Cửu Vĩ Hồ Sinh Tình



           

"Sẽ gặp lại thôi, Ngôn nhi."
Trên Hồ Linh sơn, một nữ tử hắc y lẳng lặng nhìn nơi phương xa.
~~~~~~~~~~~~~~~~~
"Hồ Linh tới nhân giới rồi."
"Ta biết." Lệnh Hồ Mị ngoáy ngoáy lỗ tai, trong đầu nghĩ: Tích nhi này luyện công hồ rống tới không tệ.
"Người còn không lo lắng?"
"Lo lắng gì chứ? Binh đến tướng chặn nước tới đất ngăn." Cà phê không tệ, lần tới để Uyển Ca nếm thử.
"Lệnh Hồ Mị!!" Một tiếng rống lớn.
"Trời ta ơi, ngươi muốn mưu sát thân tỷ của ngươi a?" Lệnh Hồ Mị thiếu chút nữa là bị Lệnh Hồ Tích dọa rớt khỏi ghế.
"Người không lo lắng cho bản thân, nhưng còn Uyển Ca tỷ với tiểu Yên? Họ thế mà là người thân cận nhất bên cạnh người, người lại không sợ Hồ Linh ra tay với họ?"
"Hồ Linh sẽ không làm vậy." Lệnh Hồ Mị để cà phê xuống trịnh trọng nói.
"Vậy cũng chưa chắc, hai ngàn năm đủ có thể thay đổi một người." Aiz, đại tỷ cũng thật là dễ tin người mà.
"....." Nghe Lệnh Hồ Tích nói xong, Lệnh Hồ Mị phiền lòng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lệnh Hồ Tích nói không sai, hiện tại nàng cũng không biết Hồ Linh có còn là Hồ Linh lúc trước hay không, cũng không xác định được lần này Hồ Linh tới vì điều gì.
Để chúng ta mượn hồi ức của Lệnh Hồ Mị trở về hai ngàn năm trước.
"Hồ Linh, đối với ngươi vương vị trọng yếu tới vậy?"
"Thật xin lỗi Ngôn nhi, đây là di nguyện của mẫu thân, ta cần phải hoàn thành."
"Di nguyện, lại là di nguyện, Hồ Linh, khi nào ngươi mới có thể sống vì mình một lần?"
"Ngôn nhi.
Thật xin lỗi."
"Lệnh Hồ Mị giao vương vị ra đi."
"Hồ Linh ngươi hà tất chi phải như vậy chứ?"
"Bớt nói nhảm đi, nếu ngươi không giao vương vị ra, thì đừng trách ta vô tình đó."
Hai ngàn năm trước Lệnh Hồ Mị còn chưa tu thành chín đuôi, chỉ có tám đuôi, mà Hồ Linh là con hỏa hồ có tu vi tương đương Lệnh Hồ Mị.
Hai hồ chiến mấy ngày mấy đêm, cuối cùng vẫn là Lệnh Hồ Mị hơi hơi chiếm thượng phong.
Lúc Lệnh Hồ Mị dùng toàn bộ khí lực đánh ra một chưởng cuối cùng, Hoa Ngôn lao ra cứng rắn thay Hồ Linh nhận một chưởng này.
"Ngôn Nhi...."
"Hiên tại ngươi thiếu ta một mạng đó.
A a.
Linh, vì mình mà sống đi."
"Ngôn nhi.
Tại sao ngươi ngốc vậy." Nhìn thân thể Hoa Ngôn càng ngày càng trong suốt, Hồ Linh lần đầu cảm thụ được khủng hoảng khi mất đi.
"Không.
Không, Ngôn Nhi nàng sẽ không chết, sẽ không chết.
Không phải nàng nói ta thiếu nàng một mạng sao? Ta đợi nàng tới lấy, nàng tỉnh lại có được không..
Ngôn nhi..."
"Hồ Linh, đủ rồi, ngươi còn chưa rõ sao? Hoa Ngôn chỉ là không muốn để ngươi sống với cừu hận ở trên lưng."
"Lệnh Hồ Mị! Ngươi thì biết gì chứ! Ngươi cái gì cũng không hiểu! Tại sao mẫu thân ngươi đoạt mất thứ của mẫu thân, mà ngươi lại giết người ta yêu nhất! Tại sao..
Tại sao.."
"Xem ra ngươi vẫn là chấp mê không tỉnh..
Aiz.." Lệnh Hồ Mị dùng pháp thuật cầm cố thân thể của Hồ Linh, ôm Hoa Ngôn đi từ trong ngực Hồ Linh.
"Ngươi không xứng với Hoa Ngôn.
Vậy ngươi không đáng để Hoa Ngôn yêu." Lệnh Hồ mị để lại những lời này ôm Hoa Ngôn phi thân rời đi.
"Lệnh Hồ Mị ngươi thả ta ra! Ngôn nhi! Ngươi trả Ngôn nhi lại cho ta! Lệnh Hồ Mị trả Ngôn nhi lại cho ta.
Trả cho ta! ....
Ngôn nhi...
A!! ..." Hồ Linh nhìn phương hướng Lệnh Hồ Mị mang Hoa Ngôn đi mà rơi nước mắt.
"Lệnh Hồ Mị! Cuối cùng có một ngày ta sẽ đòi lại những thứ này.."
"Ngươi hối hận sao? Dùng sinh mệnh đánh đổi."
"Không hối hận.
Hy vọng nàng có thể hiểu ra." Hoa Ngôn phát ra thanh âm yếu ớt.
"Đây là hoàn hồn đan.
Ăn vào có thể giữ được tính mệnh của ngươi.
Chỉ là ngươi thật phải gạt nàng sao?" Thập niên sinh tử lưỡng mang mang, bất tư lượng, tự nan vong.* Aiz.
Lệnh Hồ Mị phát ra một tiếng thở dài.
[Câu đầu của một bài thơ thời Bắc Tống.
Mọi người có thể theo link sau để tham khảo:             http://.thivien.net/T%C3%B4-Th%E1%BB%A9c/Giang-th%C3%A0nh-t%E1%BB%AD-%E1%BA%A4t-M%C3%A3o-ch%C3%ADnh-nguy%E1%BB%87t-nh%E1%BB%8B-th%E1%BA%ADp-nh%E1%BA%ADt-d%E1%BA%A1-k%C3%BD-m%E1%BB%99ng/poem-QsX6zPvNLkl8nV5t-1mhuw       ]
"Nàng muốn không phải là ta, không phải sao?"
"Nếu như nàng hối hận?"
"Nàng sẽ vậy sao?" Hoa Ngôn lẳng lặng nhìn ngoài cửa, Linh ngươi sẽ hối hận sao? Hối hận vì vương vị mà mất đi người yêu? Hay có lẽ trong lòng người không có người yêu..
A a....
"Hoa tự phiêu kinh thủy tự lưu.
Nhất chủng tương tư lưỡng xử nhàn sầu.
Aiz..
Đa tình tự cổ thương ly biệt.*"
[Hai câu trước trong bài thơ thời Nam tống.
Mọi người có thể theo link sau để tham khảo:            http://.thivien.net/L%C3%BD-Thanh-Chi%E1%BA%BFu/Nh%E1%BA%A5t-ti%E1%BB%85n-mai/poem-2_TKpTo9LIhei08LC-iYaw          
Còn câu sau trong bài thơ thời Bắc tống, Mọi người có thể theo link sau để tham khảo:             http://.thivien.net/Li%E1%BB%85u-V%C4%A9nh/V%C5%A9-l%C3%A2m-linh/poem-A7kddyY5Gu4Byp3YcjRB4A  ]
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
"Mẹ, má Mị bảo muốn dẫn tiểu Yên với mẹ đi du lịch." Bé Kỳ Yên Nhi kéo tay Kỳ Uyển Ca lắc qua lắc lại.

"Hửm? Mị nói hồi nào?"
"Vào mấy hôm trước, Mẹ có phải người công tác quá mệt rồi không, chuyện quan trọng như vậy cũng quên nữa."
