Tống Dẫn Hưu gật đầu: "Quán này nấu cay thật đấy."
Câu này làm Lí Thanh Bạch bỏ qua toàn bộ món ăn trên bàn.
Cô không có chiếc dạ dày thép như Tống Dẫn Hưu, từ nhỏ đã nghèo khó ăn uống không đầy đủ dẫn đến đau dạ dày. Đến giờ, cô chỉ cần ăn chút đồ cay cũng đủ đau đến chết đi sống lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tống Dẫn Hưu dùng đũa gắp một miếng cá cay bỏ vào bát cô: "Cá này là món ngon nhất tôi từng ăn ở thành phố T, em cũng thử đi."
Lí Thanh Bạch nhìn miếng cá như nhìn thuốc độc, hít một hơi thật sâu, không muốn làm Tống Dẫn Hưu thất vọng, cô nuốt xuống.
"Khụ khụ..."
Cô đã đánh giá quá cao khả năng của mình.
Lí Thanh Bạch bắt đầu ho, vội uống nước để giảm cảm giác cay, mặt đỏ bừng, cố gượng cười nhìn Tống Dẫn Hưu: "Đúng là rất ngon."
Tống Dẫn Hưu:...
Nói thật khó vậy sao.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau vài giây đối mặt, Lí Thanh Bạch chịu thua, lại ho tiếp. Cô thề từ năm mười tám tuổi, cô chưa từng ăn món cay như thế này.
Cay rát khiến cô chết đi sống lại không khác gì rượu trắng hôm trước cô phải uống, nhưng rượu còn làm cô lâng lâng không cảm thấy đau, món này thì không.
"Trong túi có thuốc không?"
Tống Dẫn Hưu hỏi, anh đã nhận ra vấn đề của cô.
Lí Thanh Bạch lắc đầu: "Hôm nay quên mang rồi."
Tống Dẫn Hưu thở dài, anh cũng ăn xong rồi, tiện tay mặc áo khoác và đưa Lí Thanh Bạch đi. Trước khi rời khỏi quán, anh còn thanh toán hóa đơn.
Lí Thanh Bạch ôm bụng, ngồi ở ghế sau xe của Tống Dẫn Hưu, cô không nên cố chấp.
Tống Dẫn Hưu bất lực: "Dạ dày em không tốt mà còn đặt đầy bàn món cay, mời tôi ăn mà em lại không ăn à."
"Sợ anh mất hứng..."
Câu này nói nhỏ đến mức Tống Dẫn Hưu suýt không nghe được. Nhìn qua gương chiếu hậu, thấy Lí Thanh Bạch đã co lại thành một cục, khuôn mặt xinh xắn nhăn nhó, Tống Dẫn Hưu không khỏi tăng tốc.
Cuối cùng cũng đến tiệm thuốc, anh mua thuốc dạ dày và nước, đưa cho Lí Thanh Bạch ở ghế sau.
Lí Thanh Bạch cảm ơn, uống thuốc, từ từ hồi phục.
Tống Dẫn Hưu ngồi ở ghế sau với cô, thấy cô ổn hơn, anh thở phào, đưa áo khoác cho cô rồi quay lại ghế lái.
"Nhà em cũng ở thành phố T à? Để tôi đưa em về."
Lí Thanh Bạch gật đầu, đọc địa chỉ.
Tống Dẫn Hưu nhìn địa chỉ rồi lái xe đi.
"Chỗ này hơi khó tìm... anh để tôi xuống ở cổng khu là được rồi."
Lí Thanh Bạch sống ở khu nhà cũ do bà nội để lại. Kể từ khi bà mất lúc cô hai mươi tuổi, cô vẫn sống một mình ở đó. Khi bước vào giới giải trí, cô nghĩ sẽ kiếm nhiều tiền và chuyển đến nhà lớn hơn, nhưng sau hai năm, cô vẫn không đổi được nhà, thậm chí còn suýt không có tiền ăn.
May mắn nhận được vai diễn này, sau này cô cũng có hy vọng.
Cuối cùng, Tống Dẫn Hưu đưa cô đến cổng.
Dạ dày của Lí Thanh Bạch đã bớt đau, cô rời ghế sau, đi đến cửa xe chỗ Tống Dẫn Hưu và cảm ơn anh.
"Thầy Tống, cảm ơn anh, lần sau tôi nhất định..."
"Nếu muốn cảm ơn tôi, lần sau có thời gian, làm với tôi một lần nữa đi."
