Sau đó Trình Du Cẩn đặt điểm tâm xuống, cười nói với Trình Nguyên Cảnh: “Mấy ngày nay, Cửu thúc vất vả rồi, ta cố ý chuẩn bị cho thúc một chút điểm tâm, tay nghề cũng chỉ ở mức tầm thường, mong Cửu thúc không ghét bỏ.”
Trình Nguyên Cảnh cụp mắt, thử thăm dò, đăm chiêu nhìn về phía nàng, nụ cười của Trần Du Cẩn không thay đổi, cả người vừa dịu dàng vừa vô hại.
Quả là đúng chuẩn mực của một chất nữ hiếu thuận.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trình Du Cẩn duy trì nụ cười, thực ra từ rất lâu trước đây nàng đã có cảm giác này, nàng nghi ngờ rằng Trình Nguyên Cảnh có thành kiến với nàng.
Lúc nàng từ hôn với Hoắc Trường Uyên thì lại trùng hợp bị Trình Nguyên Cảnh nhìn thấy, có vẻ thành kiến bắt đầu từ khi đó. Sau này, khi Từ Chi Tiễn đến ở trong Nghi Xuân Hầu phủ, mỗi lần Trình Nguyên Cảnh thấy bọn họ thì hắn đều tống cổ nàng đi luyện chữ, ngay cả khi gặp Lâm Thanh Viễn, mỗi lần nàng vừa mới nói chuyện với Lâm Thanh Viễn thì Trình Nguyên Cảnh đã tách nàng ra ngay.
Đây không phải là thành kiến thì có thể là gì nữa?
Bị Hoàng Thái tử nhắm vào làm cho Trình Du Cẩn không dám có ý kiến. Chỉ là con đường câu rùa vàng của nàng cũng không thể bị chậm trễ, cho dù tảng đá chắn đường là Thái tử cũng như vậy.
Trình Du Cẩn âm thầm quyết định nhân khoảng thời gian Trình Nguyên Cảnh phải chịu tang trên danh nghĩa, cần ở nhà trong khoảng thời gian rất dài này thì nàng sẽ dùng đủ các cách thức để nịnh nọt vị tổ tông này.
Không mong hắn thay đổi định kiến với nàng mà chỉ cần hắn đừng có ngăn cản bản thân nàng gặp gỡ Lâm Thanh Viễn.
Sau đó, Trình Du Cẩn lại đổi góc độ khác để suy nghĩ, nàng đoán Trình Nguyên Cảnh rất xem trọng hạt giống Lâm Thanh Viễn này nên đương nhiên không thể trơ mắt Lâm Thanh Viễn rơi vào trong tay của một nữ tử bụng dạ thâm hiểm khó lường. Thật không may là, Trình Du Cẩn chính là nữ tử bụng dạ thâm hiểm khó lường này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đáng tiếc, ở phương diện này, Trình Du Cẩn với Trình Nguyên Cảnh đều kiên định giống hệt nhau, bất kể là thế nào thì nàng cũng sẽ không từ bỏ. Vậy thì chỉ có thể làm cho Trình Nguyên Cảnh thay đổi thái độ thôi.
Nụ cười của Trình Du Cẩn càng tươi hơn, nàng nói: “Cửu thúc, mấy ngày nay người vất vả rồi, đây là điểm tâm mà ta đã chuẩn bị cho người. Không biết liệu rằng có hợp khẩu vị của người không, chi bằng Cửu thúc thử một miếng?”
Trình Nguyên Cảnh cúi đầu nhìn điểm tâm nàng bưng đến, một đĩa bánh hoa mai, một đĩa bánh hoa quế, trong đó thứ đẹp đẽ nhất là bánh lá trà. Điểm tâm nhỏ nhắn có hình dáng một chiếc lá, có thể ngửi thấy mùi trà thơm nhàn nhạt, màu xanh lục thanh nhã, thậm chí bên trên còn có thể nhìn thấy gân lá mong manh, nhìn giống như một khối ngọc xanh lục, sạch sẽ, tinh tế như thế khiến người ta không đành lòng cắn xuống.
Trình Nguyên Cảnh cúi đầu nhìn điểm tâm, mắt Trình Du Cẩn sáng rực nhìn hắn, cực kỳ mong đợi chờ hắn nếm thử một miếng. Thực ra Trình Nguyên Cảnh không thích ăn điểm tâm nhưng dưới ánh mắt như kia của nàng thì hắn chỉ đành thuận tay cầm một miếng bánh lá trà.
Ban đầu Trình Nguyên Cảnh nghĩ ít nhiều gì cũng phải nể mặt Trình Du Cẩn, không ngờ tới lúc đưa miếng điểm tâm vào miệng lại cảm thấy hợp với khẩu vị của hắn đến bất ngờ. Trình Nguyên Cảnh không thích ăn thứ gì ngọt ngấy, khẩu vị thiên về thanh đạm, những yêu cầu này khi áp dụng với món điểm tâm đúng là khiến người ta khó xử nhưng Trình Du Cẩn thế mà lại có thể làm ra được. Cứ lấy đĩa bánh lá xanh này làm ví dụ, hình dáng tinh xảo, nếm vào miệng có mùi thơm của thảo mộc, vị ngọt cực kỳ nhạt, còn hơi có vị đắng nhẹ của lá trà, hoàn toàn không bởi vì quá ngọt mà khiến người ta ngán.
Trình Nguyên Cảnh ăn xong một chiếc, Trình Du Cẩn nhìn hắn không chớp mắt, chỉ thiếu chút nữa đã nhào lên hỏi hắn cảm nhận như thế nào. Dưới ánh mắt như thế, rất khó có người nói ra được lời từ chối, Trình Nguyên Cảnh vốn muốn nói “tạm được” nhưng lại thấy ánh mắt chờ mong kia khiến cho hắn đột nhiên đổi thành: “Ngon lắm.”
Trong mắt Trình Du Cẩn lập tức phát sáng lên, đuôi mắt cũng bất giác cong lên giống như những vì sao khắp bầu trời đều rơi vào trong ánh mắt nàng, sáng đến mức khiến người ta hoảng hốt. Trình Nguyên Cảnh thất thần trong chốc lát, nhớ đến lúc trong yến hội lần trước, Trình Du Cẩn phá lệ chú ý đến đồ ăn thức uống của Từ Chi Tiễn khiến cho đồ của mấy người Hoắc Trường Uyên đều là mua theo số lượng lớn, chỉ riêng đồ của Từ Chi Tiễn là được đặt riêng, chuẩn bị cẩn thận. Lúc đó Trình Nguyên Cảnh cũng không sa sút đến nỗi phải dùng loại đồ bình dân này nhưng hắn cũng không nhận được đãi ngộ tốt gì, mà bây giờ, hắn có thể cảm nhận được mỗi một loại điểm tâm đều được chính tay Trình Du Cẩn làm.
Trình Nguyên Cảnh không nói rõ được tâm trạng của mình là thế nào nhưng hiển nhiên vẻ mặt của hắn đã dịu dàng hơn không ít, đến cả ánh mắt cũng mang theo ý cười nhàn nhạt.
Trình Du Cẩn tự tay rót trà cho Trình Nguyên Cảnh rồi đặt bên tay hắn, cười rạng rỡ rồi đứng dậy: “Cửu thúc, sau khi chịu tang xong có rất nhiều thứ phải thay đổi, lần trước ta thấy túi quan ấn bên người thúc có màu vàng, bây giờ tổ phụ mất rồi hà bao cũng phải đổi thành màu sắc nhạt hơn. Ta nghĩ tang sự của tổ phụ có một nửa đều phải do Cửu thúc lo liệu, nào có thể để Cửu thúc phí tâm vào những chuyện nhỏ nhặt như này, hơn nữa vật tùy thân lúc nào cũng phải mang theo, không thể qua loa cho nên ta cả gan chuẩn bị cho thúc một hà bao đựng con dấu.”
