Cửu Trọng Tử

Mẫu thân trắng đêm chưa ngủ, Đậu Chiêu
cũng một đêm không ngủ. Mẫu thân suy nghĩ cái gì Đậu Chiêu không biết,
còn nàng cả đêm đều chỉ nghĩ đến Ngụy Đình Du.

Ngày nghĩ đêm mơ.

Mẹ chồng luôn đối xử rất thoải mái với nàng, mơ thấy mẹ chồng còn có thể nhưng sao nàng lại mơ thấy Ngụy Đình Du?

Rốt cuộc là nàng đang ở đâu?

Đậu Chiêu nghĩ trong lúc mơ màng mình
từng nghe thấy tiếng khóc của Ngụy Đình Du và tiếng Quách phu nhân cam
đoan… Không khỏi rùng mình, vội rúc sâu vào lòng mẫu thân.

Sáng sớm hôm sau, mẫu thân tỏ ra như chưa từng xảy ra chuyện gì, trang điểm xinh đẹp đi ra ngoài.

Đậu Chiêu mím môi, một tấc cũng không rời, theo sát mẫu thân.

Mẹ chồng là Điền thị ăn mặc thanh nhã
nhưng vẫn rất hoa lệ, tươi cười dịu dàng, dáng vẻ nhàn tĩnh, giống như
hoa lan nở trong gió xuân, trong vẻ điềm đạm lại thêm vài phần rực rỡ.

Lòng Đậu Chiêu trầm xuống.

Trông mẹ chồng nàng trẻ hơn rất nhiều.

Cái này không quan trọng.

Quan trọng là nàng rất hiểu tính tình của mẹ chồng.

Lúc cha chồng nàng còn sống, đối xử với
bà như châu như ngọc, tiếc nuối lớn nhất của mẹ chồng cũng chỉ là ngày
xuân tới quá muộn, tựa như đóa mẫu đơn trong lương đình đã đến độ nở rộ
nhưng lại mới chỉ hé nụ hoa.

Cho nên khi cha chồng vừa qua đời, bà như mất hết sự sống, người cũng như hoa, nhanh chóng tàn phai, điêu linh,
mất sức sống… Huống chi từng xinh đẹp, ung dung như vậy?

Nàng nhìn ra phía sau mẹ chồng mình.

Thấy chỉ có Ngụy Đình Du khoảng chừng 6,7 tuổi.

Khuôn mặt trắng nõn có phần bầu bĩnh của
trẻ thơ, đôi mắt như ngọc đen ôn nhuận mở lớn, ngây thơ, sạch sẽ, lộ vẻ
hiếu kì mà nhìn mọi thứ xung quanh.

Cảm giác được có người nhìn hắn, hắn
thuận thế nhìn qua. Thấy Đậu Chiêu ngơ ngác nhìn mình, hắn hơi vênh
khuôn mặt nhỏ nhắn, dùng lỗ mũi “hừ” một tiếng rồi nghiêng mặt quay đi.

Mẹ chồng đã bế Đậu Chiêu lên:

- Đây là tiểu cô nương nhà muội? Trông thật khả ái, xinh đẹp!

Bà tươi cười rất ôn hòa, thân thiết, tặng cho Đậu Chiêu một đôi vòng tay nhỏ bằng vàng và một chiếc vòng cổ vàng
đính bảo thạch làm lễ gặp mặt.

- Có điều tiểu cô nương nhà muội trông không giống muội chút nào. Hẳn là giống muội phu của ta rồi!

Bà nói xong, ánh mắt tỏ ý trêu chọc nhìn mẫu thân cười cười.

Mẫu thân cũng mỉm cười, nụ cười quyến rũ
và cả chút kiêu ngạo, tựa như việc con gái giống trượng phu là việc
khiến nàng cảm thấy rất tự hào, không hề có chút dấu vết của cuộc cãi
lộn hôm trước.

Điền thị lại gọi Ngụy Đình Du đến chào hỏi mẫu thân.

Hắn rất quy củ hành lễ với mẫu thân, cử chỉ khéo léo, có thể thấy là đã được dạy dỗ cẩn thận.

Mẫu thân rất thích, tặng cho Ngụy Đình Du hai chiếc nghiên mực cổ và hai cuốn Kinh thi cổ, sau đó hỏi hắn mấy
tuổi, đã học chữ chưa, bình thường hay làm gì.

Ngụy Đình Du nhất nhất đáp lại, nói năng rành rọt đâu ra đấy.

