyện lắm, nhưng vì Trình Nguyên Cảnh rất nghiêm túc, nên Trình Du Cẩn vẫn ngoan ngoãn đi theo Trình Nguyên Cảnh.
 
Những người khác nhìn thấy một màn này đều kinh ngạc, Lâm Thanh Viễn thân thiết với Trình Nguyên Cảnh nhất, cười nói với những người khác: “Cảnh Hành không thích người khác đến gần, đặc biệt là không thích người khác động vào đồ của hắn. Không ngờ ở nhà lại dễ tính với chất nữ như vậy, có thể để nàng tùy tiện ra vào thư phòng.”
 
Trâu Thành cũng cho là như vậy gật đầu, những người khác chỉ cần động vào đồ của Trình Nguyên Cảnh một chút thôi là hắn đã không vui rồi, chất nữ lại có thể tùy tiện ngồi trong thư phòng của hắn đợi hắn. Quả nhiên là mọi người đều có tiêu chuẩn kép, đến cả Trình Nguyên Cảnh cũng không ngoại lệ.
 
Trâu Thành và Lâm Thanh Viễn không hiểu rõ nội tình của Trình gia, Từ Chi Tiễn không tim không phổi đi theo nhạc, người duy nhất cảm thấy có gì đó không đúng lắm ở đây có lẽ chỉ có Hoắc Trường Uyên.
 
Trình Du Cẩn là người nghe lời như vậy sao? Sẽ đích thân ở một chỗ đợi người khác, đối phương tùy tiện nói một câu là nàng đã ngoan ngoãn đứng dậy đi theo rồi?
 
Nếu như Trình Du Cẩn thật sự như vậy thì hai người bọn họ cũng không đến mức phải từ hôn.
 
Hoắc Trường Uyên cảm thấy có một sự nghi ngờ không thể nói rõ ràng được, đôi thúc cháu này dường như có gì đó không đúng lắm.





 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận