Đương nhiên Đậu Chiêu không biết chị em dâu Vương Ánh Tuyết nói chuyện gì, nàng được phụ thân Đậu Thế Anh đưa đi câu cá.
Tháng sáu ở Thực Định thời tiết vẫn rất
nóng bức nhưng xe ngựa chạy nhanh, gió thổi qua rèm trúc vẫn khiến người ta cảm thấy rất thoải mái.
Đậu Chiêu đương nhiên không biết Vương
Ánh Tuyết cô ở trong phòng đều nói chút cái gì, nàng bị phụ thân Đậu Thế Anh kéo đi câu cá.
Lần này tâm phúc của phụ thân là Cao
Thăng làm xa phu. Hắn vừa đánh xe vừa nói chuyện với phụ thân: “… Vẫn là hai năm trước cùng ngài đi câu cá, sắn dây trên núi vừa non vừa ngọt,
chưa từng ăn sắn dây ngon như vậy. Nhưng lần này đi không phải mùa, chỉ
sợ không có mà ăn”.
- Nhưng trên núi có ngải đó. Đến lúc đó hái một chút mang về làm trà lá ngải hoặc nấu cháo lá ngải,
thanh nhiệt hạ hỏa, cũng không tệ đâu!
Phụ thân mỉm cười nói.
Đậu Chiêu nhìn xe ngựa chỉ có ba người, ngạc nhiên nói:
- Sao phụ thân không mang theo mấy gia đinh, a hoàn, đến lúc đó còn có người giúp việc mà!
Cao Thăng bật cười, chăm chú đánh xe.
Phụ thân chỉ vuốt tóc nàng mà không đáp lời.
Dường như nàng đã nói sai điều gì đó vậy.
Đậu Chiêu cảm thấy vậy, lại nhìn lại, sao cảnh ven đường lại quen thuộc như vậy!
Nàng bám vào cửa xe, nhìn ra bên ngoài.
Những ruộng cao lương tươi tốt như kéo
dài đến vô tận, mấy căn nhà nhỏ của những gia đình nhà nông ở giữa đồng, xa xa là dãy núi xanh biếc trập trùng, thỉnh thoảng, ven đường có những cây dương xanh xum, tươi tốt đang tỏa bóng.
Đây, đây không phải là đường đến điền trang của tổ phụ sao?
Đậu Chiêu kinh ngạc quay đầu nhìn phụ thân.
Phụ thân còn tưởng rằng nàng bị cảnh vật trước mắt làm cho hoảng sợ, cười cười chỉ vào ruộng cao lương:
- Có thấy những dây màu vàng kia không, đó chính là cây cao lương. Lát nữa ta sẽ cho Cao Thăng đi xem,
nếu chín rồi thì hái về, chúng ta mang lên núi nướng ăn.
Cao Thăng lại bật cười ha hả.
Đậu Chiêu không đáp.
Không hiểu sao, Đậu Chiêu lại khẽ thở phào.
Ruộng cao lương này là của nhà họ Lang,
điền trang của tổ mẫu ở gần Lang gia, ranh giới là một tảng đá cao bằng
một người lớn, khắc chữ Đậu thật to.
Chỉ chốt lát sau, xe ngựa dừng lại, bọn họ xuống xe, Cao Thăng buộc ngựa, tay cầm cần câu đi theo bọn họ.
Vòng qua gốc tùng già, Đậu Chiêu nghe được tiếng nước chảy róc rách.
Vẻ mặt nàng có chút cổ quái.
Chỗ này nàng rất quen.
Đây là con sông chia cách giữa Lang gia
và Đậu gia, nước sông trong leo lẻo, lòng sông rất nông, có thể nhìn
thấy rõ đá cuội giữa sông. Tháng sáu hàng năm, những con cá bạc nhỏ lại
bơi lội tung tăng, bờ sông cỏ mọc xanh mướt. Nàng thường cùng bọn trẻ
trong nông trang xắn quần xuống sông bắt cá.
Bên bờ kia là một sườn dốc có ba cây đào
dại, mỗi độ xuân về, hoa đào nở rộ, mềm mại như phấn, vô cùng tươi đẹp.
Đợi cho đến mùa hè, cây đào lại kết trái, vừa chát vừa đắng, vốn không
thể ăn. Bọn trẻ sẽ chạy đến nơi đó hái rau dại. Cây trân châu vàng, hoa
dã quỳ, cây me chua, cỏ linh lăng… Mùa xuân hái lá non nấu cơm, mùa hè
hái quả bán cho hiệu thuốc bắc ở Thực Định, đổi lấy mấy đồng giúp gia
đình, sẽ được người lớn khen ngợi, thưởng cho hai văn tiền mua quà ăn
vặt.
Đương nhiên nàng không cần làm chuyện này chỉ vì chút đồ ăn vặt nhưng nàng đi đâu thì bên cạnh cũng có hai tiểu
nha hoàn theo đuôi, bọn họ sẽ cùng hái rau dại, quả dại, nàng lại đem
chia cho các bạn, dần dần, mọi người đều thích chơi với nàng.
Sao phụ thân lại biết chỗ này?
Đầu óc Đậu Chiêu như thắt lại, chờ đến khi nàng lấy lại tinh thần thì đã đứng dưới gốc hòe già bên dòng suối nhỏ cùng phụ thân.
Cao Thăng đã đặt ghế ở dưới tàng cây, mang trà ướp lạnh đến.
Phụ thân bế Đậu Chiêu ngồi dưới gốc cây hòe.
Cao Thăng chọn chỗ có nhiều bèo, lấy gan lợn ra móc vào lưỡi câu, bắt đầu câu cá.
Đây là cái phụ thân gọi là câu cá?
Đậu Chiêu cứng họng.
Phụ thân thản nhiên uống trà, dặn dò nàng:
- Đừng có chạy ra nắng, cẩn thận phơi nắng bị đen đi đó.
Đậu Chiêu nhàm chán nhìn qua cây đào bên kia.
Gió thổi qua, nhánh cây đua đưa, đào xanh theo gió bay ba.
Phụ thân cười nói:
- Đào kia vừa chát vừa chua, chờ mùa xuân năm sau, ta sẽ cho người đến phủ Thực Định mua đào mật từ kinh đồ chuyển về cho con ăn.
Ngay cả chuyện này cũng biết!
Đậu Chiêu mở to mắt nhìn.
Bên kia, Cao Thăng đã câu được một con cá nhỏ.
Hắn quăng con cá nhỏ vào xô nhỏ, cười nói:
- Cứ thế này, tối nay thất gia và tứ tiểu thư có cá ăn rồi!
Phụ thân cười nói:
- Hôm nay chúng ta đến nhà Bảo Sơn ăn cơm!
Cao Thăng thấy lạ, chỉ “A” một câu nhưng cũng không hỏi nhiều.
Đậu Chiêu chẳng nể sợ gì, nói:
- Sao chúng ta lại đến Phùng gia ăn cơm?
Phụ thân thoáng do dự rồi cười nói:
- Các tẩu tử của Vương di nương
đến, nhà bọn họ giờ đã khác xưa, lại có chút quan hệ với Ngũ ca, theo
lý, ta hẳn là nên chiêu đãi bọn họ cẩn thận nhưng dù sao Vương di nương
cũng là thiếp, ta ra mặt chiêu đãi thì danh bất chính, ngôn bất thuận.
Đợi đến khi chúng ta từ nhà Phùng bá bá con trở về thì chắc bọn họ cũng
về Nam Oa rồi.
Khó trách trời nóng như vậy còn đi câu cá.
Đậu Chiêu giật mình.
Phụ thân cười nói:
- Đi, chúng ta qua sườn núi bên kia xem sao!
Nói xong, bế Đậu Chiêu đi lên đỉnh núi.
Phóng mắt nhìn, tòa nhà của tổ mẫu hiện
rõ trong mắt, thậm chí Đậu Chiêu có thể nhìn rõ tổ mẫu đang đứng ở sân
trước nói chuyện với một ma ma.
Đậu Chiêu vô cùng kinh ngạc.
Không biết có phải là nàng gặp ảo giác
không, dường như tổ mẫu có thể cảm nhận được sự tồn tại của bọn họ, vẫn
nhìn về phía bọn họ.
Đậu Chiêu quay đầu đi.
Phụ thân nhìn về phía toàn nhà của tổ mẫu không hề chớp mắt, vẻ mặt rất chăm chú.
Đầu Đậu Chiêu như nổ tung.
Thì ra, phụ thân vẫn luôn dùng cách này để biểu đạt sự nhớ thương với tổ mẫu.
Nàng chưa từng biết!
Phụ thân còn những bí mật gì?
Đậu Chiêu suy nghĩ, bên tai lại truyền đến lời thì thào của phụ thân:
- Lúc ta chín tuổi mới biết mình không phải là do mẫu thân sinh ra, ta chỉ muốn biết, người sinh ra ta
là người như thế nào? Ta không muốn để mẫu thân thương tâm, nhưng nghĩ
đến nàng bao năm qua cô đơn ở lại điền trang này, ta lại cảm thấy rất
khó chịu…
Nàng chỉ cảm thấy lòng hoảng hốt.
Chẳng lẽ vì như vậy cho nên kiếp trước nàng mới bị đưa đến điền trang?
Ngày đó phụ thân nói với Vương Ánh Tuyết, người cần một đứa con trai trưởng.
Chẳng lẽ vì thế nên mới có Đậu Hiểu?
Kiếp trước, phụ thân chỉ có hai tiểu
thiếp, cũng rất ít khi qua đêm ở phòng tiểu thiếp, nàng tưởng phụ thân
yêu Vương Ánh Tuyết nhưng giờ xem ra, lúc ấy phụ thân đang tuổi trán
nhiên, phụ thân và Vương Ánh Tuyết lại chỉ sinh được Đậu Minh và Đậu
Hiểu…
Nàng thực sự rất muốn hỏi phụ thân.
Nhưng những chuyện này lại không xảy ra ở kiếp này.
Lòng nàng lộn xộn.
※※※※※
Lòng Cao thị cũng lộn xộn.
Nàng biết Bàng thị là người nhiều mưu kế, nói chuyện làm việc đều không có quy củ, nhưng không thể ngờ được nàng
lại nói ra những lời này, lại càng không ngờ là tiểu cô lại động lòng.
Nàng không nén được lửa giận, lớn tiếng trách cứ Bàng thị:
- Mình đã không muốn thì đừng đổ cho người. Muội nói như vậy cũng quá…
Nàng muốn nói là “vô sỉ” nhưng nghĩ lại sau này sống chung một nhà, ra vào chạm mặt, bất đắc dĩ sửa lời:
- Quá đáng!
Bàng Ngọc Lâu thấy Cao thị biến sắc thì lòng vui vẻ, lại cứng rắn nói tiếp:
- Đại tẩu, ta không như tẩu, đọc sách thách hiền nói lời đạo lý, ta chỉ biết là, người không vì mình,
trời tru đất diệt! Tiểu cô rơi vào kết cục này rốt cuộc là vì sao? Còn
không phải vì gia đình chúng ta! Giờ nhà có chút khởi sắc, sao lại ngại
tiểu cô mất mặt mà trở mặt? Các người làm được nhưng ta không làm được.
Ta biết, làm người phải biết tốt xấu, lúc trước tiểu cô là một cô nương, vì nhà mà phải xuất đầu lộ diện, bao người chỉ trỏ sau lưng chúng ta,
lúc đó sao mọi người không nhảy ra nói chuyện lễ nghĩa, liêm sỉ? Nói tới nói lui, chẳng phải là vì cần tiểu cô nuôi sao…
Cao thị không khỏi liếc nhìn Vương Ánh Tuyết đã thấy Vương Ánh Tuyết hơi gật gật đầu.
Nàng như rơi vào hầm băng, lòng thấy lạnh lùng.
- Ngươi im miệng cho ta!
Cao thị lớn tiếng quát, cắt ngang lời Bàng Ngọc Lâu.
- Dựa vào sức mình kiếm cơm ăn,
rất công bằng, có gì phải ngại những lời đồn nhảm của đám tiểu nhân! Đậu thất gia đã đính hôn, ngươi lại có lòng riêng đi phá hoại hôn sự hai
nhà Đậu Chư, đó là việc ti tiện, ai cũng phỉ nhổ, sao có thể đánh đồng…
Bàng Ngọc Lâu cười lạnh:
- Lòng riêng cái gì? Lòng chung
cái gì? Muốn ăn ngon mặc đẹp sống tốt thì là lòng riêng? Đẩy thứ vốn là
của mình cho người khác thì là công tâm? Tiểu cô không xinh đẹp bằng Chư gia ngũ tiểu thư? Hay là xuất thân không bằng? Huống chi lúc trước là
Đậu Thế Anh lừa tiểu cô nói hắn chưa thành thân nên tiểu cô mới nhất
thời sa chân, sao lại không thể phù chính? Sao không thể lấy lại thứ vốn thuộc về mình? Đại tẩu đừng quên, tẩu cũng là người họ Vương, lúc trước tiểu cô vì xin thuốc cho con của tẩu nên mới rơi vào bẫy của Đậu Thế
Anh!
Sắc mặt Cao thị trắng bệch, ngực phập phồng, hồi lâu sau vẫn không nói được gì.
- Tiểu cô, chuyện này tẩu ủng hộ muội.
Bàng Ngọc Lâu ngồi xuống giường, lập tức thay đổi thành vẻ dịu dàng như nước, an ủi Vương Ánh Tuyết.
- Người khác không ăn của muội,
nói muội không tốt cũng được. Nhưng ta ăn nhờ muội, sao có thể ra vẻ đạo mạo mà chỉ trích muội, còn độc ác hơn người ngoài…
- Nhị tẩu!
Vương Ánh Tuyết khóc, dựa đầu vào vai Bàng Ngọc Lâu.
- Đừng khóc, đừng khóc.
Bàng Ngọc Lâu lấy khăn ra lau nước mắt
cho Vương Ánh Tuyết: “Muội nghe lời ta, ta cam đoan sẽ để Chư gia kia
phải ngoan ngoãn từ hôn…”
Cao thị nhắm mắt lại, hồi lâu sau mới mở, thần sắc bình thản hơn nhiều.
Nàng dịu dàng gọi, “Ánh Tuyết” rồi nói:
- Chuyện lúc trước là đại tẩu có lỗi với muội, ta xin lỗi muội. Ta gả đến nhà họ Vương nhiều năm nói là
ta lo việc nội trợ nhưng trên thực tế, nếu không có muội thì nhà này ta
cũng không chống nổi. Muội rất thông minh, có những lời không cần đại
tẩu nói muội cũng hiểu. Thiếp thất phù chính phải được Triệu gia đồng ý. Đậu gia và Triệu gia giờ trở thành thế này, sao Triệu gia đồng ý viết
thư? Hơn nữa thái độ của Đậu gia muội cũng thấy đó, nếu cố ý phù chính,
giải trừ hôn ước với Chư gia rồi thế nào? Chư gia cũng chẳng phải là
thấp cổ bé họng, Đậu gia sẽ không thể vì chúng ta mà đắc tội Chư gia.
Tuy phụ thân đã quay về nhưng cũng chỉ là huyện lệnh thất phẩm mà thôi.
Về sau nên thế nào, muội phải nghĩ cho cẩn thận mới được.
Vương Ánh Tuyết dựa vào vai Bàng Ngọc Lâu, nhỏ giọng nói:
- Đại tẩu, chẳng phải lúc trước tẩu luôn nói, có một số việc phải thử mới biết sao?
Cao thị giận dữ đến nghẹn người, cuối cùng nói:
- Muội cứ nghĩ cho cẩn thận.
Sau đó phẩy tay áo bỏ đi.