Mẫu thân tỏ vẻ hâm mộ:

- Thọ Cô nhà muội đến giờ còn chưa nói sõi đâu.

- Nữ nhi đâu có giống nam nhi được.

Mẹ chồng dịu dàng an ủi mẫu thân:

- Nữ nhi sau này phải lập gia
đình, cần dưỡng nhan sắc xinh đẹp. Nam nhi sau này phải kế thừa gia
nghiệp, không nghiêm khắc không được. Huống chi Du ca nhi nhà tỷ lại là
con trưởng, về sau phải thừa kế tước vị, càng không thể qua loa.

Ánh mắt nhìn Ngụy Đình Du có chút đau lòng.

Mẫu thân gật đầu, ngạc nhiên nói:

- Sao không đưa Trân thư nhi về cùng?

- Cô nãi nãi nhà tỷ và cô nãi
nãi bên phủ Cảnh Quốc công có quan hệ thân thiết. Nàng đứng giữa làm
mối, hôn sự của Trân thư nhi và trưởng tôn của phủ Cảnh Quốc công đã
được định đoạt. Tỷ đang bắt nó ở nhà học nữ công đó.

Điền thị cười nói:

- Lần này vốn cũng không định
cho Du ca nhi đi cùng, chỉ là tổ phụ đã dặn muốn được gặp Du ca nhi nên
tỷ mới dẫn nó đi cùng.

Lần này Điền thị về quê là vì tổ phụ của bà đã qua tuổi 80 đang bị bệnh nguy kịch.

- Lão nhân gia đã lớn tuổi nên nhớ đến con cháu là đương nhiên. May mà người phúc dày, vượt qua được lần này.

Mẫu thân cười rồi lại nói tiếp:

- Trân thư nhi đã đính hôn rồi,
tỷ tỷ cũng bớt đi một mối lo. Chúc mừng tỷ tỷ! Lúc Trân thư nhi xuất giá cũng đừng quên gửi muội muội chiếc thiệp hồng. Bằng không muội sẽ oán
tỷ đó.

- Nhất định là thế rồi. Hai nhà
chúng ta qua lại bao đời nay, giao tình người ngoài đâu thể so được.
Điền thị cũng cười nói.

Mẫu thân đảo mắt, cười nói:

- Vậy Du ca nhi đã đính hôn chưa?

- Nó vẫn còn nhỏ.

Nhắc tới con trai, ánh mắt Điền thị càng thêm nhu hòa:

- Tâm tư của tỷ và Hầu gia đều dồn cho Trân thư nhi, còn chưa nghĩ đến chuyện của nó đâu!

Mẫu thân cười nói:

- Thọ Cô nhà muội cũng chưa đính hôn! Không biết khi nào là sinh nhật của Du ca nhi?

Điền thị sửng sốt.

Đậu Chiêu mặt đỏ bừng.

Ngụy Đình Du thường nói: Đường đường là
Tế Ninh hầu như ta, danh môn khuê tú trong kinh thành có ai là không lấy được? Nếu không phải nể tình hai nhà qua lại nhiều đời, sao ta có thể
lấy nàng!

Miệng thì nói vậy nhưng vẫn trơ mặt kéo nàng lên giường.

Nàng vốn chỉ cho rằng Ngụy Đình Du sĩ diện, muốn nàng nghe lời hắn một chút…

Đậu Chiêu cũng không cho là đúng.

Không ngờ đến nằm mơ còn nhớ rõ, có thể thấy, nàng vẫn rất để ý chuyện này.

Mẫu thân cười duyên, nói:

- Người lớn chúng ta nói chuyện, bọn trẻ đứng bên như cọc gỗ vậy, không bằng để chúng qua thư phòng ở
cách vách chơi đi! Bên đó cũng đốt lư hương, cũng rất ấm.

Điền thị vuốt cằm, gọi Ngụy Đình Du vào dặn dò vài câu.

Ngụy Đình Du ngoan ngoãn gật đầu, cùng Đậu Chiêu đi theo Du ma ma vào thư phòng.

Đậu Chiêu mặc kệ Ngụy Đình Du, vén rèm cửa, thò đầu ra ngoài nhìn xem.

Mẫu thân cười nâng chung trà, ý mời Điền thị uống trà.

- Muội là coi trọng Du ca nhi
tuổi còn nhỏ mà đã được dạy dỗ cẩn thận như vậy, lòng rất thích. Nếu tỷ
tỷ không muốn thì coi như muội chưa từng nói gì.

Vẻ mặt không khỏi có chút ảm đạm.

- Không phải! Không phải! Du ca nhi là con trưởng, chuyện này tỷ phải thương lượng với Hầu gia mới được…

Mẹ chồng tỏ ý xin lỗi.

- Tỷ tỷ đừng nói nữa! Là muội không biết nặng nhẹ

Mẫu thân thẹn thùng, cười xấu hổ, sau đó đưa hoa quả trên bàn mời mẹ chồng ăn:

- Nào, thử món mứt quả hồng này đi. Là trong nhà làm đó, ngọt mà mềm lắm. Thử xem có hợp khẩu vị không?

Mẫu thân dứt khoát chuyển đề tài khiến cho Điền thị rất bất an.

- Cốc Thu, hay là chờ tỷ về thương lượng với Hầu gia rồi nói tiếp? Điền thị do dự.

Mẫu thân cười thản nhiên đáp:

- Tỷ tỷ đừng nói nữa! Tỷ cũng biết tính muội rồi đó, nói gió thì là mưa. Chỉ nói chơi mà thôi…

Điền thị mỉm cười.

Dường như là nhớ lại chuyện trước kia, ánh mắt bà càng thêm nhu hoa:

- Muội đó, sao có thể thế được? Đã làm mẹ rồi mà vẫn còn láu táu như thế!

Nói xong, thần sắc thoáng nghiêm túc nói:

- Chỉ cần muội cam lòng thì tỷ
có tiếc gì? Chỉ là hai người chúng ta ở đây nói chuyện này cũng không
ổn. Muội cũng phải hỏi ý kiến của muội phu và cha chồng muội mới được!

- Tỷ tỷ!

Ánh mắt mẫu thân như sáng bừng lên:

- Muội chỉ sợ sẽ khiến Du ca nhi phải chịu thiệt!

Vẻ vui mừng không chút che dấu của mẫu thân khiến cho Điền thị cũng vui mừng, bà cười nói:

- Đậu gia là nhà thi thư có tiếng, tỷ sợ thiệt thòi cho Thọ Cô ấy chứ.

- Sao thế được! Sao thế được!

Mẫu thân nói xong, xoay người quay về phòng, đưa một miếng ngọc bội cho Điền thị:

- Tỷ tỷ, đây là món đồ gia truyền của Triệu gia, tỷ cũng biết đó. Muội xin tặng cho Du ca nhi.

- Cái này…

Điền thị nhận cũng không phải mà từ chối cũng không xong.

Mẫu thân cười nói:

- Nếu hai đứa trẻ có duyên, tỷ muội ta cùng vui, nếu không có duyên phận thì muội vẫn là dì của Du ca nhi mà!

Điền thị mỉm cười, nghĩ nghĩ rồi tháo chiếc vòng dương chỉ bạch ngọc trên tay ra nói:

- Đây là lúc xuất giá phụ thân tặng cho tỷ, giờ tỷ tặng nó cho Thọ Cô.

Bản thân thì đón lấy ngọc bội.

Mẫu thân vui mừng thấy rõ, trịnh trọng cất vòng ngọc vào lòng mình.

Đậu Chiêu nhìn mà mũi cay cay, lại cảm thấy có người đang kéo áo mình.

- Bọn họ đang làm gì?

Phía sau truyền đến giọng nói của Ngụy Đình Du.

Đậu Chiêu giật lại áo từ tay Ngụy Đình Du, nói:

- Không biết!

Sau đó bỏ mặc hắn, đi về phía giường.

Ngụy Đình Du há hốc miệng, hồi lâu sau
mới lấy lại tinh thần, lũn cũn chạy qua, đuổi được Đậu Chiêu trước khi
nàng trèo lên giường.

Đậu Chiêu liếc nhìn hắn một cái, dựa vào gối lớn, bất an cắn hạt bí.

Đã bốn ngày ba đêm rồi?

Từng chi tiết đều hiện rõ trong mắt, thực sự sống động…

Đây là đang trong mơ sao?

Nếu không phải là giấc mơ thì nàng đang ở đâu?

Đậu Chiêu không thích cảm giác không thể khống chế được như vậy. Rất phiền thế nhưng nàng cũng không muốn rời khỏi giấc mơ này.

Bất kể thế nào, dù chỉ là mơ thì giúp mẫu thân chiến thắng Vương Ánh Tuyết vẫn có thể an ủi bản thân một chút.

Ngụy Đình Du nhìn Đậu Chiêu chằm chằm. Đậu Chiêu cũng chẳng buồn nhìn hắn lấy một lần. Mặt hắn đỏ bừng nói:

- Đây là nhà ngươi sao?

Đậu Chiêu ừm một tiếng, tiếp tục theo đuổi suy nghĩ của riêng mình.

Ở phủ Tế Ninh hầu, Ngụy Đình Du chính là trung tâm, lần đầu bị lạnh nhạt, hắn giận dữ, lớn tiếng nói:

- Trà nhà các người thật khó uống!

Du ma ma xấu hổ, khó xử.

Đậu Chiêu ngẩng đầu, hơi liếc qua hắn rồi nói:

- Ngươi có thể không uống!

- Ngươi…

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngụy Đình Du giận dữ, lúc trắng lúc đỏ, hét lớn:

- Nhà ngươi cái gì cũng thật khó nuốt.

Đậu Chiêu mặc kệ hắn, gọi:

- Thỏa Nương, bế ta qua bàn học!

Nếu lúc này đi ra ngoài, dựa vào sự coi
trọng của mẫu thân với Ngụy Đình Du, chắc chắn sẽ cảm thấy nàng và Ngụy
Đình Du không vui vẻ, là nàng làm Ngụy Đình Du khó chịu nhưng nàng cũng
không muốn tự chịu tội, sao phải ngồi đó để nghe Ngụy Đình Du cố tình
gây sợ. Đơn giản là cứ tách ra, chờ người lớn bàn chuyện xong thì sẽ vào tìm bọn họ.

Dù sao cũng sắp đến bữa trưa rồi, Ngụy Đình Du dù nổi cáu thì cũng sẽ không làm ầm ĩ quá lâu.

Quả nhiên, chưa qua một chén trà, lúc
Ngụy Đình Du còn như con gà chọi trừng mắt nhìn nàng thì Hàm Tiếu đi vào mời bọn họ ra đại sảnh dùng bữa.

Đậu Chiêu mỉm cười chạy ra.

Có thể là tổ phụ và phụ thân đã nhận được tin.

Ngụy Đình Du cũng được một gia đinh bế ra đại sảnh.

Đậu Chiêu thoải mái dùng bữa trưa.

Thói quen được bồi dưỡng lâu dài khiến động tác của nàng thoải mái, tự nhiên như nước chảy bây trôi.

Điền thị nhìn, không nhịn được gật đầu nói:

- Không hổ là nữ nhi củ Đậu gia.

Mẫu thân có chút nghi hoặc nhưng nghe câu tán thưởng này thì vui vẻ kiêu ngạo, vứt sự nghi hoặc ra sau gáy.

Sau khi ăn xong, Ngụy Đình Du được gia đinh bế về, cũng được tặng rất nhiều giấy, bút mực.

Đậu Chiêu lại đang thầm nghĩ trong lòng.

Sao bọn họ còn không đi?

Bất luận thế nào cũng phải nghĩ cách làm cho Vương Ánh Tuyết kí khế ước bán mình mới được!

Nếu phụ thân quyết tâm nuôi Vương Ánh Tuyết ở bên ngoài, ba năm sau Vương Hành Nghi phục hồi chức quan thì sẽ càng phiền toái.

Nhưng phải thuyết phục mẫu thân thế nào?

Nàng cau mày, càng nghĩ càng không ra được cách hay.



Lời tác giả: Có vấn đề muốn nói với mọi người một chút.

Về vấn đề tội thần lưu đày, nói chung,
không phải tội phản nghịch thì sẽ không liên lụy đến gia đình. Cho nên
tuy rằng Vương Hành Nghi bị lưu đày nhưng người nhà ông ta vẫn có thể
sống bình thường. Hơn nữa, triều đình vì chiếu cố kẻ trí sĩ nên còn cho
phép người thân thích hoặc con cái của người bị lưu đày đi cùng để chăm
sóc việc ăn ở của người đó nhưng chi phí tự lo liệu. Thậm chí có người
bị lưu đày vì cha mẹ tuổi già còn được triều đình miễn phải lưu đày.

Mọi người đừng hiểu lầm Vương Ánh Tuyết bị bán đi gì gì đó, tội Vương Hành Nghi phạm phải cũng không phải là tội gì quá nặng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui