Quay về chính phòng, phụ thân dạy Đậu Chiêu viết tên của mình.
Kiếp trước, Đậu Chiêu theo học một vị
tiên sinh do tổ phụ mời đến được vài năm, “Liệt nữ truyền”, “Nữ giới”
thì có thể đọc nhưng học vấn thì không nên nhắc tới.
Nhìn nét chữ đoan chính, tú lệ của phụ thân, nàng rất hâm mộ.
Phụ thân cười lớn, xoay người tìm ở dưới
ngăn kéo vài tờ giấy đỏ đặt lên bàn học, nắm tay Đậu Chiêu, dạy nàng sử
dụng ngòi bút thế nào.
Hàm Tiếu mỉm cười vào bẩm:
- Quỳnh Phương bên Vương di nương đến đây, hỏi khi nào thì thất gia qua đó dùng bữa tối?
Phụ thân nhìn ánh mặt trời tàn dần ngoài cửa sổ, cười nói:
- Vương di nương đang ở cữ, ngũ
tiểu thư cũng phải tĩnh dưỡng, ta qua đó lại bận rộn nấu nướng, rất
phiền toái… Ta sẽ không qua, tối ở lại đây dùng bữa với tứ tiểu thư.
Hàm Tiếu cười bước ra.
Đậu Chiêu có chút bất ngờ nhưng cũng
không để trong lòng. Cùng phụ thân ăn tối, Hàm Tiếu đốt đèn, hai người
lại cùng viết chữ một lát, sau đó phụ thân nghỉ lại chính phòng.
Qua hai ngày, Phùng Bảo sơn đến bái phỏng.
Hắn khoảng 24, 25 tuổi, mày kiếm mắt
sáng, tóc đen nhánh cày trâm bằng dương chỉ bạch ngọc, mặc chiếc áo lụa
màu xanh thêu hình cỏ xương bồ. Trong thanh nhã lại có đôi phần tự phụ.
Đây là Phùng Bảo Sơn mà rượu chè cờ bạc không thiếu chuyện gì trong miệng mẫu thân sao?
Đậu Chiêu ngồi trên ghế đang giữ tập giấy hồng há hốc miệng, hồi lâu sau mới khép lại.
Phùng Bảo Sơn tới tìm phụ thân là để vui
chơi: “… Hoa sen nhà Ứng Thành đều đã nở rộ. Ngươi đang trong thời gian
giữ hiếu, chúng ta cũng không kinh động ai, chỉ có ta, ngươi và Ứng
Thành thôi, ngắm hoa nói chuyện phiếm, ngươi cũng nên đi ra ngoài hít
thở không khí, giải sầu đi”.
Phụ thân lắc đầu: “Trời quá nóng, không muốn ra ngoài. Tâm ý của ngươi ta xin nhận”.
- Giờ còn chưa vào tháng sáu, nóng gì mà nóng ?
Phùng Bảo Sơn nói chuyện, đột nhiên như nhớ ra chuyện gì, ngữ khí hơi giật mình, nghi hoặc nhìn phụ thân:
- Ngươi… không phải ngươi định thủ tiết một năm vì Triệu thị chứ?
Phụ thân không lên tiếng, chỉ nhìn xuống.
“Thực sự là thế sao!”, Phùng Bảo Sơn nhảy lên, vô cùng mất hình tượng, mắt trợn trừng như chuông đồng.
Hồi lâu sau, hắn thở phì phì, đi vài vào
trong phòng nói: “Thôi đi, ta mặc kệ ngươi, ta đi tìm Trung Trực vậy”.
Sau đó “bốp” một tiếng, đá rèm trúc ra cửa.
Phụ thân không giận dữ, buồn rầu, sắc mặt bình thản, gọi “Thọ Cô!” rồi dặn dò nàng: “Không cần nhìn đông nhìn
tây, luyện chữ đi!”
Đậu Chiêu vội cúi đầu, cẩn thận viết chữ.
Suốt một tháng, phụ thân không bước ra khỏi nhà nửa bước, ở nhà đọc sách viết văn, dạy Đậu Chiêu luyện chữ.
Lễ đầy tháng của Đậu Minh, vì tang sự của mẫu thân vẫn còn nên chỉ đặt hai bàn tiệc nhỏ trong nhà.
Vương gia tặng một ít quần áo, giày dép
coi như mừng lễ đầy tháng, không phái người đến. Mà như nhà ngoại Triệu
thị thì cũng chẳng tới uống rượu mừng mà cũng chẳng đưa quà.
Người Đậu gia có chút xấu hổ, Vương Ánh Tuyết vừa tức vừa giận, vừa thẹn vừa oán.
Đợi cho đến khi ve kêu râm ran khắp nơi,
kinh thành báo tin về, cữu cữu Triệu Tư cầu được chức huyện lệnh ở huyện Cam Tuyền, phủ Diên An.
Kiếp trước, cữu cữu làm đến tri phủ Khánh Dương, là quan tứ phẩm.
Kiếp này, cữu cữu vẫn cầu chức quan ở tây bắc.
Đậu Chiêu vừa cao hứng thay cữu cữu lòng lại có mấy phần mất mát.
Tổ phụ nhận xét cữu cữu: “Không thể nhìn
ra được còn có thủ đoạn này. Huyện Cam Tuyền tuy cằn cỗi nhưng đến đó
lại là quan lớn, tuy không đậu Thứ cát sĩ nhưng xuất phát điểm vẫn rất
cao”.
Tam bá phụ càng bất an: “Nguyên Cát cũng nói như vậy”.
Nguyên Cát là ngũ bá phụ của Đậu Chiêu – Đậu Thế Xu, tin này là do hắn báo về.
Ba đời gìn giữ, bốn đời trong coi, năm
đời đọc sách. Mấy thế hệ Đậu gia khổ cực kinh doanh, bao nhiêu hào quang đều tập trung trên người Đậu Thế Xu.
13 tuổi đi học, 16 tuổi đỗ cử nhân, 21
tuổi đỗ tiến sĩ, đỗ Thứ cát sĩ, làm Quan chính ở bộ lại, sau đó lại
thăng làm Cấp sự trung ở bộ Lại, trước khi Đậu Chiêu sinh bệnh thì hắn
đã làm quan tới chức Anh vũ điện đại học sĩ, Lại bộ thượng thư.
Là người đầu tiên của Đậu thị vào đến nội các.
Hắn và Đông các đại học sĩ kiêm Lễ bộ
thượng thư Vương Hành Nghi, Văn Uyên các đại học sĩ kiêm Hình bộ thượng
thư Trần Vinh đều là người miền bắc, được người đời gọi là “phe Bắc”.
Tổ phụ thản nhiên cười cười, trong nụ
cười lại có vài phần kiêu căng: “Không phải tiến sĩ không vào được Hàn
lâm, không vào được Hàn lâm thì sao vào được Nội các. Nguyên Cát và
ngươi là một mẹ sinh ra, ngươi sợ cái gì?”
Tam bá phụ lau trán, cười khổ: “Chẳng phải vì con ít đọc sách nên mới chột dạ trước mặt tiến sĩ sao?”
Tổ phụ cười lớn.
Đậu Chiêu lại sai Thỏa Nương kiểm kê đồ trong phòng mình.
Xem ra, cữu mẫu sẽ mau chóng tới đón nàng.
Dựa theo kinh nghiệm kiếp trước, chuyện
sẽ nhanh chóng bị bại lộ, đến lúc đó chắc chắn sẽ gặp trắc trở, nàng vẫn nên đề phòng thì hơn.
Phụ thân cười nàng: “Thọ Cô còn nhỏ mà đã biết tích trữ đồ rồi”.
Đậu Chiêu nhân cơ hội ôm món đồ rửa bút bằng phỉ thúy trên bàn học của phụ thân vào lòng: “Cái này cũng là của con”.
Dù sao sau này kế mẫu mới vào cửa, những
món đồ này lại phải ghi chép lại một lượt, để riêng ra với của hồi môn
của mẫu thân, còn chẳng bằng lấy lại những món đồ mình thích, trong lúc
lẫn lộn, biến thành của mình.
Phụ thân cười không thể dừng, chỉ vào hai món đồ bằng ngọc trên bàn: “Cái này có thích không?”
“Thích!”, Đậu Chiêu lại gật đầu.
Phụ thân vung tay: “Cũng cho con cất đi!”
Đậu Chiêu cười, mắt cong cong như vầng
trăng, chỉ vào hộp gấm trên giường của phụ thân: “Con còn thích cả hòn
đá màu đỏ kia nữa!”
Đó là hai hòn đá màu máu gà đẹp nhất, màu sắc rực rỡ, Đậu Chiêu rất thích, nghĩ sau này tìm một nhà chế tác rồi
làm ra một con dấu.
Phụ thân búng mũi Đậu Chiêu: “Con bé này
lanh lợi thật, đó là đồ riêng của phụ thân, con muốn làm gì? Chờ con lập gia đình, phụ thân sẽ tự tay khắc cho con một con dấu đưa cho hiền tế
(rể hiền), coi như là của hồi môn là được. Còn mấy nghiên mực tốt, đến
lúc đó đều cho con hết”.
Đậu Chiêu cười hì hì, tim lại đập loạn:
Chẳng lẽ còn phải lấy Ngụy Đình Du nữa sao? Hắn cũng không phải người
đọc sách, chỉ sợ mấy nghiên mực tốt cho hắn rồi cũng chỉ đành cất vào
nhà kho.
Đang nghĩ, bên ngoài truyền tới tiếng xôn xao lớn.
Phụ thân cũng không để ý, bế Đậu Chiêu ra ghế bàn trước bàn học, dạy nàng luyện chữ: “Ta đã dặn rồi, dựa theo vóc dáng của con sẽ làm cho con một bộ bàn ghế bằng gỗ lê, để bên cạnh phụ
thân, đến lúc đó con có thể ngồi ghế luyện chữ rồi”.
Còn chưa dứt lời, Hàm Tiếu kích động chạy vào: “Thất gia, cữu phu nhân đến!”
Phụ thân sửng sốt, nói:
- Cữu phu nhân đến, có gì mà kích động?
Đậu Chiêu thoáng đoán ra được vài phần.
Chuyện cuối cùng vẫn bại lộ.
Không biết là ai tiết lộ đi ra ngoài? Là ai mật báo cho Đậu gia?
- Cữu phu nhân nói, muốn đón tứ
tiểu thư qua đó ở vài ngày, lão gia không đồng ý, để Đinh di thái thái
ra mặt nói chuyện với cữu phu nhân. Vừa nói được hai cây, tam phu nhân
đã đến, không cho cữu phu nhân đón tứ tiểu thư về, còn nói cái gì mà tứ
tiểu thư là cô nương nhà họ Đậu, không còn mẫu thân nhưng còn tổ phụ,
phụ thân, không có lý nào mà lại ăn ở ở đậu, bắt cữu cữu nuôi nấng cả.
Thần sắc Hàm Tiếu hoảng hốt, hai nhà Đậu, Triệu trở mặt, xui xẻo nhất chính là các nha hoàn hồi môn như nàng. Của hồi môn của Triệu Cốc Thu, theo luật sẽ là của Đậu Chiêu, Đậu Chiêu là
nữ nhi họ Đậu, đương nhiên do Đậu gia dưỡng dục. Đậu Chiêu quá nhỏ, căn
bản không thể quản lý nổi, không làm chủ được. Bọn họ ở lại Đậu gia,
người Đậu gia sẽ hòa nhã với bọn họ. Nếu bọn họ muốn về Triệu gia cũng
phải xem Đậu gia có đồng ý hay không.
- Tam phu nhân còn nói, tứ tiểu
thư lớn lên còn phải thành thân, là tiểu thư Đậu gia thể diện hơn hay
biểu tiểu thư của Triệu gia thể diện hơn? Nếu Triệu gia thực sự muốn tốt cho tứ tiểu thư thì sẽ không nghĩ ra ý tưởng vớ vẩn này. Cữu phu nhân
không thể vì Triệu gia và Đậu gia có xích mích, muốn làm mất mặt Đậu gia mà bỏ qua cháu gái mình được!
Nàng thoáng dừng rồi lại nói tiếp:
- Đại phu nhân nhận được tin từ
trước, nói là nhà cữu gia chuẩn bị đi nhậm chức, đã chuẩn bị mọi thứ
xong xuôi rồi, đang chờ đón tứ tiểu thư để khởi hành. Cữu phu nhân lại
thề thốt phủ nhận. Lão gia nói, bất luận thế nào cũng không thể để tứ
tiểu thư về An Hương theo Cữu phu nhân…
Đậu Thế Anh cau mày cắt lời Hàm Tiếu, sai Thỏa Nương:
- Ngươi ở đây trông tứ tiểu thư.
Sau đó lại nói với Hàm Tiếu: “Ngươi dẫn ta đi xem!”
Hàm Tiếu hoảng hốt cùng Đậu Thế Anh ra cửa.
Đậu Chiêu lẳng lặng ngồi trên ghế thái sư, chờ người đến tìm nàng.
Ánh mặt trời xuyên qua song cửa sổ, những hạt bụi nhỏ đang bay múa trong không trung.
Giọng nói của nữ tử dịu dàng như gió.
Tiếng bước chân dần tới gần.
Màn trúc bị vén lên.
Một nữ nhân mặc áo màu xanh lá cây nhẹ nhàng đi vào.
Bà dịu dàng gọi Đậu Chiêu: “Thọ Cô, cữu
mẫu con đến. Ta rửa mặt, chải đầu, thay xiêm y cho con, chúng ta ra
ngoài gặp cữu mẫu con được không?”
Đậu Chiêu yên lặng nhìn bà, cười giễu cợt, gọi: “Đinh di thái thái”.
“A!”, bà cười khanh khách đáp lời, gọi Ngọc Trâm và Thỏa Nương:
- Kêu tiểu nha hoàn mang nước vào, ta rửa mặt, chải đầu cho tứ tiểu thư, thay bộ xiêm y mới còn ra ngoài gặp khách.
Ngọc Trâm theo lời Đinh di thái thái, dặn dò xuống.
Đinh di thái thái giúp Đậu Chiêu rửa mặt, lúc thì sai Thỏa Nương lấy cái này, lúc lại bảo Ngọc Trâm lấy cái kia,
hai nha hoàn đều bận rộn.
Bà dịu dàng hỏi Đậu Chiêu: “Thọ Cô nhớ mẫu thân không?”
Đậu Chiêu cười: “Nhớ!”
Đinh di thái thái nói: “Vậy con muốn gặp mẫu thân không?”
“Muốn!” Đậu Chiêu cao giọng nói.
“Thọ Cô của chúng ta ngoan quá!”, Đinh di thái thái thơm hai má Đậu Chiêu rồi bế Đậu Chiêu ra ngoài.
Nha hoàn bên người bà vây quanh và và Đậu Chiêu, ngăn cách Ngọc Trâm và Thỏa Nương một đoạn xa.
Đi qua gốc hòe cao vút kia chính là đại sảnh.
Đinh di thái thái nhẹ giọng nói:
- Thọ Cô, cữu mẫu con tới đón
con. Lát nữa, con đừng đi theo nàng, bằng không, nàng sẽ bán con cho bà
lão ở khe suối, con sẽ không còn được gặp mẫu thân con, không được ăn
quế hoa tô, cũng không được gặp lại Thỏa Nương, Ngọc Trâm, còn cả tổ
phụ, phụ thân con nữa.
Đậu Chiêu gật đầu.
Đinh di thái thái có chút bất ngờ.
Không ngờ Đậu Chiêu dễ dỗ như vậy!
Bà cười vuốt tóc Đậu Chiêu: “Ngoan, lát nữa gặp cữu mẫu rồi, Đinh di thái thái đưa con đi tìm mẫu thân, được không?”
- Được! Đậu Chiêu đáp.
Đinh di thái thái bước qua gốc hòe, đi vào phòng.
Như hai bên giằng co, cữu mẫu và Bành ma ma đứng giữa phòng, tam bá mẫu và mấy người phụ nữ xa lạ khác đứng ở cuối phòng.
Nghe được động tĩnh, song phương đều quét mắt nhìn qua.
Tam bá mẫu cười khanh khách vẫy Đậu Chiêu: “Nào, Thọ Cô, đến chỗ tam bá mẫu nào!”
Nụ cười của cữu mẫu có chút miễn cường. Nàng dịu dàng gọi Đậu Chiêu: “Thọ Cô, đến cữu mẫu bế cái nào!”
Đinh di thái thái đặt Đậu Chiêu xuống
đất, đồng thời thấp giọng nói vào tai nàng: “Bị bán đến chỗ bà lão ở khe suối thì ngày nào cũng bị đánh đó, con mau đến chỗ tam bá mẫu đi!”