Cửu Trọng Tử

“Thiên Tứ ca, ngươi thực sự không muốn
lấy muội muội của Uông Đại Hải?” Cố Ngọc miệng lúng búng cắn táo mà nói: “Người nhà họ Uông trông không tệ, muội muội hắn hẳn cũng không tệ đâu. Ngươi đừng để khéo quá hóa vụng, đến lúc đó thực sự lấy Cảnh Nghi. Cảnh Nghi xinh đẹp thì xinh đẹp thật nhưng tính tình kia, cứ như cả thiên hạ này phải xoay quanh nàng ấy vậy. Cảnh Phúc tuy tốt nhưng bất kể bộ dáng hay tính tình đều rất bình thường.” Nói xong hắn bổ nhào đến trước bàn
của Tống Mặc, nháy mắt với hắn bằng vẻ mờ ám: “Nếu không có cần ta giúp
huynh nghĩ cách để huynh lấy Cảnh Thái con của Thục phi nương nương hay
Phúc Viên con của Thần phi nương nương? Cảnh Thái rất xinh đẹp, Cảnh
Nghi so với nàng thì đúng là vàng bạc và ngọc báu nhưng nếu Cảnh Phúc so với nàng thì đơn giản chính là khúc gỗ và bảo thạch! Phúc Viên tuy
không xinh đẹp bằng Cảnh Thái, Cảnh Nghi nhưng tính tình rất tốt. Từ nhỏ đã được Thục phi nương nương tự mình dạy học “Nữ giới”, nếu huynh lấy
nàng ấy, về sau chưa biết chừng sẽ có phúc khí như Vĩnh Thừa bá Phùng
Kiện đó. Sao huynh lại nhìn trúng Cảnh Phúc chứ? Khó trách Ninh phi
nương nương lần này thà đắc tội với di mẫu cũng phải đem Cảnh Phúc gả
cho huynh…”

Vĩnh Thừa bá Phùng Kiến lấy tỷ tỷ của
Thái Tông hoàng đế là ĩnh Bình công chúa, Vĩnh Bình công chúa hiền lành
rộng lượng, sau khi thành thân với Phùng Kiến rồi, không chỉ hiếu thuận
với cha mẹ, hòa thuận với chị em trong nhà, hơn nữa còn rất quan tâm lo
lắng cho thiếp thất của Phùng Kiến. Chỉ riêng con cái thiếp thất của
Phùng Kiến cũng có đến hơn hai mươi mấy người, từng được Thái Tông hoàng đế ban thưởng, trở thành điển cố trong hoàng thất, là giai thoại một
thời.

Tống Mặc nghe vậy có chút hoảng hốt.

Đúng thế, sao mình lại nhìn trúng Cảnh Phúc công chúa.

Đậu Chiêu cũng từng nói, hắn nên lấy Phúc Viên công chúa hoặc là Cảnh Thái công chúa.

Nhưng khi hắn biết Cảnh Phúc nhỏ hơn mình hai tuổi thì đột nhiên quyết định lấy Cảnh Phúc công chúa.

Hoặc là trong lòng hắn, Cảnh Phúc công
chúa nhỏ hơn mình, bọn họ sẽ không thể thành thân nhanh như vậy được. Ít nhất hắn sẽ không thành thân trước khi Đậu Chiêu xuất giá…

Đậu Chiêu, không biết nàng đang làm gì?

Hôm nay là ngày lại mặt của Đậu Minh.

※※※※※

Đậu Chiêu đang cùng cữu mẫu, biểu muội cùng nhau nghe Tố Lan kể chuyện xảy ra ở phủ Tế Ninh hầu.

“…Mọi người cũng thật lợi hại, vừa thấy
Tế Ninh hầu chịu chấp nhận ngũ tiểu thư thì lập tức đòi Ngụy gia lấy hôn thư.” Tố Lan nhấp một ngụm trà rồi nói tiếp: “Thế tử phu nhân Cảnh Quốc công còn không đồng ý, kết quả bị thế tử gia Cảnh quốc công cản lại,
mọi người, thế tử gia, Kỷ đại nhân còn cả Diên An Hầu, nhị gia phủ Cảnh
Quốc công cùng đến thư phòng của Tế Ninh hầu, thương lượng chuyện lập
tức đưa hôn thư ra, gạt Thế tử phu nhân ở ngoài. Lúc ấy Thế tử phu nhân

đã nổi nóng. Tìm được một cái chổi lông gà mà đánh Tế Ninh hầu lia lịa
khiến ngũ tiểu thư nhìn mà ngây người ra. Tế Ninh hầu không dám rên một
tiếng, để mặc Thế tử phu nhân đánh. Ngũ tiểu thư định tiến lên khuyên
can thì cũng bị đánh. Sau này đến lúc nhận người thân, trên mu bàn tay
ngũ tiểu thư vẫn còn vết đỏ hồng không biến mất đó!” Nói tới đây, nàng
mím môi cười cười: “Em thấy bộ dáng của thế tử phu nhân chẳng giống lỡ
tay chút nào, phải nói alf cố ý mới đúng.”

Ngữ khí kia hoàn toàn là sự vui mừng khi người gặp họa.

Triệu Chương Như cười khanh khách không thôi.

Tố Tâm rót trà cho Đậu Chiêu trừng mắt lườm Tố Lan một cái.

Tố Lan vội nghiêm chỉnh lại.

Đậu Chiêu và cữu mẫu nhìn thấy vậy thì
đều bật cười. Cữu mẫu lại dịu dàng nói: “Tố Lan có tấm lòng son như vậy
cũng thật hiếm có, đừng quá nghiêm khắc làm gì.”

Tố Tâm đành phải vâng lời.

Tố Lan liền nhìn tỷ tỷ với vẻ đắc ý rồi
lại nghiêm nghị nói: “Em vốn định đêm qua quay về báo tin cho tiểu thư
nhưng đám ma ma trong Ngụy phủ lại phụng mệnh của Thế tử phu nhân Cảnh
Quốc công, trông coi mọi người rất chặt. Em sợ Ngụy gia nghi ngờ, liên
lụy đến tiểu thư nên cùng đám nha hoàn hồi môn ở lại Ngụy gia một đêm,
sáng hôm sau mới theo ngũ tiểu thư trở về. Cam Lộ sợ tất cả đều về, của
hồi môn của tiểu thư sẽ có sơ xuất gì nên cùng đám Lưu Vân ở lại phủ Tế
Ninh hầu, đến lúc đó cùng của hồi môn của tiểu thư trở về.

Đậu Chiêu khẽ gật đầu.

Tuy rằng đã xảy ra chuyện tỷ muội tráo đổi nhưng cấp bậc lễ nghĩa giữa hai nhà vẫn là không thể thiếu sót.

Trời vừa tảng sáng đã phái Đậu Văn Xương đi đón Đậu Minh lại mặt.

Ngũ phu nhân sợ cữu mẫu xấu hổ, mời cữu
mẫu đến ngõ Hòe Thụ ở tạm nhưng cữu mẫu lại cự tuyệt: “Thọ Cô nhà tôi
chẳng làm sai gì cả, dựa vào cái gì mà phải nhường chỗ cho Minh thư nhi? Nó không biết xấu hổ thì tôi có gì mà phải đỏ mặt.”

Một câu đã khiến Ngũ phu nhân vội vã quay về.

Ngũ phu nhân không khỏi có chút quẫn bách.


Lục phu nhân cũng không muốn để Đậu Chiêu khó xử, bước ra hoà giải: “Một khi đã vậy, vậy cữu phu nhân phải đi
cùng Thọ Cô chứ? Bên cạnh nó có người quan tâm, lòng cũng tốt hươn
nhiều.”

Triệu phu nhân liền dẫn Triệu Chương Như đến phòng Đậu Chiêu.

Đám nữ quyến Đậu gia ở kinh thành như ngũ phu nhân, lục phu nhân đều ăn mặc trang trọng đến tham dự, chiêu đãi cô nãi nãi Đậu Minh mới xuất giá.

Đại cữu cữu của Đậu Minh là Vương Trí
Bính không tới, nữ quyến Vương gia đều đi theo tiểu cữu cữu của Đậu Minh là Vương Trí Tiêu đến.

Cữu mẫu liền khen ngợi Tố Lan: “Cũng khó
cho ngươi, tuổi còn nhỏ mà mồm miệng lanh lợi, nói năng rõ ràng.” Bảo ma ma bên mình thưởng cho Tố Lan hai lạng bạc.

Tố Lan vui vẻ nhận bạc, cảm ơn rối rít rồi lại cùng tỷ tỷ lui xuống, để Đậu Chiêu và cữu cữu, biểu muội tâm tình.

Tuy nói chuyện đến tình trang này, cữu
mẫu cũng hiểu rằng hôn sự với Ngụy gia không cần giữ lại nữa nhưng nghe
nói Ngụy Đình Du nhanh chóng đón nhận Đậu Minh như vậy thì lòng cữu mẫu
vẫn có chút không thoải mái.

Bà thở dài nói: “Thọ Cô, sau này con có tính toán gì chưa?”

Đậu Chiêu cảm thấy bây giờ mà nàng nói
“không bao giờ thành thân nữa” thì chắc chắn cữu mẫu sẽ cho rằng nàng
đang kích động, lòng nhất định càng khó chịu.

“Về Chân Định trước đã!” Nàng cười nói, “Sau đó mở to mắt tìm người tốt!”

Cữu mẫu thấy nàng vẫn rất lạc quan thì sự lo lắng trong lòng cũng giảm đi phân nửa.

※※※※※

Cố Ngọc thấy Tống Mặc có chút xuất thần, không khỏi vươn tay quơ quơ trước mắt hắn.

“Thiên Tứ ca, hoàn hồn, hoàn hồn!” Hắn cười hì hì nói. “Không phải huynh đang nhớ tân nương tử đấy chứ?”

Tống Mặc bắn một hạt kê vào Cố Ngọc, cười nói: “Biết nói sao đây?” Bên tai lại đột nhiên hơi ửng đỏ, tiện tay cầm quả táo nhét vào tay Cố Ngọc. “Ăn táo của ngươi đi, đừng nói nhảm nữa!”

Cố Ngọc cảm thấy có lẽ mình đã đoán trúng được tâm tình của Tống Mặc.


Hắn cười như con hồ ly nhỏ, cầm quả táo
rồi lại nằm xuống phản bên cửa sổ, cười nói: “Thiên Tứ ca, lúc huynh
thành thân, để ta cùng huynh đi đón dâu nhé! Đến lúc đó ta chắc chắn sẽ
che chở cho huynh, không để bọn họ chuốc rượu huynh đâu…”

Lòng Tống Mặc lại nghĩ đến chuyện của Đậu Chiêu.

Hôm qua là ngày Đậu, Ngụy đã viết lại hôn thư. Ngụy gia lập tức mời hai người chứng hôn của nhà mình là Diên An
hầu và Trương Kế Minh làm chứng cho hôn thư này. Hôm nay tân nương tân
lang nhận người thân, uống rượu lại mặt, Đậu gia sẽ mời Dương Sâm và
Thái Bật đến làm chứng cho hôn thư này, sau đó đem đến Thuận Thiên phủ
mà lưu trữ lại.

Cứ như vậy, chuyện tỷ muội Đậu gia gả thay sẽ nhanh chóng lan ra ngoài.

Cũng sắp đến mười lăm tháng tám, Hoàng
thượng chắc chắn sẽ không đón Trung thu ở hành dinh. Một khi Hoàng
thượng hồi cung, hôn sự của hắn và Cảnh Phúc sẽ truyền ra ngoài. Đến lúc đó mình cũng rất có thể là thực sự khéo quá hóa vụng.

Bất luận thế nào hắn cũng phải làm mọi chuyện thật thỏa đáng trước tết Trung Thu mới được!

Tống Mặc không để ý đến Cố Ngọc đang lải
nhải, cao giọng gọi Trần Hạch: “Ngươi về phủ một chuyến xem Nghiêm tiên
sinh có gửi gì cho ta không.”

※※※※※

Kỷ Vịnh tự mình đến phủ Dương Sâm mời.

Dương Sâm không khỏi có chút than tiếc: “Đáng thương cho Đậu gia tứ tiểu thư, sắp xuất giá rồi còn bị bệnh nặng.”

Kỷ Vịnh cười nói: “Chẳng qua là bị nấm
mặt mà thôi. Cũng không phải chuyện gì to tát, hơi phiền phức mà thôi.
Phủ Tế Ninh hầu cũng quá cẩn thận rồi, vừa khéo ngũ tiểu thư còn chưa
làm mai mối với ai, Đậu gia đồng ý hôn sự này.”

