Cửu Vĩ Tiếu - Lục Giới Khuynh

Chương 5: Huyết Nguyệt Chi Sát

Nghiên Họa nhìn Nhạc Hy vẫn bình yên trước mặt, có chút thở phào, may quá, nàng đến kịp rồi.

Nhưng quan trọng, là một chút nữa...

Nhạc Hy nhìn nàng, lo lắng cất lời

"Đêm nay, là Huyết Nguyệt Chi Sát"

Nàng có chút khó khăn trả lời " Ta biết"

Nhạc Hy đột nhiên mở to mắt " Công tử?"

Nàng lười nhác quay sang, biết ngay là cái tên mặt than này mà.

Mặc Khinh Thiên lạnh nhạt cất lời

"Huyết Nguyệt trăng tròn , yêu ma hoành hành, các ngươi nên cẩn thận, không thể đi lung tung"

"Đa tạ công tử nhắc nhở" Nhạc Hy cẩn thận cảm tạ

Nghiên Họa bĩu bĩu môi, lười biếng lên tiếng

"Đừng tin cái lòng tốt nữa vời ấy của hắn"

Nói rồi nàng thong thả ngồi cạnh Nhạc Hy , bắt chéo chân, tự nhiên lấy đồ ăn vặt bỏ vào miệng.

Mặc Khinh Thiên có chút kìm nén tức giận " Ta là đang bảo vệ các ngươi đấy"

Bảo vệ? Ha~ không phải là ngươi sợ bị làm phiền đi. Tính cách của ngươi trong cốt truyện bản cô nương vẫn còn nhớ rõ đây.

"Ngươi thành người tốt bao giờ thế?" Nàng cẩn thận nhai nhai điểm tâm

Gân xanh trên trán hắn bắt đầu xuất hiện

"Ý ngươi là ta không tốt?"

"Ngon quá! Nhạc Hy điểm tâm này là ai làm thế?"

Mặc Khinh Thiên "..." dám làm lơ hắn cái nữ nhân vô sỉ này

"À mà ngươi vừa nói cái gì?"
Nghiên Họa liếm liếm môi,xoay sang Mặc Khinh Thiên, hắn vừa nói gì ấy nhỉ?

"Hừ" hắn xoay người hừ lạnh

Nghiên Họa:"..." thần kinh

"Kẻ thần kinh vốn không phải người tốt"
nói rồi lại vui vẻ nhét thêm một quả bồ đào vào miệng.

Lần này Mặc Khinh Thiên chọn cách lờ đi lời nàng

Ngoài trời, gió lạnh lại thổi...

Nghiên Họa bình thản nhìn ra bên ngoài, rồi lại chăm chú ăn mấy quả bồ đào , thoải mái hưởng thụ mĩ vị

Mặc Khinh Thiên có chút khó hiểu

Nữ nhân này lúc nãy còn có chút lo lắng

Nhưng cái bộ dạng bây giờ thì...có lẽ nào...

Nghiên Họa hơi nhướn mày, xoay mặt về phía hắn, giơ một quả bồ đào lên

Thoải mái hỏi

"Ăn không?"

"..." là hắn nghĩ nhiều rồi!

Người như nữ nhân này , làm sao có thể biết trước gì chứ. Hừ!

Nghiên Họa thoáng liếc nhìn hắn, thoáng cười nhạt

Xóa bỏ nghi ngờ của hắn là điều tất yếu

Gió mỗi lúc một mạnh, yêu khí cùng ma khí dần dần xuất hiện

"A, cứu ta , cứu ta!"

Đã có tiếng hét thất thanh từ bên ngoài.

Đại sư huynh từ ngoài cửa đi vào, thấy nàng cùng Mặc Khinh Thiên có chút ngạc nhiên , nhưng cũng vội nói

"Nhạc Hy, bên ngoài đã xuất hiện một đám yêu ma , ta dẫn các sư huynh đệ ra ngoài đối phó chúng, muội hãy cẩn thận"

"Muội biết rồi, huynh cùng mọi người cũng phải cẩn thận"

Rồi lại nhìn sang nàng và hắn

"Mong hai vị giúp đỡ"

Mặc Khinh Thiên khẽ gật đầu

Nói xong vị đại sư huynh kia đã ra ngoài

Nhạc Hy liền nắm cổ tay nàng

"Chúng ta ra ngoài giúp họ"

Mặc Khinh Thiên chợt rút kiếm , chặn lối đi của nàng và Nhạc Hy

Nàng khẽ cười, môi mấp máy

"Đến rồi à!"

