Cửu Thúc Vạn Phúc

Giọng điệu của Trình Du Cẩn không thể nói là tốt, mặc dù nàng chỉ là một cái thùng rỗng nhưng cũng là một cái thùng rỗng có mặt mũi, chỉ cần Trình lão phu nhân nguyện ý tiếp tục ủng hộ nàng, Khánh Phúc Quận chúa không thất thế, thì nàng chính là đại cô nương tôn quý nhất của Nghi Xuân Hầu phủ, người nào dám nói nàng nói nhiều lời nhảm nhí?
 
Khi Trình Du Cẩn trừng mắt nhìn, đôi mắt nàng tròn xoe như một bức họa, có thể coi là toát ra chút tính nết thật sự. Trình Nguyên Cảnh nghĩ thầm như này vẫn là thuận mắt hơn chút, dáng vẻ lúc đầu của Trình Du Cẩn, hắn nhìn mà mệt thay nàng.
 
Trình Du Cẩn tức giận không thôi nhưng mà vị trước mặt nàng lại không lộ chút cảm xúc nào mà còn hỏi: "Còn muốn nói gì nữa không?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hai mắt Trình Du Cẩn càng trừng lớn, Trình Nguyên Cảnh trông thấy biểu cảm của nàng, tự động rút ra đáp án. Hắn quay người rời đi, dáng vẻ hoàn toàn không coi trọng Trình Du Cẩn. Nàng thật sự tức không có chỗ phát tiết, ở phía sau lạnh lùng gọi một tiếng "Cửu thúc" nhưng không có phản ứng, nàng không thể nhịn được nữa mà bước nhanh đuổi theo Trình Nguyên Cảnh, chắn trước mặt hắn.
 
Tùy tùng bên người Trình Nguyên Cảnh đều biết được nội tình, một thị vệ tướng mạo sáng sủa nhíu mày, dám chắn đường Thái tử gia, lá gan cũng lớn quá rồi. 
 
Hắn ta nghĩ đến đây bèn đè ép giọng nói lại: "Trình đại cô nương..."
 
Nếu Trình Du Cẩn chú ý một chút thì sẽ phát hiện thị vệ này gọi nàng là "Trình đại cô nương", nào có chuyện nô bộc xưng hô với chủ nhân mà lại gọi thêm cả họ?
 
Nhưng lúc này Trình Du Cẩn cũng không chú ý tới chi tiết đó, nàng đứng trước mặt Trình Nguyên Cảnh, đôi mắt trong veo nhìn hắn.
 
Dường như đã thấy được tình huống xấu nhất, Trình Du Cẩn cũng cởi bỏ bộ mặt giảo hoạt hiền thục mà nói thẳng: "Vừa trở về đã khiến cho Cửu thúc trông thấy loại chuyện này, chắc hẳn ấn tượng của Cửu thúc đối ta đã rơi xuống đáy vực rồi nhỉ. Có điều Cửu thúc là trưởng bối, huống chi là hiện tại được ban thưởng làm quan, đã trở thành quan lớn tứ phẩm, Cửu thúc sẽ không đến mức tính toán với một chất nữ còn chưa xuất giá chứ? Không sợ Cửu thúc chê cười, hôm nay ta vừa bị người ta từ hôn, trong lòng có chút kích động, lời nói và hành động khó tránh khỏi có chút quá khích. Cơ mà nam tử còn có thể tái hôn nhưng nữ tử thì lại không thể tái giá, Hoắc Trường Uyên từ hôn sẽ không có bất cứ ảnh hưởng nào, mà chuyện cưới gả sau này của ta đều là vấn đề. Ta cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể vì bản thân mà giả bộ đáng thương trước mặt tổ phụ tổ mẫu mà thôi."
 
Trình Nguyên Cảnh nhìn nàng, trên mặt nhìn không ra cảm xúc gì, tự nhiên càng không có chút thương tiếc nào. Hắn nói: "Vậy thì có liên quan gì đến ta?"

 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trình Du Cẩn cười cười, nói: "Việc của nội quyến đương nhiên không liên quan gì đến Cửu thúc rồi. Cửu thúc chỉ cần không nói gì cả, vậy là đủ rồi."
 
Trình Nguyên Cảnh hơi muốn cười, mà thực tế thì hắn cũng thật sự bật cười. Thật kỳ lạ, hắn đã mười chín tuổi rồi nhưng đây vẫn là lần đầu tiên có người dám chỉ đạo hắn nên nói gì.
 