Ngụ ý là Ngụy gia chê ghét Đậu Chiêu, ép Đậu gia gả Đậu Minh đến phủ Tế Ninh hầu.

Dương Sâm không nói gì thêm. Biết rõ
trong chuyện này có uẩn khúc nhưng lại một lòng muốn lấy lòng Đậu Thế
Xu, Thái Bật đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này. Cười nói: “Muốn
trách thì trách của hồi môn của Đậu gia tứ tiểu thư quá nhiều.”

Ngụ ý là Ngụy gia ham của hồi môn của Đậu gia nên mới không muốn từ hôn với Đậu gia.

Kỷ Vịnh không khỏi nheo mắt, nhìn Thái Bật với vẻ xem trọng.

Dương Sâm lại lắc lắc đầu không cho là đúng, thở dài mấy câu: “Đúng là thói đời”, sau đó mới để Kỷ Vịnh đỡ lên kiệu.

※※※※※


Tin tức của Đào Khí Trọng còn tới sớm hơn tưởng tượng của Tống Nghi Xuân.

Dùng bữa tối xong, Đào Khí Trọng liền nghiêm mặt cầu kiến Tống Nghi Xuân.

“Thế tử gia chỉ sợ muốn lấy công chúa.”
Hắn trầm giọng nói: “Tin tức là từ phủ Diên An hầu truyền ra. Giờ những
nhà quyền quý trong kinh thành e là đều biết cả rồi.”

Tống Nghi Xuân thiếu chút nữa đánh rơi chung trà trong tay.

“Ngươi nói cái gì?” Hắn biến sắc. “Tin
tức có đáng tin không?” Lúc nói chuyện, nghĩ đến con mình xuất quỷ nhập
thần cỡ nào, không đợi Đào Khí Trọng đáp thì cũng đã bất giác tin tưởng
mấy phần.

“Tin tức rất đáng tin.” Đào Khí Trọng
nói. “Là chính miệng thế tử gia Diên An hầu nói với ta – chắc là vì để
dễ bề ăn nói với chúng ta. Nhưng lại nói Hoàng hậu nương nương và Ninh
phi đều xem trọng thế tử gia, Ninh phi đã mở miệng xin Hoàng thượng,
Hoàng thượng cũng có ý này, nhưng chỉ vì Hoàng hậu nương nương muốn thế
tử gia lấy Cảnh Nghi công chúa nên chuyện này mới kéo dài. Nhưng chuyện
thế tử gia lấy công chúa là chắc chắn rồi.”

Tống Nghi Xuân suy sụp ngồi xuống ghế thái sư.

“Tại sao có thể như vậy?” Hắn lẩm bẩm,
“Mấy năm nay lấy công chúa đều là con em thế gia nhưng đã thất thế, Tống Mặc là thế tử gia phủ Anh Quốc công… sao Ninh phi có thể xem trọng
hắn…”

“Hẳn là chủ ý của thế tử gia rồi!” Đào
Khí Trọng chua xót nói: “Nếu thế tử gia lấy công chúa, không ai có thể
làm ảnh hưởng đến ngôi vị thế tử của hắn… Người hẳn là nên để nhị gia và thế tử gia thân thiết trở lại… nếu thế tử gia đập nồi dìm thuyền…”

Lực sát thương sẽ rất kinh người!

“Không được, không được!” Tống Nghi Xuân
gấp đến độ đi đi lại lại, “Không thể để hắn lấy công chúa được…” Hắn hỏi Đào Khí Trọng, “Lần trước chẳng phải Đông Bình bá nói hắn có một đứa
con gái sinh cùng năm với Tống Mặc sao? Để nàng ta đi! Sáng mai ngươi
đến nhà Đông Bình bá đã…”

“Hầu gia!” Đào Khí Trọng lại thấp giọng
nhắc nhở Tống Nghi Xuân, “Chuyện thế tử gia muốn lấy công chúa, các nhà
quyền quý ở kinh thành hẳn là đều đã biết cả rồi.”

Ai còn dám đính hôn với Tống gia vào lúc này.

Tống Nghi Xuân ngây người: “Chẳng lẽ không còn cách gì? Chúng ta cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Tống Mặc lấy công chúa?”

Đào Khí Trọng không nói gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận