Lúc này chính chủ Lí Thanh Bạch đang đứng ở góc phòng cưới, hai tay bịt tai, mắt nhắm chặt, không biết cảnh tượng nhục nhã này đã ngấm vào đầu cô bao nhiêu phần.
Trên giường, Tống Dẫn Hưu bế Lí Thanh Bạch vào phòng tắm, tắm rửa cho cô. Anh dùng sữa tắm chà khắp cơ thể cô, đặc biệt chú ý đến cặp ngực, nơi đã bị hôn mút đến đỏ bừng và sưng tấy, trông cực kỳ gợi cảm.
Khi Lí Thanh Bạch đứng dậy, tinh dịch từ âm đạo chảy dọc theo đùi khiến cô thở dốc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hai ngón tay của Tống Dẫn Hưu lại cắm vào âm đạo, quấy đều tinh dịch và dâm thủy bên trong rồi tách hai ngón tay ra, kéo căng cửa mình, để tinh dịch chảy nhiều hơn, từng giọt nhỏ xuống sàn.
Lí Thanh Bạch ôm cổ Tống Dẫn Hưu, bị động tác của anh kích thích đến một đợt cao trào nhỏ, cô run rẩy, không đứng vững, tự mình bước vào bồn tắm đã chuẩn bị sẵn nước.
Khi Lí Thanh Bạch còn đang đỏ mặt nhìn cảnh tượng này, hơi nước trong phòng tắm đột nhiên bốc lên mờ mịt. Có kinh nghiệm từ lần trước, cô biết rằng đoạn ký ức này đã kết thúc.
Cô nhắm mắt lại, khi mở mắt ra lần nữa, mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, cô vẫn không khỏi bàng hoàng.
Lúc này, trời đang mưa lất phất, bên tai vang lên tiếng phụ nữ khóc thút thít, hòa lẫn trong tiếng mưa, nghe không rõ ràng lắm. Phía trước, Tống Dẫn Hưu mặc đồ đen, không che ô.
Mưa rơi tầm tã lên mặt nhưng anh vẫn bất động, khuôn mặt vô cảm, chết lặng quỳ trước một ngôi mộ.
Một chiếc BMW từ từ đến gần, một người phụ nữ quý phái bước ra từ trong xe, làn da được chăm sóc kỹ lưỡng, khiến Lí Thanh Bạch không đoán được tuổi thật của bà ta, nhưng trên khuôn mặt ít nếp nhăn đó lại có hai hàng lệ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người phụ nữ chạy đến, tát mạnh vào mặt Tống Dẫn Hưu, khiến mặt anh đỏ bừng, nhưng anh vẫn chịu đựng, không hề nhúc nhích.
"Tống Dẫn Hưu, cậu đã hại chết con gái tôi! Cậu đã hại chết con gái tôi!"
Người phụ nữ gào thét, dường như đã dùng hết sức lực để thét lên, sau khi tát Tống Dẫn Hưu hai cái, bà ta ngất xỉu.
Lí Thanh Bạch lúc này mới nhìn rõ tên trên bia mộ: Khương Khinh.
Mưa càng lúc càng nặng hạt, đập vào người Tống Dẫn Hưu, người phụ nữ được người khác dìu lên xe, đưa đến bệnh viện. Một lúc sau, những người xung quanh cũng dần rời đi, chỉ còn lại Tống Dẫn Hưu quỳ ở đó.
Lí Thanh Bạch vẫn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra thì nghe thấy tiếng người bên cạnh bàn tán về Tống Dẫn Hưu, cô lén lút đến gần để nghe.
"Khương Khinh, con bé đó, thật đáng tiếc."
Một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi nói.
"Con bé này quá non nớt, vì một kẻ khốn nạn như Tống Dẫn Hưu không đáng!"
Người đàn ông bên cạnh tức giận nói: "Hai đứa nó đã yêu nhau bao lâu rồi, nói ngoại tình là ngoại tình."
"Khương Khinh là người hay suy nghĩ, chuyện gì cũng nghĩ quá lên, lần này sao lại nghĩ quẩn như vậy."
Người phụ nữ nức nở nói: "Một đứa trẻ ngoan như thế, sao lại nhảy lầu tự tử."
Người đàn ông bên cạnh nhìn Tống Dẫn Hưu, hừ lạnh một tiếng: "Vừa mới chia tay Khương Khinh đã lập tức kết hôn, Khương Khinh thật ngốc nghếch, cuối cùng còn bảo vệ cậu ta, che giấu chuyện cậu ta ngoại tình."
"Người đã khuất rồi, đừng nói Khương Khinh nữa."
Người phụ nữ vỗ vai ông ta, lắc đầu, hai người rời đi.
Trong cơn mưa chỉ còn lại một mình Tống Dẫn Hưu, anh nhìn chằm chằm vào bia mộ, nước mưa chảy vào mắt cũng không thấy đau.
Lúc này, một người đàn ông bước đến gần.
Là Tiết Dạng, cậu ta che ô cho Tống Dẫn Hưu.
"Anh Tống, đi thôi, chuyện này không phải lỗi của một mình anh."
Lí Thanh Bạch nhìn Tiết Dạng.
Tiết Dạng giờ đây không còn vẻ ngạo mạn như lần đầu gặp, tóc cậu ta đã dài che kín mắt, cằm đầy râu, ánh mắt trống rỗng khi nói chuyện với Tống Dẫn Hưu.
Tống Dẫn Hưu không trả lời.
Tiết Dạng cố gắng kéo anh đứng dậy, nhưng anh vẫn bất động, cậu ta vứt ô đi, ra sức đấm Tống Dẫn Hưu một cái.
"Tống Dẫn Hưu! Khương Khinh đã chết rồi, đừng sống trong quá khứ nữa, anh đã làm hết sức mình rồi, những người kia không hiểu anh, anh không cần để ý."
Tống Dẫn Hưu bị đấm ngã, lập tức cắn răng bò dậy, tiếp tục quỳ.
Tiết Dạng thấy mình không thể khuyên nổi anh, thở dài, đặt tay lên vai anh, an ủi: "Anh biết đấy, Khương Khinh bị cưỡng hiếp, không chịu nổi nhục nhã mà tự tử, chuyện này không liên quan đến anh."
Nói xong, cậu ta run rẩy lấy ra một lá thư từ túi áo vest, bên trên còn cẩn thận phủ thêm một lớp chống nước, đưa cho Tống Dẫn Hưu.
"Lá thư này là Khương Khinh để lại cho anh, tôi chưa đọc."
Đặt lá thư vào túi Tống Dẫn Hưu, Tiết Dạng rời đi, nhưng bước chân khựng lại, cậu ta nói: "Khương Khinh đã chết rồi, Lí Thanh Bạch không nên chịu nhiều oan ức như vậy, đừng làm cô ấy đau lòng."
Nghe thấy điều này, khuôn mặt Tống Dẫn Hưu cuối cùng cũng thay đổi, anh đứng dậy, sắp xếp lại bó hoa trước mộ Khương Khinh, nước mắt cuối cùng cũng tuôn rơi, hòa lẫn với nước mưa, không phân biệt được.
...
Không biết bao lâu sau, Tống Dẫn Hưu cuối cùng cũng rời khỏi đó, anh bước lên xe, lau nước trên tay, vội vàng mở lá thư:
"Tống Dẫn Hưu, cảm ơn anh vì đã bao dung suốt những năm qua, nhưng em mệt mỏi rồi.
Em biết anh cũng mệt mỏi, anh muốn có một tình yêu bình thường, em cũng chúc anh đạt được điều đó.
Suốt những năm qua, anh đã quen với sự phản bội của em, nhưng em không thể an tâm, mỗi ngày đều sống trong sự tự trách.
Em ghét bản thân không thể kiểm soát cơ thể mình, để nó làm tổn thương anh.
Em đã chịu đựng cuộc sống này quá lâu, anh là lý do duy nhất để em tiếp tục sống.
Nhưng, em không thể ích kỷ giữ anh bên cạnh em.
Em chỉ là bùn dưới đáy cống.
Lí Thanh Bạch rất tốt, khi lần đầu gặp cô ấy, em biết cô ấy khác biệt.
Anh và cô ấy là trời sinh một đôi.
Tống Dẫn Hưu, đừng buồn vì em, kiếp sau em nhất định sẽ sống một cuộc đời tự do.
Rời khỏi thế giới này, là phúc của em.
Mọi người không nên buồn vì em, mà nên vui mừng cho sự tái sinh của em.
Khương Khinh"
Tay Tống Dẫn Hưu cầm lá thư run rẩy, anh lau nước mắt trên mặt, cố gắng bình tĩnh lại, lồng ngực phập phồng dữ dội, không gian chật hẹp trong xe khiến anh khó thở.
Lí Thanh Bạch ngồi ở ghế phụ, nhìn Tống Dẫn Hưu, cô thấy đau lòng, muốn vỗ vai anh như Tiết Dạng lúc nãy nhưng tay cô xuyên qua người anh.
Cô cùng Tống Dẫn Hưu về nhà, thấy Lí Thanh Bạch của thế giới này đỏ mắt đứng ở cửa đợi anh, nước mắt sắp trào ra nhưng vẫn quật cường nhìn anh.
Tống Dẫn Hưu không nói gì, đi thẳng vào phòng tắm.
Nghe tiếng đóng cửa, Lí Thanh Bạch không thể nhịn được nữa, từ từ ngồi xuống, ôm lấy đầu gối, khóc nức nở.
Cô ở trong thế giới này chắc hẳn rất yêu Tống Dẫn Hưu.
Lí Thanh Bạch nghĩ.
Nhưng, tại sao sau này mọi việc lại trở nên căng thẳng như vậy?
Cô vừa định chạy đến phòng tắm, nhưng một cơn chóng mặt ập đến, khi mở mắt ra, cảnh tượng đã trở lại căn phòng nhỏ của cô.