Cửu Trọng Tử

Mới qua một hồi, người xem trò vui đã vây thành vòng trong xung quanh Kỷ Vinh và Hà Dục.
Hộ vệ Hà gia vội xua đám người đi: “Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa thấy người ta đánh nhau bao giờ à?”

Có người đàn bà cười nói: “Chưa được thấy công tử tuấn tú như vậy đánh nhau!” khiến cho đám người xung quanh cười ầm lên.

Hộ vệ Hà gia dù có chút tức giận nhưng vẻ mặt khi xua đuổi đám người đi cũng không còn đáng sợ như khi nãy nữa.

Hộ vệ Kỷ gia thấy hộ vệ Hà gia chẳng qua
chỉ đứng đó nhìn thì cũng không tiến lên giúp đỡ, biết là được Hà Dục
dặn dò, Kỷ Vịnh và Hà Dục lại là bằng hữu thường xuyên qua lại, nhất
thời cũng chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao, không dám tùy tiện nhúng
tay vào, chỉ đành nhìn hai người đấm đá, xoay tròn thành một vòng.

Mấy hiệp qua đi, hai người mất hết sức lực, ngồi dưới đất mà thở hổn hển.

Kỷ Vịnh hỏi Hà Dục: “Con mẹ nó, rốt cuộc vì sao ngươi lại đánh ta?”

Hà Dục trừng mắt nhìn Kỷ Vịnh: “Không
phải ngươi nói Đậu gia tứ tiểu thư nhất định sẽ gả cho Ngụy Đình Du sao? Sao giờ Tế Ninh hầu lại thành Đậu gia nhị cô gia? Nghe nói chính là
ngươi đến phủ Thuận Thiên lấy hôn thư giúp?”

Xem ra chuyện tỷ muội Đậu gia gả thay đã bị truyền ra ngoài.

Nhắc tới việc này, Kỷ Vịnh lại nổi cáu.

Hắn cười lạnh: “Ngươi hỏi ta làm cái gì?
Ngươi đi mà hỏi Ngụy Đình Du ấy? Nếu hắn không chấp nhận hôn sự này thì
chẳng lẽ ta có thể bắt ép được hắn sao?”

Hà Dục không nói gì.

Kỷ Vịnh lảo đảo đứng lên, như thất hồn lạc phách mà lên xe ngựa của mình.

Hà Dục đuổi theo, ôm vai hắn rồi nói: “Thôi bỏ đi! Ta chỉ là cảm thấy hơi bực mình. Chúng ta đi uống rượu đi?”

Kỷ Vịnh gật đầu, đón lấy khăn tay Tử Tức
đưa qua, xoa xoa mũi rồi nói: “Ngươi không đánh vỡ mặt ta đó chứ? Mai ta còn phải đến nha môn…”

Mắt Hà Dục lấp lánh: “Nam tử hán đại trượng phu, mặt có vết bầm tím lại càng thêm vĩ đại!”

Kỷ Vịnh “phi” một tiếng rồi nói: “Vậy ta cũng cho ngươi vĩ đại chút nhé, ngươi cảm thấy sao nào?”

Hà Dục cười ha hả nói: “Ta là người đã thành thân rồi, không cần câu nệ mấy thứ này. Ngươi chẳng lẽ không định lấy vợ sao?”

“Lấy vợ…” Kỷ Vịnh lẩm bẩm, có chút thất thần.


Từ nay về sau, Đậu Chiêu sẽ không bao giờ để ý đến hắn nữa sao?

Suy nghĩ một hồi, hắn cảm thấy lòng đau như cắt.

Sao mọi chuyện lại thành ra thế này?

Hắn chẳng qua chỉ là muốn nàng sống thật tốt mà thôi, vì sao nàng luôn cảm thấy hắn đang xen vào việc của người khác?

Đột nhiên Kỷ Vịnh cảm thấy thật mơ hồ.

Hà Dục ôm vai hắn mà đi thấy Kỷ Vịnh có
chút ngây dại như vậy, nổi lòng bỡn cợt, nháy mắt với Kỷ Vịnh vài cái:
“Có cần ta làm mối cho ngươi không? Ta có tiểu muội muội nhà vợ, khuôn
mặt, phẩm hạnh, tài học đều rất khá, hôm nào đến nhà ta, ta chỉ cho
ngươi xem, nếu ngươi cảm thấy hài lòng, ta sẽ bảo phụ thân ta đi nói với phụ thân ngươi…”

Kỷ Vịnh lấy lại tinh thần, vuốt bàn tay
đang khoác trên vai mình của hắn, tức giận nói: “Ngươi lo chuyện của
mình cho tốt là được, làm xằng làm bậy cái gì!”

“Ta như vậy mà cũng xem là làm xằng làm
bậy sao?” Hà Dục không cho là đúng, “Ngươi cũng đã trưởng thành rồi đó,
cẩn thận đến khi con ta biết uống rượu mà ngươi vẫn còn cô đơn. Nhưng mà ta cảm thấy tên Ngụy Đình Du kia đúng là chẳng ra làm sao, cho dù không phải là Đậu gia tứ tiểu thư thì cũng đâu cần cưới Đậu gia ngũ tiểu thư! Hắn làm vậy thì sau này Đậu gia tứ tiểu thư phải sống sao?! Ngươi nói
xem, chúng ta có cần đi tìm tên Ngụy Đình Du kia…”

Hai người kề vai sát cánh, càng đi càng xa.

Hộ vệ hai nhà Hà, Kỷ đi theo sau, cùng nhau rời khỏi ngõ Tĩnh An Tự.

※※※※※

Tống Mặc ngồi dưới chiếc đèn bát giác
cung đình sang rỡ, vuốt ve trang giấy nhỏ trong tay, vẻ mặt có chút khác thường. Nếu Đào Khí Trọng đã qua ngõ Tĩnh An Tự bái phỏng Đậu thất gia, như vậy Đậu gia sẽ nhanh chóng phái người đi tìm hiểu về hắn.

Cái này có tính là khéo quá hóa vụng không?

Trước vì sợ hãi phụ thân mà cố ý để lại tiếng ác, nay lại thành chướng ngại giữa hắn và Đậu Chiêu!

Nhưng mà, chuyện này không phải là không có cách giải quyết.

Chẳng phải bản thân Đậu Chiêu cũng có rất nhiều tin đồn sao.

Đến lúc đó, phải xem hắn giải thích ra sao với Đậu thất gia.


Nghĩ đến đây, Tống Mặc lấy ra hai bình rượu cam lộ được ngự ban, đến chỗ Kim Ngô vệ Đô chỉ huy sứ Thiệu Văn Cực.

Ai ngờ thế tử nhà Hội Xương bá là Đổng Kỳ cũng ở đó.

Tống Mặc thoải mái đưa rượu cho gia đinh
của Thiệu Văn Cực, cười nói: “Vốn nghĩ tối nay không phải làm việc, muốn cùng Thiệu đại nhân uống đôi chén, lại sợ Thiệu đại nhân không nỡ nên
ta tự mang rượu đến. Vừa khéo Đổng đại nhân cũng ở đây, Thiệu đại nhân
nể mặt, cùng chúng ta uống hai chung đi?”

Tống Mặc là loại người thế nào?

Luôn luôn cung kính với cấp trên như hắn, Thiệu Văn Cực có họa là điên thì mới không nể mặt Tống Mặc.

Tống Mặc biểu hiện thoải mái như vậy, Đổng Kỳ đương nhiên cũng không thể rụt đầu rụt cổ được.

Hai người cùng cười đáp lời, phân chủ khách rồi ngồi xuống.

Tống Mặc phát hiện trên sập có một chiếc hộp gấm rất cầu kỳ.

Hẳn là lễ vật Đổng Kỳ đem tặng Thiệu Văn Cực.

Đều là thế tử nhà quyền quý, Đổng Kỳ và
Tống Mặc tuy tính tình một nóng một lạnh nhưng đều cư xử giống nhau, ở
Kim Ngô vệ luôn giữ nghiêm quan hệ cấp trên cấp dưới, rất được mọi người khen ngợi.

Tống Mặc coi như không nhìn thấy.

So với những người khác, lễ vật của hắn
và Đổng Kỳ tặng cho thủ trưởng luôn rất rộng rãi – bởi vì thân phận, bọn họ tặng lễ vật là kết giao bằng hữu còn người khác tặng thì là nịnh bợ
cấp trên…

Vì là ở biệt cung, gia đinh tuy nhanh
chóng mang đồ ăn lên nhưng chẳng qua cũng chỉ là mấy củ lạc, đậu phụ,
rau trộn… còn chẳng bằng đồ nhắm rượu vú già ở phủ Anh Quốc công hay Hội Xương bá chuẩn bị, nhưng ở biệt cung, thế này đã là xa xỉ lắm rồi.

Tống Mặc vô cùng nể tình, chủ động rót rượu cho Thiệu Văn Cực và Đổng Kỳ.

Điều Thiệu Văn Cực thích nhất ở Tống Mặc chính là điều này.

“Ngươi tới vừa khéo, ta và Tẫn Vân đang
nói chuyện xảy ra trong mấy ngày qua.” Hắn không khỏi cười nói với Tống

Mặc: “Hoàng thượng đã quyết định hồi cung vào ngày mười hai, mấy hôm tới ngươi và Tẫn Vân lo việc bảo vệ Hoàng thượng nhé.”

Đổng Kỳ tự Tẫn Vân.

Đổng Kỳ cung kính hành lễ với Thiệu Văn
Cực. “Xin tuân theo sự dặn dò của Thiệu đại nhân.” Trên gương mặt lại là vẻ vui mừng khó nén.

Hiển nhiên hắn tặng lễ cho Thiệu Văn Cực là vì việc này.

Tống Mặc lại là dở khóc dở cười.

Nếu Hoàng thượng hồi cung, mười hai đội
ngự tiền thị vệ sẽ phải bảo vệ dọc đường, vì quá đông người, lại thuộc
những đội khác nhau, mười hai Đô chỉ huy sứ của các vệ phải ở cùng nhau
để phân định người bảo vệ, còn phải phái người tuần tra ở chỗ Hoàng
thượng một lượt.

Chuyện tuần tra này chắc chắn không được
oai phong như việc hầu hạ bên cạnh Hoàng thượng, nhưng nếu mình muốn
lặng lẽ về kinh đo một chuyến thì bảo Thiệu Văn Cực phái mình đi dò xét
là không gì tốt hơn.

Nhưng thật không ngờ lại bị Đổng Kỳ làm liên lụy, khiến cho Thiệu Văn Cực hiểu lầm mình cũng là vì thế mà đến.

Xem ra con đường này đi không thông rồi,
nhất là khi Thiệu Văn Cực để mình và Đổng Kỳ đi chung, chắc chắn Đổng Kỳ sẽ chú ý đặc biệt đến mình.

Tống Mặc chỉ có thể lẳng lặng cười cảm tạ Thiệu Văn Cực, hỏi mấy hôm nay có thể đưa mấy người đến cùng mình trực ở ngự tiền hay không.

※※※※※

Lúc này Tống Nghi Xuân lại như con thú bị vây khốn mà đi đi lại lại trong phòng.

“Ta đã nói chuyện này không thể làm được
mà! Ngươi xem Đậu gia đó, lập tức phái người đi tìm hiểu về Tống Mặc.
Nhưng chuyện này lại có quá nhiều người biết, chúng ta có muốn giấu cũng không được. Hôn sự này chỉ sợ sẽ không thành!” Hắn lo âu nói, “Nếu Đậu
gia không đồng ý với hôn sự này thì còn lựa chọn nào khác không?”

So với việc đắc tội Hoàng thượng, Tống
Mặc lấy công chúa, nắm giữ thực quyền của phủ Anh Quốc công, để cho hắn
thành bù nhìn thì lại trở nên bé nhỏ vô cùng.

Hắn muốn nhanh chóng định ra hôn sự cho Tống Mặc, đợi đến khi Hoàng thượng về kinh đô thì sẽ chẳng còn cách nào nữa.

Đào Khí Trọng ngồi ở ghế thái sư bên cạnh uống trà lại cười nói: “Tôi vừa đi, Đậu gia đã phái người hỏi thăm
chuyện của Thế tử gia, điều này hoàn toàn chứng tỏ Đậu phủ rất muốn gả
nữ nhi đi. Quốc công gia cứ an tâm, chuyện này ta đã sớm dự liệu rồi,
sáng mai ta sẽ đến ngõ Tĩnh An Tự!”

Tống Nghi Xuân cũng chẳng buồn hỏi xem hắn định làm gì, chỉ thúc giục hắn: “Mau làm chuyện này cho thỏa đáng đi!”


Đào Khí Trọng cười đáp lời, ra khỏi thư
phòng, sáng sớm hôm sau, như đến nhà bằng hữu chơi, lấy ra mười hai hộp
lễ vật đến ngõ Tĩnh An Tự.

Nghe nói Đào Khí Trọng bái phỏng, Đậu Thế Anh cười lạnh: “Hắn còn mặt mũi tới gặp ta? Bảo hắn cút ngay!”

Đậu Thế Anh vốn là người ôn hòa, ít khi nào lại đáng sợ như vậy, gia đinh kia hoảng hốt tới độ mặt tái mét, vội đi ra ngoài cửa.

Nghe nói Đậu Thế Anh phản ứng mạnh như
vậy, Đào Khí Trọng có chút bất ngờ nhưng thời gian cấp bách, hắn cũng
không kịp mà cũng chẳng tìm được ai phù hợp với điều kiện của Tống Nghi
Xuân bằng Đậu Chiêu, hắn vẫn nhét năm lạng bạc cho gia đinh kia, cầu
khẩn: “Phiền tiểu ca lại đi bẩm báo một tiếng, nói miệng lưỡi người đời
đáng sợ, vì tính mạng của cháu trai, ta cũng đâu dám lừa gạt gì Đậu đại
nhân.”

Đậu Thế Anh vốn luôn khoan dung, gia đinh kia nghĩ nghĩ, lại nể tình năm lạng bạc, đi bẩm báo lại cho Đậu Thế Anh.

“Miệng lưỡi người đời đáng sợ!” Đậu Thế
Anh lẩm bẩm câu này mấy lần, càng nghĩ càng cảm thấy lời này có thâm ý,
trầm giọng bảo gia đinh kia: “Cho hắn vào đây nói chuyện.”

Gia đinh kia dẫn Đào Khí Trọng vào thư phòng.

Đào Khí Trọng hơi ngượng ngùng, vừa vào
cửa đã xin lỗi luôn miệng, nói: “Đều tại tôi nói không rõ ràng. Thế tử
gia nhà tôi văn thao vũ lược, có tiếng trong giới quyền quý ở kinh
thành, mới chín tuổi đã theo Hoàng thượng đi săn bắn, Hoàng thượng cho
thi cưỡi ngựa bắn cung, Thế tử gia cưỡi ngựa đứng thư hai, bắn tên đứng
thứ năm, vì thế mà xếp thứ nhất trong số các con em nhà quyền quý thế
gia. Bởi thế Hoàng thượng còn thưởng cho Thế tử gia tòa điền trang ở Đại Hưng. Từ đó về sau, rất nhiều đại quan nhà quyền quý đều soi mói Thế tử gia nhà tôi, còn thường đem Thế tử gia ra làm tấm gương để răn dạy đám
con em chỉ thích chơi bời lêu lổng. Chỉ tiếc Quốc công gia kì vọng quá
nhiều vào Thế tử gia, bài vở rất nhiều, rất ít khi Thế tử gia ra ngoài
chơi nên những lời đồn đại này càng lúc càng quá.”

“Sau khi tôi trở về nhắc đến tiểu thư quý phủ với Quốc công gia, Quốc công gia cũng sai người đi hỏi thăm một
hồi, tôi còn sợ Quốc công gia sẽ vì thế mà trách cứ tôi làm việc khinh
suất, ai ngờ Quốc công gia lại rất cao hứng, còn nói, không bị trời thử
thách không phải là hảo hán, không bị người đố kỵ thì chỉ là kẻ bình
thường. Có thể thấy được tiểu thư quý phủ chắc chắn là vô cùng xuất
chúng. Còn cố ý dặn tôi, bảo tôi tới xem ý đại nhân thế nào, có thể thu
xếp hai nhà gặp gỡ trong hai ngày tới không, cũng tiện định ra hôn sự
này.”

“Nếu đúng như lời kinh thành đồn đại, Quốc công gia chúng tôi sao lại dung túng cho Thế tử gia thế chứ?”

“Là thật hay là giả, là lời đồn đại hay vu khống, Đậu đại nhân gặp quốc công gia nhà chúng tôi hỏi là biết ngay.”

“Trong thiên hạ này chẳng lẽ còn có chuyện hơi chút là đi kêu oan sao?”

Lời của Đào Khí Trọng khiến Đậu Thế Anh tiến thoái lưỡng nan.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận