Đậu Chiêu theo Đậu Thế Anh vào thư phòng phía tây.
Đậu Thế Anh đưa cho Đậu Chiêu một tờ khế
ước: “Có bằng hữu muốn cùng ta mở cửa hàng bạc ở kinh đô, ta bỏ thêm năm vạn lạng bạc làm vốn cổ phần, lấy tên của Cao Hưng. Con lén lút thu hồi về, đừng nói cho ai.” Nói xong, ông có chút đắc ý, “Nếu cửa hàng vàng
bạc không kím được tiền thì con rút cổ đi, tốt xấu cũng thu hồi được ba, bốn vạn lạng bạc, đem mà đặt mua mấy món xiêm y, trang sức.”
Xem ra, phụ thân định đưa Cao Hưng cho mình sai bảo đây!
Nhưng có đáng phải làm thế không?
Chỉ vì tẩy trắng số bạc này, sau đó vô cớ tốn mất một, hai lạng bạc?
Nghĩ phụ thân chưa bao giờ biết củi gạo dầu muối đắt đỏ, Đậu Chiêu cố nén lắm mới không nói những lời bất kính với phụ thân.
“Và vị bằng hữu nào rủ người cùng mở cửa
hàng bạc vậy?” Nàng quyết đoán cất khế ước vào ống tay áo, hỏi phụ thân: “Ngoài phụ thân ra thì còn ai nhập vốn nữa? Mọi người làm gì? Người
chiếm bao nhiêu phần trong tổng số vốn? Cửa hàng bạc là do ai làm quản
lý?” Như liên châu pháo, một hơi hỏi bảy, tám vấn đề khiến Đậu Thế Anh
sững sờ ngồi đó, suy nghĩ hồi lâu rồi mói nói: “Là Quách Nhan hẹn ta,
ngoài ta ra còn có hai đồng liêu trong Hàn Lâm viện là Triệu Bồi Kiệt và Trần Tống Minh, có cả ông chủ cửa hàng vàng bạc Nhật Thịnh Trương Chi
Kỳ nữa, tổng cộng là năm người, ta nhập cổ năm vạn lượng, chiếm một phần ba, Trương Chi Kỳ chiếm một phần ba, ba người Quách Nhan chiếm một phần ba. Việc chuẩn bị cho cửa hàng vàng bạc là do Trương Chi Kỳ lo, chúng
ta hàng năm chia hoa hồng là được.”
Đậu Chiêu hoảng sợ.
Phụ thân lại đi kết phường buôn bán với Trương Chi Kỳ của cửa hàng vàng bạc Nhật Thịnh!
Là vận mệnh vốn đã an bài như vậy? Hay là vì nàng thay đổi vận mệnh của mình mà khiến cho phụ thân có cơ hội quen biết Trương Chi Kỳ?
Kiếp trước nàng và phụ thân chẳng nói với nhau được mấy câu, căn bản chẳng biết trong nhà làm ăn những gì, không
thể phán đoán được.
Nhưng kiếp này, cửa hàng bạc Nhật Thịnh
chẳng qua là một cửa hàng bạc bình thường không mấy tiếng tăm, sau khi
Trương Chi Kỳ tiếp quản nó, gả muội muội cho một vị quan trong phủ Đại
Đòng tổng binh, từ đó về sau bắt đầu làm ăn với phủ tổng binh. Không lâu sau đã thành nhà giàu nhất Đại Đồng, lại bắt đầu mở chi nhánh nhỏ ở
kinh đô. Sau khi Liêu vương đăng cơ, hắn nhảy vọt trở thành thượng khách của Thạch Thụy Khuê trong nội các. Từ đó nắm bắt toàn bộ quân lương,
nhất thời nổi bật vô song, trước sau mở chi nhánh ở Bảo Định, Tế Nam, Võ Xương, Hàng Châu, Tùng Giang… trở thành cự phú danh chấn khắp vùng
Giang Nam, Giang Bắc, hai con trai một người làm tiểu lại trong Thông
Chính Tư, một tham gia khoa cử trở thành tiến sĩ nhị bàng, làm trong Lại Bộ.
Mọi người trong kinh đô đồn, sở dĩ Trương Chi Kỳ có được thành tựu như vậy là vì khi Liêu Vương nổi loạn, hắn đem toàn bộ hai mươi vạn lạng bạc trong nhà quyên góp cho Liêu Vương, giúp
đỡ Liêu Vương. Thạch Thụy Khuê chẳng qua chỉ là phụng mệnh hành sự mà
thôi…
Đậu Chiêu hỏi Đậu Thế Anh: “Bao giờ thì Cao Hưng đến?”
“Ta đã sai người tức tốc đi báo tin.” Đậu Thế Anh nói xong, đi đến trước bàn, lấy trong ngăn kín ra một cái tráp
sơn son thiếp vàng đính bông hoa ngọc trâm cho Đậu Chiêu. “Đây là khế
ước bán mình của cả nhà Cao Hưng, con cầm lấy đi.”
Đậu Chiêu không khách khí với ông, nhận lấy chiếc hộp.
Quay về phòng, nàng trằn trọc không ngủ được.
Cung biến kiếp trước, Cận vệ quân của
Hoàng thượng phản ứng chậm chạp. Đợi đến khi Liêu vương bắn chết thái
tử, bức Hoàng thượng viết chiếu thư nhường ngôi, dưới sự bảo vệ của Kim
Ngô vệ xuất hiện ở ngọ môn, Ngũ quân doanh và Thần Cơ doanh nhận được
thư cầu cứu của Thái tử mới vội vàng tới Triêu Dương môn, bị binh mã
ngăn ở ngoài cửa lớn…
Rất nhiều dấu hiệu đều cho thấy, Liêu vương làm phản không phải là nhất thời nảy lòng tham.
Mà giờ cách cung biến chỉ còn bốn năm. Theo đạo lý, Liêu Vương hẳn là đã rục rịch rồi.
Lúc này Trương Chi Kỳ đến kinh đô mở chi
nhánh là trùng hợp? Hay là sớm đã đầu hàng Liêu Vương. Lần này tới kinh
thành, hắn đi tiền trạm cho Liêu Vương?
Đậu Chiêu nghĩ đến mấy cổ đông khác của hàng bạc Nhật Thịnh.
Quách Nhan là con rể của Tằng Di Phân đã
qua đời, lúc trước làm học sĩ trong Hàn Lâm viện, trước khi Tằng Di Phân qua đời, hắn làm án sát Thiểm Tây, ba năm sau thăng tới chức tuần phủ
Thiểm Tây, quản lý bảy mươi sáu vệ sở các đô tư, hành đô tư của Thiểm
Tây, chỉ huy hai mươi mốt vạn đại quân. Sau khi Liêu Vương đăng cơ, hắn
nhậm chức Thượng thư Bộ Binh, đại học sĩ điện Anh Vũ.
Triệu Bồi Kiệt nhậm chức trong Hàn Lâm
viện, kiêm thiếu chiêm sự trong phủ Chiêm Sự, quan lại trong đông cung.
Sau khi Thái tử qua đời, hắn tự tử trong nhà.
Trần Tống Minh là tư chính Hành Đường tư, cận thần của thiên tử, lúc Liêu vương nổi loạn là do hắn chấp bút chiếu thư nhường ngôi. Khi Liêu Vương đăng cơ, hắn thăng chức làm Tế Tửu Quốc Tử Giám, không được mấy tháng thì lại nhảy sông tự tử.
Sự tình khéo đến vậy sao?
Nàng càng nghĩ càng thấy lạnh lòng.
Vậy còn phụ thân?
Nếu đây là âm mưu, bọn họ nhìn trúng phụ thân ở điểm nào?
Kiếp trước nàng chỉ lo phân cao thấp với Ngụy Đình Trân, đâu để ý đến chuyện này!
Nghe tin các bá phụ và phụ thân thăng
chức, cũng chỉ hận ông trời không có mắt, hừ lạnh trong lòng mấy tiếng
rồi phái quản gia đưa lễ vật qua chúc mừng mà thôi.
Vậy Giang Đông có tham dự lần phản nghịch của Liêu Vương không?
Đậu Chiêu đứng ngồi khó yên.
Nàng rất muốn tìm ai đó để thương lượng.
Trần tiên sinh và Tống Mặc đều là người phù hợp.
Nhưng mình nói sao với bọn họ về việc bốn năm nữa Liêu Vương sẽ tạo phản đây?
Đậu Chiêu dựa đầu vào thành giường, day day huyệt thái dương.
※※※※※
Tống Mặc cũng dựa đầu vào thành giường, day day huyệt thái dương.
“Muộn thế này ngươi xông vào Di Chí Đường đánh thức ta, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?” Hắn bất đắc dĩ nhìn Cố
Ngọc đang đi đi lại lại như con thú điên cuồng trước giường, “Ngươi có
chuyện gì nói thẳng ra xem nào? Mấy hôm nay ta đều phải trực trong cung, khó lắm mới được đổi phiên, đang muốn ngủ một giấc. Nếu không, ngươi
qua phòng khách nghỉ tạm, có gì muốn nói thì để mai nói đi.”
Tống Mặc nói xong, ngáp một cái.
Chính là vì bệnh đau đầu của Hoàng thượng lại tái phát, uống thuốc Thái y viện kê không chỉ không đỡ lên mà bắt
đầu mê sảng, thiếu chút nữa còn bóp chết Lưu mỹ nhân thị tẩm. Hoàng hậu
nương nương sợ sự tình truyền ra sẽ ảnh hưởng đến uy nghiêm của Hoàng
thượng nên đổi hết người hầu hạ thành người mà Hoàng thượng bình thường
vẫn tín nhiệm. Các vị thái y trong Thái y viện đều bị giữ ở cung Càn
Thanh, mãi đến sáng hôm nay Hoàng thượng tỉnh táo lại, Kim Ngô vệ mới
được thay ca trực.
Hắn đã hai ngày một đêm không ngủ rồi.
“Huynh còn ngủ được!” Cố Ngọc thở phì phì ngồi xuống ghế thái sư trước giường, bưng trà mà gia nô vừa dâng lên
uống một ngụm rồi lại phun phì phì ra, quát lớn. “Là tên cẩu tạp chủng
nào pha trà? Trà đã chẳng còn mùi vị gì nữa rồi! Bình thường các ngươi
vẫn hầu hạ như vậy sao! Vừa đến đã bực mình, mau đổi chung trà khác cho
gia!”
Tùng La sợ hãi chạy vào.
Moi người đều nói Có công tử khó hầu,
nhưng hắn tiếp xúc với Cố công tử mấy lần, cảm thấy Cố công tử rất hiền
lành. Không ngờ hôm nay Cố công tử nói trở mặt là trở mặt liền, mắng cho người ta máu chó đầy đầu, cái này nếu để Thế tử gia để bụng, hắn chẳng
phải là hết đường kiếm cơm sao!
Hắn mặt mũi trắng bệch cầm chung trà đi ra khỏi phòng, không nhịn được nhấp thử một ngụm.
Là bích loa xuân thượng hạng, là thứ trà mà Cố công tử thích nhất, nóng lạnh vừa phải, màu sắc thanh nhã, hương trà thơm ngát.
Hoàn toàn không có gì khác lạ so với bình thường!
Tùng La có chút mơ hồ không biết phải làm sao, chợt nghe tiếng Thế tử gia ôn hòa cười nói: “Ngươi đang nổi cáu
cái gì chứ! Có chuyện nói ra là được, cần gì trút giận lên đầu người
dưới? Thắng cũng chẳng oai hùng!”
Cố Ngọc nghe xong, sắc mặt càng khó coi,
nói: “Thiên Tứ huynh, huynh quá độ lượng nên mới dạy cho đám hạ nhân
quen thói chẳng có lớn có bé gì cả.” Hắn nói tới đây rồi lại chuyển đề
tài, “Ta hỏi huynh, có phải Tống bá phụ thực sự đính ước với Đậu gia cho huynh rồi không?”
“Ừm!” Tống Mặc gật đầu.
Cố Ngọc lập tức đứng lên, kích động nói:
“Thiên Tứ huynh, huynh có biết Đậu gia tứ tiểu thư kia vốn là vị hôn thê của Ngụy Bội Cẩn không! Là…” Hắn muốn nói là thứ Ngụy Đình Du không cần nhưng nghĩ giờ Đậu gia tứ tiểu thư đã là vị hôn thê của Tống Mặc nên
lại nuốt những lời này lại. Đổi cách nói. “Tỷ muội các nàng tráo đổi
nhau, ai biết chuyện này có gì bất thường? Bá phụ làm xằng bậy, sao
huynh cũng chấp nhận!” Hắn nói xong, tiến lên kéo Tống Mặc, “Thiên Tứ
huynh, đi, chúng ta tiến cung tìm Hoàng hậu nương nương, nói chuyện này
cho nương nương. Để nương nương giúp huynh làm chủ.” Lại oán giận nói,
“Sao huynh không nói sớm cho ta biết? Ta mà biết thì chắc chắn đã phá vỡ chuyện này lâu rồi! Chẳng bằng huynh lấy Cảnh nghi, ít nhất có ta ở
đây, Cảnh Nghi có được nuông chiều thì cũng chẳng dám làm gì huynh…” Bộ
dáng như thể vô cùng hối hận.
Tống Mặc cười khổ.
Hắn cũng muốn nói sớm cho Cố Ngọc biết
nhưng hắn không biết hôn sự này cuối cùng có thể thành công hay không,
làm sao hắn có thể nói cho Cố Ngọc đây?
Còn chín ngày nữa là hôn lễ rồi, bên ngõ Tĩnh An Tự vẫn chẳng có động tĩnh gì.
Có phải là hắn có thể nghĩ, Đậu Chiêu tuy không muốn thành thân nhưng lời cầu hôn của mình vẫn khiến nàng do dự!
Vừa nghĩ như vậy, nhất thời Tống Mặc như bị thổi bay sự mệt mỏi, tinh thần thoải mái.
Hắn gỡ tay Cố Ngọc ra, cười nói: “Ngươi đã gặp Đậu tứ tiểu thư bao giờ chưa?”
Cố Ngọc sửng sốt nói: “Chưa!”
“Từ trước đến giờ ngươi ở bên cạnh Ngụy
Bội Cẩn, trước khi thành thân có từng nghe hắn nói gì không hay về Đậu
tứ tiểu thư không? Hoặc là từng nhắc tới chuyện muốn từ hôn?” Tống Mặc
hỏi hắn.
Cố Ngọc ngạc nhiên, nói: “Cũng không có!”
“Ngươi đó! Đừng có nghe tai nọ vào tai
kia.” Tống Mặc cười nói, “Tỷ muội gả thay, ngươi cho là trẻ con chơi đồ
hàng sao! Muốn lấy chị thì lấy, muốn lấy em thì đổi.” Nói tới đây, vẻ
mặt Tống Mặc trở nên vô cùng lạnh lùng, “Sự phức tạp trong chuyện này
không đơn giản như ngươi tưởng đâu.”
Cố Ngọc như có chút suy nghĩ.
Tống Mặc lại cười nói: “Được rồi, chúng
ta đừng nói chuyện này nữa, hôn sự của ta, ta tự sẽ quyết định. Nhưng
còn ngươi đó, chuyện bên Khai Phong giờ sao rồi? Bên ta có việc làm ăn,
không biết ngươi có hứng thú chăng?”
Cố Ngọc vội dừng mọi tâm tư, hưng phấn
nói: “Nếu Thiên Tứ ca cảm thấy không sai thì chắc hẳn là không sai rồi!
Là việc làm ăn gì?”
Trong phòng Di Chí Đường, Tống Mặc và Cố
Ngọc ngồi nói chuyện dưới đèn, trong một viện nhỏ phía tây Di Chí Đường, Liêu Bích Phong đang viết chữ dưới dèn.
Đậu tứ tiểu thư… Trần Khúc Thủy… điền trang Đại Hưng… Phủ tam công chúa… Đính hôn…
Ngòi bút ngừng lại ở nét cuối cùng.
Hắn ung dung cười, buông bút.
Tuy rằng vào phủ chưa đầy hai năm nhưng Thế tử gia là người thế nào, hắn tự nhận rằng mình vẫn có thể hiểu.
Nếu Thế tử gia không đồng ý với hôn sự này thì sao có thể im lặng như vậy được.
Chưa thành thân đã quen biết, ngay ngày
Đậu tứ tiểu thư xuất giá xảy ra chuyện chị em gả thay… Hôn sự này chỉ sợ là không đơn giản vậy đâu?
Lần này chắc chắn là Quốc công gia lại làm việc thay cho Thế tử gia rồi.
Nhưng Thế tử gia cũng lợi hại thật. Chuyện lớn như vậy mà vẫn cứ trấn tĩnh thong dong, giấu diếm mọi người rất kín kẽ.
Nghĩ đến đây, Liêu Bích Phong cầm lấy tờ giấy Tuyên Thành mình vừa viết, cẩn thận gấp lại.
Nghiêm Triêu Khanh hẳn là cũng biết chứ?
Bằng không lúc ấy ông ta đã chẳng nói cho có với mình.
Nếu Thế tử gia có thể tốn nhiều tâm tư vì tứ tiểu thư như vậy, chắc chắn là vô cùng ái mộ nàng.
Xem ra, mình phải cẩn thận nghĩ lại nên làm sao để hòa hợp với vị tân phu nhân này mới được.