Tống Dẫn Hưu đã ra đến đường cái, anh nhìn thấy Tiết Dạng và Lí Thanh Bạch bước lên một chiếc taxi. Chiếc xe quay đầu, chạy về phía Tống Dẫn Hưu. Anh bèn đứng chắn ngay trước đầu xe, dù tài xế có bấm còi cỡ nào anh cũng không nhúc nhích cho đến khi Tiết Dạng phải bước ra khỏi xe, nhận ra người trước mặt, cậu ta đành ngượng ngùng chào hỏi.
"Anh Tống, tôi đang đưa Lí Thanh Bạch về nhà. Sao anh cũng ra ngoài vậy?"
Cổ áo sơ mi của Tiết Dạng nhăn nhúm, dù là trưởng nhóm nhạc MX đã đoạt giải Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất nhưng công ty vẫn để Tống Dẫn Hưu dẫn cậu ta đi đóng vai phụ, mấy ngày gần đây vẫn chưa được nghỉ ngơi. Dĩ nhiên, "thằng em" bên dưới cũng chưa rảnh rỗi ngày nào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tống Dẫn Hưu bước đến tài xế.
"Cậu ta bảo anh lái đến địa chỉ nào vậy, bác tài?"
"Tống Dẫn Hưu...?" Tài xế ngạc nhiên nhìn hai người, nghĩ bụng hôm nay đụng phải gì mà gặp đúng hai nhân vật lớn thế này.
"Khách sạn Lục Tương."
Nghe đến khách sạn Lục Tương, Tống Dẫn Hưu quay đầu nhìn Tiết Dạng.
Những lúc anh đến chỗ Tiết Dạng để đón Khương Khinh, mười đêm thì tám đêm ở khách sạn này. Anh nghi ngờ rằng thằng em này đã đặt phòng ở đó theo năm.
Tiết Dạng vò vò mái tóc vàng, đôi mắt đào hoa hẹp dài nheo lại mỉm cười, tay bỏ vào túi áo da, ngượng ngùng nhìn xung quanh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khi nghe đến từ "khách sạn Lục Tương", cả cậu ta và Tống Dẫn Hưu đều biết họ sẽ làm gì ở đó nên cậu ta cũng không biện hộ.
Tống Dẫn Hưu bước đến trước mặt cậu ta, giọng trầm xuống, "Cậu về phòng bao đi, để tôi đưa cô ấy về, phòng đã đặt chưa?"
Thấy kế hoạch thất bại, cậu ta đành miễn cưỡng lấy điện thoại, gửi số phòng cho Tống Dẫn Hưu rồi lắc lắc điện thoại cúi đầu bước vào nhà hàng.
Đợi Tiết Dạng đi vào, Tống Dẫn Hưu ngồi lên taxi, "Bác tài, vẫn là khách sạn Lục Tương, đi thôi."
Anh ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, gió lạnh vẫn thổi từng cơn, đột nhiên cảm giác mềm mại trên đùi làm anh giật mình. Lí Thanh Bạch đã ngã vào đùi anh, ngực ép chặt lên đùi, Tống Dẫn Hưu nhíu mày, kéo cô dậy.
Chỉ trong chốc lát, Tống Dẫn Hưu nhìn thấy cơ thể trắng nõn của Lí Thanh Bạch, nội y ren bên trong đã lộ ra, bên trên đầy những dấu hôn chi chít, ánh mắt mơ màng nhìn anh, tay cô vòng qua vai anh, đầu ghé sát vào tai anh.
"Đưa tôi về nhà, tôi biết anh sẽ không làm gì tôi đâu, mau đưa tôi về nhà."
Lí Thanh Bạch nói xong những lời này, lại ngã vào đùi Tống Dẫn Hưu, giống như đang cố gắng chịu đựng điều gì đó.
Hệ thống chết tiệt, nếu cậu có thân thể, tôi đã băm vằm cậu ra rồi.
Lí Thanh Bạch căm phẫn nghĩ.
Vừa nãy khi bị Tiết Dạng đưa ra ngoài, vừa vào taxi, mới nói địa chỉ xong cậu ta đã bắt đầu giở trò.
Hệ thống lúc này đã quay trở lại, ngay lập tức rút lại phần thưởng, Lí Thanh Bạch mới tỉnh lại một chút, thấy người đang đè lên mình, cô cố gắng đẩy ra nhưng không nhúc nhích được, bị đè xuống dưới, tình cảnh này làm cô thấy chóng mặt hơn.
Tiết Dạng cởi áo của cô ra, hôn tới tấp, xâm phạm cô ở nơi tài xế không nhìn thấy, còn mút thêm vài dấu hôn, bàn tay di chuyển dưới váy cô như một con rắn độc sắp tìm thấy con mồi. May thay xe taxi bấm còi, Tiết Dạng ngẩng đầu nhìn, xuống xe thương lượng với Tống Dẫn Hưu.
Vài phút sau, Tống Dẫn Hưu vào xe, Lí Thanh Bạch giả vờ như đã say không biết gì.
Hệ thống: Ồ, Tống Dẫn Hưu vào rồi, phần thưởng tiếp tục.
Lí Thanh Bạch:...
Cô đột nhiên cảm thấy hạ thể co thắt, sự trống rỗng cả buổi tối giờ đã đạt đến đỉnh điểm, chỉ nghĩ về cảm giác dâm loạn khi nãy đã đủ để cô đạt đến khoái cảm nhỏ.
Lí Thanh Bạch ngã vào đùi Tống Dẫn Hưu, cơ thể run rẩy vài cái, đầu óc trống rỗng, không thể nghĩ gì, mặc cho Tống Dẫn Hưu kéo cô dậy.
Cô ngồi không vững, lại túm lấy bờ vai Tống Dẫn Hưu, giọng run rẩy nói.
Cô cảm thấy nếu ở bên Tống Dẫn Hưu thêm vài phút nữa, cô sẽ không kiềm chế nổi, mùi nam tính quá mạnh, như có kiến bò trong lỗ nhỏ.
Cô sợ không kiềm chế được sẽ cầu xin Tống Dẫn Hưu chơi mình.
Ngón tay dài trắng nõn túm chặt vai anh, giọng nói kìm nén vang lên bên tai, Tống Dẫn Hưu căng người, cúi đầu nhìn Lí Thanh Bạch. Cô cũng ngẩng đầu nhìn anh, khóe mắt đỏ lên, trên vùng ngực đầy dấu hôn tố cáo điều vừa xảy ra.
"Ưm..."
Cô không kiềm chế được, rên một tiếng, ngay lập tức dùng tay bịt miệng lại. Tài xế liếc nhìn qua gương chiếu hậu, Tống Dẫn Hưu cũng nhận ra ánh mắt này.
"Cô ấy uống say rồi, làm ơn nhanh lên, bác tài."
Tống Dẫn Hưu giải thích, sau đó giúp Lí Thanh Bạch ngồi thẳng, ghé tai nói, "Đừng cử động, chuyện vừa rồi của Tiết Dạng hy vọng cô không nói với ai, đến khách sạn Lục Tương sau khi sắp xếp ổn thỏa cho cô tôi sẽ đi."
Lí Thanh Bạch chỉ biết nhắm mắt chịu đựng sự trống rỗng cho đến khi tới khách sạn.
Trong suốt chuyến đi, Tống Dẫn Hưu không nói một lời, chỉ lặng lẽ phủ áo khoác lên người cô nhưng điều này lại khiến cô thấy khó chịu hơn, rất nóng, gió bên ngoài thổi vào lại lạnh, sự thay đổi nhiệt độ liên tục làm cô không rõ ràng tỉnh hay mê, cứ mơ mơ màng màng như vậy cho đến khi đến nơi.
Tống Dẫn Hưu trả tiền, xuống xe, mở cửa bên kia, kéo Lí Thanh Bạch ra, anh gần như túm cô xuống, không chút nhẹ nhàng. Tay cô bị kéo đỏ một mảng, lảo đảo vào khách sạn cùng anh.
Khách sạn Lục Tương chỉ đón người giàu có, trong giới ai cũng thích đặt phòng ở đây, không phải vì phục vụ tốt mà vì nhân viên kín tiếng, chưa bao giờ có tin đồn lọt ra khỏi khách sạn này. Các cửa hàng xung quanh cũng thuộc sở hữu của chủ khách sạn, để tránh bị chụp hình, khu vực xung quanh cũng toàn người của ông chủ, đương nhiên, dám làm vậy chứng tỏ ngay từ đầu tư bản đã chọn nơi này.
Bởi vậy khi Tống Dẫn Hưu đưa Lí Thanh Bạch vào, lễ tân không tỏ ra ngạc nhiên, chỉ mỉm cười chào hỏi, bấm thang máy cho hai người rồi quay lại công việc.
Tống Dẫn Hưu mở cửa phòng, đặt Lí Thanh Bạch xuống giường. Cô từ từ tỉnh lại, nhìn trần nhà, cảm giác dưới thân vẫn còn nguyên, cô quay đầu nhìn Tống Dẫn Hưu.
"Cảm ơn, xin lỗi đã làm phiền anh."
Hệ thống: Sao lại thế này, sao cô kiềm chế giỏi thế, tôi phải tăng cường độ thôi.
Cái gì?
"Ah ah ah ah..."
Cảm giác vật lạ xâm nhập âm đạo cô chưa từng trải qua, cơn xâm nhập dữ dội nhưng không có thực thể, mạnh mẽ đâm vào từng hồi, cô không thể chống lại, đau đớn nắm lấy ga giường, không kìm được mà kêu lớn.
"Đừng, xin cậu."
Lí Thanh Bạch như cánh bèo dạt trôi theo khoái cảm, lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác tràn ngập khắp cơ thể, không biết làm thế nào để đối phó, làm thế nào để giảm bớt.
Trong mắt Tống Dẫn Hưu, cảnh tượng này giống như cô đang hứng tình.