Cứu vớt ảnh đế mọc sừng

Những gì hệ thống nói giúp cô cảm thấy có chút an ủi, cô và Khương Khinh không có thù oán, vậy phải ra tay thế nào đây?
 
Sau khi lau khô người, Lí Thanh Bạch rời khỏi phòng tắm, phát hiện nội y và quần lót của mình đã không thể mặc được nữa, cô đành phải khoác áo choàng tắm, không mặc gì bên trong.
 
Tống Dẫn Hưu vừa gọi dọn phòng, nhanh chóng thay ga trải giường, giờ đang nằm trên giường với vẻ mặt không tính là thoải mái xem điện thoại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lí Thanh Bạch vừa bị hơi nước làm mờ mắt nên giờ đã bắt đầu buồn ngủ, cô nghĩ, hôm nay không về khách sạn của đoàn phim nữa, tạm ở đây một đêm.
 
Cô gửi tin nhắn cho quản lý của mình, nhờ cô ấy sáng mai mang một bộ đồ sạch đến khách sạn Lục Tương.
 
Lí Thanh Bạch nằm lên giường, thấy điện thoại của Tống Dẫn Hưu reo lên.
 
Tống Dẫn Hưu mặt lạnh bấm nghe.
 
“Alo, anh Tống.”
 
Tống Dẫn Hưu chỉ ừ một tiếng, rồi nghe đầu dây bên kia nói.
 
“Khương Khinh đang ở phòng 3105 khách sạn 108, chúng tôi sắp xong rồi, khoảng ba giờ có thể qua.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Được.”
 
Nói xong liền cúp máy, bắt đầu mặc quần áo, vừa mặc vừa nói với Lí Thanh Bạch: “Tôi còn có việc, phải đi trước, phòng đặt đến mười hai giờ trưa mai, đi hay ở lại tùy em.”
 
Lí Thanh Bạch ngơ ngác nhìn cảnh này, chưa đầy hai phút Tống Dẫn Hưu đã mặc đồ xong, rời khỏi khách sạn.
 
Cô nghe rõ giọng trong điện thoại, là đi đón Khương Khinh.
 
Dù Lí Thanh Bạch nghĩ sao cũng không hiểu nổi hành động này của Tống Dẫn Hưu nên cô quyết định không nghĩ nữa, cô gọi hành động này là: Đáng thương đến biến thái.
 
Điện thoại kêu lên, là tin nhắn của Tống Dẫn Hưu.
 
Tống Dẫn Hưu: Tôi gọi lễ tân mang đồ lót sạch đến cho em, nếu có gì không thoải mái thì nói với tôi.
 
Lí Thanh Bạch: Ừm.
 
Cô không biết phải trả lời gì, đành qua loa đáp lại. Xem ra, Tống Dẫn Hưu cũng không phải là loại kéo quần lên là không quen biết.
 
Hiện tại, Lí (hơi) ngây thơ Thanh Bạch  đã quên mất chính mình cầu xin Tống Dẫn Hưu làm gì.
 
...
 
Tống Dẫn Hưu bắt taxi đến khách sạn 108, đeo khẩu trang kín mít, suốt đường cứ giục tài xế.
 
Tài xế cũng thắc mắc, giọng điệu này không ổn, chẳng lẽ là đi đánh ghen?
 
Hơn ba giờ, đến cửa khách sạn, Tống Dẫn Hưu xuống xe, đi qua quầy lễ tân, lễ tân đã quen thuộc với chuyện này, một tháng thì có đến mười ngày người đàn ông đeo khẩu trang này sẽ đến đây, toàn thân che kín, không thấy gì, vài giờ sau sẽ rời đi, ôm theo cùng một người phụ nữ.
 
Đến cửa phòng 3105, anh tháo khẩu trang, giấu mặt dưới chiếc mũ lưỡi trai, gõ cửa.
 
Sau mười mấy giây, cửa mở, là người đàn ông vừa gọi điện, một ngôi sao hạng hai, Hứa Ngộ.
 
Không nói gì, Tống Dẫn Hưu đi thẳng vào, đóng cửa, nhìn thấy cảnh quen thuộc.
 
Khương Khinh tay còn nắm chặt một chiếc côn thịt, miệng ngậm một cái, hạ thể cũng không rảnh rỗi.
 