"Ặc..." Hình như mấy hôm trước tựa hồ Mị có bảo đi Pháp chơi.
"Mẹ, má Mị đã xin nghỉ giúp người rồi nga." Biết ngay mẹ sẽ quên mà! Vẫn là má Mị thông minh.
"Vậy được rồi.
Tiểu Yên chúng ta đi mua đồ dùng du lịch được chứ?" Kỳ Uyển Ca đỡ trán, các người còn có thể thông minh hơn nữa sao?
"A lô a lô.
Gọi má Mị! Con là tiểu Yên, đã giải quyết mẹ, có thể tiến hành bước tiếp theo trong kế hoạch rồi \(≧▽≦)/" Bé Kỳ Yên Nhi nhân lúc Kỳ Uyển Ca bận rộn trong phòng bếp thì len lén gọi điện thoại báo cho Lệnh Hồ Mị.
"Làm tốt lắm! Không hổ là bảo bối giỏi của má!"
Ở sân bay sẽ thấy được một mỹ nữ mặc đầm trắng dắt một bé loli đi trước, một mỹ nữ khác mặc áo đỏ kéo theo hai vali đồ du lịch thật to đi theo sau.
Vừa đi vừa có thể nghe được bé loli nói  "Má mị nhanh lên đi!" Còn có tiếng cười của khanh khách của bé loli.
Nà ní! Tiểu Yên rốt cuộc con mang theo những thứ gì vậy! Lệnh Hồ Mị ngửa mặt lên trời thét dài, cùng là du lịch, cùng là mỹ nữ, sao đãi ngộ ta lệch quá vậy!
Trên máy bay, bé Kỳ Yên Nhi cùng Lệnh Hồ Mị kề đầu không biết trù tính cái gì, Kỳ Uyển Ca chỉ là nhìn họ nhàn nhạt cười.
"Má nói!" Bé Kỳ Yên Nhi trề môi lên.
"Con nói!" Lệnh Hồ Mị làm như không thấy.
"Sao lại là con? %>_<%" Bé Kỳ Yên Nhi phát ra tinh thần ra vẻ đáng yêu.
"Cược thua rồi thì, là con nói!" Lệnh Hồ Mị: Ta không nhìn thấy ta không nhìn thấy!
"Má! Được, con nói thì con nói!" Hồ ly tinh chết dẫm! Ỷ lớn hiếp nhỏ.
"Dì tiếp viên hàng không...." Bé Kỳ Yên Nhi bộ dạng xấu hổ đầy mặt, dì tiếp viên nhìn tới, trong lòng một cái mặt trời xán lạn.
"Cái đó..
Dì..
Quần lót của dì là màu gì vậy (⊙_⊙)?" bé Kỳ Yên Nhi một bộ nghiêm trang hỏi, dì tiếp viên đỏ mặt trong nháy mắt.
"Phì....." Lệnh Hồ Mị một bộ không nhịn được bật cười.
Kỳ Uyển Ca ở một bên cũng không ngừng nhịn cười, muốn cười lại không dám cười thành tiếng....
"Dì tiếp viên..
Là dì háo sắc này kêu con hỏi nga." Bé Kỳ Yên Nhi một tay chỉ hướng Lệnh Hồ Mị, trong đầu nghĩ: Cười đi cười đi.
"...
Ặc...
Chuyện này....
Không phải...." Lệnh Hồ Mị nhìn nhìn tiếp viên hàng không lại nhìn nhìn Kỳ Uyển Ca.
Có trăm cái miệng cũng không thể bào chữa! Hồ ly tinh ranh con bây muốn chết a!
"Bốp..
Lưu manh!" Dì tiếp viên cho Lệnh Hồ Mị một cái tát che mặt chạy đi.
"Ha ha ha ha...
hắc hắc hắc..." Bé Kỳ Yên Nhi cùng Kỳ Uyển Ca hai người ôm bụng cười lên, không chút nào nhìn tới mặt Lệnh Hồ Mị lúc này đã lúc xanh lúc đỏ.
Lúc đoàn người Lệnh Hồ Mị Kỳ Uyển Ca đang trên đường đi Pháp, Lệnh Hồ Tích cũng trở về yêu giới.
"Thật là tức chết ui! Có tức phụ quên muội!" Lệnh Hồ Tích hung hãn dùng gối đánh Lệnh Hồ Nhan.
"Lời này từ sau khi ngươi trở về từ nhân giới đã nói không dưới mấy trăm lần...
A gối của ta!" Lệnh Hồ Nhan khóc không ra nước mắt, người ta muốn ngủ a! Tại sao con yêu gieo họa Lệnh Hồ Tích này lại về rồi a.
"Ngủ ngủ ngủ! Ngươi chỉ biết ngủ! Sớm muộn có một ngày biến thành trư!" Tiếp đến quăng gối! Quăng cho ngươi kêu ngủ này!
"Người ta là hồ ly..
Sẽ không biến thành trư đâu.." Lệnh Hồ Nhan nhỏ giọng lầu bầu, vỗ vỗ gối nhặt dưới đất lên, tìm một vị trí thoải mái tiếp tục đi ước hội với Chu Công của nàng.
"Lệnh Hồ Nhan! Ngươi đứng lên cho ta!" Lệnh Hồ Tích dùng sức kéo kéo lỗ tai Lệnh Hồ Nhan lên.
"A..
Đau quá....
Tiểu Tích..
tiểu Tích ta không ngủ, buông ra mau buông ra..
Muốn đứt rồi!..." Hu hu hu hu hu hu.
Tại sao ngủ một giấc lại khó  như vậy! Đại tỷ ngươi mau về đi! Tiểu muội của ngươi chịu không thấu....
"Ách xì!"
"Sao vậy Mị?" Sao đang yên lại nhảy mũi chứ?
"Hẳn là có người nhớ ta rồi." Lệnh Hồ Mị xoa xoa lỗ mũi.
"Chào ngài, bởi vì hệ thống bên chúng tôi xuất hiện trục trặc, phòng ngài đặt đã cho khách khác thuê mất rồi.
Vì đền bù sai lầm của chúng tôi, chúng tôi cung cấp cho ngài một căn hộ gia đình, hy vọng ngài có thể thích." Phục vụ viên khách khí nói với Lệnh Hồ Mị.
"Mị.
Nếu người ta không phải cố ý, chúng ta cứ ở đi." Kỳ Uyển Ca hơi hơi mỉm cười với Lệnh Hồ Mị, bày tỏ ý không để tâm.
"Má Mị má Mị, tiểu Yên cũng muốn ở căn hộ gia đình!" Bé Kỳ Yên Nhi cũng kéo tay Lệnh Hồ Mị nũng nịu.
Lúc này Kỳ Uyển Ca nhất định không có thấy ánh mắt giảo hoạt của Lệnh Hồ Mị và bé Kỳ Yên Nhi!
Bé Kỳ Yên Nhi: Làm không tệ nha.
Căn hộ chuẩn bị sẵn rồi! ~\(≧▽≦)/~
Lệnh Hồ Mị: Gừng càng già càng cay.
Bé con học hỏi chút đi, có điều nhìn con vừa rồi giả bộ cũng thật không tệ đâu! Miễn cưỡng cho chín trên mười đó o(╯□╰)o
~~~~~~~~~~~~~~~~~
"Các em học sinh, đây là học sinh mới chuyển tới.
Học sinh mới tới giới thiệu với mọi người về mình đi." Thầy giáo nào đó thấy mỹ nữ thì cứ cười như hoa.
"Hồ Linh."
"Ặc..
Học sinh mới không có gì khác để nói sao." Thầy giáo nọ trong đầu nghĩ: mỹ nữ đều lạnh tanh vậy sao?
"Hoa Ngôn."
"Ặc..
Cô Hoa hôm nay có chuyện không tới trường, học sinh Hồ muốn tìm cô Hoa sao?" Aiz.
Mỹ nữ người ta chẳng lẽ là danh hoa có chủ? Thầy nọ tâm linh nho nhỏ chịu đả kích.
"..."
Ngôn nhi.
Ta tới rồi.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui