Đẩy cửa nhà ra, không có nghe tiếng huyên náo ngày thường, Kỳ Uyển Ca cảm giác dường như có gì đó không đúng.
"Chị nói gì? Tiểu Yên không thấy đâu?" Kỳ Uyển Ca nghe tin tiểu Yên không thấy đâu nữa thì trong nháy mắt cảm giác toàn thân vô lực.
"Uyển Ca, Uyển Ca, em đừng kích động, có thể tiểu Yển chỉ nhất thời ham chơi..." Lệnh Hồ Mị cẩn thận đỡ Kỳ Uyển Ca an ủi.
"Mị...
tiểu Yên nó..." Nói rồi nước mắt liền không giữ được mà chảy xuống.
"Uyển Ca, Uyển Ca, đừng sợ, chị sẽ tìm tiểu Yên về mà." Lệnh Hồ Mị nhìn bộ dạng rơi lệ của Kỳ Uyển Ca thì đau lòng không thôi.
Dù là ai mang tiểu Yên đi, nàng cũng sẽ khiến tên đó trả giá đắt.
Có lẽ khóc tới quá mệt mỏi rồi, Lệnh Hồ Mị ở trên giường an ủi Kỳ Uyển Ca chưa được một lúc Kỳ Uyển Ca đã ngủ thiếp đi, chỉ là trên mặt còn mang theo nước mắt khiến trong mắt Lệnh Hồ Mị lại lạnh thêm một phần.
Giúp Kỳ Uyển Ca đắp kín mền xong, Lệnh Hồ Mị xoay người rời khỏi phòng, mà lúc này người đang thiếp đi trái lại mở mắt ra.....
"Hồ Linh.
Giúp ta một chuyện."
"Chuyện tiểu Yên Hoa Ngôn đã nói rồi, ngươi yên tâm." Hồ Linh đưa ly rượu trong tay cho Lệnh Hồ Mị, tới ngồi bên cạnh Lệnh Hồ Mị.
"Cảm tạ..." Vô lực nhìn ly rượu của Hồ Linh ở trong tay, trong lòng lại nghĩ nên làm gì để tìm tiểu Yên.
"Phải vậy thôi.
Tiểu Yên không phải chất nữ của ta sao?"
"Ngươi đã biết rồi?" Lệnh Hồ Mị không thể ngờ tới nhìn Hồ Linh.
"Ân, đã biết, tiểu Yên là nữ nhi của ngươi, còn có chuyện mẫu thân của chúng ta.
Thì ra mẫu thân của ta với mẫu thân của ngươi là thân tỷ muội lại thích cùng một người.
A a, hết thảy làm thái quá trước đây đều sai, nhưng mà sau này sẽ không vậy nữa." Thưởng thức rượu trong miệng, mỉm cười nhìn ngoài cửa sổ, có Hoa Ngôn của nàng là đủ rồi, chuyện trước kia đều đã qua.
"Là Hoa Ngôn nói với ngươi?"
"Phải thì sao mà không phải thì sao, thà quản những chuyện này chứ chẳng trọng yếu bằng suy nghĩ làm sao đi tìm tiểu Yên à?" Quay đầu lại nhìn Lệnh Hồ Mị, tựa như nói hiện tại không phải lúc để ngươi đi quản những chuyện đó.
"Ta tìm mọi nơi không thấy được khí tức của tiểu Yên, dường như bị người cố ý ẩn giấu gì vậy.." Rốt cuộc là ai, không giống chuyện nhân loại làm, chẳng lẽ là yêu? Ly rượu trong tay Lệnh Hồ Mị bỗng nhiên bị nắm chặt.
"Ta phái Tứ quỷ đi thăm dò, ước chừng ngày mai sẽ có kết quả thôi."
"Tứ quỷ.." Lệnh Hồ Mị trái lại hít một hơi khí lạnh.
Tứ quỷ chính là tinh linh của quỷ giới, cần dùng tinh huyết triệu gọi, hơn nữa tổn hại thân thể khá sâu.
Bởi vì bản thân Tứ quỷ oán khí quá nặng, cho nên rất ít yêu sẽ dùng, Hồ Linh lại vì nàng nguyện ý dùng tới Tứ quỷ, chuyện này khiến Lệnh Hồ Mị có một phen cảm động nho nhỏ.
