Chương 2: Trêu Chọc Sư Phụ Thật Vui.
Nàng suy nghĩ một hồi , liền đưa ra quyết định.
Hay là cứ làm theo kịch bản một chút vậy, ăn Chi Huyền quả gì đó tăng sức mạnh. Cuối cùng không giúp nam chính là được rồi.
Nhưng bản cô nương thấy như vậy thật sai trái quá. Vốn dĩ nguyên tác phát ánh hào quang nữa vời này chủ yếu là để sao này cứu nam chính mà, bản cô nương ăn mà không cứu hắn, hắn chết đi thì như thế nào?
Không được! Hắn chết thì không được, nam chính cặn bã như vậy, phải ngược cho hắn nữa sống nữa chết mới thỏa mãn.
Thôi vậy! Cùng lắm sau này diện kiến nam nữ chính, không cho sự kiện đó xảy ra là được rồi.
Quyết định vậy đi!
Lạc Diệm Cơ không hề biết rằng, chỉ vì quyết định nông nỗi vì lười biến này, nàng đã thành công chuốc vào mình bao rắc rối, thêm bao nhiêu là đuôi nữa.
Sâm Lâm Mê Vụ, là nơi đầy rẫy những nguy hiểm, yêu thú, ma thú, nhưng cũng rất nhiều tài nguyên quý giá ,Chi Huyền quả là một trong số đó.
Nàng cố gắng nhớ lại đoạn miêu tả nơi của Chi Huyền quả trong tiểu thuyết,đi đến một nơi
Mặc dù bây giờ là trời sáng , nhưng xung quanh đây, bao trùm một màu tối tĩnh mịch, vài tiếng lích rích khắp xung quanh không biết có phải tiếng côn trùng hay không, mặc dù linh khí dồi dào nhưng lại âm u đến đáng sợ.
Hừm , linh khí hẳn là của Chi Huyền quả hấp thu nghìn năm mới có rồi. Thử nghĩ , nơi âm u như thế này, làm sao nhiều linh khí được.
Thơm quá!
Hẳn là mùi của Chi Huyền quả rồi .
Nàng đi theo mùi hương đến bên một khe đá quấn đầy dây leo, ở giữa có thứ gì đó tròn tròn bị dây leo quấn lấy , tỏa ra thứ ánh sáng yếu ớt.
Chắc là nó rồi!
Nàng vươn tay, trong tay liền xuất hiện một thanh đoản đao . Đây là đồ của nguyên chủ a.
Nàng vung lên chém vào chúng.
Không đứt!
Thử lại lần nữa .
Không đứt!!
Nhưng lần này, từng cụm dây leo to lớn bắt đầu phản công, vây ở tứ phía.
Gì! Còn biết phản công à?
Ôi ôi! Quên mất , đây là tiểu thuyết tiên hiệp, cái khỉ gì không xảy ra cơ chứ.
Đang không biết làm gì thì bổng nhiên, cơ thể nàng xảy ra biến đổi, phía sau nhanh chóng mọc ra tám đuôi, túm lấy bốn sợi dây leo.
Ồ! Đuôi thật hữu dụng a.
Nàng nhanh chóng dùng một cái đuôi khác chụp lấy Chi Huyền Quả, dùng đoản kiếm một lần nữa chém lấy từng cụm dây leo. Nàng đang muốn tìm ra điểm yếu của chúng.
Đây rồi!
Nàng nhanh chóng chém vào mắt dây leo, khiến chúng đứt đoạn.
Thành công! Cảm giác dùng phép thuật thật toẹt vời nha.
Ôi , nhìn ngon quá.
Nàng thèm thuồng nhìn Chi Huyền quả trong tay.
Dùng thế nào nhỉ? Trong truyện chỉ nói qua nguyên chủ dùng Chi Huyền quả chứ không nói là dùng thế nào.
Có nên quay về hỏi tên Ôn thần kia không?
Không! Ăn luôn đi.
Nghĩ là làm , nàng liền bỏ Chi Huyền quả vào miệng.
Ừm, mùi vị tạm được.
Chợt đầu óc nàng quay cuồng choáng váng, cơ thể liền trở nên đau nhức cùng cực.
Đau quá, nhưng không được ngất nữa , không được ngất.
Nàng vẫn cắn chặt bờ môi đã rỉ máu , quyết không lên tiếng động , nếu không sẽ gây sự chú ý.
Cơn đau xâm chiếm lục phủ ngũ tạng, xương cốt như bị bẻ làm mấy khúc. Thống khổ cực kì.
2 canh giờ sau, đau đớn mới trôi qua, cả cơ thể nàng một hồi thoải mái. Cơ thể đột nhiên đầy năng lượng. Cơn đau được thay bằng sự thoải mái.
Nàng nhìn về phía sau, một cái đuôi nữa liền hiện ra, cuối đuôi được điểm một chút màu đỏ xinh đẹp, từng chiếc đuôi khác cũng lần lược như vậy.
Màu tóc nàng liền biến thành một màu đen huyền tuyệt đẹp. Làn da lúc này như phủ một lớp hào quang sáng , càng đẹp hơn, giữa mi tâm hiện lên một đóa Mạn Châu Sa Hoa đỏ rực như máu, đôi mắt hơi xếch lên mang theo mị hoặc .
Nàng đứng hình soi bóng mình dưới hồ.
Má ơi, mẹ ơi, ai vậy? Ôi ôi, nhìn đi nhìn đi.
Nhìn vóc người xẹc xi bốc lửa này
Nhìn bờ môi đỏ mọng xinh đẹp này.
Nhìn đôi mắt mị hoặc quyến rũ này, nhìn làn da mềm mại còn trắng hơn cả tuyết này.
Dụ người, tuyệt đối dụ người .
Má ơi , không chỉ tăng sức mạnh , mà nhan sắc cũng tiến lên một bước sao?
Trừ cái đau đớn kinh hoàng kia thì nàng là lời to rồi. Hô hô hô.
Chết! Tối rồi sao? Phải về mau , nếu không lại bị tên kia tránh móc nữa.Hờizz.
......
-Ngươi đi đâu cả ngày hôm nay? Còn...
...thay đổi như vậy?
Giọng nói thanh thúy vang lên.
Chậc, biết ngay mà. Chắc chắn câu tiếp theo sẽ là " Ngươi có biết bên ngoài rất nguy hiểm không, còn không ngoan ngoãn ở đây tu luyện" cho coi.
Và...
-Ngươi có biết bên ngoài rất nguy hiểm không? Còn không ngoan ngoãn ở đây tu luyện.
Đấy! Đã bảo mà. Mệt người.
-Ta biết rồi, sư phụ 'Yêu quý'à!
Nàng lười biếng cất giọng.Thanh âm nhấn mạnh từ 'Yêu quý'
Ôn Ngọc hơi nhíu mày, đồ nhi này của hắn thay đổi rất nhiều. Lúc trước nàng không hoạt bát, cũng không cãi lại lời hắn, nhưng nàng lúc này.... giống như trở thành người khác vậy.
Hay là... một linh hồn khác đây...
Im lặng một chút , hắn lại nói.
-Đừng làm người khác lo lắng nữa...
Nàng đang uống một ngụm trà, nghe câu này của hắn thì xuýt sặc.
-Khụ... sư phụ à, ta không sao! Sư phụ có thấy ta xinh đẹp hơn không?
Nàng nở một nụ cười xinh đẹp
Thình Thịch!
Ôn Ngọc không nghe rõ tiếng đập của tim mình ngay lúc này, có chút ngẩn người nhìn nàng. Bất giác thốt lên.
-Rất đẹp...
Rồi hắn giật mình , bịt miệng lại , khuôn mặt mơ hồ nhìn thấy một áng mây hồng .
Nhưng đẹp thì liên quan gì đến không sao?
Biểu cảm này thành công lọt vào mắt Lạc Diệm Cơ.
-Ôi , sư phụ, người đang ngại ngùng sao? Ta biết ta rất xinh đẹp , không sao không sao, người khác nhìn ta chắc chắn cũng sẽ như người vậy.
Nàng rất không ngại ngùng nói.
-Hừ, ai dại ngươi nói những lời này chứ..
Mặt hắn càng ngày càng đỏ.
Ha ha , ít khi thấy tên sư phụ này như vậy, có thù không trả phi tiểu nhân... nhầm, quân tử.
Nàng liền tiến lại gần Ôn Ngọc, vì hắn cao hơn nàng nên nàng phải nhón người, kéo áo hắn xuống, mặt đối mặt.
Hắn có thể thấy khuôn mặt nàng càng lúc càng gần.
-Lạc Diệm Cơ, ... ngươi muốn làm gì? Hắn tía mặt nói
Nàng lại tiến mặt về phía hắn sát hơn.
-Sư phụ , lúc nãy là người nói lo cho ta sao?
Hắn bây giờ có thể thấy nét mặt phóng đại của nàng, đặc biệt là bờ môi đỏ mọng xinh đẹp đang mấp máy đó. Thật khiến người ta .... muốn cắn một ngụm...
A... hắn đang nghĩ cái gì thế? À không , nàng đang làm cái gì thế.
-Ngươi là đồ nhi của ta, lo lắng cho ngươi là chuyện bình thường.
Hắn trả lời, đúng vậy, nàng là đồ nhi của hắn....
-Ồ, ta cứ tưởng người có tình cảm cấm kị với ta chứ
Nàng dùng bộ mặt giả vờ tiếc đối nói.
Bàn tay nàng đặc ở trước ngực hắn. Nếu nàng để ý , sẽ cảm nhận được nhịp tim hắn đập... không bình thường ...
Nhưng nàng vẫn chỉ đơn thần trêu ghẹo hắn thôi.
-Nói năng hồ đồ. Ta là sư phụ của ngươi.
Hắn phản bác.
Thấy đã hết thú vị, nàng thả cổ áo hắn ra.
- Ha ha
Thật ra hôm nay ta chỉ đi lên núi một chút, lại tìm được Chi Huyền quả, khôi phục tu vi rồi.
Ôn Ngọc nghe vậy liền hiểu ra.
Khoan đã, Chi Huyền Quả?
-Ngươi nói Chi Huyền Quả?
Ôn Ngọc nghi ngờ hỏi.
-Phải.
-Làm sao ngươi biết đó là Chi Huyền Quả mà ăn?
Với lại, ăn Chi Huyền quả sẽ trả qua đau đớn cùng cực như từ Quỷ môn quan trở về, nàng... sẽ không sao chứ?
-Ta đoán
Nàng có điên mới nói là trong kịch bản viết như vậy a.
Ôn Ngọc: "..." Đoán bừa liền trúng? Gạt người.
-Ngươi có sao không...?
Hắn buộc miệng thốt lên
Nàng cong cong mí mắt, nhón người thì thầm vào tai hắn.
-Sư phụ, người lại lo lắng cho ta rồi sao.
Hắn giật mình, hơi thở của nàng phả vào tai hắn , có chút ngưa ngứa...
Hừ, chắc là không sao rồi.
-Hừ!
Hắn hừ lạnh ghét bỏ, định đi ra ngoài, che dấu hai bên tai đã đỏ ửng.
Nàng nói vọng theo
-Sư phụ, chuyện lúc nãy ta chỉ là đùa thôi, người đừng để ý
Nàng đùa cợt nói
"Rầm" cánh cửa bị hắn rất 'nhẹ nhàng' đóng lại
Diệm Cơ:"..." Ta chỉ đùa chút thôi mà?
Ha ha, bất quá trêu ghẹo tên sư phụ này đúng là vui a.
...
Tối đó, một kẻ ngủ ngon lành , một kẻ thì không ngủ được.
Ôn Ngọc ngồi trên giường, đưa tay ôm đầu, hắn lại nghĩ đến Lạc Diệm Cơ nữ rồi, nghĩ lại cảnh tượng lúc nãy, mặt liền một lần đỏ.
Lúc bị nàng trêu ghẹo hắn rất giận. Nhưng khi nàng nói ra hắn lại giận hơn, kèm theo đó là cảm giác mất mác... không biết tại sao, cứ như hắn muốn, những điều nàng nói sẽ là thật vậy...
Bỏ đi, không nghĩ nữa.
....