Cửu Trọng Tử

Đi cùng ngũ phu nhân là Kỷ Vịnh.
Hắn đi thẳng đến đông sương phòng của Đậu Chiêu.

Đậu Chiêu và Triệu Chương Như đang ngồi
xếp bằng trên sập bên cửa sổ mà bàn xem mấy ngày tới nên đi đâu chơi,
nghe nói Kỷ Vịnh đến đây, nàng không khỏi nhướng mày cười lạnh: “Muội
đang tính đi tìm hắn, hắn giỏi rồi, tự mình chạy tới đây!” Sau đó bảo
nha hoàn: “Mời Kỷ biểu ca đến phòng, bưng trà lên.”

Nha hoàn đáp lời rồi đi.

Triệu Chương Như lại ngạc nhiên nói: “Muội sao thế? Giận dữ như vậy? Tên Kỷ Kiến Minh kia làm gì đắc tội với muội ư?”

“Một hai câu không thể nói rõ ràng được.” Vì đề cập đến đạo đức cá nhân của Kỷ Vịnh, Đậu Chiêu đương nhiên sẽ
không nói mọi chuyện xảy ra cho Triệu Chương Như được, nàng chỉ đáp qua
loa: “Chờ lúc nào muội rảnh rỗi sẽ kể cho tỷ. Tỷ ở đây chờ, muội sẽ quay lại ngay.”

Triệu Chương Như gật đầu, dặn nàng: “Vậy muội nhớ cẩn thận một chút!”

“Cũng đâu phải là đi đánh nhau.” Đậu Chiêu cười bước ra khỏi phòng.

Kỷ Vịnh đang ngồi trên ghế thái sư uống
trà, trong ánh mắt hắn có mấy phần đắc ý. Hắn buông chung trà, cầm lấy
giấy viết thư trên bàn bên cửa sổ giơ giơ về phía Đậu Chiêu, lời ít mà ý nhiều, nói: “Hôn thư của Đậu Minh!”

Nói cách khác, từ hôm nay trở đi, Đậu Minh sẽ chính thức là thê tử của Ngụy Đình Du.

Đậu Chiêu không khỏi nói: “Là huynh giúp đỡ?”

“Đương nhiên!” Kỷ Vịnh chẳng chút do dự
nói: “Nếu không phải ta tự mình đến phủ Thuận Thiên, muội cho rằng hôn
thư của Đậu Minh dễ lấy đến tay vậy sao?”

Kỷ gia cố ý lấy nàng về, lúc trước nàng
không dám chắc chắn Kỷ Vịnh có biết chuyện này hay không nhưng lúc này
nhìn thấy hôn thư trong tay Kỷ Vịnh, nghe được lời Kỷ Vịnh nói, nàng sao còn không hiểu.

Nghĩ đến những gì Kỷ Vịnh đã làm, Đậu
Chiêu không khỏi cười lạnh, châm chọc nói: “Không biết ngài là gì của
nhà ta? Đám đường huynh, chất nhi của ta lại chẳng biết cửa nha môn ở
đâu? Phải nhờ ngài ra mặt mới lấy được hôn thư của Đậu Minh? Đa tạ ngài, Kỷ đại nhân.”


Nghĩ đến sau này Đậu Chiêu và Ngụy Đình
Du sẽ chẳng còn quan hệ gì nữa, lòng Kỷ Vịnh thoải mái không nói nên
lời, cầm hôn thư của Đậu Minh vừa lấy được đến tay mà kích động đi đến
gặp Đậu Chiêu, tuy rằng đoán được Đậu Chiêu có lẽ sẽ vì thế mà không vui nhưng vạn lần cũng không ngờ Đậu Chiêu lại chẳng chút nể nang như vậy.
Hắn uất nghẹn, thiếu chút nữa thì ngất xỉu.

“Nếu không phải chuyện này liên quan đến
muội thì ta cũng chẳng thèm xen vào đâu!” Kỷ Vịnh mất một lúc lâu mới
bình thản lại, giận tím mặt mà nói. “Nếu không có ta, sao Ngụy gia có
thể nhận Đậu Minh chứ? Nếu không có ta, sao hôn thư của muội và Ngụy
Đình Du có thể đột nhiên không còn? Nếu không có ta, hôn sự hai nhà Đậu
Ngụy như vậy sao có thể nhanh chóng thành ra thế này…”

Đậu Chiêu không chút khách khí cắt lời hắn: “Nếu không có huynh, tỷ muội chúng ta sao có chuyện gả thay?!”

Kỷ Vịnh ngạc nhiên, hồ nghi nói: “Muội cũng biết?”

“Huynh nhảy lên nhảy xuống như vậy, cho dù muội không muốn biết, cũng không thể không biết.” Đậu Chiêu lạnh lùng nhìn hắn.

Kỷ Vịnh thẹn quá thành giận: “Cái gì mà
nhảy lên nhảy xuống? Ta đâu phải là khỉ? Nếu không phải vì muội, ta sẽ
đi nhúng tay vào mấy chuyện chó má này sao? Muội thì một lòng một dạ
muốn gả cho Ngụy Đình Du sao, nhưng Ngụy Đình Du thì thế nào? Cũng chẳng phải không biết hai tỷ muội thế nào, nhưng lại cùng Đậu Minh bái đường
vào động phòng, thấy Đậu Minh khóc lóc thì vội ôm lấy nó mà nói cái gì
chứ, “Nếu đã bái đường thành thân thì chính là vợ chồng.” Tỷ tỷ hắn
không chấp nhận Đậu Minh, hắn lại nhảy ra trước nhận Đậu Minh, chúng ta
vội vàng đổi hôn thư. Hắn lại vào tân phòng an ủi tân nương tử, hắn có
coi muội ra gì không? Cho dù ta không giúp được nhưng cũng sẽ không như
hắn, lơ là với muội, sẽ không như hắn khiến muội chịu nhục nhã, càng
không như hắn, không để ý gì đến muội…”

“Cho nên huynh có thể đi giành thê tử của người?!” Đậu Chiêu nhìn hắn, ánh mắt lạnh lùng mà trong veo như ánh trăng.

Kỷ Vịnh nghẹn lời.

Đậu Chiêu lại nói: “Lúc trước muội từng
hỏi huynh, vì sao huynh không tin quyết định của muội. Bây giờ, muội vẫn muốn hỏi huynh một câu, huynh dựa vào cái gì mà không hỏi muội một lời
đã quyết định thay muội? Huynh cảm thấy Ngụy Đình Du không xứng với
muội. Vì thế mà dẫn hắn qua đêm ở nam phong quán để phá hoại thanh danh
của hắn; huynh muốn muội chán ghét Ngụy Đình Du, bắt Đậu Minh hẹn hắn
đến chùa Đại Tướng Quốc; huynh muốn thành thân với muội nên để hai tỷ

muội gả thay… Từ đầu tới cuối, huynh có từng nghĩ đến tâm tình của muội
không? Có từng hỏi ý nguyện của muội không? Đây cái huynh gọi là đối xử
tốt? Nếu đây là đối xử tốt thì muội không cần đâu!”

“Muội…” Nhất thời mặt Kỷ Vịnh trắng bệch.

Nếu mình dễ dàng bỏ qua cho Kỷ Vịnh thì sau này chỉ sợ hắn sẽ làm ra những chuyện càng quá đáng hơn!

“Huynh cảm thấy Ngụy Đình Du không xứng
nhưng hắn cũng chưa từng miễn cưỡng muội làm gì hết.” Đậu Chiêu nghiêm
nghị nói: “Huynh cảm thấy huynh tốt hơn hắn nhưng huynh lại khiến cuộc
đời muội trở nên rối loạn. Huynh nói huynh sẽ không lơ là, không làm
muội nhục nhã, huynh nói huynh sẽ không gạt muội qua một bên.. Nhưng giờ huynh xem muội bây giờ, ở nhà trưởng bối ngấm ngầm đồng ý giấu diếm, bị muội muội của mình thế thân, chỉ có thể miễn cưỡng cười vui, trấn an
phụ thân rồi lại an ủi cữu mẫu, cái này không phải là lơ là, thua thiệt? Cái này không phải là nhục nhã? Cái này chẳng phải là gạt muội qua một
bên? Nếu thế thì cái gì mới là thua thiệt? Cái gì mới là nhục nhã? Cái
gì mới là gạt qua một bên không để ý? Huynh cảm thấy Ngụy Đình Du kém
huynh, nhưng sau khi hắn và Đậu Minh bái đường, mặc kệ trưởng bối phản
đối, chấp nhận thê tử như Đậu Minh, bảo vệ sự tôn nghiêm của Đậu Minh;
huynh cảm thấy mình mạnh mẽ hơn Ngụy Đình Du nhưng huynh chỉ biết hãm
hại, buông lời gièm pha, dụ dỗ, âm thầm dung thủ đoạn khiến cho muội trở thành trò cười cho mọi người, thành đề tài cho mọi người những lúc trà
dư tửu hậu. Rốt cuộc huynh có gì mạnh hơn Ngụy Đình Du?!”

“Kỷ Kiến Minh, kiếp này muội tuyệt đối không gả cho loại người đi đoạt thê tử của người khác!”

“Từ hôm nay trở đi, chuyện của muội không cần huynh quản! Huynh đi đường quan của huynh, muội đi cầu độc mộc của
muội, cả đời này đừng qua lại với nhau nữa!”

Đậu Chiêu nói xong rồi xoay người rời khỏi phòng.

Đoạt thê tử của người!

Từ hôm nay trở đi… Huynh đi đường quan của huynh, muội đi cầu độc mộc của muội, cả đời này đừng qua lại với nhau nữa!

Kỷ Vịnh ngơ ngác nhìn rèm cửa bằng vải
bông loáng lên, giọng nói thanh thúy của Đậu Chiêu như tiếng chuông
đồng, càng không ngừng vang vọng bên tai hắn.

※※※※※


Đậu Thế Anh nhìn ngũ phu nhân mấp máy môi hồi lâu, mãi một lúc sau vẫn không lấy lại tinh thần.

Kỷ lão thái gia muốn cầu hôn Thọ Cô cho Kỷ Vịnh?

Sau khi Đậu Minh bất ngờ thay Đậu Chiêu gả đến Ngụy gia?

Đậu Thế Anh không khỏi nói: “Ngũ ca biết chuyện này chứ?”

Giọng nói của hắn hơi sắc nhọn nhưng ngũ
phu nhân luôn cho rằng Đậu Thế Anh tính tình ôn hòa lại không hề để ý,
cười nói: “Là Kỷ lão thái gia tự mình đến cầu hôn, Ngũ ca của đệ sao lại không biết được chứ? Ý của Ngũ ca đệ là, trong nhà vừa mới xảy ra
chuyện nhau vậy, Kiến Minh và Thọ Cô dù sao cũng không phải là huynh
muội thực sự, lại từng cùng nhau lớn lên, nếu có ai nghĩ gì không tốt,
không chỉ Minh thư nhi sẽ bị đồn đại xấu xa mà Thọ Cô và Kiến Minh cũng
sẽ bị đàm tiếu. Tế Ninh hầu thì cũng đơn giản, cùng lắm là hơi mất mặt
nhưng Kiến Minh còn trẻ, tiền đồ rông lớn, nếu để Ngự Sử đàn hặc thì
phiền phức rồi. Không bằng hai nhà lén trao đổi canh thiếp, đợi đến đầu
xuân sang năm thì mới đính hôn…”

Đậu Thế Anh nhớ đến đám ma ma ngõ Hòe Thụ luôn thong dong trấn định, nhớ đến chuyện sau khi Đậu Minh gả thay mình trách cứ ngũ tẩu mà ngũ tẩu vẫn trấn định như thể đã đoán trước rồi;
nhớ đến nụ cười mang theo mấy phần nịnh nọt của Đào Khí Trọng, nhớ đến
vẻ mặt hoảng sợ của Cao Thăng khi nhắc đến Tống Mặc… Bất giác miệng giật giật.

Chẳng lẽ trông mình yếu đuối dễ khinh thường vậy sao?

Cả một đám người đều lừa dối mình!

Lửa giận của hắn từ khi biết về Tống Mặc vẫn luôn đè ép ở đáy lòng, lúc này như bị dội thêm dầu, hừng hực bùng cháy.

“Tẩu tẩu còn muốn làm cái gì nữa?” Hắn
kích động đứng lên, gương mặt trắng nõn vì phẫn nộ mà đỏ bừng. Đôi mắt
ôn hòa tràn ngập sự phẫn uất: “Ta chỉ có hai đứa con gái thôi! Chẳng lẽ
tẩu còn ngại làm hại chúng nó như vậy còn chưa đủ sao?”

Ngũ phu nhân nghe vậy thì mặt nóng rát,
cãi chày cãi cối nói: “Sao thất thúc có thể nói như vậy được? Lúc ấy ta
không ngăn Minh thư nhi lại là ta không đúng. Ta làm thế này chẳng phải
là muốn bồi thường cho Thọ Cô sao? Hơn nữa Kiến Minh còn xuất chúng hơn
Ngụy Đình Du kia nhiều, còn nhỏ tuổi đã là tiến sĩ nhị bảng, tương lai
vào nội các cũng chưa biết chừng. Lại là Kỷ lão thái gia tự mình đến cầu hôn, có thể nói là rất coi trọng Thọ Cô, thất thúc còn cái gì mà không
hài lòng…”

“Đủ rồi!” Ngũ phu nhân còn chưa nói hết
lời, càng nói Đậu Thế Anh càng thêm giận dữ. Hắn cười nhạo nói. “Nói đến nói đi, chẳng phải là muốn kết thân với Kỷ gia, muốn mượn sức Kỷ Kiến
Minh sao? Lại bộ Nghiêm Phong Thanh dựa vào cái gì mà trở thành quan bố
chính Chiết Giang? Vương Ánh Tuyết dựa vào cái gì mà gả Đậu Minh đến phủ Tế Ninh hầu? Đừng tưởng rằng ta không biết gì hết! Ta nói cho tẩu, ta
muốn gả con gái chứ không phải là bán con gái!” Nói xong, hắn chỉ tay ra cửa: “Ngũ tẩu, tẩu lo liệu việc ở ngõ Hòe Thụ, là người quan trọng,

cũng chẳng còn sớm nữa, ta cũng không giữ!”

Ngũ phu nhân chưa từng thấy Đậu Thế Anh nổi giận như vậy.

Bà ngây người ra cả buổi thì mới ý thức được rằng, hôn sự giữa Kỷ gia và Đậu gia, Đậu Thế Anh không đồng ý!

Thế thì phải làm sao bây giờ?

Bà vội nói: “Thất thúc, thúc đừng hành
động theo cảm tính như vậy! Chuyện này thúc cứ cẩn thận suy nghĩ. Kiến
Minh là người tốt như vậy, qua thôn này chắc gì đã tìm được khách điếm
nữa…”

Đậu Thế Anh không nghe nổi lời ngũ phu nhân nói nữa, thái dương thoáng hiện gân xanh, cao giọng gọi Cao Thăng: “Tiễn khách!”

Ngũ phu nhân thấy Đậu Thế Anh đang nổi
nóng, nghĩ nói gì nữa hắn cũng chẳng nghe vào, quyết định chờ Đậu Thế
Anh nguôi giận rồi nói. Cũng chẳng chờ Đậu Thế Anh thúc giục thêm, đứng
dậy cáo từ.

Đậu Thế Anh lại như cả người bị rút gân, ngồi xụi lơ trên sập gỗ bên cửa sổ.

Kỷ Vịnh chẳng biết mình rời khỏi ngõ Tỉnh An Tự bằng cách nào.

Chờ đến khi hắn lấy lại tinh thần thì phát hiện mình đã đứng ở trước cửa chùa Tĩnh An rồi.

Đám người nhốn nhảo thỉnh thoảng đi lướt qua hắn, có đôi khi có người đụng vào người hắn rồi vội vã nói: “Cho qua nhờ nào!”

Tử Thượng đáp lời cho Kỷ Vịnh, Tử Tức đi bên cạnh Kỷ Vịnh một tấc không rời.

Có xe ngựa đột nhiên dừng lại trước mặt Kỷ Vịnh.

“Kỷ Kiến Minh!” Hà Dục nhảy từ trên xe ngựa xuống, chạy thẳng về phía Kỷ Vịnh, đánh thẳng một quyền vào mặt hắn.

Bất ngờ không kịp đề phòng, Kỷ Vịnh bị đánh cho ngã nhào xuống đất.

Tử Tức và Tử Thượng hoảng hốt xông ra, lại bị hộ vệ Hà gia đã chuẩn bị từ trước ngăn lại.

Kỷ Vịnh tỉnh táo lại, hắn chỉ cảm thấy mắt ê ẩm, mũi như có gì đó nóng nóng chảy ra.

Hắn theo bản năng lau mũi rồi lại quát: “Ngươi nổi điên cái gì thế?”

“Ta nổi điên?” Hà Dục giận dữ tiến lên, lại đánh một quyền vào mặt Kỷ Vịnh, “Ngươi quên ngươi từng nói gì với ta rồi sao?”

Kỷ Vịnh nghiêng người, tránh khỏi đòn này của Hà Dục nhưng lại bị Hà Dục đè lên.

Lòng hắn đang đầy lửa giận, cũng chẳng buồn hỏi Hà Dục xem mình đã nhận lời gì với hắn, cùng Hà Dục đánh lộn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận