Cửu Trọng Tử

Uông Thanh Hoài có thể có được ngày hôm nay cũng là vì hắn giỏi nắm bắt cơ hội.
Thử nghĩ xem một người còn trẻ như vậy đã có lá gan và mưu kế để làm ra một việc thế này, chờ thêm mấy năm, làm
việc càng thêm lão luyện, tâm trí càng kiên định thì sẽ là cảnh tượng gì đây?

Uông Thanh Hoài suy nghĩ cẩn thận những
điểm mấu chốt, sau đó quyết định lợi dụng việc thê tử từng đảm nhiệm
thân phận người tiếp tân trong hôn lễ của Tống Mặc để đi tham dự lễ nhận thức người thân của Tống gia.

Uông thiếu phu nhân ngạc nhiên nói: “Cái này không hay cho lắm đâu?”

Thê tử tính tình nhu hòa nhưng cũng là nữ tử có chủ kiến, cũng may mặc kệ nàng có nghĩ gì thì mọi chuyện đều
thuận theo hắn, chỉ đâu đánh đó, cũng không cần để Uông Thanh Hoài phải
giải thích tường tận gì hết.

“Có gì mà không tốt?” Hắn cười nói: “Mấy
chuyện ma chay cưới xin này chẳng phải rất náo nhiệt sao? Tống gia neo
người, chính sảnh rộng lớn như vậy mà chẳng có mấy người thân thích,
nhìn thế nào cũng thấy có chút lạnh lùng. Đậu thị vào cửa, chúng ta đi
xem náo nhiệt, Nghiên Đường chẳng lẽ còn cảm thấy chúng ta quá ầm ĩ sao? Hơn nữa Nghiên Đường hai năm qua cùng ta làm ăn lớn, nàng cũng biết rồi đó, đều là chuyện làm ăn lớn, bất luận thế nào cũng không thể trở mặt
được. Đậu thị tuy xuất thân danh môn nhưng rốt cuộc lại là con gái nhà
quan lại, lại lớn lên ở Chân Định, chắc chắn không biết nhiều chuyện
trong kinh thành. Giờ nàng và nàng ấy thường xuyên qua lại, ta cũng tiện thường xuyên qua lại với Nghiên Đường, về sau có chuyện buôn bán gì,
chúng ta cũng dễ làm ăn! Tóm lại là chuyện có lợi chứ không có hại đâu.”

Uông thiếu phu nhân không khỏi che tay áo mà cười nói: “Từ bao giờ Thế tử gia lại biến thành thương nhân như vậy? Coi trọng lời lãi! Tối qua còn nói với thiếp nếu qua lại với Đậu thị
thì khiêm tốn một chút, nếu không thì tốt nhất là không giao thiệp gì.
Ngủ một đêm, Thế tử gia lại thay đổi chủ ý. Không chỉ đẩy thiếp qua mà
bản thân mình cũng qua đó góp vui vậy…”

Tình cảm phu thê Uông Thanh Hoài rất tốt, cho nên cũng chẳng ngại Uông thiếu phu nhân thường đùa giỡn với hắn.
Nhưng nghe lời này của thê tử, hắn vẫn không nhịn được mà lầu bầu trong
lòng: Ai muốn lấy bản thân mình đi dát vàng cho người khác, nhưng người
này lại không thể trêu vào, cũng chẳng thể trốn.

Hắn tự mình đến nhà kho chọn một bộ đồ trang sức bằng vàng ròng nạm hồng ngọc vô cùng quý giá đem làm lễ gặp mặt với Đậu Chiêu.

Uông thiếu phu nhân thấy vậy, càng không
dám qua loa, mặc áo đỏ tay dài, tóc búi hoa mẫu đơn cài châu hoa lộng
lẫy, trên tay đeo đến năm sáu chiếc vòng tay bằng vàng.

Uông Thanh Hoài nhíu mày hỏi: “Người ta đi xem nàng sao? Hay đi gặp tân nương tử?”

“Ồ!” Uông thiếu phu nhân nghe vậy, vội

thay váy áo màu xanh nhạt thêu hoa cẩm chướng, đeo bộ trang sức ngọc
trai. Đợi Uông Thanh Hoài gật đầu rồi mới lên xe ngựa, đi thẳng đến phủ
Anh Quốc công.

Ở cổng lớn, bọn họ gặp phu thê Trương Tục Minh.

Uông Thanh Hoài sửng sốt nhưng nhanh chóng đã mỉm cười chào hỏi.

Trương Tục Minh thấy Uông Thanh Hoài, hiển nhiên cũng rất bất ngờ, lại còn ngây ngô hỏi: “Sao các ngươi cũng đến đây?”

Hắn và Tống gia còn là thân thích, Uông Thanh Hoài và Tống gia thì đúng là đánh rắm chẳng dính đến đùi.

Uông Thanh Hoài cười nói: “Chẳng phải là muốn gặp tân nương tử của Nghiên Đường sao?”

Trương Tục Minh cười ha hả, cùng Uông Thanh Hoài đi vào đại sảnh.

Uông thiếu phu nhân thấy sắc mặt Trương Tam phu nhân không tốt, quan tâm hàn huyên: “Hôm qua mệt lắm sao?”

Trương Tam phu nhân lắc đầu, nghĩ Uông
thiếu phu nhân là người thận trọng, không khỏi thấp giọng oán giận:
“Ngươi nói xem, chúng ta là ngang hàng, bên trên còn có ngoại tổ mẫu,
phụ thân, mẫu thân, ca ca tẩu tẩu, tùy tiện tặng Đậu thị một đôi trâm
vàng hay hai đóa châu hoa là được, lại còn lấy cây trâm cài mấy ngày
trước ta mua về đem đi làm lễ gặp mặt, còn nói cái gì mà chẳng phải cửa
hàng vàng bạc có kiểu dáng mới sao, không biết đi đặt mua à? Tốn bao
nhiêu bạc, ta cho ngươi gấp mấy lần. Làm ta giận đến giờ tay vẫn còn run đây này! Ngươi nói xem, ta là người keo kiệt lắm sao? Chẳng phải là ta
sợ khiến ngoại tổ mẫu, phụ thân, mẫu thân, ca ca tẩu tẩu bị khó xử sao?”

Uông thiếu phu nhân hoảng hốt.

Cây trâm cài đó nàng cũng từng nghe nói,
là nạm bảo thạch bảy màu, không chỉ đắt tiền mà còn rất quý hiểm, cả
kinh thành chỉ có một cây trâm này mà thôi. Hai ngày trước Tuyên Ninh
hầu gia thành thân, Thế tử phu nhân nhà Đông Bình bá còn nửa thật nửa
đùa muốn xin cây trâm cài đó, bị Trương Tam phu nhân cười hì hì rồi làm
lơ. Không ngờ đảo mắt đã bị Trương Tam gia ép đem ra làm lễ gặp mặt.

Nàng không khỏi nghĩ đến bộ đồ trang sức trong tay mình – so ra hình như cũng không quý báu được bằng như vậy.

“Đây đều là chuyện lễ lạt thôi, giờ ngươi đem tặng, sau này tân nương tử sẽ đáp lễ lại.” Uống thiếu phu nhân là
người hòa nhã, khuyên nhủ Trương Tam phu nhân, “Huống chi của hồi môn
của tân nương tử nhiều như vậy, những thứ bình thường chỉ sợ nàng cũng
chẳng coi ra gì, Trương tam gia chẳng phải là vì thể diện sao?”


Lời này khiến cơn giận trong lòng Trương Tam phu nhân cũng tiêu tan không ít.

Chờ đến lúc vào đại sảnh, nàng phát hiện
thân thích bên Lục gia đều đã đến từ sớm, không ít người muốn lên trước
bái kiến, vì Uông thiếu phu nhân dẫn dắt, lại thường xuyên qua lại, rất
nhanh, đợi đến lúc nàng đùa với Lục Khuê hỏi hôm qua hắn nhận được bao
nhiêu hồng bao thì Tống Nghi Xuân dẫn phu thê Tống Mặc đi từ từ đường tế tổ tông bước vào.

Lục đại phu nhân vội mời mọi người ngồi xuống.

Ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào Đậu Chiêu.

Đậu Chiêu mặc áo tân nương tử màu đỏ thẫm bằng lụa, tay áo rộng, tóc đen nhánh búi thành hoa mẫu đơn, cài trâm
phượng bằng vàng, mắt con phượng làm bằng hồng ngọc, trong miệng lại
ngậm một hạt bồ đề bằng hồng ngọc, dưới đó lại là những chuỗi hồng ngọc
to bằng hạt sen, ánh sáng ngọc ngà như lửa làm mọi người lóa mắt nhưng
lại không thể dời mắt. Nhưng ánh mắt của Đậu Chiêu còn sáng hơn cả trâm
cài khiến người ta lại chuyển mắt nhìn làn da trắng như tuyết, mày dài
đến tóc mai, mũi cao thẳng, đôi môi hồng và cả khuyên tai bằng bạch
ngọc, ngọc bội phỉ thúy bên hông…

Nàng đứng thẳng nơi đó, trong ánh mắt có
mấy phần hiên ngang, đi lại ổn trọng nhưng vẫn nhẹ nhàng, dáng người
thướt tha, tao nhã, đứng sóng vai bên Tống Mặc oai hùng tựa như ánh sáng rực rỡ vô ngần.

Lục Phục Lễ phu nhân không nhịn được mà
khẽ thở dài, thì thầm với Ninh Đức công chúa bên cạnh: “Đậu thị này
khiến ta nhớ đến Tưởng phu nhân.”

Ninh Đức Trưởng công chúa cũng mỉm cười
nói: “Tưởng phu nhân ngày trước cũng không được trầm ổn như Đậu thị đâu, mà Quốc công gia cũng đâu được tuấn tú như Nghiên Đường.”

Đám nữ nhân ngồi vây quanh hai người đều
mỉm cười, cũng có người khen: “Đúng là tiên đồng ngọc nữ! Bao năm qua
chẳng thấy đôi phu thê nào được như thế này!”

Lục lão phu nhân và Trưởng công chúa Ninh Đức không khỏi mỉm cười hài lòng.

Thê tử của Tống Mậu Xuân là Vương thị và thê tử của Tống Phùng Xuân không khỏi nhìn nhau một cái.


Không ngờ Đậu thị vừa vào cửa, không chỉ
có nhiều của hồi môn mà người lại xinh đẹp như vậy, giờ chỉ xem nàng có
đủ thông minh, khôn khéo hay không mà thôi!

Nghĩ đến đây, hai người không khỏi cùng thở dài.

Về phần Đậu Chiêu, khi nhìn thấy khách khứa kín phòng thì không khỏi thấy kỳ quái.

Chẳng phải nói Tống gia không có thân thích gì nhiều sao? Sao giờ lại đông như vậy?

Nghĩ thì nghĩ, nàng vẫn theo lời Lục đại
phu nhân chỉ điểm, cùng Tống Mặc dập đầu kính trà Tống Nghi Xuân, sau đó lại dập đầu với chiếc ghế bành trống ở bên cạnh Tống Nghi Xuân – đại
diện cho Tưởng thị. Tống Nghi Xuân ngoài thưởng cho bọn họ hai chiếc
hồng bao thì còn thay Tưởng thị thưởng cho Đậu Chiêu một bộ đồ trang
sức, bảy tám món đồ bằng châu ngọc, cái nào cái nấy đều đẹp đẽ, tinh
xảo, vừa nhìn đã biết không phải là thứ tấm thường.

Tống Mặc nhỏ giọng giải thích: “Đó là đồ gia truyền.”

Đậu Chiêu nhìn hắn cười cười, sau đó
nghiêm túc bái kiến họ hàng mà Tống Mậu Xuân giới thiệu. Ghi nhớ những
cái tên và gương mặt phía trước, cũng không để ý đến tia sáng lạnh lùng
chợt lóe lên trong mắt Tống Mặc.

Tống gia còn mấy món bảo bối như vòng cổ
bằng bảo thạch bảy màu, nhẫn kim cương to bằng hạt đậu, hoa tai bằng
ngọc lục bảo to bằng trứng chim bồ câu, đó mới thực sự là trân bảo, là
bảo vật gia truyền của Tống gia nhưng phụ thân không đem ra.

Rốt cuộc phụ thân muốn làm gì?

Lòng Tống Mặc vô cùng phẫn nộ, ngẩng đầu lên lại thấy khuôn mặt tươi cười của Đậu Chiêu.

Chẳng hiểu sao lòng hắn lại bình thản trở lại.

Chẳng phải chỉ là mấy món đồ bảo thạch sao? Nếu tổ tiên có thể làm được thì chẳng lẽ hắn không thể làm được sao?

Tâm tình Tống Mặc dần dần bình thản lại, cùng Đậu Chiêu bước qua hành lễ với trưởng bối.

Đậu Chiêu lại nhìn thấy phu thê Uông Thanh Hoài trong đám người.

Nàng trợn trừng mắt, còn tưởng mình nhìn nhầm người.

Sao hắn lại ở đây?

Kiếp trước nàng chưa từng nghe ai nói Uông gia và Tống gia có quan hệ thân thích gì?

Chẳng lẽ là vì Tống gia lụi bại?

Đậu Chiêu khẽ lẩm bẩm trong lòng, Tống Mậu Xuân lại đẩy một đứa bé cao gầy đến trước mặt nàng.


“Thiên Ân, mau hành lễ với đại tẩu ngươi đi.”

Nhất thời Đậu Chiêu mở lớn hai mắt.

Tống Hàn!

Kiếp trước bị Tống Mặc chém đứt tứ chi, mất máu mà chết.

Gương mặt hắn có năm, sáu phần giống Tống Mặc, nhất là mặt vào mũi, đều là cùng Tống Nghi Xuân một khuôn đúc ra,
chỉ là ánh mắt hắn lóe lên, trông rất uể oải. Nhìn qua trông như chưa
tỉnh ngủ, so với Tống Mặc thần thái sáng láng thì một trên trời một dưới đất. Nhìn không kỹ thì không thể nghĩ được đây là hai huynh đệ.

Nàng không nhịn được quay đầu nhìn Tống Mặc một cái.

Tống Mặc cũng đang nhìn Tống Hàn.

Trong ánh mắt mang theo mấy phần bi thương, mấy phần ảm đạm, mấy phần bất đắc dĩ, mấy phần tự giễu.

Vốn là huynh đệ thân thiết khăng khít lại bị phụ thân đột nhiên chia cách, càng lúc càng xa, trên đời này còn có
chuyện khiến người ta cảm thấy bi thống hơn vậy sao?

Đậu Chiêu nhẹ nhàng nắm tay Tống Mặc.

Vẻ mặt Tống Mặc cũng nhu hòa hơn rất nhiều.

Tống Hàn cúi đầu hành lễ với Đậu Chiêu, nhỏ giọng gọi: “Đại tẩu.”

Đậu Chiêu đem văn phòng tứ bảo đã chuẩn bị từ trước đưa cho Tống Hàn.

Tống Hàn khẽ cảm ơn rồi trốn ra sau lưng Tống Đồng Xuân.

Bộ dạng sợ hãi rụt rè kia đâu có giống nhị gia phủ Anh Quốc công.

Đậu Chiêu âm thầm lắc đầu.

Lại thấy một quý công tử tuổi thiếu niên trông còn thanh tú hơn nữ tử, khiến người ta khó phân biệt giới tính đi tới.

“Thiên Tứ ca!” Hắn nhìn thẳng vào Đậu
Chiêu, có chút vô lễ: “Vị này hẳn là đại tẩu đúng không?” Hắn hành lễ
với Đậu Chiêu: “Ta là Cố Ngọc.”

Đậu Chiêu bùi ngùi thở dài.

Hội Xương bá Cố Ngọc của kiếp trước, sao nàng có thể không biết!

Cháu trai của Vạn thái hậu, biểu đệ của hoàng thượng, bạn bè thân thiết với Tống Mặc.

Dù là lúc Tống Mặc bị vạn người phỉ nhổ, hắn vẫn kiên định đứng bên cạnh Tống Mặc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận