Từ lúc ban đầu, Trình Du Cẩn đã cảm thấy cách thức chung đụng của Trình lão Hầu gia và Trình Nguyên Cảnh rất kì lạ. Hôm nay khi Trình lão Hầu gia đuổi mọi người ra ngoài, ánh mắt đang tìm kiếm người nào đó rất rõ ràng. Trong số những người nhà của Trình gia có mặt ở đó, chỉ có Trình Nguyên Cảnh đi ra ngoài tiễn thái y là không xuất hiện.
Không cần nghĩ nhiều cũng biết Trình lão hầu gia đang tìm Trình Nguyên Cảnh.
Trình lão hầu gia bệnh nặng gần đất xa trời, việc sắp xếp tài sản phía sau lưng ông và việc kế thừa tước bị đều rất quan trọng. Lúc này ông lại không vội vàng nhắn nhủ hậu sự, ngược lại còn thay đổi chủ đề muốn tìm Trình Nguyên Cảnh nói chuyện, ý nghĩa sâu xa bên trong quả thực làm người ta không nhịn được mà suy nghĩ sâu xa hơn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trình Du Cẩn cảm thấy có vấn đề, còn đặc biệt đi một vòng để tránh tai mắt của mọi người sau đó mới chạy ngược trở lại lén lút ẩn nấp trong phòng của Trình lão Hầu gia. Nàng muốn nghe xem, rốt cuộc Trình lão Hầu gia có chuyện gì mà nhất định phải tránh né mọi người, một mình nói chuyện với Trình Nguyên Cảnh.
Ai mà có ngờ tới, vậy mà nàng lại nghe được tin tức đáng sợ như vậy!
Trình Du Cẩn mất cảnh giác, suýt chút nữa đã kinh ngạc thốt lên tại chỗ. Nàng bịt chặt miệng của mình, vì dùng sức quá lớn ngón tay đã bị cắn thành vết răng nho nhỏ. Lần đầu tiên Trình Du Cẩn hối hận về hành động của mình, nàng chỉ hận không thể bịt chặt tai của mình để không nghe thấy gì cả.
Nhưng mọi chuyện lại không theo nguyện vọng của nàng, giọng nói từ bên ngoài vang lên xuyên qua ván gỗ đã bị cản âm bớt nhưng vẫn vang lên đứt quãng truyền vào bên trong vách ngăn.
Trình lão Hầu gia đã bệnh đến mức hơi thở thoi thóp. Ông muốn gượng dậy nhưng dùng hết sức lực toàn thân cũng chỉ có thể ngẩng đầu. Mắt của Trình lão Hầu gia đã nhìn không rõ, chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ.
Cho dù ngã xuống từ trên trờ xuống, cho dù trải qua bao nhiêu thất bại nhưng hắn vẫn cao quý thanh cao như vậy, trên người vẫn có tôn nghiêm của một vị hoàng tử.
Trình Nguyên Cảnh thở dài ngồi xuống bên giường bệnh của Trình lão Hầu gia nói: “Hầu gia, ta ở đây. Ngươi còn có tâm nguyện gì chưa hoàn thành, hãy nói hết ra đi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ở nơi bị cánh cửa gỗ hẹp dài nặng nề vây quanh, bàn tay Trình Du Cẩn nắm chặt. Hắn không phủ nhận, hắn ngầm thừa nhận xưng hô của Trình lão hầu gia với hắn.
Hắn vậy mà không phải người của Trình gia mà là Thái tử mất tích mười năm năm trước?
Rất nhiều chuyện đã qua đột nhiên nổ ầm một tiếng xuất hiện trong đầu Trình Du Cẩn. Chẳng trách trước đây nàng cảm thấy cái cách ở chung của Trình lão Hầu gia và Trình Nguyên Cảnh rất kì lạ. Khi nào Trình lão Hầu gia đưa ra quyết định sẽ nhìn về phía Trình Nguyên Cảnh mang theo sự thỉnh cầu. Sau khi Trình Nguyên Cảnh gật đầu, ông mới giống như trút được gánh nặng phân phó xuống dưới. Chẳng trách Trình lão Hầu gia để Trình Nguyên Cảnh đề chữ chúc mừng đại thọ của Hoàng đế; Chẳng trách ông lại vô cùng bênh vực Trình Nguyên Cảnh như vậy, thiên vị một cách lộ liễu. Chẳng trách thái độ ngờ vực của Trình lão phu nhân đối với Trình Nguyên Cảnh. Tiểu Tiết thị xa cách Trình lão hầu gia hai mươi năm, khi quay lại đột nhiên mang theo một đứa bé sáu tuổi, là Tiểu Tiết thị cố ý tính kế Trình gia.
Hóa ra quả thực không phải là như vậy.
Chỉ là xuất thân thực sự của đứa bé này người khác có nghĩ cũng không dám nghĩ.
Suy nghĩ của Trình Du Cẩn rối bời, trong đầu càng nghĩ càng loạn, cố ép hơi thở càng nhẹ hơn. Nàng biết hôm nay mình đã dính vào chuyện lớn. Thái tử mất tích là chuyện lớn, khắp triều đình đã tìm kiếm mười lăm năm, vậy mà Thái tử vẫn luôn quang minh chính đại được nuôi dưỡng bên trong kinh thành. Trình Du Cẩn không dám nghĩ tới Hoàng đế có biết chuyện này hay không nhưng có thể chắc chắn Hoàng hậu và Dương Thủ phụ đều không hay biết.
Trình lão Hầu gia đã giấu hơn mười năm, ngay cả nhi tử và thê tử của mình ông cũng không tin tưởng. Bây giờ bị Trình Du Cẩn phát hiện, liệu Trình lão Hầu gia có dễ dàng bỏ qua cho nàng không? Cho dù Trình lão Hầu gia đồng ý thì e là vị Thái tử điện hạ này cũng sẽ không đồng ý.
Trình Du Cẩn càng ngày càng dùng sức bịt chặt miệng, cố gắng thở thật ra thật nhẹ gần như nín thở. Mà lúc này, trầm hương lượn lờ bay trong phòng, ánh sáng mặt trời chiếu vào từ khe cửa sổ, chậm rãi nặng nề.
Giọng nói của Trình lão Hầu gia vẫn già nua khàn khàn: “Điện hạ, lão thần tự hiểu mình không còn nhiều thời gian. Đời này của lão thần không cần phải cong lưng làm chuyện đồng áng, không cần phải bôn ba vì cuộc sống mưu sinh. Khi còn trẻ tính cách bồng bột, khi về già con cháu đầy nhà. Mặc dù không làm nên cống hiến gì cho quốc gia nhưng cũng xem như suôn sẻ một đời, không còn gì nuối tiếc. Tuyết Lan đã đợi ta dưới đó lâu như vậy, e là đã đợi đến buồn chán rồi. Lão thần không còn gì vướng bận, duy nhất còn hai việc vẫn chưa thể buông bỏ. Chuyện thứ nhất chính là con cháu Trình gia bất tài. Chuyện còn lại chính là điện hạ người.”
“Điện hạ lưu lạc nhân gian đã mười lăm năm. Lão thần may mắn gặp được điện hạ, chỉ là khi còn sống không thể nhìn thấy điện hạ làm chủ Đông cung, kế thừa ngôi vị quả thực là tiếc nuối cả đời này.”
Trình lão Hầu gia nói đứt quãng, ông không thể không dừng lại lấy hơi để tiếp tục nói hết. Từ đầu đến cuối Trình Nguyên Cảnh đều rất kiên nhẫn chờ đợi, hắn nghe Trình lão hầu gia nói chuyện ánh mắt như có như không lướt qua lư hương nghê thú bằng vàng.
Lư hương bằng vàng nguyên chất cồng kềnh được đặt bên cạnh cửa sổ, lúc này hương khói màu xanh phía trên không ngừng lay động. Trong phòng không có gió, tại sao khói hương lại lay động?
Ánh mắt của Trình Nguyên Cảnh nhẹ nhàng nhìn vào chiếc tủ âm tường, sau đó không để ý lướt qua. Trình lão Hầu gia đối không hề nhận ra chuyện này, ông như đang chìm vào hồi ức, chậm rãi ôn lại vụ án Thái tử mất tích gây rúng động khắp đất nước vào năm Kiến Vũ thứ tám.
“Điện hạ là đích tử của Hoàng đế dù người sinh ra bất hạnh bị tiện nhân hãm hại. Dương gia vẫn luôn không bằng lòng để bệ hạ lập nguyên phối Vương phi làm Hậu, Hoàng thượng cố gắng kéo dài nửa năm, đến khi ra vẻ muốn từ bỏ đế vị quay về lãnh địa, thì cuối cùng Dương gia mới chịu nhượng bộ, tôn Chung Vương phi lên làm Hoàng hậu. Nhưng không ngờ tới Dương gia lại to gan đến mức này. Nương nương đã mang thai mà bọn họ cũng không muốn từ bỏ, suýt chút nữa khiến Hoàng hậu nương nương sảy thai, còn liên lụy điện hạ bị sinh non, thân thể yếu ớt từ bé. Thái hậu lấy lý do điện hạ sinh vào tháng năm đã định trước không thể nào nuôi lớn, nhiều lần bày tỏ muốn lập Hoàng tử khác làm Thái tử. Hoàng thượng không đồng ý, đợi đến khi Chung Hoàng hậu qua đời liền đưa người đến bên cạnh, tự thân vận động, đích thân chăm sóc người ba năm. Mắt thấy sức khỏe điện hạ càng ngày càng tốt, năm năm tuổi lại đột nhiên lại sinh bệnh nặng, thái y khắp hoàng thành đều bó tay chịu thua, Hoàng thượng không còn cách nào khác chỉ đành nén đau thương đưa ngài đến đạo quán.”
“Vốn dĩ Hoàng thượng muốn đưa điện hạ lên núi bồi dưỡng thân thể, nhân dịp này tránh khỏi mũi nhọn của Dương gia. Không ngờ tới, mới qua không lâu sau đột nhiên bên ngoài truyền tin đến nói chùa Thanh Huyền bị lũ quét tàn phá. Bệ hạ mất lập tức mất bình tĩnh, vội vã phái cấm vệ quân đi dò núi, sau đó tìm suốt ba tháng vẫn không có tin tức gì.”
“Từ trên xuống dưới của ngôi chùa không một ai thoát chết. Vụ án này đều khiến cả triều đều kinh hãi, Hoàng thượng liên tục bãi triều nửa tháng, toàn tâm toàn ý tìm kiếm tin tức của điện hạ. Nhìn thấy thái độ của Hoàng thượng, trong ngoài kinh thành không một ai dám nói điện hạ đã lành ít dữ nhiều, chỉ lấy danh nghĩa mất tích chậm rãi tìm kiếm.” Trình lão hầu gia nhớ lại nói, không nhịn được lắc đầu cười: "Khi đó thần nghe được thông tin này thì vô cùng kinh sợ cũng phái gia đinh đến chi viện triều đình, còn từng rất tiếc thương cho điện hạ. Không ngờ tới, duyên phận trong thiên hạ lại trùng hợp đến như vậy, điện hạ đã được Tuyết Lan nhặt được trong lúc vô tình.”
Nhắc đến dưỡng mẫu, sắc mặt của Trình Nguyên Cảnh cũng dịu dàng hơn. Cả đời hắn bị người ta hãm hại, chỉ có duy nhất Tiểu Tiết thị cho hắn một chốn yên bình. Bà ấy dạy hắn đọc sách, viết chữ, dạy hắn bắt đầu lại từ đâu. Đối với Trình Nguyên Cảnh, ý nghĩa của Trình lão hầu gia mãi mãi không thể bằng Tiểu Tiết thị. Đến giờ sự tôn kính của Trình Nguyên Cảnh đối với Trình lão hầu gia phần lớn đều là do nể mặt Tiểu Tiết thị.
Tiểu Tiết thị vì án oan của gia tộc bị lưu đày đến một nơi khỉ ho cò gáy tận hơn mười năm. Mặc dù không còn dòng dõi nhưng bà ấy vẫn tuân thủ nghiêm ngặt những điều được gia tộc dạy dỗ, chưa từng định thân cùng nam nhân khác. Nhưng tuổi của bà càng lúc càng lớn, biết đời này bản thân không còn hy vọng có con nên cực kì mong muốn nuôi dưỡng một đứa trẻ. Trong lúc vô tình bà nhặt được Trình Nguyên Cảnh bị thương nên động lòng trắc ẩn đưa hắn về nhà, chăm sóc đến khi hắn tỉnh lại.
Khi bà hỏi đứa bé đó tên gì, bé trai năm tuổi im lặng hồi lâu mới nói cha mẹ mình đều đã chết, gặp phải lũ quét bị trôi dạt đến đây đã không biết mình đến từ đâu. Tiểu Tiết thị lại hỏi tên của hắn, hắn chỉ nói mình tên Cảnh.
Cảnh có nghĩa là ánh sáng của ngọc.
Đức hạnh của người quân tử là ánh sáng của Côn Sơn
Quả là một cái tên rất hay.