Bầu không khí trở nên ngượng ngùng.
Vương Đồng vội vàng đứng lên mời Tang Điềm ngồi xuống.
Ngoại trừ chỗ bên cạnh Cố Kỳ Trạch, các chỗ khác đều đã kín người.
Tang Điềm tỏ vẻ khó xử, dáng vẻ bối rối khiến các nam sinh có cảm giác muốn nhường chỗ.
Điều Điều: “Ký chủ giỏi diễn thật, mặc gợi cảm thế này mà còn tỏ ra là đóa hoa mong manh.
”
Tang Điềm: “Em mà không im lặng, chị sẽ đánh chết em!”
Điều Điều: “Ký chủ dữ quá! Em không chơi với ký chủ độc ác nữa!”
Cố Kỳ Trạch vốn cúi đầu bỗng ngẩng lên, nhìn thẳng vào Tang Điềm.
Ánh mắt anh dần hiện lên cơn giận.
Mặc hở hang thế này để cho ai xem?
“Cô Tang không ngồi, là muốn người khác mời cô ngồi à?”
Cố Kỳ Trạch đập mạnh ly rượu xuống bàn, phát ra tiếng kêu chói tai.
Vương Đồng cũng phụ họa: “Điềm Điềm, cô mau ngồi đi!”
Vừa dứt lời, một ánh mắt sắc bén đã lia tới.
Vương Đồng thông minh ngồi xuống, hạ thấp sự hiện diện của mình.
Anh ta biết mình nói nhảm rồi, Điềm Điềm không phải để anh ta gọi.
Thật sự không chịu nổi tên Diêm Vương sống này.
Tang Điềm ngoan ngoãn bước tới ngồi cạnh Cố Kỳ Trạch.
Mùi hương nhẹ nhàng từ người Cố Kỳ Trạch lan tỏa vào mũi Tang Điềm.
“Tang Điềm, sau khi bỏ rơi Cố Kỳ Trạch, cô đã đi đâu?”
Giống như cốt truyện gốc, có người bắt đầu gây khó dễ.
Người nói là Lục Tử Hàm, từ trung học đã không ưa Tang Điềm.
Trên mặt Lục Tử Hàm là nụ cười trong sáng vô hại, nhưng lời nói lại cực kỳ sát thương.
Lục Tử Hàm luôn thầm thích Cố Kỳ Trạch, khi anh và Tang Điềm ở bên nhau, cô ta luôn nói xấu sau lưng.
Nói thẳng ra, tiếng xấu của nguyên chủ cũng có phần do cô ta.
Tang Điềm vừa định phản kích thì bàn trước mặt bị người bên cạnh đá mạnh.
Cố Kỳ Trạch lạnh lùng nhìn Lục Tử Hàm, “Cô hết chuyện để nói rồi à?”
Lục Tử Hàm còn muốn phản bác, nhưng bị người bên cạnh kéo một cái, cô ta mới bất đắc dĩ mà ngậm miệng lại.
Cô ta nhìn thấy Tang Điềm với vẻ mặt ngây thơ vô tội đang nhìn mình, lửa giận trong lòng bốc lên.
Lục Tử Hàm cố ý kéo người bên cạnh lại, ghé vào tai đối phương thì thầm.
Tang Điềm chỉ lặng lẽ đảo mắt trong lòng.
Thật là trẻ con, tưởng làm vậy thì cô sẽ tức giận sao?
Nếu đã vậy, cô cũng biết làm!
Tang Điềm bất ngờ che miệng, cúi người xuống, ngồi đối diện với Vương Đồng muốn nói mà lại thôi.
Ánh mắt cô không ngừng liếc về phía Cố Kỳ Trạch.
Cố Kỳ Trạch nhanh chóng kéo cánh tay của Tang Điềm lên, đôi lông mày đẹp của anh khẽ nhíu lại.