Nhạc Hy nhíu mày

Làn gió mãnh mẽ ập trước cửa

Nàng cảm nhận được luồng ma khí dày đặc từ nó

Âm thanh trầm thấp phát ra

"Mặc Khinh Thiên?"

Bóng người màu đen dần hiện lên trước mắt nàng

Xem nào....

Ồ , soái thật đấy!

Xem nào, ngũ quan hoàn mĩ như tạc tượng

Mắt phượng đen, dài nhưng không hẹp

Sống mũi cao thẳng tắp

Môi mỏng này... À, hắn lại đang cười

Y phục lại sạch sẽ , có điều ma khí quá nặng

Mặc Khinh Thiên lạnh lùng nhìn hắn

"Đã lâu không gặp, ngươi còn nhớ ta không ? " bạc môi hắn khẽ nhếch lên

"Hừ,Dạ Mặc Viễn , ta nên gọi ngươi là gì đây? Viễn ca ? hay là Ma vương đương nhiệm?"

Nhạc Hy kinh ngạc

Dạ Mặc Viễn?

Dạ Mặc Viễn cười nhạt

"Hôm nay ta đến không phải để ôn lại chuyện cũ "

Nghiên Họa ghe thế nghĩ thầm

Có ai hỏi hắn đến đây để làm gì không?

Thần kinh!

Nhạc Hy huých nhẹ khủy tay nàng

"Hắn thật sự là Dạ Mặc Viễn , tên Ma vương đó sao?" Nhưng khí tức này, sao lại yếu như vậy...

"Chẳng lẽ là giả?" Nàng cắn một hạt dưa nhỏ, đưa mắt nhìn hắn, đương nhiên biết Nhạc Hy đang nghĩ gì

"Còn khí tức là đó tất nhiên là do hắn thu diễm lại rồi"

Nàng bình thản nói, không lớn cũng không nhỏ, đủ để bọn họ nghe

Hoặc là...

Nếu suy nghĩ của nàng đúng thì chuyện này có chút dễ dàng rồi .

Chợt Mặc Viễn nhìn sang nàng

"Chào soái ca! Ăn hạt dưa không?"

Nói rồi còn chìa ra hạt dưa đã bị cắn một nữa

Nhạc Hy :"..."

Mặc Khinh Thiên tự nhủ bản thân phải bình tĩnh..

Bình tĩnh..

"Ngươi tốt nhất là im miệng cho ta!"

Cuối cùng cũng không nhịn được mà gầm lên

"Nếu không thì sao?"

Nàng chính là kiểu chưa thấy quan tài chưa đổ lệ nha

"Ngươi.."

Đôi mắt Dạ Mặc Viễn thoáng lóe lên khi nhìn Nhạc Hy

Nhạc Hy nắm chặt lấy tay áo phía sau nàng

Hắn thoáng cười nhạt rồi lại nhìn sang nàng

Mặc Khinh Thiên lạnh mặt nhìn hắn

"Lần này ngươi lại muốn điều gì?"

"Bản Ma Vương muốn gì thì sẽ có thứ đó, ngươi cản được sao?"

Đường cong yêu dã lại xuất hiện trên khuôn mặt của hắn

Mặc Khinh Thiên nhíu mày nhìn hắn chậm rãi nâng cánh tay lên

"Cô ta"

Nghiên Họa cảm thán, bản cô nương biết ngay mà, nữ chính tiểu tỷ tỷ chắc chắn chính là con mồi ngon lành!

Mặc Khinh Thiên cũng quay lại nhìn Nhạc Hy

Nhạc Hy có chút hoảng loạn, nhưng nét mặt vẫn kiên định

"Nếu ta nói không thì sao?"

Nàng nhìn hắn thoải mái cười

Nàng không rãnh rỗi để lo chuyện bao đồng đến mức đó đâu. Nếu bây giờ để hắn mang Nhạc Hy đi chắc chắn chuyện kia sẽ sãy ra giống như mạch truyện...

Mạng sống của nàng, không ai có quyền nắm giữ ngoại trừ nàng.

"Cô không muốn sống?"

"Tất nhiên là muốn rồi, nhưng mà soái ca , ngươi nghĩ là ngươi có thể làm gì được ta...."

Dạ Mặc Viễn thoáng nhíu mày

Không biết bao giờ Nghiên Họa đã tiến đến gần gắn, khí tức trên người nàng tỏa ra nhè nhẹ...

Kề sát tai hắn, trên môi hồng vẽ lên một đường cong yêu dã

"...Với tình trạng này của ngươi sao? Hửm?"

Nói xong , nàng liền bậc người ra, giọng điệu bỡn cợt

"Sao nào?"

Khí lạnh trên người Dạ Mặc Viễn tỏa ra kinh người, bàn tay nắm chặc

Sao cô ta lại biết được tình trạng của hắn hiện giờ? Cô ta rốt cuộc là ai?

Mặc Khinh Thiên nhíu mày khó chịu , đến giờ phút này cô ta vẫn còn giở trò vô sỉ sao?

Nghiên Họa nhướng mày khiêu khích, khoe môi nhẹ nhếch

Dạ Mặc Viễn chợt cười

"Ha, được thôi!" nói chuyện phiếm nãy giờ đủ rồi

Chỉ nghe đến đây, Mặc Khinh Thiên và Nhạc Hy liền rút kiếm ra

Nghiên Họa tựa tiếu phi tiếu để tay ra phía sau lưng

"Tiếp chiêu"

Chỉ nói một câu, thanh kiếm sắc bén mang theo luồng khí đen huyền lập tức hướng mũi đến Dạ Mặc Viễn

Một chiêu , hai chiêu... mười chiêu.. Dạ Mặc Viễn chỉ tránh né, Mặc Khinh Thiên vẫn chưa dùng hết sức mạnh

Nhạc Hy thấy vậy liền cầm theo Tố Vận kiếm chạy ra nghênh chiến

Nghiên Họa tặc lưỡi, nữ chính ra trận rồi, nàng đành phải lên giúp thôi

Nghiên Họa phi người,thân khinh như yến bay đến, trên tay xuất hiện một dải lụa đỏ thắm. Tiến đến chỗ Nhạc Hy

Đúng lúc đó, luồng ma khí từ Dạ Mặc Viễn cuồng cuộn xông đến trước Mặc Khinh Thiên, hắn ta nhanh chóng nghiêng người tránh né

Luồng ma khí vì vậy tiến thẳng đến Nhạc Hy ở phía sau

Nhạc Hy cứng người mở to mắt

Không xong rồi!

Dải lụa đỏ thẳm từ đâu quấn lấy ngang người nàng, phút chốc kéo nàng thoát khỏi nguy hiểmn

Đôi mắt nàng mở to nhìn chủ nhân của dải lụa

Hồng y tựa hỏa lướt gió phi đến, thân ảnh dưới ánh trăng huyết lệ huyễn hoặc mê loạn lòng người, diễm áp quần phương*, thanh sơn cẩm tú cũng không thể sánh bằng.Đóa Mạn Châu Sa giữa mi tâm ánh lên huyết sắc tuyệt mỹ. Mị mà không tục.Thế gian này, duy ngã độc tôn!

Nàng thu lại dải lụa, trực tiếp đỡ người. Nhạc Hy mở to mắt nhìn nàng

"Cô không sao chứ?"

Nhạc Hy hoàn hồn" Không..không sao"

Nghiên Họa gật đầu

"Tốt" Dứt lời, dải lụa đỏ biến mất

Phía bên kia, hai tên đó vẫn giao đấu kịch liệt

"Đây là chuyện của ta, Thiên, ngươi lúc nào thì trở nên bao đồng như vậy" một tay đỡ chiêu, Dạ Mặc Viễn vừa lên tiếng

Mặc Khinh Thiên lạnh lẽo" Chuyện của ngươi ta cứ quản đấy"

Dạ Mặc Viễn cười nhạt

"Ngươi vẫn không tin ta, thôi vậy" Dù gì hắn cũng đã đi đến mức đường này rồi

"Hừ , sự việc lúc đó rành rành trước mắt, bảo ta làm sao tin ngươi?"

Mặc Khinh Thiên tung một chưởng, hắn không kịp tránh né, một chưởng kia thẳng vào bả vai

Dạ Mặc Viễn bắt đầu cảm thấy vị tanh ngọt trong cổ họng. Chết tiệc , nội thương chưa hết lại bị ngoại thương tác động. Hôm nay có vẻ hắn không được may mắn lắm rồi

Dạ Mặc Viễn ôm lấy bả vai, đã thấy mũi kiếm sáng loáng càng lúc càng gần

Lúc này, Nghiên Họa nhìn sang, liền thấy cảnh tượng đó, mắt thấy vị soái ca bên kia sắp dính chiêu, liền vung tay phóng một thanh đoản kiếm

Lập tức, thanh âm chói tai của hai thứ vũ khí chạm nhau vang lên giữa khoảng không

Dạ Mặc Viễn ngạc nhiên nhìn thanh đoản đao rơi xuống , rồi lại nhìn nàng. Nguồn huyền khí trong tay lúc nào đã thu hồi....

Mặc Khinh Thiên nhíu mày nhìn nàng. Sao lại giúp Dạ Mặc Viễn?
Đến Nhạc Hy cũng không hiểu

"Nữ nhân vô sỉ, ngươi rốt cuộc theo phe ai?"

Nàng nhún vai, thản nhiên đáp

"Ta không theo phe ai cả"

Nàng chỉ là muốn bảo vệ Nhạc Hy tiểu tỷ tỷ nữ chính. Còn vì sao nàng cứu tên kia ? Bản thân Nghiên Họa cũng không biết tại sao sự kiện Trăng Máu này lại diễn ra sớm hơn một tháng, nhưng nàng nhớ cốt truyện có nói, một tháng trước khi Huyết Nguyệt Chi Sát diễn ra, Ma Tôn đến Thiên Trường Cửu lấy Tịch Lục Thần Phiến, sau đó một tháng đều ở Ma Vực không ra ngoài, nàng đoán chắc chắn hắn bị thương không nhẹ, vì Thiên Trường Cửu bài xính ma khí, hắn lại còn là Ma Tôn...

Nàng có thể khẳng định , Mặc Khinh Thiên không muốn giết hắn vì trước khi hắn thành Ma Tôn hai người họ là huynh đệ thân thiết,nên dù chán ghét hắn cỡ nào Mặc Khinh Thiên vẫn sẽ nể tình một thời chí cốt, nhưng chắc chắn lần này không biết hắn bị thương , nếu một kiếm đó trúng , chắc chắn nhẹ cũng là nội thương nặng thêm mất vài trăm năm ma lực. Nhưng nếu như vậy, sự kiện kế tiếp sẽ thiếu mất hắn, Nhạc Hy sẽ lại gặp nguy hiểm hơn.

Còn vì sao hắn lại thành Ma Tôn
, nàng cũng không biết, cũng tại thói quen không thích đoạn nào là lướt của nàng mà ra...

Dạ Mặc Viễn nhìn lên ánh trăng , quá nửa đã bị mây che khuất, thoắt một cái liền biến mất. Nghiên Họa nhìn theo, cười đến câu hồn đoạt phách...

***

"Bá tánh thế nào rồi?" Nhạc Hy lo lắng hỏi

"Phần lớn chỉ bị hút chút linh lực , không nguy hiểm đến tính mạng"

"Thế thì tốt quá"Nhạc Hy thở phào

"Nhưng ta có phần không hiểu, tại sao lần này bọn chúng lại không thảm sát như những lần trước chứ, nhất là 300 năm trước..."

Nghiên Họa cắn hạt dưa, nghĩ nghĩ, thế không phải tốt hơn sao? Muốn bị thảm sát mới chịu à?

Bất quá, lại là 300 năm trước, rốt cuộc, còn gì nữa chứ?

"Muội cũng không biết, nhưng bách tín không sao là tốt rồi"

"Nhạc Hy, ta ra ngoài một chút, lát nữa sẽ quay lại" Nói rồi, hồng ảnh đã khất sau cánh cửa

Nhạc Hy nhìn theo bóng nàng, mắt một tầng phức tạp. Cô ấy, rốt cuộc là người như thế nào đây?

______

9/7/19

#Hạ Cát
#Đông Phương Diệu

Hôm nay là sinh thần tác giả, tặng quà xin lỗi các bạn nè ^^


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui