Tiểu Tiết thị không hỏi nhiều, dốc lòng chiếu cố hắn, nuôi dạy hắn như con trai ruột của mình. Tiết gia là gia tộc dòng dõi thư hương, Tiểu Tiết thị tinh thông sử ký, khi còn chưa xuất giá nổi danh trí. Bà thấy đứa bé thông minh liền thử dạy hắn đọc sách viết chữ, không ngờ tới thiên phú của Trình Nguyên Cảnh còn lớn hơn những gì bà tưởng tượng. Tiểu Tiết thị thân mang tội, thường ngày cũng không giao lưu quá nhiều với bên ngoài, bên cạnh đột nhiên có thêm một đứa bé cũng không gây chú ý với người ngoài.
Bà sống yên bình cùng đứa bé nhưng không lâu sau, quân triều đình tìm kiếm trên núi, thậm chí động tĩnh đã lan truyền đến tận nơi bà đang sống lưu đày. Nơi Tiểu Tiết thị sống càng lúc càng trở nên không an toàn, bà cũng dần dần nhận ra đứa bé này không phải là một đứa bé bị mất tích của gia đình bình thường.
Hơn phân nửa chính là Thái tử.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bà không dám rêu rao. Bà xuất thân là văn nhân thế gia cũng hiểu thế cục triều đình. Bà biết nếu như đứa bé này bị quân lính triều đình phát hiện e là bà và đứa bé này đều sẽ không sống nổi. Trong khi Tiểu Tiết thị đang không biết phải làm sao thì Trình lão hầu gia nhân cơ hội giúp đỡ tìm kiếm Thái tử lén lút đến thăm Tiểu Tiết gia. Trình lão Hầu gia từng là vị hôn phu của Tiểu Tiết thị nhưng cũng chỉ là đã từng. Nhiều năm như vậy Tiểu Tiết thị và Trình lão Hầu gia chưa từng qua lại. Trước đây Trình lão Hầu gia gửi tiền tài đến cho bà đều bị bà từ chối. Tuy nhiên lần này, Tiểu Tiết thị cắn răng đến gặp Trình lão Hầu gia để ông đưa hai mẹ con bà hồi kinh.
Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, bất luận là Hoàng đế hay Dương Thủ phụ cũng sẽ không quá chú ý đến hành tung của bà. Mà khi đến kinh thành cũng có thể cho Trình Nguyên Cảnh có hoàn cảnh sống tốt hơn.
Trình lão Hầu gia không biết Trình Nguyên Cảnh vốn dĩ không phải con ruột của Tiểu Tiết thị. Ông cho rằng người ngoài làm nhục Tiểu Tiết thị khiến bà sinh con rồi ruồng bỏ hai mẹ con bọn họ. Trình lão Hầu gia không nhẫn tâm để mối tình đầu của mình bị làm nhục như vậy, sau khi trở lại kinh thành liền nói đây chính là nhi tử ngoại thất của mình, bây giờ đưa hắn trở lại nhận tổ quy tông.
Khi Hoàng đế còn chưa kịp phản ứng lại thì Trình Nguyên Cảnh đã bị nhập vào gia phả của nhà người ta. Đối với chuyện này Trình Nguyên Cảnh cũng không để tâm. Chuyện đã đến nước này hắn phải tính toán cho bản thân mình, dù tình cảm cha con có nhiều hơn nữa cũng không quan trọng bằng giữ lại mạng sống cho mình.
Tiểu Tiết thị thấy Trình Nguyên Cảnh không phản đối nên bà cũng ngầm đồng ý trong lo lắng. Chuyện sau này chính là phiên bản mà mọi người Trình gia đều đã biết. Do Trình lão phu nhân kịch liệt phản đối nên Trình lão hầu gia đã đưa Tiểu Tiết thị và Trình Nguyên Cảnh ra bên ngoài chăm sóc, mỗi một tháng lại đến thăm một lần.
Hoàng đế phái người tìm kiếm tung tích của Thái tử, nhóm người này được chia thành hai nhánh. Một nhánh công khai tìm người trên núi, một nhánh bí mật lần theo manh mối tìm kiếm trong nhân gian, không ngờ tra qua lại, lại quay ngược trở về Kinh thành. Hoàng đế cũng rất kinh ngạc, lúc này mới phát hiện nhi tử của mình đã đổi họ trở thành con cháu tiểu thiếp của Trình gia.
Được rồi, mang danh Trình gia cũng là một cách tốt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Năm Trình Nguyên Cảnh trở lại Trình gia đã nhìn thấy người của Hoàng đế phái đến đang âm thầm thăm dò. Hoàng đế đã âm thầm quan sát Trình lão hầu gia gần một năm mới để lộ hàm ý hãy chăm sóc cho Thái tử thật tốt.
Trình lão Hầu gia giống như sét đánh giữa trời quang còn Tiểu Tiết thị thì ngược lại, suy nghĩ trong lòng bà đã được làm sáng tỏ. Bà bỏ xuống gánh nặng trong lòng, nên làm như nào thì tiếp tục làm như vậy. Hoàng đế và Trình lão Hầu gia vốn dĩ muốn nuôi dạy Trình Nguyên Cảnh một cách yên ổn ở ngoài cung, đợi thời cơ chín mồi sẽ đưa Trình Nguyên Cảnh trở lại. Đương nhiên Trình Nguyên Cảnh tin khi Hoàng đế nói lời này đều là thật lòng. Nhưng đồng thời hắn cũng biết, nếu như thật sống với một cuộc sống con dòng cháu giống không tranh quyền thế thì hắn sợ sẽ vĩnh viễn không thể khôi phục lại thân phận thật sự của chính mình.
Thời cơ chín muồi mà Hoàng đế nhắc đến ít nhất cũng phải đợi đến khi Dương thái hậu và Dương Thủ phụ chết già, đến lúc đó nhi tử của Dương Diệu cũng đã trưởng thành. Hắn không danh không phận, không nơi nương tựa thì dựa vào cái gì để lấy lại ngôi vị Thái tử?
Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc nếu không diệt một đám lại mọc ra một đám. Trình Nguyên Cảnh dứt khoát chặt đứt đường lui của mình, toàn tâm toàn ý chuẩn bị khoa cử. Trong tất cả mọi người, có lẽ chỉ có Tiểu Tiết thị là người thật lòng ủng hộ hắn. Hoàng đế và Trình lão Hầu gia vốn dĩ không hề nghĩ đến việc Trình Nguyên Cảnh có thể vượt qua kì thi hương chọn một người trong trăm người. Tiến sĩ lại càng khó, ba năm cả nước cũng chỉ chọn lấy một trăm vị tiến sĩ. Trình Nguyên Cảnh nhảy ra giữa chừng sao có thể so sánh với những thư sinh đã đọc sách hơn mười năm thậm chí là cả đời?
Kì thi hương và thi hội đều là kỳ thi loại trừ, còn do Dương Thủ phụ làm chủ quản, Hoàng đế không thể tạo điều kiện cho Trình Nguyên Cảnh. Khi đó Hoàng đế nghĩ không nên làm nhụt chí khí của người trẻ tuổi, sau này Lý Thừa Cảnh còn phải kế thừa đại thống, để hắn nếm trải khó khăn của kì thi khoa cử, nếm trải sự khó khăn của dân sinh cũng không sao cả.
Ai mà biết, vậy mà Hoàng đế thật sự nhìn thấy tên của nhi tử mình trong danh sách lễ bộ đưa đến. Trong kì thi đình, ông cố gắng kiểm soát biểu cảm của mình khi lần đầu tiên nhìn thấy dung mạo sau khi trưởng thành của nhi tử.
Phụ tử xa cách nhiều năm nếu không phải là do hoàn cảnh đặc biệt e là đã không nhận ra nhau. Hoàng đế không muốn đề tên của nhi tử mình quá cao thế nên đành phải ép xuống, sau này khi phong chức quan Hoàng đế lại lén lút phái thái giám dò hỏi suy nghĩ của Trình Nguyên Cảnh. Sau khi nghe được đáp án Hoàng đế thở dài, sau đó sắp xếp cho hắn đến vùng khác để tận mắt chứng kiến một triều Đại Yến chân chính.
Đổi lại vụ án tồn đọng nhiều năm của Tiết gia phải được giải quyết. Tiểu Tiết thị ốm nặng trên giường biết tin con nuôi đã đỗ đạt, nhà mẹ đẻ được rửa oan, nở nụ cười ra đi thanh thản.
Những năm này trong triều đột nhiên càng lúc càng xảy ra nhiều xung đột, lại thêm việc Trình lão Hầu gia bệnh nặng, Trình Nguyên Cảnh liền dâng tấu thư xin được hồi kinh, Hoàng đế nhìn thấy đương nhiên là đồng ý.
Trước đây Trình Du Cẩn nói Hoắc Trường Uyên chỉ là nhờ phúc của Thái tử, quả thực một chút cũng không sai. Trong lòng Trình Nguyên Cảnh mang theo cảm kích với Tiểu Tiết thị, Hoàng đế nể mặt Tiểu Tiết thị đã cứu Trình Nguyên Cảnh một mạng cho người tra lại vụ án Tiết gia. Sau khi Tiết gia được sửa lại án oan, Hoắc Tiết thị nghe ngóng được tin tức, cố gắng nhờ người một lần nữa nộp lại danh sách phong Thế tử thành hầu tước. Hoàng đế nghĩ đến Tiểu Tiết thị cũng mang họ Tiết nên đã hỏi thăm Hoắc Trường Uyên hai câu trong tiệc rượu, thay bọn họ giải quyết chuyện tước vị.
Đời này Trình lão Hầu gia cái gì cũng đều đã nếm trải qua, trước tuổi già được bảo vệ Thái tử, thật sự chết không hối tiếc. Ông không thể buông bỏ hai chuyện, một chuyện là Trình gia, một chuyện chính là Thái tử. Có Thái tử ở đây, hắn sẽ chiếu cố Trình gia. Trình gia không cầu tiếng tăm lẫy lừng, chỉ cần con cháu một đời phú quý an khang là đủ. Trình lão Hầu gia không nghi ngờ việc này, điều ông thật sự không yên tâm vẫn chỉ có chuyện của Trình Nguyên Cảnh.
Trình lão Hầu gia nói: “Tuyết Lan đã chết, ta cũng không còn nhiều thời gian, biết được chân tướng năm đó, bây giờ chỉ còn lại điện hạ và bệ hạ mà thôi. Thế lực Dương gia to lớn, Dương Thủ phụ thao túng triều chính, còn Dương Thái hậu lại khống chế nội đình, nữ tử Dương gia kia cũng đã sinh ra nhị hoàng tử. Điện hạ, ngài nhất định phải suy nghĩ cho bản thân. Nếu như người biết chuyện đều chết, một khi bệ hạ dao động thì sẽ không còn ai có thể chứng minh thân phận của người!”
Trình lão Hầu gia nói những lời này là muốn nhắc nhở Trình Cảnh Nguyên sự nguy hiểm của việc chu di cửu tộc. Chỉ dựa vào những lời này thôi cũng đã đủ khiến Trình gia bị tước đoạt danh hiệu, tịch thu tài sản rồi. Trình lão Hầu gia tha thiết nhìn Trình Nguyên Cảnh, ông biết rõ nói như vậy sẽ gây ra nghi ngờ, li gián nhưng vẫn mạo hiểm nói ra, bây giờ Trình lão Hầu gia thật lòng muốn tốt cho Trình Nguyên Cảnh.
Trình Nguyên Cảnh không trả lời, ánh mắt của hắn giống như đã phiêu du đến nơi xa nhưng rất nhanh lại khôi phục sự bình tĩnh. Trình Nguyên Cảnh nhìn ánh mắt tha thiết của Trình lão Hầu gia, thật lâu sau mới nói: “Hầu gia yên tâm, băn khoăn của ngài ta đều hiểu. Trong lòng ta đã có tính toán, ngày sau chỉ cần có ta ở đây thì sẽ không để Trình gia bị liên lụy.”
Nhưng cũng chỉ có thể che chở tới đó mà thôi.
Trình lão hầu gia yên tâm. Ông biết Thái tử điện hạ mà ông gửi gắm kỳ vọng sẽ không bị tình thân che mắt, con cháu Trình gia có thể an hưởng phú quý. Trình lão hầu gia làm đến đây cũng đã hết sức. Nếu như đến nước này con cháu cũng không giữ được thì vận mệnh của Trình gia cũng đã tàn. Sau này Trình lão Hầu gia có thể bình thản nhìn mặt liệt tổ liệt tông.
Trình lão Hầu gia cười nhắm mắt, ông quá mệt rồi, vừa nhắm mắt lại đã ngủ thật say. Trình Nguyên Cảnh nhìn một hồi thấy Trình lão Hầu gia đã ngủ say liền chậm rãi đứng dậy.
Trong phòng của Trình lão Hầu gia ánh sáng mờ tối, mùi thuốc nặng nề. Hắn đi lại trong phòng không phát ra tiếng bước chân. Trình Du Cẩn bị ép nghe bí mật cung đình, bây giờ ngay cả thở cũng không dám thở. Nàng nhìn qua khe hở nhìn thấy Trình Nguyên Cảnh đứng dậy, bàn tay nàng càng nắm chặt, dùng toàn bộ sức lực của mình nín thở.
Dáng vẻ Trình Nguyên Cảnh giống như muốn đi ra ngoài, hắn đi qua tủ âm tường bằng gỗ lim, không hiểu sao đột nhiên dừng lại một lát. Trình Du Cẩn ở bên trong căng thẳng đến mức tim đập muốn bay ra ngoài. Nàng gần như cho rằng mình đã bị phát hiện, sau đó Trình Nguyên Cảnh lại giống như không có chuyện gì xảy ra, đi ra ngoài.
Trình Du Cẩn nhẹ nhàng thở ra một hơi, nàng nhẹ nhàng cử động cơ thể đã căng thẳng thật lâu, chân của nàng bị tê rồi.
Sau đó Trình Du Cẩn vừa chỉnh lại chân của mình thì trong lúc không phòng bị đã nghe thấy có tiếng người nói chuyện bên tai: “Còn không ra ngoài sao?”