Cửu Trọng Tử

Đậu Chiêu không khỏi cười lạnh.

Không nghĩ đến giờ, Vương Ánh Tuyết vẫn còn có gan như vậy!

Lúc trước mình đã coi thường Vương Ánh Tuyết rồi.

Nàng hỏi Trần Khúc Thủy: “Nếu thất phu nhân muốn cho Đậu Minh thay ta gả sang phủ Tế Ninh hầu thì nàng ta sẽ làm gì?”

“Không thể nào?” Trần Khúc Thủy hoảng sợ, hồi lâu sau vẫn không khép nổi miệng lại.

“Trên đời này chỉ có chuyện không thể tưởng tượng được chứ không có chuyện không thể làm được.” Thần sắc Đậu Chiêu có chút lạnh lùng. “Ông cứ theo lời ta nói đi thăm dò đi, hẳn là sẽ có thu hoạch đó.”

Trần Khúc Thủy tuy cảm thấy khó tin nhưng xuất phát từ sự tín nhiệm với Đậu Chiêu, ông ta cũng không hỏi nhiều, ôm sổ sách rời khỏi ngõ Hòe Thụ.

Đậu Chiêu ngơ ngác nhìn cây hòe cổ xanh um tươi tốt ngoài cửa sổ, nửa ngày sau mới lấy lại tinh thần.

※※※※※

Có lẽ là vì có phương hướng rõ ràng, không quá hai ngày, Trần Khúc Thủy đã nhanh chóng nắm bắt được tin tức.

Phụ thân căn bản không biết chuyện ngõ Hòe Thụ đang giúp nàng từ hôn với Ngụy gia nhưng vì hôn sự đôi bên cứ kéo dài mãi, thay đi đổi lại, tư trang của nàng sớm đã chuẩn bị sẵn sàng, cũng không ai chuẩn bị việc hôn sự cho nàng. Mà mấy ngày nay Vương Ánh Tuyết không chỉ an bài nha hoàn, ma ma của mình đến bếp và chính sảnh làm việc mà còn liên tiếp giúp Đậu Minh đặt mua quần áo trang sức, tiếng thì là vì Đậu Minh sắp cập kê, không thể để Đậu Minh mất mặt. Số lượng nhiều, thợ khéo khiến cho phụ thân cũng cảm thấy quá xa hoa, còn vì thế mà mắng Vương Ánh Tuyết mấy câu. Vương Ánh Tuyết không chỉ không như lúc trước có chút nhường nhịn mà còn cãi nhau với phụ thân một trận, chỉ trích phụ thân quá hà khắc với Đậu Minh. Phụ thân luôn hào phóng với người ngoài, hơn nữa mấy ngày nay đều phụng chỉ tiến cung giảng bài, chỉ lo chuẩn bị giảng dạy, không muốn tranh cãi ầm ĩ với Vương Ánh Tuyết nên dứt khoát đóng cửa mặc kệ. Cao Thăng dù có trung thành, tận tâm, khôn khéo đến đâu nhưng rốt cuộc cũng chỉ là một quản gia trong nhà, không tiện ngăn cản. Vương Ánh Tuyết tiêu tiền như nước, trong nhà ra ra vào vào không phải người của cửa hàng vàng bạc thì cũng là đại chưởng quầy của cửa hàng tơ lụa lừng lẫy trong kinh thành, lễ cập kê của Đậu Minh cũng phải một năm nữa mới đến, người ở kinh đô đều đoán được lễ cập kê của ngũ tiểu thư nhà họ Đậu xa hoa cỡ nào.

Mà ngũ bá mẫu thì ngay sau sinh nhật của Nhân ca nhi thì đến ngõ Ngọc Kiều – bà không đến gặp bá mẫu hay mẫu thân của Kỷ Vịnh mà là đi bái kiến tằng tổ phụ của Ký Châu.

Rời khỏi ngõ Ngọc Kiều, bà lập tức đến ngõ Chỉ Mã, cùng Thái phu nhân bàn bạc hồi lâu. Lại dùng bữa tối ở Thái gia rồi mới hồi dẹp đường về phủ.

Đậu Chiêu trầm tư.


Xem ra, ngõ Hòe Thụ đã quyết định sẽ để cho Đậu Minh gả thay mình vào phủ Tế Ninh hầu – vừa để giải trừ hôn ước của mình và Ngụy gia, còn có thể đả kích Ngụy gia, để Vương Ánh Tuyết gánh tiếng xấu, cơ hội tốt như vậy, ngũ bá mẫu không thể nào mặc kệ được!

Thay mình xuất giá cũng không khó, khó là khó về sau.

Đậu Minh không hiểu rõ hậu quả nhưng Vương Ánh Tuyết không thể nào không hiểu.

Kiếp trước, nàng ta là thất phu nhân đường đường chính chính của Đậu gia, phụ thân là đại học sĩ có thế lực. Nàng ta có thể gánh vác được hậu quả của việc tráo đổi. Kiếp này, Vương Ánh Tuyết ốc không mang nổi mình ốc. Dựa vào cái gì mà để cho Đậu Minh thay mình xuất giá chứ?

Bên tai Đậu Chiêu đột nhiên vang lên lời Tố Lan nói với mình. “Em tiễn Hầu gia đến cửa thùy hoa, đang do dự xem có nên đến phòng bếp xem bữa trưa đã chuẩn bị xong chưa thì lại thấy Hầu gia theo một ma ma đi lộn về. Em vội trốn ra sau gốc cây, đợi bọn họ đi xa rồi mới phái một tiểu nha hoàn cùng đi qua, tiểu nha hoàn kia nói, Hầu gia theo ma ma kia đến viện của ngũ tiểu thư.”

Hay là, còn chuyện gì mà mình không biết?

Đậu Chiêu nắm chặt tay thành quyền.

Kiếp trước, biết Vương Ánh Tuyết muốn cho Đậu Minh gả thay mình, cảm giác cô đơn bất lực tràn ngập trong tâm trí nàng.

Nếu các ngươi muốn gả thay. Thế gả qua đi!

Ta muốn xem xem, Đậu Minh ngươi sẽ ăn trái đắng ta từng ăn thế nào?! Vương Ánh Tuyết ngươi sẽ thu dọn cục diện này thế nào?! Ngõ Hòe Thụ dựa vào cái gì mà đẩy ta đến Kỷ gia?!

Quyết định xong xuôi, Đậu Chiêu hít sâu một hơi, dặn dò Tố Tâm: “Em đi hỏi Trần tiên sinh một tiếng, số tiền lần trước đã điều tra được chưa? Nếu thực sự không điều tra được thì mời đại chưởng quỹ của Đậu gia điều tra xem sao!”

Đây là chuyện Đậu Chiêu và Trần Khúc Thủy đã hẹn từ trước.

Nếu nàng có chuyện gì tìm Trần Khúc Thủy, Trần Khúc Thủy sẽ lấy cớ để đăng môn bái phỏng.

Tố Tâm đáp lời mà đi.


Buổi chiều Trần Khúc Thủy tới đây.

Đậu Chiêu thấp giọng nói: “Có thể liên hệ với Nghiêm tiên sinh không?”

Trần Khúc Thủy có chút bất ngờ.

Đậu Chiêu nói: “Ta muốn nhờ Nghiêm tiên sinh giúp ta an bài cho người nhà rời khỏi Bắc Trực, không biết Nghiêm tiên sinh quen với nơi nào nhất.”

Trần Khúc Thủy chấn động, nghiêm mặt nói: “Tiểu thư định làm…:

Đậu Chiêu chính là muốn bàn bạc việc này với ông, đương nhiên cũng không giấu diếm, thấp giọng nói: “Tống Nghiên Đường này lợi hại cỡ nào ông cũng biết rồi. Tôi vốn nghĩ, hắn nợ chúng ta một món nợ, món nợ này có thể không dùng, giữ lại để phòng thân bảo mệnh. Nhưng giờ xem ra, cũng không giữ được rồi – kế hoạch của Vương Ánh Tuyết tuy trăm ngàn chỗ sơ sót nhưng nếu ngõ Hòe Thụ và Kỷ gia liên thủ giúp nàng ta điều đình, chưa biết chừng chuyện này sẽ trót lọt. Nếu như vậy, đương nhiên là tốt nhất. Nhưng nếu nàng ta thất thủ thì sao? Ông đừng quên, đến lúc đó cữu mẫu tôi chắc chắn sẽ đến kinh thành lo việc hôn sự của tôi.”

Chuyện lớn như vậy, chúng ta không thể hoàn toàn trông cậy vào người khác.”