"Đừng nhìn ta..
Là ý của Ngôn nhi, Ngôn nhi rất thích tiểu Yên, mất tiểu Yên Ngôn nhi cũng lo lắng không thôi.
Hơn nữa Ngôn nhi vốn là Hoa tiên, có nguyên thần của Ngôn nhi hộ thể, Tứ quỷ không gây thương tổn cho ta được.
Trái lại là tiểu Yên, không biết hiện tại thế nào rồi." Hồ Linh cũng không khỏi suy xét, rốt cuộc là ai mang tiểu Yên đi chứ, còn là vì cái gì mà mang tiểu Yên đi?
"Ngươi không có chọc tới người nào đó chứ?" Hồ Linh xoay người hỏi Lệnh Hồ Mị, chẳng lẽ là cừu gia tìm tới cửa?
"Tựa hồ không có, ta đã không về yêu giới nhiều năm rồi, chuyện yêu giới đều là tiểu Nhan cùng tiểu Tích xử lý, người nhận thức ta cũng không nhiều...." Lệnh Hồ Mị sau khi tới nhân giới đã sống yên rất nhiều, nhân giới không như yêu giới, nàng muốn nháo cũng không nháo lên được.
Luôn không thể ban ngày bay qua bay lại trên trời, hơn nữa từ sau khi gặp Kỳ Uyển Ca càng là thành thực không thôi, ngay cả quán rượu của Hồ Tư Tư đều rất ít tới.
Muốn nói tới cừu nhân vẫn thật không có.
"Đừng nghĩ nữa, trước tiên về ở bên Uyển Ca đi, nàng ta ở một mình nhất định sẽ sợ....." Một câu nói của Hồ Linh trong nháy mắt đánh thức người trong mộng, sao nàng lại quên mất trong nhà còn có Uyển ca lo lắng chứ.
Chẳng đợi Hồ Linh nói xong, Lệnh Hồ Mị đã không còn bóng dáng.
"A a..
Tên Lệnh Hồ Mị này tựa hồ đã thay đổi thật nhiều.." Hồ Linh mang dáng cười nhìn nơi Lệnh Hồ Mị biến mất.
"Tỷ tỷ phiêu lượng, đây là nơi nào?" Bé Kỳ Yên Nhi sau khi tỉnh lại thì phát hiện mình ở một nơi hoàn toàn xa lạ, bên người thêm hai cô gái phiêu lượng xa lạ.
"A a..
Tiểu quỷ thật biết điều, sao ngươi không sợ, không sợ bọn ta ăn ngươi?" Lãnh Minh nhìn bộ dạng khả ái của bé Kỳ Yên Nhi thì không nhịn được trêu chọc một phen.
"Tỷ tỷ phiêu lượng mới không ăn thịt người đâu." Bé Kỳ Yên Nhi nói đâu ra đấy, nhưng trong lòng lại đang nghĩ, má Mị cứu mạng a! Nữ nhi bảo bối của người sắp bị ăn rồi!
Tựa hồ là bị bộ dạng của bé Kỳ Yên Nhi chọc cười, vẻ mặt của Mặc Quân cũng trở nên nhu hòa một chút.
"Nó thật có thể khôi phục tu vi của ta?" Mặc Quân nhìn tiểu hài trước mặt, tựa hồ có chút không tin tưởng.
"Ngươi chớ nên xem thường nó, nó là hệ huyết thân của cửu vĩ thiên hồ, không biết sau khi độ kiếp sẽ tu thành cái dạng hồ ly gì đâu, a a."
"Ngươi làm sao lại biết rõ vậy chứ?" Cửu vĩ thiên hồ vạn năm khó gặp, hơn nữa cửu vĩ thiên hồ trời sinh tính lãnh đạm.
Đừng nói sinh ra hệ thân tử, ngay cả bảo nàng giao hoan tu luyện cùng người, nàng còn không chẳng thèm liếc nữa là.
"Tin tức là tình cờ có được.
Có điều, Quân, có tinh huyết của tên tiểu quỷ này, tu vi của ngươi đã có thể khôi phục rồi." Nói rồi trong tay biến ra đoản kiếm đi tới chỗ bé Kỳ Yên Nhi, bé Kỳ Yên Nhi nhìn đoản kiếm cách mình ngày càng gần, trong lòng ngày càng khẩn trương lên, má Mị mau tới cứu con a!