Hiện tại hai người họ đứng gần nhau, Trình Nguyên Cảnh cúi đầu cười với nàng một cái, tuy rằng rất rất mờ nhạt, chính là kiểu nhìn không ra nhưng Trình Du Cẩn vẫn hơi hốt hoảng.
 
Trình gia đã năm sáu đời phú quý, nhiều năm sống trong nhung lụa như vậy, hơn nữa còn có sự cải thiện của thê thiếp xinh đẹp, tướng mạo của tiểu bối Trình gia đều không kém. Thậm chí còn giúp cho các đời tổ tông của Nghi Xuân Hầu phủ càng trở nên nỗ lực kiên trì không biết tiến thủ, trầm mê mỹ sắc, đến thế hệ này của Trình Du Cẩn, cho dù là nam hay nữ trong gia tộc thì ai nấy cũng đều chiếm phần nổi trội riêng biệt trong số các công khanh tử đệ cùng trang lứa, xinh đẹp áp đảo mọi người. Tuy nhiên dù là nam tử đẹp nhất Trình gia, thậm chí tính rất cả những công tử trẻ tuổi Trình Du Cẩn từng gặp qua cũng đều không có tướng mạo đẹp như Trình Nguyên Cảnh.
 
Vóc người hắn cao lớn, xương mày rõ ràng, sống mũi cao thẳng tắp, gò má góc cạnh, nhưng từng đường nét lại lưu loát đẹp đẽ, bất kể là tướng mạo hay khí phách đều là vô địch. Hơn nữa da hắn còn trắng, mày kiếm mắt sáng, lông mi dày đậm, môi mỏng hồng hào, dung mạo gần như hoàn mỹ.
 
Diện mạo đó đặt trên người một người nam nhân, quả thật có thể nói là xinh đẹp. Nhưng loại xinh đẹp của hắn không phải là vẻ đẹp nữ tính dịu dàng, mà là kiểu lãnh đạm xa cách, cao sang không thể với tới.
 
Cho nên hắn chỉ cần nhếch môi cười, Trình Du Cẩn rõ ràng có thể cảm nhận được sự xa cách của hắn nhưng vẫn không nhịn được mà ngây người.
 
Trình Du Cẩn vội hoàn hồn lại, thầm nghĩ nàng cũng không thể bị đối phương nhìn ra bản thân bị tướng mạo của hắn làm cho ngây người. Trình Du Cẩn đang muốn nói đôi lời hòa giải thì đã thấy Trình Nguyên Cảnh cười xong, không chút khách sáo lướt qua bên người nàng, bước nhanh về phía trước.
 
Trình Du Cẩn nhíu mày, hắn đây là có ý gì vậy? Có đồng ý hay không?

 
Trình Nguyên Cảnh làm việc chưa bao giờ cần giải thích với người khác, càng không cần hứa hẹn gì với ai. Hắn vốn cũng không tính nói chuyện của Trình Du Cẩn với người ngoài, mỗi người đều có cách sống riêng. Tuy rằng lễ pháp luôn nói là nữ tử phải dịu dàng nhu nhược, nhẫn nhục chịu đựng, nhưng Trình Nguyên Cảnh lại cảm thấy, cứ nham hiểm một chút như Trình Du Cẩn cũng tốt.
 
Không giống như mẫu thân của hắn.
 
Cho nên Trình Du Cẩn vốn không cần phải đuổi theo, bây giờ nghe được Trình Du Cẩn nói về sau nàng khó gả đi, Trình Nguyên Cảnh vậy mà lại nảy sinh một chút lòng trắc ẩn. Thôi vậy, cứ bỏ qua cho nàng một lần này đi!
 
Trình Nguyên Cảnh tự thấy bản thân hôm nay hiếm khi dễ nói chuyện, không nghĩ tới vừa đi mấy bước thì đột nhiên lại nghe thấy giọng của nữ tử truyền từ phía sau tới: "Cửu thúc."
 
Trình Nguyên Cảnh không nhịn được dừng lại, nghiêng người nhìn nàng: "Ngươi còn có chuyện gì?"
 
Nhưng Trình Du Cẩn vậy mà lại không nói gì, chỉ là đột nhiên tăng tốc, sượt qua bên người hắn, giống như một con thiên nga cao ngạo đi ngang qua trước mặt hắn.
 
Thị vệ ai nấy đều lộ ra vẻ kinh ngạc hoảng sợ, một tên người hầu mặt dáng vẻ sáng sủa thấp giọng hỏi: "Cửu gia, cái này..."
 
Trình Nguyên Cảnh đều bị nàng chọc tứ đến nở nụ cười, hắn xoa xoa ấn đường, lúc ngẩng đầu lên sắc mặt không đổi: "Bỏ đi, chỉ là một tiểu cô nương, đi thôi."
 
"Dạ."

 
Trình Du Cẩn tức không chịu nổi, nghĩ thầm nàng chính là đại cô nương của Hầu phủ, cả đời đều nên đi trước người khác, cần gì phải tức giận vì Trình Nguyên Cảnh? Cho nên nàng cố ý đi vượt qua hắn, đoan trang cao quý ném cho hắn một cái bóng lưng.
 
Đáng tiếc Trình Nguyên Cảnh người thì cao chân thì dài, đi cũng nhanh hơn nàng, khi đi đến Thọ An đường của Trình lão phu nhân, hai người vậy mà là cùng nhau vào cửa.
 
Mới sáng sớm tinh mơ Trình lão phu nhân đã trải qua một lần từ hôn, tâm trạng đang không tốt, vừa ngẩng đầu đã nghe thấy nha hoàn bẩm báo "Cửu gia và đại cô nương đến rồi ạ", khóe miệng bà ấy càng co rút.
 
Trình Du Cẩn bước vào phòng Trình lão phu nhân, tâm trạng căng thẳng thấy rõ. Nữ tử không thể tham dự vào việc bên ngoài, ngược lại nam tử cũng không thể nhúng tay nội viện. Tuy Trình lão Hầu gia là người lớn nhất Hầu phủ, nhưng đối với Trình Du Cẩn mà nói, sức ảnh hưởng của ông còn thua xa Trình lão phu nhân và Khánh Phúc Quận chúa.
 
Trình Nguyên Cảnh cảm nhận được sự thay đổi của Trình Du Cẩn, hắn khẽ liếc nàng một cái. Đợi đến khi vào bên trong, sự căng thẳng trên người Trình Du Cẩn càng lộ rõ hơn, nàng cười cười, hành lễ với các nữ trưởng bối trong phòng: "Chất nữ thỉnh an tổ mẫu. Mẫu thân an khang, nhị thẩm an khang."
 
Thái độ của Trình Nguyên Cảnh thì đơn giản hơn, hắn chỉ gật đầu, nói: "Hầu phu nhân thân thể an khang. Đại tẩu, nhị tẩu."
 
Trình Nguyên Cảnh thân có chức quan, nghe tiểu đồng bẩm báo đã thăng lên tứ phẩm rồi, một chức quan có thể đè chết mọi người, suy xét đến tuổi tác của Trình Nguyên Cảnh thì lại càng đáng sợ hơn. Cho nên hắn tùy ý hành lễ, sắc mặt Trình lão phu nhân cũng chỉ tái mét chứ không nói thêm gì, bà ấy cũng không dám truy cứu. Khánh Phúc Quận chúa và Nguyễn thị ngang hàng lại càng không dám.
 
Khánh Phúc tuy là Quận chúa, còn là phu nhân của Thế tử nhưng hiện tại Trình Nguyên Hiền chẳng qua cũng chỉ là quan ngũ phẩm hữu danh vô thực, thứ nhất là không có thực quyền, thứ hai là không có tiền tài, ngày sau có muốn thăng tiến cũng khó, cho nên Khánh Phúc thật không dám đắc tội vị tiểu thúc này. Tứ phẩm chính là một trở ngại, những con em quý tộc bọn họ dựa vào thể diện tổ tông và dùng tiền đập vào cũng chỉ có thể đạt tới ngũ phẩm lục phẩm, nhưng từ tứ phẩm trở lên thì chính là dựa vào bản lĩnh thật sự. Đã đến cấp bậc này thì hoàn toàn không phải là cứ đập tiền là có thể thu xếp được.
 
Cho nên khi nghe thấy Trình Nguyên Cảnh đến, sắc mặt Khánh Phúc Quận chúa cứng đờ, bà cũng đứng lên khỏi ghế. Khánh Phúc còn như vậy chớ nói chi đến Nguyễn thị. Khắp trong phòng chỉ có Trình lão phu nhân còn ngồi, sau khi Trình Nguyên Cảnh nói xong, Khánh Phúc và Nguyễn thị đều cười cười hành lễ lại với hắn: "Cửu gia đã về rồi à? Sao Cửu gia trở về mà lại không báo cho người trong nhà một tiếng, nếu chúng ta biết thì đã phái người đến cổng thành đón ngươi, không phiền Cửu gia phải tự nhọc lòng."
 
"Làm phiền đại tẩu rồi." Trình Nguyên Cảnh nhàn nhạt cười: "Ta ở bên ngoài phiêu bạt quen rồi, việc nhỏ mà thôi, không phiền đại tẩu lo lắng."
 
Khánh Phúc Quận chúa đáp một tiếng được nhưng dáng vẻ của đối phương lại hoàn toàn không để ý đến, Khánh Phúc nhất thời cảm thấy xấu hổ, đưa tay vuốt tóc, miễn cường cười nói: "Cửu gia tự có tính toán là tốt rồi."

 
Khánh Phúc Quận chúa cao cao tự đại vậy mà cũng có lúc cam chịu, trong lòng Nguyễn thị thấy vô cùng thoải mái, lén liếc đại tẩu một cái.
 
Trình Du Cẩn và Trình Nguyên Cảnh vào cửa cùng một lúc, sau khi hai người lần lượt hành lễ xong, Trình Du Cẩn ngoan ngoãn cười cười, mà Trình Nguyên Cảnh thì hàn huyên cùng với mọi người, cảnh tượng này ở trong mắt Trình lão phu nhân thật kỳ quái. Trình lão phu nhân chợt nảy ra một ý nghĩ nực cười, dáng vẻ hai đứa này, nhìn thế nào cũng giống một đôi phu thê?
 
Trình lão phu nhân bị ý nghĩ này dọa sợ, sau khi phản ứng lại thì chính bà ấy cũng cảm thấy mình hẳn là hồ đồ rồi. Trình Nguyên Cảnh và Trình Du Cẩn một người là thúc thúc một người là chất nữ, hai đứa nó làm sao có thể.
 
Nhưng đúng là không thể không nói, ngoại hình của hai người đều xuất sắc, khí chất trác tuyệt, đứng cùng với nhau thật đúng là cực kỳ tương xứng.
 
Khánh Phúc Quận chúa và Nguyễn thị cẩn trọng âm thầm lôi kéo Trình Nguyên Cảnh, mà Trình lão phu nhân thì lại càng lạnh nhạt hơn. Bà ấy chỉ hạ mí mắt, nhàn nhạt nói: "Đã về rồi đấy à."
 
Trình Nguyên Cảnh cười, nhìn không ra một chút thay đổi: "Vâng."
 
Trình lão phu nhân đối với Trình Nguyên Cảnh thật sự không hề hòa nhã, bà ấy hỏi về cuộc sống sinh hoạt ở ngoài ba năm nay của Trình Nguyên Cảnh, con đường làm quan có thuận lợi không rồi không hỏi gì thêm nữa. Trình Du Cẩn thấy bầu không khí lạnh nhạt, vội vàng cười nói: "Tổ mẫu, Cửu thúc mới đi thăm tổ phụ xong, hôm nay tâm trạng của tổ phụ tốt hơn nhiều rồi, chúng con vừa mới ngồi xuống, tổ phụ đã thúc giục chúng con tới thỉnh an người đó."
 
Những lời này của Trình Du Cẩn đều là nói bừa, Trình lão phu nhân và Trình lão Hầu gia đã làm phu thê cả đời này, sao có thể không biết trượng phu mình là kiểu người gì chứ. Phu thê nhiều năm, chưa từng có lấy một chút dịu dàng nào, gần đến cuối đời, làm sao có thể đột nhiên quan tâm tới bà ấy chứ?
 
Biết thì biết vậy, nghe được vãn bối nói ra những lời này, Trình lão phu nhân vẫn là nhịn không được vui vẻ ra mặt. Ai cũng đều thích nghe lời hay ý đẹp, Trình lão phu nhân thích nhất Trình Du Cẩn ở điểm này, nàng xử sự chu toàn, khéo léo, nhất cử nhất động cũng vô cùng hoàn hảo, ở ngoài thật giữ thể diện cho Nghi Xuân Hầu phủ. Giống như vừa rồi, mắt thấy Trình lão phu nhân lạnh nhạt với thứ tử có tiền đồ, mà chỉ với một câu cười nói của nàng vừa dỗ dành Trình lão phu nhân, lại âm thầm khen ngợi Trình Nguyên Cảnh hiếu thuận, vừa trở về đã đến thỉnh bà. Lời nói ấy của nàng điềm nhiên giúp Trình Nguyên Cảnh giải vây.
 
Trình lão phu nhân vô cùng thoải mái nhưng một cảm giác khác thường trong lòng lại tới nữa. Sao thế này lại càng giống phu thê hơn vậy?

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận