"Linh, ngươi đang nhìn gì vậy?" Hoa Ngôn thấy thiệp mời trong tay Hồ Linh thì hiếu kỳ hỏi.
"Lệnh Hồ Mị muốn đại hôn với Kỳ Uyển Ca ở Hồ tộc, đây là thiệp hôn nó gửi tới." Cười cười vươn tay đưa thiệp hôn cho Hoa Ngôn.
"A a, không nghĩ tới Lệnh Hồ Mị còn làm tới cỡ này a, cơ mà Linh, khi nào chúng ta mới kết hôn đây?" Vươn tay vòng lấy cổ Hồ Linh nói, không cần suy nghĩ cũng biết Hoa Ngôn nàng đang ghen tị rồi.
Tuy cả hai đều không quá chú ý những thứ gọi là hình thức này, nhưng cũng sẽ có một ít tiếc nuối nho nhỏ.
"Hết thảy do Ngôn nhi làm chủ." Sủng nịnh nhéo lỗ mũi Hoa Ngôn một cái nói.
"Phải rồi Linh, sắp tới trường học sẽ tổ chức hội thể thao, ngươi là học sinh trong lớp của ta đó, không thể không tham gia nga." Tiếp tục làm nũng trên người Hồ Linh, dùng đùi mình cọ đùi của nàng, tựa như đang nói: ngươi không đáp ứng liền để ngươi chờ coi.
"Ngôn nhi nói, sao ta dám không nghe chứ?" Hồ Linh bất đắc dĩ cười cười, Ngôn nhi của nàng ngày càng tinh nghịch.
Có lúc nàng có điểm ngăn cũng không nổi, thật không biết là tốt hay xấu nữa, hội thể thao sao? Khả năng lại phải bị đám tiểu hài kia làm phiền rồi.
Kỳ thực bảo Hồ Linh tham gia, Hoa Ngôn cũng là bị ép tới đành chịu.
Mỗi lần nhìn thấy ánh mắt của những học sinh nọ nhìn Hồ Linh là nàng hận không thể đem giấu Hồ Linh đi.
Nhưng không biết tại sao lần này trường học tự nhiên điểm danh muốn Hồ Linh tham gia, còn nói lần này có truyền hình Thương Tinh Quang tài trợ cho trường cũng sẽ tham quan hội thể thao.
Mà những thứ đó có quan hệ gì với Hồ Linh chứ?
Không có cách, hiệu trưởng mời Hồ Linh mấy lần đều mời không được.
Lại không biết nghe từ đâu tin tức bảo Hồ Linh nghe lời Hoa Ngôn nhất, thế là bắt đầu mềm mài cứng ngâm với Hoa Ngôn, Hoa Ngôn chỉ đành đáp ứng vậy.
"Oa, mấy đứa nhìn kia là cô Hoa với Hồ Linh sao? Hồ Linh thật phiêu lượng a, cuối cùng cũng thấy được Hồ Linh rồi, tim của tui ui....." Ê ê! Bạn học nào đó cố chịu đi, cần xe cứu thương không? Có vị diễn viên quần chúng ngất xỉu rồi.
"Cô Hoa hôm nay cũng rất phiêu lượng a, hai người đứng cùng một chỗ cực hợp a!" Một diễn viên quần chúng khác đang lên tiếng cũng diễn rất tốt
Hôm nay Hồ Linh với Hoa Ngôn mặc đồ thể thao tình nhân.
Hồ Linh thân cao mét bảy tám, đùi thon dài, tóc đen dài sõa qua vai tới eo.
Mà Hoa Ngôn thân cao mét bảy hai, ngày thường mang giày cao gót cũng không thấp hơn Hồ Linh bao nhiêu, hôm nay mang giày thể thao phối với Hồ Linh thành tỷ lệ vàng, tóc dài vàng xoăn làm nổi bật lên làn da trắng hồng của nàng.
Hai người đều là mỹ nữ hiếm thấy.
Hồ Linh lãnh đạm, trên người tản ra một loại cảm giác xa cách, khiến người không dám lại gần, hơn nữa hành tung không rõ, ở trường bị người đồn rất thần bí.
Mà Hoa Ngôn tính cách lại hiền hòa hơn rất nhiều, trên mặt vĩnh viễn đều mang nụ cười nhàn nhạt, mà ở trường là giáo viên được hoan nghênh nhất.
Khiến người ta không thể hiểu được là tại sao hai người cá tính trái ngược nhau như vậy lại cùng một chỗ chứ?
"Linh, ngươi tham gia hạng mục thể thao nào?" Hoàn toàn không để tâm tới ánh mắt kinh ngạc xung quanh, tựa vào ngực Hồ Linh.
Ân, vẫn là trong ngực Hồ Linh thoải mái nhất, so với ghế ngựa thần còn tốt hơn.
"Ngôn nhi sắp xếp là được." Động động người, để Hoa Ngôn dựa vào càng thêm thoải mái, Ngôn nhi của nàng ngày càng dính nàng nha.
"Ân ~ Vậy chốc nữa ta tùy tiện chọn mấy cái cho ngươi." Hoa Ngôn nghĩ nghĩ, với thực lực của Hồ Linh chẳng cần tham gia cũng biết là thắng nhất rồi, tùy tiện chọn mấy cái cho hiệu trưởng vừa ý là được.
Mới nghĩ tới Hồ Linh của nàng sẽ bị nhiều người nhìn như vậy, thì cảm giác như đồ của mình bị ai đó cướp đi vậy.
Nhìn nhìn những ánh mắt trắng trợn xung quanh, dứt khoát nhắm mắt trong lòng ngực Hồ Linh, mắt không thấy tâm không phiền.
"Được." Hồ Linh cảm giác được trên người Hoa Ngôn phát ra nộ khí nhàn nhạt, nghĩ nghĩ liền biết tại sao nàng tức giận, bất giác câu lên khóe môi.
Ngôn nhi của nàng thì ra còn có một mặt khả ái tới vậy.
Mà đám người xung quanh nhìn hai người đưa đẩy, thật có thể gọi là dùng từ 'gặp quỷ' để hình dung.
Cô gái nhỏ ở trong ngực người ta thật là cô Hoa sao? Mà cái người ôm cô Hoa thật là Hồ Linh lãnh mạc thần bí trong lời đồn sao? Tại sao trong mắt cậu ta còn thấy được ý cưng chìu chứ? Quan trọng nhất chính là mới nãy cậu ta còn cười chứ! Băng sơn cũng sẽ có lúc hòa tan chăng? Hai cái người này chắc chắn là có gì đó! Mấy người tin hay không, dù sao thì tui tin đó, có điều mỹ nữ phối với mỹ nữ thật đúng là dưỡng mắt a~~
Lúc hội thể thao tiến hành được một nửa, hiệu trưởng đột nhiên đến tìm Hoa Ngôn với Hồ Linh.
Hiệu trưởng từ đằng xa đã thấy Hoa Ngôn dựa vào, Hoa Ngôn trong ngực không biết nói gì với Hồ Linh, đi tới phát hiện Hoa Ngôn với Hồ Linh cư nhiên đẹp như nhân thần cộng phẫn vậy, trong lòng không khỏi kêu lên một tiếng: Thật là hai tên yêu nghiệt!
"Cô Hoa, đây là người tìm sao của công ty truyền hình Tinh Quang, hắn tới mời cô với Hồ Linh vào showbiz đó."
"Chào cô, đây là danh thiếp của tôi." Người tìm sao vươn tay đưa danh thiếp cho Hoa Ngôn.
Hoa Ngôn nhận lấy nhìn nhìn, lại ngẩng đầu nhìn Hồ Linh.
Hồ Linh chỉ cười cười với nàng tựa như lại nói: nàng làm chủ là được.
"Ngại quá, tôi với Linh không có ý muốn vào showbiz." Uyển chuyển cự tuyệt ý tốt của người tìm sao.
"Hoa tiểu thư à, cô thật không cân nhắc chút nào sao? Vào Tinh Quang có rất nhiều chỗ tốt đó, so với làm giáo viên tốt hơn rất nhiều."
"Không đâu, chúng ta chưa từng muốn nổi tiếng, chỗ tốt của anh để lại cho người khác đi." Hoa Ngôn áy náy cười cười với người tìm sao, trả danh thiếp lại cho hắn.
"Vậy thật là tiếc nuối cho Tinh Quang rồi, xin lỗi đã quấy rầy hai vị tiểu thư nghỉ ngơi." Hiệu trưởng với người tìm sao rời đi, mà Hoa Ngôn tiếp tục ở trong ngực Hồ Linh coi hội thể thao.
Chút nhạc đệm* đi qua rất nhanh, Hồ Linh cũng không phụ sự kỳ vọng của mọi người giành được thành tích tốt hạng nhất trong những hạng mục Hoa Ngôn chọn.
Bộ dạng phiêu lượng của Hồ linh lại tăng số lượng người hâm mộ nàng lên thật nhiều, không biết do ai đồn chuyện nàng cùng một chỗ với Hoa Ngôn, lúc đó mọi người trực tiếp than đáng tiếc đồng thời hô hai người đẹp đôi.
[chỉ những việc nhỏ xảy ra có thể gây bận tâm hoặc không nhưng sau đó không gây ảnh hưởng gì nữa như nhạc đệm trong phim]
"Ngôn nhi, sau khi chúng ta kết hôn cũng nên có hài tử đi." Ôm lấy Hoa Ngôn nói, nàng biết Hoa Ngôn thích hài tử.
Mỗi lần nhìn bộ dạng của Hoa Ngôn với tiểu Yên khi ở cùng liền thấy được, hơn nữa Hồ Linh muốn dùng hài tử để trói tâm của Hoa Ngôn.
Tuy Hoa Ngôn đã tha thứ cho nàng, nhưng nàng có thể cảm nhận được Hoa Ngôn rất không có cảm giác an toàn, cho nên mới dính lấy nàng mỗi ngày.
Có lúc Hoa Ngôn lại đột nhiên tỉnh dậy từ trong mộng nhìn Hồ Linh, trong mắt càng là bi thương, tựa hồ chớp mắt một cái Hồ Linh biến mất đâu không thấy vậy.
Nàng cho rằng Hồ Linh không biết, mà nàng quên mất Hồ Linh là con yêu hồ vạn năm giống Lệnh Hồ Mị, động tác nho nhỏ này của Hoa Ngôn sao Hồ Linh lại không biết chứ? Hồ Linh muốn cho Hoa Ngôn cảm giác an toàn, muốn cho Hoa Ngôn biết nàng sẽ không rời đi, cho nên nàng muốn sinh hài tử cho Hoa Ngôn để đền bù tổn thương đã mang tới cho Hoa Ngôn vào hai ngàn năm trước.
"A?" Vẻ cười của Hoa Ngôn ngưng lại, nàng không ngờ tới Hồ Linh sẽ nói những chuyện này với nàng.
Nàng có nghĩ muốn hài tử, nàng sợ có một ngày Hồ Linh rời đi mà chẳng để lại gì cả, lại không ngờ tới Hồ Linh sẽ chính miệng nói ra lời này.
"Linh, sao đột nhiên nói vậy?" Khôi phục bình tĩnh trong lòng, trên mặt treo vẻ cười như trước.
"Vì để nàng an tâm, hơn nữa không phải Ngôn nhi rất thích hài tử sao?" Chỉnh chinh lại tóc cho Hoa Ngôn
"Nhưng mà, thật có thể sao? Linh?" Hoa Ngôn mặt đầy kích động nhìn Hồ Linh.
Nàng chưa từng nghĩ sẽ có một ngày có hài tử của mình với Hồ Linh.
"Ân thật, nhưng mà có một điều kiện."
"Điều kiện gì?"
"Hài tử phải do ta sinh."
"Linh..." Hoa Ngôn nhìn Hồ Linh, trong mắt lại mang nước mắt.
"Đừng khóc, chỉ là ta sợ nàng đau." Nghe bảo sinh hài tử rất đau, Hồ Linh vừa nghĩ phải theo Hoa Ngôn sinh hài tử, cũng đã quyết định do mình sinh.
"Linh...
Ta...." Hoa Ngôn không nghĩ tới Hồ Linh sẽ vì mình làm những chuyện này.
Nàng luôn nhận thức Hồ Linh không thể cường đại cả đời, trong lòng Hoa Ngôn sợ Hồ Linh sẽ rời đi cho nên mỗi ngày mới dính lấy bên người nàng.
Nàng biết Hồ Linh cảm giác được, cho nên mới muốn một hài tử.
Hoa Ngôn lẳng lặng nhìn Hồ Linh, dường như muốn khắc Hồ Linh vào tâm mình.
Nàng biết lần này Hồ Linh của nàng sẽ không rời đi nữa, vĩnh viễn cũng sẽ không rời đi nữa.
~~~~~~~~~~~~~~~~~
"Uyển Ca, chị định bảo tiểu Yên bắt đầu tu luyện nha."
"Nhưng tiểu Yên còn nhỏ a, mới nhỏ vậy đã bắt đầu tu luyện sao?" Tuy Kỳ Uyển Ca không cự tuyệt Lệnh Hồ Mị, nhưng trong tâm vẫn muốn tiểu Yên qua một đoạn cuộc sống bình phàm.
"Không nhỏ đâu, lúc chị lớn bằng tiểu Yên bây giờ thì mấy pháp thuật cơ bản đều biết cả rồi."
"Mị, đợi tiểu Yên bắt đầu bước chân vào xã hội hẳn tu luyện, chị thấy vậy được không? Dẫu sao tiểu Yên ra đời ở nhân giới, em muốn nó bình phàm vượt qua thanh xuân của nó ở nhân giới, mà đến lúc đó cũng không quá hai mươi năm.
Mị chị nói xem được chứ?"
Lệnh Hồ Mị nghĩ nghĩ, cảm thấy Kỳ Uyển Ca nói có lý.
Hơn nữa tiểu Yên sinh ra đã là hình người, mà mình tu luyện trăm năm chẳng phải vì tu thành hình người sao.
"Ừ, được, dù sao chúng ta còn muốn đi nhân giới." Lệnh Hồ Mị cười cười, Uyển Ca nói gì nàng đều ủng hộ.
"Uyển Ca, còn có một việc chị muốn nói với em." Nhìn vẻ mặt của Lệnh Hồ Mị đột nhiên nghiêm túc, Kỳ Uyển Ca liền biết nàng muốn nói gì rồi.
"Liên quan tới chuyện vĩnh sinh của em sao?"
"Phải, bắt đầu từ ngày mai chúng ta đi Hồ Linh sơn bế quan, dùng nguyên thần của chị giúp em tu ra nguyên thần, rồi truyền cho em tu vi ngàn năm để nguyên thần của em liền thành hình.
Sau khi nguyên thần thành hình em sẽ không thuộc về nhân loại nữa, Uyển Ca em thật nghĩ kỹ sao?" Lệnh Hồ Mị muốn xác định một lần nữa, dẫu sao chuyện này một khi đã quyết định đã không thay đổi được nữa.
"Mị, chị sẽ gặp nguy hiểm sao?" Chuyện Kỳ Uyển Ca quyết định rồi sẽ không dễ gì thay đổi, huống hồ là chuyện cùng một chỗ với Lệnh Hồ Mị.
Chỉ là cô lo lắng Lệnh Hồ Mị có bị nguy hiểm hay không.
"Không đâu, Hồ tộc rất thái bình sẽ không có người quấy nhiễu chúng ta.
Hơn nữa thời gian bế quan tiểu Nhan sẽ hộ pháp cho chúng ta." Nguy hiểm sẽ có chứ, Lệnh Hồ Mị cố ý nói rất nhẹ nhàng vì không muốn khiến Kỳ Uyển Ca lo âu.
Ngày tiếp theo Lệnh Hồ Mị an bài xong hết thảy sau đó mang theo Kỳ Uyển Ca lên Hồ Linh sơn.
"Đại tỷ, Tẩu tử, bọn ta chờ hai người đi ra."
"Mẹ, tiểu Yên sẽ ngoan ngoãn, mẹ yên tâm." Bé Kỳ Yên Nhi lắc lắc tay với Kỳ Uyển Ca.
"Ừ, tiểu Yên ngoan nhất đó, mẹ sẽ ra rất nhanh thôi.
Lúc không có mẹ ở đây phải nghe lời cô Tích với cô Nhan biết chưa." Kỳ Uyển Ca cũng lắc lắc tay với bé Kỳ Yên Nhi, làm một động tác tạm biết đơn giản.
"Đi thôi, Uyển Ca." Lệnh Hồ Mị nắm thật chặt tay của Kỳ Uyển Ca đi vào kết giới.
Kỳ Uyển Ca không nghĩ tới bên trong kết giới sẽ là một nơi tiên cảnh nhân gian như vậy, không có hoàn cảnh ô nhiễm nơi nhân giới, trong kết giới núi non sạch sẽ phảng phất như được vẽ ra vậy.
"Uyển Ca nơi này không có đêm tối, đây là nơi chuyên dùng để tu luyện của Hồ tộc, nơi này người khác không vào được.
Kết giới này được gọi là huyễn cảnh, bên trong thời gian được dừng lại, hơn nữa tự tiện xông vào thì vĩnh viễn không ra được đâu."
"Ý Mị là, cảnh sắc trước mắt chúng ta đang thấy đều là giả sao?" Kỳ Uyển Ca có chút giật mình, cảm thấy không thể ngờ được.
"Không phải, nó là thật lại không phải thật, không có lúc nào mà nó ngừng biến hóa." Trước khi Lệnh Hồ Mị ra đời kết giới này đã tồn tại, nàng cũng không cách nào giải thích những thứ này với Kỳ Uyển Ca.
"Phải rồi, Uyển Ca, lúc tu luyện nguyên thân tốt nhất không nên mặc đồ." Nghe Lệnh Hồ Mị nói Kỳ Uyển Ca đột nhiên đỏ mặt lên.
Lệnh Hồ Mị cảm thấy Kỳ Uyển Ca hiểu sai ý mình, liền vội vàng giải thích.
"Uyển Ca, không phải chị có ý đó.
Tu luyện nguyên thân mà mặc đồ sẽ có chút trở ngại khí tức thông qua, chị chị...."
"Biết mà." Nói xong bắt đầu cởi đồ ngay trước mặt Lệnh Hồ Mị.
Lệnh Hồ Mị nhìn ngớ ra, nà ní, dụ hoặc trần trụi trắng trợn a!!
Nhìn Kỳ Uyển Ca bắt đầu cởi đồ lót, hai con thỏ trắng xuất hiện trước mắt nàng, anh đào ở trên tựa hồ còn đang run rẩy.
Lệnh Hồ Mị chỉ cảm thấy cả người khô nóng, huyết khí dâng trào, có xung động chảy máu mũi.
Sau khi Kỳ Uyển Ca lõa thể ra hoàn toàn trước mặt Lệnh Hồ Mị, Lệnh Hồ Mị xoay người một cái liền nhảy vào trong nước.
Kỳ Uyển Ca cũng thấy được bộ dạng quẫn bách vừa rồi của Lệnh Hồ Mị, trái lại cô không để ý nếu cho Lệnh Hồ Mị ở nơi này, nhưng vừa rồi Lệnh Hồ Mị ẩn nhẫn khiến cô rất cảm động.
Lệnh Hồ Mị ở trong nước liền mắng mình thiếu chút nữa là hổng đại sự, vừa rồi thiếu chút nữa nhịn không được sẽ muốn Uyển Ca.
Điều chỉnh tâm tình của mình xong, Lệnh Hồ Mị cởi bỏ đồ lên bờ.
Kỳ Uyển Ca nhìn Lệnh Hồ Mị lõa thể đi về phía mình, trong lòng nghĩ người dụ hoặc nhất sợ rằng là Mị đó, dáng người thật tuyệt khiến người đố kỵ.
"Uyển Ca, chúng ta bắt đầu đi." Nỗ lực khiến tâm mình bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn về phía Kỳ Uyển Ca.
"Được." Kỳ Uyển Ca rất yên tâm giao mình cho Lệnh Hồ Mị.
Lệnh Hồ Mị khẩn trương ôm lấy Kỳ Uyển Ca, thân thể tiếp xúc, người của Kỳ Uyển Ca không khỏi run một trận.
Lệnh Hồ Mị ôm Kỳ Uyển Ca từ từ nằm lên cỏ, để nguyên thần tiến vào thân thể Kỳ Uyển Ca tu luyện nguyên thần.
Hai người cứ vậy ôm nhau ngủ thiếp đi.
~~~~~~~~~~~~~~~
Tác giả có lời muốn nói:
Mỗ Bạch *lấy lòng*: Linh Linh, Sinh hài tử sao mà dễ thương nhất vào \(≧▽≦)/
Hoa Ngôn *Liếc trắng mắt*: Tại sao không do ngươi sinh? Để Linh nhà ta sinh ngươi an tâm đó sao.
Mỗ Bạch *tiếp tục lấy lòng*: Ta đây không phải vì kiến thiết đóa hoa tương lại của tổ quốc mà làm cống hiến sao?
Hoa Ngôn *nổi giận*: Dùng hài tử của bọn ta để làm cống hiến? Ân?
Mỗ Bạch *lo sợ*:...Ngôn Ngôn...
Hồ Linh *ôm Hoa Ngôn*: Ngôn nhi ngoan ~ lần sau hẳn đánh Bạch Bạch, ta cũng nghĩ muốn hài tử.
Hoa Ngôn *ngạo kiều*: Được thôi, lần này tha cho nàng ta.
Mỗ Bạch cảm kích nhìn Hồ Linh..
.