"Đợi đã...
tỷ tỷ phiêu lượng, má Mị nói phụ nữ vung dao lộng kiếm sẽ không phiêu lượng nữa.
Tỷ tỷ phiêu lượng nhất định không thích máu tanh, cũng không thích dao đâu phải không nha..." Bé Kỳ Yên Nhi trợn to mắt của nhỏ nhìn Lãnh Minh nói.
"A a.
Má của ngươi thật nói vậy với ngươi?" Lãnh Minh nghịch đoản kiếm trong tay.
"Vâng vâng..." Bé Kỳ Yên Nhi liều mạng gật đầu.
"Vậy má ngươi có nói với ngươi là, mỹ nhân như bò cạp độc chứ?" Nghe những lời này, bé Kỳ Yên Nhi không khỏi đánh cái lạnh run, chẳng lẽ ta đường đường là Hồ tiên tiểu Yên anh danh một đời lại phải chôn vùi ở nơi này sao?
"Ngươi....." Bé Kỳ Yên Nhi nhất thời nghẹn lời, trong lòng không khỏi sợ lên, vừa định giãy người liền bị pháp thuật giam cầm không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lãnh Minh cầm đoản kiếm đi về phía mình, chết thì chết thôi.
Chỉ là mẹ với má Mị nhất định sẽ thương tâm...
Hu hu hu hu, mắt thấy đoản kiếm đã muốn cắm vào nơi mi tâm của nhỏ.
"Dừng tay!" Một đạo hồng quang đánh rớt đoản kiếm trong tay Lãnh Minh.
"Yêu nghiệt các ngươi, lại dám đả thương hài nhi của ngô*!" Người tới chính là đám người Lệnh Hồ Mị, Hồ Linh.
[cách xưng 'tôi' của người có địa vị cao]
Lệnh Hồ Mị thật sự đợi không nổi tin tức Tứ quỷ tìm, nhìn bộ dạng thương tâm của Uyển Ca, lòng kiên quyết thi pháp lấy ra một giọt huyết trong tim mình, nhỏ lên nguyên thần, dùng cấm thuật của Hồ tộc triệu gọi vị trí nguyên thần của tiểu Yên.
Mà chuyện này tổn thương quá lớn tới nguyên thần của Lệnh Hồ Mị, Hồ Linh sợ thân thể của Lệnh Hồ Mị chịu không nổi nên vẫn luôn ở bên Lệnh Hồ Mị hộ pháp.
Trong lúc thi pháp trùng hợp bị Kỳ Uyển Ca tới tìm Lệnh Hồ Mị thấy được.
Lệnh Hồ Mị trong tâm nghĩ tới tiểu Yên lại nhìn thấy Kỳ Uyển Ca đã biết bản thể của mình thì hoảng loạn thiếu chút nữa tẩu hỏa nhập ma, phun ra một bụm máu.
Hồ Linh thấy Lệnh Hồ Mị đã mất tâm thần thì hét to với Kỳ Uyển Ca: "Cô nếu muốn khiến Lệnh Hồ Mị chết, thì tiếp tục đứng ngốc đó đi!" Kỳ Uyển Ca nghe tiếng của Hồ Linh mới hồi thần lại, ngẩng đầu đập vào mắt chính là bộ dạng Lệnh Hồ Mị toàn thân là máu, che miệng không để mình khóc thành tiếng.
"Tiểu Yên...
Tiểu Yên gặp nguy hiểm, đi mau!" Mà lúc này Lệnh Hồ Mị đã thanh tỉnh lại, bộ dạng Uyển Ca bị thương in sâu đậm trong lòng nàng.
Uyển Ca em còn có thể vẫn cùng một chỗ với chị chứ? Cứu tiểu Yên quan trọng, cắn cắn răng, không nhìn tới Kỳ Uyển Ca đã muốn lao ra cửa, vừa mới đi một bước đã bị người kéo lại.
"Mị, mang em theo.."
Nhìn ánh mắt kiên định của Kỳ Uyển Ca, Lệnh Hồ Mị quay đầu ôm lấy Kỳ Uyển Ca làm phép phi ra ngoài.
"Uyển Ca....." Trên đường Lệnh Hồ Mị nhớ tới một màn bi thương vừa rồi của Kỳ Uyển Ca, đã kết thúc rồi sao? Uyển Ca em sẽ vẫn yêu chị như trước không?
"Mị..
Chuyện trước kia chị muốn nói chính là chuyện này sao?" Kỳ Uyển Ca nhìn đau thương thật sâu trong mắt Lệnh Hồ Mị, không cần nghĩ nhiều cũng biết chị ấy thương cảm điều gì.
Ở trong ngực Lệnh Hồ Mị dựa dựa, Kỳ Uyển Ca tay lòng lấy cổ Lệnh Hồ Mị nhẹ nhàng hôn lên khóe môi nàng.
"Mị..
Em từng thấy dáng vẻ của tiểu Yên rồi...
Khi đó em cũng đã tiếp nhận rồi..
Mị không cần đau khổ.
Mặc kệ thế nào đi nữa chị chỉ là Mị, chỉ là Mị của em...
Chị biết chưa? Mới nãy khi em thấy chị bộ dạng toàn thân là máu, lần đầu tiên em cảm thấy sợ, sợ là cứ vậy mà mất chị...
Mị...
Cho nên sau này không cần băn khoăn những chuyện này nữa được chứ?" Kỳ Uyển Cả ôn nhu nói.
"Ừ ừ ừ...." Lệnh Hồ Mị chỉ biết liều mạng gật đầu! Bộ dạng tựa hồ muốn gật rớt đầu xuống, Uyển Ca của nàng tiếp nhận nàng rồi, nàng còn sợ gì nữa? Còn có gì có thể ngăn cản các nàng cùng một chỗ? Tăng nhanh bước chân, trong lòng suy nghĩ tới an nguy của tiểu Yên.
~~~~~~~~~~
"Ngươi là ai?" Lãnh Minh nhìn mấy người trước mắt, mấy người này tu vi trên nàng, sợ là....
"Má Mị, mẹ..." Lúc bé Kỳ Yên Nhi cho rằng mình phải chết rồi thì nghe thấy một thanh âm, nhỏ thề là cái thanh âm này tuyệt đối là thanh âm khả ái nhất nhỏ từng nghe thấy trong đời!
"Tiểu Yên...." Kỳ Uyển Ca nhìn thấy bé Kỳ Yên Nhi cũng rất kích động, thật may thật may tới kịp thời, tiểu Yên của cô không bị gì.
"Yêu nghiệt các ngươi, mau mau thả hài nhi của ngô ra, ngô sẽ tha cho các ngươi chết một mạng!" Lúc này Lệnh Hồ Mị đã khôi phục bộ dạng của Yêu vương, một cổ ánh sáng hồng sắc bao quanh khắp người, hoa văn nơi mi tâm tựa hồ ánh lên yêu mị của nàng, chín cái đuôi theo gió phiêu động, một bộ hồng y mỹ chói lọi như vậy.
Quả nhiên là Cửu vĩ thiên hồ, khí chất vương giả khiến người thần phục.
Mà trong mắt Kỳ Uyển Ca lại là một phen cảnh tượng khác.
Mị của mình thật là đáng yêu, \(≧▽≦)/ oa hi hi thật là muốn sờ sờ lỗ tai Mị một cái, ai nhô, lỗ tai đang động! ~ \(≧▽≦)/~ Cái đuôi của Mị nhìn mềm mịn cực, sờ tới nhất định rất thoải mái.
Bé Kỳ Yên Nhi thấy bộ dạng của mẹ mình, thiếu chút nữa liếc trắng mắt.
Con hu hu hic hic....
Con còn chưa được cứu ra đó nhớ chứ...
Tính ra người ta cũng rất đáng yêu mà, còn đáng yêu hơn má Mị nữa! Chẳng lẽ mẹ lại không phát hiện ra chứ.
Hừ.
"Quân, ngươi đi trước đi." Lúc này trong lòng Lãnh Minh đã biết không đánh lại, chỉ nghĩ tới làm sao để Mặc Quân rời khỏi.
"Chuyện này do ta mà ra, sao ta có thể rời đi.
Lãnh Minh ngươi làm quá đủ rồi, ngươi đi đi." Mặc Quân đẩy Lãnh Minh ra đi về phía Lệnh Hồ Mị.
"Không biết tốt xấu, tìm chết!" Lệnh Hồ Mị vung tay đánh về phía Mặc Quân.
"Quân..
Cẩn thận..." Tu vi trên người Mặc Quân còn chưa khôi phục, cho dù khôi phục cũng chẳng đấu lại Lệnh Hồ Mị, qua mấy chiêu đã xuống hạ phong.
Lệnh Hồ Mị từng chiêu đánh về phía tử huyệt của Mặc Quân, chẳng mất một lúc Mặc Quân đã liên tiếp bại lùi.
Lệnh Hồ Mị giơ tay lên lại là một chưởng, một chưởng này Mặc Quân lại không ngăn được chiêu này, liên tục lùi mấy bước, khạc ra máu.
"Cầu ngươi tha cho Quân.
Ta có thể thay Quân chết!" Lãnh Minh tự biết trốn không khỏi một kiếp này, chỉ cầu Lệnh Hồ Mị có thể tha cho Mặc Quân.
"Các ngươi có tư cách gì nói điều kiện với ngô?" Lệnh Hồ Mị chỉ là lạnh lùng nhìn Lãnh Minh một cái.
Kỳ Uyển Ca và bé Kỳ Yên Nhi là giới hạn của nàng, mà Lãnh Minh các nàng vừa lúc chạm tới giới hạn của nàng, thương tổn tiểu Yên một đường chết.
"..." Lãnh Minh không biết đáp lại thế nào, phải a, nàng lấy cái gì nói điều kiện với Lệnh Hồ Mị chứ? Do các nàng có lỗi trước, a a, Quân, do ta liên lụy tới ngươi.
"Sinh tử do mệnh, Lãnh Minh không cần cầu nàng ta đâu." Mặc Quân nhìn bộ dạng của Lãnh Minh thật là nhịn không được quan tâm tới.
"Mị ~~~" Lúc này thanh âm vũ mị của Kỳ Uyển Ca truyền bào lỗ tai của Lệnh Hồ Mị, trong nháy mắt Lệnh Hồ Mị cảm thấy cả người đều mềm ra..
Khí thế vừa rồi cũng hạ xuống không ít.
"Mị...
Chuyện này giao cho em được chứ? Em thấy họ cũng không có ác ý." Hôn hôn gò má Lệnh Hồ Mị, nhìn bộ dạng đỏ mặt của Lệnh Hồ Mị mà cười lên.
"Hừ...." Lệnh Hồ Mị không biết Kỳ Uyển Ca định làm gì, nhưng mà lời của Kỳ Uyển Ca nàng không dám không nghe, chỉ có thể tùy Kỳ Uyển Ca thôi.
Hơn nữa bé Kỳ Yên Nhi cũng chưa bị thương, thôi vậy thôi vậy..
tùy Uyển Ca cao hứng đi.
Kỳ Uyển Ca thấy bộ dạng của Lệnh Hồ Mị thì biết chị ấy đã bằng lòng với mình, quay đầu đi về phía Lãnh Minh hỏi.
"Tại sao các ngươi mang tiểu Yên đi?"
"..." Lãnh Minh cũng không nói gì, vẫn là bộ dạng vừa rồi, trái lại là Mặc Quân mở miệng.
"Là vì ta...
Khụ..
Khụ.." Một chưởng kia của Lệnh Hồ Mị thực đánh không nhẹ, nói xong nhịn không được ho lên.
Lãnh Minh vội vàng vỗ sau lưng Mặc Quân.
~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tác giả có lời muốn nói: [Tác giả là Mỗ Bạch, còn tại sao là vậy thì mình chịu]
Mỗ Bạch: Uyển Ca, bộ dạng của Mị nhà em, em vẫn thích sao?
Uyển Ca: Ừ.
Cũng không tệ, lần sau đổi thành tai mèo.
Lệnh Hồ Mị: Chị là hồ ly! Chị là hồ ly! Chị là hồ ly!
Tiểu Yên: Má Mị, người hãy nhận đi.
Lệnh Hồ Mị: (Vẽ vòng vòng) Mỗ Bạch, ta nguyền rủa ngươi!!!
.