Sango dẫn cô đi một vòng xem qua nơi chế tạo xương yêu quái.Nhưng cô không có hứng thú lắm, cô bây giờ lại khá quan tâm cậu bé Kohaku kia...Có gì đó khiển cô như vậy muốn được lại gần cậu đâu." Tiểu thư Sango, nhà cô trông thật hạnh phúc."Cô gái kia có mái tóc đen dài, trông có phần cá tính nhưng lại rất dịu dàng.Sango nhìn cô một cái rồi nhẹ nhàng cười đáp:" Tôi cũng thấy như vậy.
Thật may mắn vì tôi có cha mẹ và Kohaku ở cạnh.
Thời chiến quốc này, thật sự có rất nhiều nguy hiểm dễ dàng tước đoạt mọi thứ ở cạnh chúng ta bây giờ.
Vậy nên tôi rất trân trọng gia đình mình.
Cô thì sao, tiểu thư Yuma?"" Chúng tôi cũng rất hạnh phúc và tôi thấy may mắn vì mình được sống cùng họ."Hai người trông có vẻ rất hợp nhau, đã cùng nhau trò chuyện rất lâu." Chị Sango..."Giọng non nớt của một cậu bé chưa tuổi trưởng thành." Tiểu thư Yuma."Cô nhìn lại, là Kohaku kia sao?" Xin chào cậu, Kohaku."Sango bên cạnh cô lên tiếng trước." Kohaku, có việc gì sao?"" Chị, cha giao chúng ta nhiệm vụ đến ngôi làng gần đây xử lý yêu quái.
Chị chuẩn bị đi."" Được, chị sẽ chuẩn bị."Sango nhìn sang cô, ánh mắt cô mỉm cười hình bán nguyệt:" Tôi đi cùng cô được không? Tôi chưa được ngắm nhìn thế giới này như thế nào nên có chút mong mỏi được cùng mọi người làm việc.
Tôi chắc chắn sẽ không làm cô vướng tay chân đâu."Sango thở dài:" Yuma, cô đi chung cũng được nhưng yêu quái rất nguy hiểm.
Cô cần phải cẩn thận."" Được, cảm ơn cô.""Thế thì, Yuma, cô có muốn thay đồ không? Kimono khá khó khăn trong việc đi chuyển nhanh đấy."" Không sao, tôi hoàn toàn có thể xử lý được mà.""Nếu vậy cô cùng Kohaku đợi tôi một chút, tôi chuẩn bị đã."Cô theo chân Kohaku ra sân chính.Cậu bé dễ thương ôm một con thú nhỏ trong tay."Kohaku, con thú trong tay cậu khá đáng yêu.
Cậu thích những con thú nhỏ nhắn như vậy sao?""Chị Yuma, đây là Kirara, nó cũng là một người bạn của em và gia đình này.
Em rất thích nó.""Thế em thấy hồ ly thế nào? Chúng xinh đẹp hơn con mèo yêu hai đuôi này nhiều."Kohaku suy nghĩ một chút rồi nói:" Em chưa thấy con hồ ly nào xinh đẹp hơn Kirara."Yuma nghe vậy, khoé miệng cong lên:"Chắc chắn Kohaku sẽ sớm thấy thôi."Trên đường di chuyển tới ngôi làng lân cận."Sango, vũ khí của cô thật mạnh"Sango cười:" Đó là Phi Lai Cốt, tôi rất trân trọng nó.Nhưng vũ khí của cô còn đặc biệt hơn.""Tôi chỉ may mắn có được vật liệu chế tạo nó.
Đây cũng là món duy nhất tôi làm ra nhưng nếu còn vật liệu ưng ý hơn, tôi nhất định sẽ tạo ra một thứ khác."Tại ngôi làng."Sao nơi này hoang tàn như vậy?"Một người trong đoàn không khỏi cảm thán cảnh tượng nơi đây.
Khung cảnh xơ xác tiêu điều vô cùng.
Hơn nữa không thấy người dân ở làng này ở đâu."Xin hỏi, có ai ở đây không?"Giọng Kohaku vang lên khắp làng.
Nhưng không có một ai trả lời.Grừ...Kirara phát ra âm thanh cảnh báo.
Mọi người đều trong thế phòng bị.Từ xa, mooth thân hình lảo đảo bước tới."Cứu chúng tôi với..."Sango chạy đến đỡ người phụ nữ kia.
Bề ngoài trông đã xây xước khá nhiều, có lẽ là vừa trốn chạy khỏi cái gì đó." Có việc gì xảy ra với làng của cô vậy?"Cô gái run rẩy bật khóc:" Có một con hồ ly đã tiến đến làng của tôi.
Nó bắt tất cả phụ nữ và giết hại nam nhân...!Cứu chúng tôi với..."" Thế mọi người ở làng này đâu rồi."" Họ đang trốn trên hang động sau núi kia, còn nam nhân của làng chúng tôi đều không rõ tung tích.
Tôi vừa đi lên núi về thì thấy có một nam hồ ly đanh sát hại người chồng của tôi...Huhu...".