Cánh môi mỏng của Tống Dẫn Hưu hơi mấp máy, thốt ra một câu cợt nhả, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm Lí Thanh Bạch.
Lí Thanh Bạch cúi đầu, tay trái ôm bụng, tay phải vịn vào cửa sổ xe, hơi nhíu mày, mặt nhăn lại.
Cô thật giống một con thỏ.
Tống Dẫn Hưu nghĩ.
Chỉ là con thỏ này có vẻ đang tức giận.
"Anh..."
Lí Thanh Bạch ngẩn người, mặt từ nhăn nhó chuyển thành giận dữ.
"Thầy Tống, đừng nhắc lại chuyện hôm đó nữa, là do tôi không chịu được thuốc. Nếu anh chỉ muốn tôi làm bạn tình, tôi mong chúng ta ngoài công việc không có bất cứ liên hệ nào nữa."
Nói xong, cô nhét cởi chiếc áo khoác trên người nhét vào tay Tống Dẫn Hưu rồi nhanh chóng bước lên lầu.
Để lại Tống Dẫn Hưu dõi theo ánh đèn cảm ứng sáng lên từng tầng.
Tống Dẫn Hưu cũng ngạc nhiên với lời nói của mình.
Anh không hiểu sao mỗi khi tiếp xúc với Lí Thanh Bạch, anh lại trở nên biến thái như vậy.
Có lẽ do anh đã kiềm chế quá lâu, muốn tìm ai đó để giải tỏa, và vừa hay đụng phải Lí Thanh Bạch, còn vô cùng thuận lợi lên giường, hơn nữa tính cách cô cũng hợp với anh.
Nhưng nghĩ lại, trong nhận thức của mình, anh cảm thấy mình đã phản bội Khương Khinh, từ bỏ những lời thề ước trước kia.
Càng nghĩ càng rối, Tống Dẫn Hưu lái xe đến ra biển, gió lạnh thổi qua, một cuộc gọi đến.
Thấy tên Khương Khinh, anh liền nghe máy, anh nhớ hôm nay cô ấy không ra ngoài.
"Anh à, khi nào anh về nhà?"
Giọng nói mềm mại ngọt ngào vang lên làm dịu lòng Tống Dẫn Hưu.
Nhưng lại có một sức mạnh vô hình bóp chặt lấy tim anh.
"Sắp về rồi, khoảng nửa tiếng nữa." Tống Dẫn Hưu châm thuốc, sau khi thổi một hơi, thấy bên cạnh có quán ăn vặt, anh liền hỏi cô ấy đã ăn cơm chưa, có muốn ăn khuya không.
"Anh à, em không đói, anh về nhanh nhé, em đang đợi anh dưới nhà."
Khương Khinh vừa tắm xong, cô dùng khăn lau tóc, gương mặt thấp thoáng ý cười, nhìn tấm ảnh cưới của hai người và trả lời.
"Được, em đợi anh."
Cúp máy, Tống Dẫn Hưu hút thuốc xong, lái xe về biệt thự.
Khương Khinh vừa thấy đã ôm chầm lấy anh, cô ấy ngửi thấy mùi thuốc lá.
Cô ấy ngửi kỹ hơn, Tống Dẫn Hưu thấy cô ấy đang ngửi xem mùi gì liền nói thẳng mình đã hút thuốc rồi ôm cô ấy.
Khương Khinh chu môi nhưng vẫn theo anh lên lầu.
Cô ấy không biết Tống Dẫn Hưu gặp chuyện gì phiền lòng, Tống Dẫn Hưu không nói, Khương Khinh cũng không hỏi, vì cô ấy biết mình là một rắc rối lớn của anh.
Về đến phòng, Khương Khinh đã chuẩn bị nước tắm, thử nhiệt độ, vừa phải.
Trong lúc anh tắm rửa, cô ấy cắt trái cây cho anh ăn, chờ anh ra.
Tống Dẫn Hưu rửa mặt, cố làm cho đầu óc mình tỉnh táo lại, tắm qua loa rồi lau người, khoác áo choàng tắm đi ra ngoài.
Tầm mắt bỗng liếc thấy một chiếc áo, trong chớp mắt, đồng tử anh giãn ra, đầu óc ong ong.
Anh cảm thấy gần đây có quá nhiều chuyện xảy ra.
Không chỉ với anh, mà cả Khương Khinh.