“Cho nên chúng ta phải chuẩn bị đôi đường mới được.”

“Kế hoạch của Vương Ánh Tuyết thành công, lúc Đậu gia và Kỷ gia bàn bạc hôn sự, tôi còn có thể lấy cớ không lấy chồng – Vương Ánh Tuyết để Đậu Minh thay tôi gả qua Ngụy gia, người ngõ Hòe Thụ mặc kệ rồi thì còn tư cách gì mà đòi xen vào hôn sự của tôi nữa? Chỗ phụ thân, tôi sẽ có cách để người giữ tôi ở nhà, chúng ta có thể quay về Chân Định.”

“Vạn nhất kế hoạch của Vương Ánh Tuyết bị nhìn thấu, dưới tình thế cấp bách Đậu gia mới có thể rơi vào đường cùng mà để tôi gả vào Ngụy gia. Khi đó chúng ta cũng chỉ có thể tử chiến đến cùng. Làm cho đám người Đoạn hộ vệ hộ tống tôi, sau đó chúng ta nói điều kiện với Đậu gia, ép bọn họ đồng ý cho tôi từ nay về sau không phải lập gia đình.”

Nói tới đây, Đậu Chiêu không khỏi khóc thút thít.

Chuyện đến nước đó, nàng sẽ trở mặt với Đậu gia, chỉ sợ cần trả giá rất lớn, rất lớn để lấy lại tình cảm của Đậu gia, phải biết rằng, một nửa tài sản của Tây Đậu kia, trên danh nghĩa đây là của hồi môn của nàng, Đông Đậu hoàn toàn có lý do để giúp nàng quản lý số tài sản đó, cho đến khi nàng xuất giá mới thôi.

Cái mà giờ nàng gọi là tự tại chẳng qua là hoa trong gương trăng trong nước mà thôi.

Trần Khúc Thủy đương nhiên hiểu rõ nguyên nhân tại sao.


Hắn không khỏi nói: “Vậy tiểu thư có tính toán gì không?”

Đậu Chiêu nói: “Ta định để cho mã xa phu của ngõ Hòe Thụ ra làm chứng, sở dĩ Đậu gia để Đậu Minh thay ta gả đến phủ Tế Ninh hầu là vì Đậu gia đã có giao ước với Kỷ gia. Chờ Đậu Minh xuất giá rồi, Đậu gia sẽ chính thức kết thân với Kỷ gia, sau đó lại lấy ra danh thiếp của Kỷ Kiến Minh mà Kỷ gia đưa qua Đậu gia ra để làm chứng.”

Khó trách tiểu thư nói muốn nhờ Nghiêm Triêu Khanh sắp đặt một việc.

Mã xa phu kia nếu ra mặt làm chứng cho Đậu Chiêu, đừng nói ở lại Đậu gia, chính là có thể toàn mạng hay không cũng là điều khó nói rồi.

Trần Khúc Thủy chấn động: “Tiểu thư thuyết phục mã xa phu kia thế nào đây? Tiểu thư làm sao để lấy được canh thiếp của Kỷ Kiến Minh.” Lại cảm thấy ngõ Hòe Thụ làm việc có chút lỗ mãng. “… Người và Ngụy gia còn chưa giải trừ hôn ước mà bọn họ đã dám nhận canh thiếp của Kỷ Kiến Minh.”

Đậu Chiêu cười nói: “Chuyện canh thiếp của Kỷ Kiến Minh, chỉ sợ còn phải xin Trần tiên sinh phí tâm. Bút tích của Kỷ lão thái gia, ta từng nhìn thấy trong một quyển sách của Kỷ Kiến Minh. Lão nhân gia quen viết theo Quán các thể*, tuy chữ viết thanh tú hoa lệ nhưng cũng không khó bắt chước.”

(Quán các thể: Là phong cách tiêu chuẩn của công văn triều đình, khoa cử, trường thi nhất là với thể chữ nhà Thanh. Thời nhà Minh gọi là Đài các thể, thời nhà Thanh là Quán các thể. Click vào đây để xem hình minh họa)

Trần Khúc Thủy hoảng sợ, thất thanh nói: “Vậy còn mã xa phu kia…”

“Đương nhiên là tôi bảo hắn nói gì thì hắn sẽ nói cái đó!” Đậu Chiêu thản nhiên nói. “Chỉ cần điều hắn nói là sự thật, có phải là vô tình nghe được ngũ bá mẫu và Thái phu nhân nói chuyện hay không thì có gì quan trọng đâu?”

Trần Khúc Thủy lau mồ hôi trên trán.

Rời khỏi ngõ Hòe Thụ, hôm sau, ông đi bái phỏng Nghiêm Triều Khanh.

Nghe nói Đậu Chiêu nhờ ông giúp đỡ thu xếp cho một gia đình nọ, ông ta không hỏi gì hết chỉ nói: “Là người Bắc Trực sao? An bài đến Thiên Tân được không? Nếu xa quá, khẩu âm, thói quen sinh hoạt khó thích nghi. Ngược lại còn dễ bị phát hiện. Thiên Tân gần kinh thành, có chuyện gì chúng ta cũng có thể xử lý kịp thời.”

Trần Khúc Thủy cũng là người có kinh nghiệm, đương nhiên hiểu rõ ngụ ý của ông, vội hỏi: “Tiểu thư nhà tôi không có ý gì khác, chỉ là người này từng giúp tiểu thư nhà tôi một việc cho nên muốn bảo vệ cho gia đình này mà thôi.”

Nghiêm Triều Khanh cười nói: “Ta hiểu. Sẽ an bài thỏa đáng.”

Trần Khúc Thủy liên tục nói lời cảm tạ, hẹn phương thức liên hệ rồi đứng dậy cáo từ.

Tùy tùng bên người Nghiêm Triêu Khanh lại hỏi: “Tiên sinh, chuyện này có nên nói cho thế tử gia không?”


“Không cần.” Nghiêm Triêu Khanh nói. “Thế tử gia theo Hoàng thượng đến hành cung nghỉ hè, việc nhỏ này không cần kinh động đến thế tử gia. Huống chi… ta còn nợ người ta một món nợ ân tình!”

Tùy tùng cười gật đầu.

Nghiêm Triều Khanh nhắm mắt trầm ngâm suy nghĩ xem nên tìm ai để thu xếp việc này.

※※※※※

Đậu Chiêu bình tĩnh chờ xem kịch vui.

Không lâu sau, Quách thị liền lặng lẽ nói cho nàng. “Mấy hôm trước mẫu thân lại mời Khâm thiên giám đến chọn mấy ngày tốt, mời Thái phu nhân đến, nói là để Ngụy gia đến đây chọn một ngày lành để thành thân, hoặc là lập tức từ hôn. Bằng không sẽ đến hỏi Diên An hầu là có ý gì, biết rõ Ngụy gia và Đậu gia có hôn ước còn làm như con gái không gả đi được, không phải Ngụy gia không thành thân? Một khi đã vậy, muốn làm gì thì làm đi?

“Lần này Ngụy gia chắc chắn cũng không dám làm gì nữa đâu, chuyện Minh thư nhi muội cũng đừng đặt nặng trong lòng. Gả qua rồi, cùng Tế Ninh hầu sống an ổn là được.”

Đem mọi chuyện lúc trước Đậu Chiêu làm trở thành trò hề.

Đây chỉ sợ cũng là cảm giác của rất nhiều người đi?

Đậu Chiêu cười nhưng không nói.

Diên An hầu phu nhân cũng là người rất mạnh mẽ, nếu nghe nói như thế, chỉ sợ sớm đã giận điên người rồi.

Ngụy gia và Uông gia có thể nói là bạn cùng chung hoạn nạn, trong lúc Ngụy gia khó khăn nhất Uông gia cũng chưa từng bỏ mặc Ngụy gia, nếu thực sự bị Thái phu nhân hỏi như vậy chỉ sợ hai nhà Ngụy, Uông sẽ tuyệt giao.

Ngụy Đình Du cũng thế mà Điền thị cũng thế, thậm chí của Ngụy Đình Trân, chắc chắn đều không muốn nhìn thấy cục diện này.

Đậu Chiêu hỏi Tố Tâm: “Mã xa phu kia chịu làm chứng sao?”

Tố Tâm cười nói: “Một bên là khoản nợ bài bạc còn đó, một bên là cơ hội bắt đầu lại từ đầu, hắn là người thông minh thì đương nhiên biết nên chọn cái gì?”

Đậu Chiêu gật đầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận