Trong đầu Lí Thanh Bạch chỉ có bốn chữ lớn: Không biết làm sao
Tống Dẫn Hưu nhìn cô chằm chằm nhưng trong mắt không có vẻ trách móc.
Các nhân viên xung quanh cũng tụ lại, nhìn vào khuôn mặt sưng đỏ của Tống Dẫn Hưu. Người đại diện của anh - Lưu Lộ tức giận vô cùng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô ấy kéo Lí Thanh Bạch ra, đau lòng nhìn khuôn mặt của Tống Dẫn Hưu: "Ôi, mặt của anh Tống sao lại đỏ thế này, mau lấy vài quả trứng gà chườm đi."
Giọng của Lưu Lộ rất lớn khiến mọi người xung quanh đều hoảng loạn. Lí Thanh Bạch luống cuống đứng ở đó như trời trồng, vừa bị kéo giật ra, cô chỉ biết ngẩn ngơ nhìn hai ba người vây quanh Tống Dẫn Hưu.
Con thỏ nhỏ đã bị hoảng sợ, lỗ tai cụp xuống, ánh mắt đỏ bừng muốn cúp đuôi chạy trốn.
Nhân viên công tác đã mang trứng gà đến xoa lên mặt Tống Dẫn Hưu, anh chỉ xua tay. Chuyện bé xé ra to.
Lưu Lộ không định bỏ qua: "Cậu không biết gương mặt cậu đáng giá thế nào à, không xoa buổi tối còn quay tiếp, nhỡ đâu không tiêu sưng được thì làm thế nào?"
Nói xong cô ấy lại liếc nhìn Lí Thanh Bạch, lườm cô một cái.
Con thỏ nhỏ đang co rúm người lại run lên, nhích từng bước đến trước mặt Tống Dẫn Hưu, tràn ngập cảm giác tội lỗi nói: "Thực sự xin lỗi, anh Tống, vừa rồi tôi không kiểm soát được..."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vào nghề lâu như vậy, cô chưa diễn những cảnh như thế này bao giờ, lần này... đúng là lỗi của cô.
Lưu Lộ thấy cô lại gần, hùng hổ định bước lên lại bị Tống Dẫn Hưu kéo lại. Lưu Lộ nhìn anh một cái, Tống Dẫn Hưu lắc đầu, hơi hất cằm, bảo cô ấy đi đi.
Chính chủ đã không muốn truy cứu, cô ấy có làm ầm lên cũng không xong, đành phải giận dữ bỏ đi.
Thật là... một diễn viên vô danh dám tát vào mặt nghệ sĩ của cô ấy, để truyền ra ngoài thì thật mất mặt.
Tống Dẫn Hưu thấy Lưu Lộ đã đi mất bèn bước tới gần Lí Thanh Bạch. Con thỏ trước mặt còn đang sợ hãi, anh vươn tay nhẹ nhàng vỗ lên vai cô, dịu giọng nói: "Vừa rồi em diễn rất tốt, rất có sức bùng nổ."
Sợ con thỏ nhỏ không tin, anh còn nhìn về phía các nhân viên, các nhân viên đều ngầm hiểu nói:
"Đúng vậy, Tiểu Thanh vừa rồi diễn tốt lắm, đạo diễn xem còn hài lòng cơ mà."
Trong lòng thầm nghĩ: May mà Tống Dẫn Hữu tốt tính có tiếng, bằng không cô diễn viên nhỏ này hôm sau chắc chắn sẽ bị đổi thành người khác.
Con thỏ nhỏ ngẩng đầu, đôi mắt to tròn mở to, sau đó thành khẩn hỏi: "Thật thế ạ?"
Nhân viên công tác gật đầu như gà mổ thóc, Tống Dẫn Hưu cũng gật đầu.
Con thỏ nhỏ bấy giờ mới thở phào một hơi, sau đó lại chân thành tiếp tục xin lỗi Tống Dẫn Hưu.
Tống Dẫn Hưu nhẹ giọng nói: "Vừa nãy có phải Lưu Lộ làm em sợ không, cô ấy hơi nóng tính, em chớ để tâm."
Sợ cô nghĩ nhiều, anh còn nói thêm: "Khi diễn cũng có lúc xảy ra tình huống ngoài ý muốn, huống hồ em cũng không cố ý, đừng bận lòng."
Lí Thanh Bạch gật đầu nhưng trong lòng vẫn băn khoăn.
Tuy cô cảm thấy người như Tống Dẫn Hưu thật biến thái, nhưng tốt xấu anh vẫn là đàn anh, không thể vì chuyện khác mà có thành kiến với sự chuyên nghiệp trong nghề nghiệp của anh được.
"Thầy Tống, tối nay tôi mời anh ăn bữa cơm nhé, nếu không tôi vẫn cảm thấy hơi..."
Cô lấy điện thoại ra và bảo trợ lý Tiểu Tiểu đặt bàn tại nhà hàng.
Sau khi đặt xong, Lí Thanh Bạch nhìn Tống Dẫn Hưu, thấy trong mắt anh có ý cười nhưng nhìn kiểu gì cũng thấy không ổn.
"Được thôi, xong việc chúng ta đi ăn."
Lí Thanh Bạch gật đầu rồi quay người chạy đi.
Nhìn bóng dáng cô thỏ nhỏ chạy đi, Tống Dẫn Hưu có chút cảm xúc lạ nhưng nhanh chóng bị anh kìm nén lại.
Chỉ là sự hấp dẫn giữa hai giới sau khi có phát sinh quan hệ thôi.
Khi cảnh quay cuối cùng kết thúc, Lí Thanh Bạch đã tẩy trang và thay đồ xong, cô đứng chờ Tống Dẫn Hưu ngoài cửa, còn Tiểu Tiểu đã đặt phòng riêng tại nhà hàng và gửi định vị cho cô.
Buổi tối mùa hè trời vẫn hơi lạnh, cô ôm chặt vai để giữ ấm, hối hận vì không mang theo áo khoác.
Vài phút sau, Tống Dẫn Hưu từ xe bước ra, thấy cô đang run rẩy, anh tiện tay choàng áo khoác lên người cô và bước đi.
Lí Thanh Bạch cảm nhận sự ấm áp trên vai, nhận ra mình đang khoác áo của anh.
Hệ thống: Kí chủ, tôi đã hiểu lầm cô rồi, cô và Tống Dẫn Hưu tiến triển nhanh thật!
Lí Thanh Bạch: Gì chứ, anh ta chỉ cho tôi mượn áo thôi.
Hệ thống: Kí chủ, tôi hiểu mà, đây gọi là thăm dò lẫn nhau.
Lí Thanh Bạch: Đồ ngốc.
Cô không để ý đến hệ thống đang gào thét trong đầu, vội vàng theo Tống Dẫn Hưu lên xe, ngồi ghế sau, cô dần cảm thấy ấm áp trở lại.
"Em đã đặt nhà hàng chưa?"
"Rồi ạ." Lí Thanh Bạch gật đầu.
Tống Dẫn Hưu thắt dây an toàn và nói: "Gửi vị trí cho tôi đi."
Lí Thanh Bạch lặng lẽ gửi vị trí từ WeChat cho anh.
Sau khi bật hệ thống dẫn đường, Tống Dẫn Hưu liền im lặng, Lí Thanh Bạch cũng không biết nói gì.
Cuối cùng, sau vài phút im lặng, cô đã tìm được chủ đề.
"Khụ... hôm nay... cảm ơn anh."
"Cảm ơn gì?"
Biết mà còn hỏi.
"Cảm ơn anh đã không trách tôi..."
"Chuyện này... không có gì để nói cả."
Tống Dẫn Hưu cắt ngang.
"Hôm nay dù không phải là em, là người khác, hay là diễn viên quần chúng, tôi cũng sẽ nói như vậy."
Lí Thanh Bạch gật đầu, cô nhận ra tính cách của Tống Dẫn Hưu thật sự rất tốt, bỏ qua việc anh có chút biến thái, anh luôn tôn trọng nhân viên và đồng nghiệp xung quanh (trừ cô).
Đến nhà hàng, Tống Dẫn Hưu che đậy kín mít cùng Lí Thanh Bạch vào phòng riêng.
Trong phòng đã có sẵn những món mà Lí Thanh Bạch đã bảo Tiểu Tiểu đặt trước, toàn là món Tống Dẫn Hưu thích, hương vị cay nồng.
Tống Dẫn Hưu ngồi xuống, hơi ngạc nhiên vì đều là những món anh thích, có vẻ cô đã tìm hiểu kỹ.
Khi Lí Thanh Bạch ngồi xuống, cả hai bắt đầu ăn.
Tống Dẫn Hưu hài lòng với mọi món, mỗi món đều ăn thêm vài miếng, nghĩ đến lần sau sẽ dẫn thằng em trai tệ bạc kia và Khương Khinh tới ăn.
Còn Lí Thanh Bạch đang bấm điện thoại, gõ chữ nhanh như chớp.
Lí Thanh Bạch: Tớ bảo cậu đặt món Tống Dẫn Hưu thích, chứ đâu bảo cậu đặt hết món anh ta thích.
Tiểu Tiểu: Sao vậy? (nghi vấn)
Lí Thanh Bạch: Tớ không phải ăn à, tớ sống bằng nước sương à. (tức giận)
Tiểu Tiểu: Ối, tớ có đặt mà, thực đơn có món cải xanh kìa.
Lí Thanh Bạch: Cải xanh cay nồng.
Tiểu Tiểu: A a a bạn trai tơ tới rồi, tơ đi trước nhé, nói sau nha.
Lí Thanh Bạch:...
Đồ vô đạo đức, Tiểu Tiểu, chúc cậu và bạn trai sớm chia tay!
Lí Thanh Bạch bực bội đặt điện thoại lên bàn, Tống Dẫn Hưu ngước nhìn cô, cô lập tức chuyển thành một nụ cười.
"Sao thế, ăn có ngon không? Mấy món này đặt riêng cho anh đó."