Trình Du Cẩn nói rồi đặt một chiếc hà bao lên trên bàn, mỉm cười bảo: “Trình độ thêu thùa của ta có hạn, mong Cửu thúc đừng ghét bỏ.”
Trình Nguyên Cảnh nhìn thứ đồ Trình Du Cẩn lấy ra, ánh mắt hơi dao động. Trình Nguyên Cảnh vươn tay cầm lên nhìn, mặc dù hà bao màu trắng nhưng bên mép đều được dùng chỉ bạc thêu hoa văn tường vân, chính giữa dùng hai màu chỉ là xanh lam và tím nhạt để thêu hoa bảo tướng, từ xa thì không nhìn thấy nhưng nếu cầm lại gần thì sẽ phát hiện ánh sáng trên đó sẽ chuyển động, mỗi một đóa hoa đều vô cùng tinh xảo. Dải lụa hai bên còn treo bạch ngọc, trong suốt, ưu nhã.
Trình Nguyên Cảnh sờ mặt còn lại, quả nhiên, tất cả đều là thêu hai mặt. Chỉ bạc được dùng để thêu bên ngoài tuy xa xỉ nhưng hoa văn lại có vẻ chìm đi, không quá nổi bật khiến cho không ai có thể nhìn ra được nhưng bên trong lại dùng cách thêu hai mặt đáng giá ngàn vàng, đây mới là xa hoa thực sự.
Bởi vì đã có tiền thì sẽ không cần người khác phải nhìn thấy. Nhìn từ xa đây chỉ là một hà bao màu trắng cực kỳ giản dị, lại gần ngắm tỉ mỉ mới có thể phát hiện ra trong đó ẩn chứa cả Càn Khôn. Mặc dù hà bao này nhỏ nhưng độ tinh xảo lại chẳng thua kém tấm bình phong dâng lên hoàng đế lần trước, Trình Nguyên Cảnh dường như vừa thấy đã thích.
Hắn không quá chú trọng vật ngoài thân nhưng những món đồ đẹp đẽ đều sẽ khiến người ta vô thức yêu thích, Trình Nguyên Cảnh cũng không ngoại lệ. Tấm bình phong thêu hai mặt mà Trình Du Cẩn làm trước đó, kỳ thực Trình Nguyên Cảnh vô cùng yêu thích, chỉ có điều sau này dâng cho Hoàng đế làm lễ vật mừng thọ rồi. Bây giờ Trình Du Cẩn thế mà lại tặng riêng cho hắn một chiếc, hơn nữa phong cách này lại càng hợp ý Trình Nguyên Cảnh hơn.
Trình Nguyên Cảnh thầm nghĩ Trình Du Cẩn còn nhỏ tuổi nhưng mà trình độ thuận theo sở thích, nịnh nọt lấy lòng người khác lại rất thuần thục. Chỉ có điều hết lần này đến lần khác, Trình Nguyên Cảnh lại thực sự bị nàng lấy lòng.
Trình Nguyên Cảnh đặt hà bao xuống: “Vừa tặng đồ, vừa đưa hà bao, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
Trình Du Cẩn cười nói: “Cửu thúc vì tang sự của tổ phụ mà phải vất vả, ta thân làm Trình gia trưởng nữ thế mà chẳng thế phụ giúp được gì, trong lòng thực sự cảm thấy vô cùng áy náy. Ta không có sở trường nào khác, chỉ biết thêu thùa với làm điểm tâm nên đành mượn chúng để giúp Cửu thúc giải sầu.”
Trình Du Cẩn không nói rõ ra nhưng hai người đều hiểu những lời này có ý gì. Trình lão Hầu gia mất, chức quan của Trình Nguyên Hiền, Trình Nguyên Hàn đều hơi thấp, không hiểu nhân tình, phần lớn mọi chuyện đều do Trình Nguyên Cảnh gánh vác. Mà trên thực tế, Trình Nguyên Cảnh không phải người Trình gia, để hắn lo liệu hậu sự cho Trình lão Hầu gia, quả thực đó cũng không phải là chức trách của hắn.
Trình Du Cẩn hiểu rõ chuyện này nhưng không thể nói ra, chỉ có thể tặng đồ, quanh co lòng vòng biểu hiện sự cảm kích. Trình Nguyên Cảnh lại không để ý, hắn nói: “Đây đều là chuyện ta nên làm. Lão Hầu gia có ân với ta, mấy năm nay vì ta làm không ít chuyện, lo liệu hậu sự cho ông ấy là bổn phận của ta.”
Trình Du Cẩn biết những lời này để Thái tử điện hạ nói là được rồi, nếu như Trình gia bọn họ thực sự coi là thật, cái đó gọi là không biết tốt xấu. Trình Du Cẩn gật đầu, cung kính nói: “Cửu thúc là người nhân hậu, trọng tình trọng nghĩa, thực sự khiến cho tiểu nữ bội phục.”
Trình Nguyên Cảnh đại khái hiểu ra Trình Du Cẩn đang nghĩ gì, hắn nhìn Trình Du Cẩn, đột nhiên nhớ tới lời Lâm Thanh Viễn. Lâm Thanh Viễn nói nữ hài tử nếu được cưng chiều thì chính là do chỗ dựa nên chẳng sợ gì, mà Trình Du Cẩn lại hiểu chuyện như thế, hiển nhiên là từ rất nhỏ đã phải tự mình đứng ra đón gió chịu mưa. Bây giờ hắn cũng trở thành một nan đề mà Trình Du Cẩn phải tốn sức xử lý rồi sao?
Bị người ta xem thành nan đề phải công phá khiến cho Trình Nguyên Cảnh tuy ban đầu cảm thấy không vui nhưng chỉ cần hắn nghĩ đến người đó là Trình Du Cẩn thì hắn lại thực sự không thể tức giận được.
Nàng cũng không dễ dàng gì. Trong lòng Trình Nguyên Cảnh thở dài, hắn nói: “Đây đều là chuyện của ta với lão Hầu gia, không liên quan gì tới tiểu cô nương như ngươi. Ngươi chỉ cần yên tâm mà sống là được rồi, chuyện ngoài lề thực sự không cần ngươi lo lắng.”
Nếu Trình Nguyên Cảnh đã đồng ý với Trình lão Hầu gia là sẽ không thấy mà ngồi yên không lo, trong những năm hắn còn sống thì việc Trình gia an hưởng phú quý chẳng là vấn đề gì. Còn về sự bất kính của những người khác trong Trình gia, Trình Nguyên Cảnh càng chẳng để trong lòng. Hắn là Thái tử, chút bao dung này hắn vẫn có.
Mà Trình Du Cẩn vẫn còn là một tiểu cô nương, lại càng không có liên quan gì đến chuyện bên ngoài, kể cả hắn có oán giận Trình gia cũng sẽ không liên lụy gì đến nàng. Trình Du Cẩn không cần ôm trách nhiệm vốn là của phụ mẫu lên trên người mình, quanh co lòng vòng nói chuyện thay cho Trình gia.
Trình Du Cẩn gật đầu đáp lại nhưng trong lòng lại thầm nghĩ, nói thì nói thế thôi, nếu nàng thực sự chẳng làm gì, đợi đến lúc mấy người Trình Nguyên Hiền đắc tội Thái tử rồi, chẳng phải nàng sẽ gặp họa theo sao? Hơn nữa, ai bảo nàng vì phụ mẫu vì gia tộc?
Trình Du Cẩn cố hết sức uyển chuyển nhắc đến điểm này: “Nữ tử ở nhà tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử, đây là chuyện đương nhiên mà thánh nhân dạy bảo nhưng lúc này thì phải nghe phụ thân, lúc khác phải nghe trượng phu, người cứ đổi tới đổi lui, đôi khi thực sự khó có thể phân tách liệu rằng rốt cuộc nên nghe lời ai đây.”
Trình Cảnh Nguyên nhướng mày, đánh giá Trình Du Cẩn một cách tỉ mỉ. Nàng thực sự dám nói vậy sao, trong mắt Trình Nguyên Cảnh hiện lên ý cười, ngón tay chậm rãi gõ mặt bàn, dù bận nhưng vẫn ung dung hỏi: “Vậy ngươi nói xem nên làm thế nào?”
“Đương nhiên tiểu nữ không dám chống lại tam tòng tứ đức, chỉ là cảm thấy ở một vài thời điểm nó sẽ hơi hỗn loạn. Trong cuộc đời của nữ tử, rồi sẽ có những lúc ba nam nhân này cùng tồn tại, hơn nữa phụ thân không chỉ có một nữ nhi, trượng phu cũng không chắc chỉ có một thê tử. Nữ tử hành sự đáng lý đều phải quy về cái bóng của gia tộc nhưng nếu phụ thân, trượng phu, nhi tử cùng lúc tồn tại, vậy rốt cuộc nên đưa ai đây? Dạo gần đây tình cảm giữa người với người không thể nào khảo chứng, bất kể nữ tử chọn ai đều khó tránh khỏi làm những người khác chạnh lòng. Vì thế vẫn là phải làm vì bản thân mới tốt, đỡ cho nương gia, phu gia vì thế mà mâu thuẫn.”
Trình Nguyên Cảnh mỉm cười nghe nàng nói, nghe đến cuối cùng, hắn bật cười khe khẽ. Trình Nguyên Cảnh thuận tay thu quạt trong lòng bàn tay lại, gõ nhè nhẹ lên trán Trình Du Cẩn: “To gan lớn mật.”
Trình Nguyên Cảnh gõ không nhẹ nhưng Trình Du Cẩn vẫn ương ngạnh cố chịu không trốn. Đương nhiên nàng cũng biết những lời bản thân nói rất to gan, từ xưa đến nay, công lao do nữ tử làm ra, có cái nào không phải là được ghi tạc lên trên người nam nhân, chưa xuất giá thì cống hiến cho phụ thân, xuất giá rồi thì cống hiến cho trượng phu, kể cả là trong cung có ban thưởng cũng là phát ra dưới danh nghĩa gia tộc. Làm gì có trực tiếp giao cho nữ tử, để nữ tử tự do sắp xếp chúng?
Trình Du Cẩn sợ điều này, nàng vất vả khó nhọc làm nhiều như thế chính là vì không muốn Trình Nguyên Cảnh lại ghi nhận dưới danh nghĩa của Trình gia. Bất kể là đề bạt Trình Nguyên Hiền hay đề bạt trượng phu tương lai của nàng, nói trắng ra là chẳng liên quan gì đến nàng. Trình Nguyên Hiền sẽ thương nhi tử mình hơn, trượng phu cũng sẽ hiếu thuận song thân phụ mẫu, còn nàng thì được xem là cái gì?
Vì thế, dựa vào cái gì nàng phải chắp tay nhường công lao cho người khác? Dù cho có chỗ tốt nào cũng nên ghi thẳng vào cho nàng, nếu nương gia với phu gia cần thì vậy thì cứ đến xin nàng.
Trình Du Cẩn biết suy nghĩ của bản thân rất to gan, đúng là đã ngang nhiên làm trái tam tòng tứ đức, nếu đổi lại là bất cứ nam nhân nào khác thì hắn cũng không có cách nào nhẫn nhịn loại chuyện này.
Tương tự, nếu như đổi thành một người khác, dù cho thế nào thì Trình Du Cẩn cũng sẽ không nói những lời này. Nhưng không biết tại vì sao, trước mặt Trình Nguyên Cảnh, Trình Du Cẩn luôn có một loại tự tin kỳ lạ. Nam nhân khác nghe những lời này sẽ giận tím mặt nhưng Trình Nguyên Cảnh thì không, dù rõ ràng là địa vị của Trình Nguyên Cảnh còn cao hơn so với bọn họ.
Trình Du Cẩn cũng không nói rõ được vì sao, giống như Trình Nguyên Cảnh là bản sao thứ hai của nàng vậy. Hai người họ trưởng thành nếu nói theo một góc độ nào đó thì những chuyện họ trải qua rất giống nhau, thậm chí Trình Du Cẩn còn cảm thấy tính tình của bọn họ cũng giống nhau, đều cực đoan, ích kỷ, đều lý trí, tuyệt tình. Chỉ có điều Trình Du Cẩn thể hiện ra ngoài còn Trình Nguyên Cảnh thì không.
Rất nhiều lúc Trình Du Cẩn cảm thấy nàng có thể hiểu được lựa chọn của Trình Nguyên Cảnh, tương tự, Trình Nguyên Cảnh cũng hiểu rõ nàng. Giống như lúc này đây, Trình Du Cẩn bị quạt gõ vào trán cực kỳ đau nhưng nàng biết Trình Nguyên Cảnh cũng tán thưởng suy nghĩ của nàng.
Trình Du Cẩn cược đúng rồi, nàng càng thêm mặt dày mày dạn: “Cửu thúc, nếu thúc đã nhét nhiều đồ như thế cho ta, vậy thì sau này nếu như tâm trạng của thúc tốt, muốn ban thưởng vui vui cho người nào đó thì phải viết rõ ràng là cho ta. Mặc dù bây giờ ta còn chưa đính hôn nhưng ta với trượng phu tương lai là phu thê một thể, không hề để ý ta ngươi, có ban thưởng gì cứ viết thẳng tên ta là được.”
Trình Nguyên Cảnh lạnh nhạt liếc xéo nàng: “Một cô nương gia như ngươi, cả ngày nói mấy chuyện này còn ra thể thống gì nữa?”
Trình Du Cẩn lại không để bụng: “Đây chẳng phải chuyện không sớm thì muộn sao, dù sao ta cũng phải gả cho người ta, nhân lúc này nói rõ mọi chuyện với người, tránh được bao nhiêu phiền phức sau này.”
Trình Du Cẩn mở miệng ngậm miệng lúc nào cũng treo “trượng phu tương lai” trên miệng, Trình Nguyên Cảnh nghe xong luôn cảm thấy chói tai. Đặc biệt là nghe nàng nói, nàng với trượng phu tương lai là phu thê một thể, không để ý ta ngươi.
Trình Nguyên Cảnh nghĩ, nữ tử phải rụt rè, nàng còn chưa định thân đã thoải mái nói mấy thứ này, chẳng trách hắn nghe xong lại không thoải mái. Giọng điệu Trình Nguyên Cảnh trầm xuống, hắn lườm nàng: “Còn dám nói à?”
Trình Du Cẩn lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng. Nàng phát hiện ra vị Thái tử điện hạ này thực sự là rất khó hiểu, vừa nãy còn bình thường thế mà cuối cùng nói tức giận là tức giận. Vừa rồi nàng nói nhiều lời trái lại tam tòng tứ đức như thế mà Trình Nguyên Cảnh cũng chẳng để ý nhưng nàng mới nói hai câu đến chuyện trượng phu tương lai thôi mà sắc mặt hắn đã lạnh lẽo như vậy.
Thái tử điện hạ lại là người cổ hủ thế này ư?
Trình Du Cẩn nghĩ không thông, nàng âm thầm cảm thán, hậu duệ của hoàng thất quả nhiên khác biệt, lòng vua khó đoán, danh bất hư truyền.