Hậu môn còn bị nhét đuôi cáo, nơi nhạy cảm bị cắm rút một cách thô bạo, chỗ giao hợp đã rối tinh rối bời, phủ đầy tinh dịch trắng xóa, nhưng nhìn chủ nhân cơ thể này không giống bị cưỡng bức.
 
Khương Khinh mắt vẫn đeo bịt mắt, mơ hồ đoán.
 
“Ưm... trong miệng là... dương vật của chồng, trong lỗ nhỏ là.... là... a...”
 
Côn thịt trong lỗ nhỏ đột nhiên thúc mạnh, vào tận gốc, như muốn nhét cả tinh hoàn vào, chơi đến độ Khương Khinh nói không nên lời, nắm chặt cây côn thịt còn lại đến mức người kia không nhịn được, bắn ra, tất cả tung tóe lên ngực Khương Khinh.
 
Trên ngực chằng chịt những vết bầm xanh tím, núm vú còn treo chuông, mỗi lần đâm vào chuông lại kêu leng keng.
 
Tống Dẫn Hưu tựa vào khung cửa, nhìn Khương Khinh chơi đùa với ba người đàn ông, Hứa Ngộ thì đã mặc đồ xong, vội vàng rời đi.
 
“Đừng chơi nữa.., chỗ đó sắp hỏng rồi... sướng quá… ư..."
 
Khương Khinh bị chơi đến mức không biết mình đang nói gì, lúc thì cầu xin người ta rút ra, lúc lại xin người ta vào hết, khi lên đỉnh còn tự di chuyển một chút.
 
Người đàn ông ôm eo Khương Khinh nhìn thấy Tống Dẫn Hưu, cười nói: “Khinh Khinh, chồng em đến rồi.”
 
Rồi lại mạnh mẽ thúc vài cái, làm Khương Khinh rên rỉ không ngừng.
 
Khương Khinh nghe vậy, cơ thể cứng lại, tay đặt trên vai người đàn ông cũng buông lỏng, luống cuống không biết làm gì.
 
“Ưm... chồng... chồng đến rồi à.”
 
Cô ấy vừa nghe tiếng đóng cửa, còn tưởng những người này lại gọi thêm vài người đến chơi, không ngờ là Tống Dẫn Hưu.
 
Hai người kia cũng không kiềm chế, đều bắn ra, vào phòng tắm rửa, chỉ còn lại ba người trong phòng, Tống Dẫn Hưu, Khương Khinh và người đàn ông còn đang ra vào.
 
“Ừ, anh đến rồi.” Tống Dẫn Hưu đáp.
 
Dù cảnh này đã xảy ra nhiều lần nhưng Khương Khinh vẫn bối rối, cô ấy lúng túng muốn đứng dậy, rời khỏi côn thịt, mới rút ra một nửa,lại tự ngồi xuống, tự đâm mình đến mức phun nước.
 
“Á á á... sướng quá... ra nước nhiều quá... mệt chết mất...”
 
Giọng Khương Khinh đã hơi nức nở, nhưng không biết là vì sướng hay vì đau.
 
Người bên dưới cũng sướng đến tê tái, không màng đến thứ gì tiếp tục chơi.
 
Sau vài chục lần, người đó cũng bắn ra.
 
Khương Khinh lại lên đỉnh, thân mình run rẩy, miệng cũng chảy nước, cô ấy cố gắng từ người kia trườn xuống, tinh dịch từ nơi nhạy cảm chảy ra, nhỏ giọt xuống ga trải giường.
 
Cô ấy tháo bịt mắt, đôi mắt chưa quen ánh sáng, nheo lại, nhìn rõ người đàn ông cạnh giường.
 
Tống Dẫn Hưu.
 
Người chồng chưa cưới, người bạn từ thuở bé của cô ấy.
 
Anh nhìn cô ấy bị người khác chơi đến cao trào.
 
Hai người không nói gì.
 
Thường thì khi Tống Dẫn Hưu đến đón, cô ấy đã ngất hoặc không tỉnh táo, hôm nay không biết sao lại tỉnh táo vậy.
 
Người đàn ông kia cũng không ở lâu, tắm rửa xong, chào Tống Dẫn Hưu rồi rời đi.
 
Giờ chỉ còn Khương Khinh và Tống Dẫn Hưu trong phòng.
 
Tống Dẫn Hưu cởi áo khoác đen và áo sơ mi bên trong, vào phòng tắm xả nước, rồi quay lại bế Khương Khinh lên.
 
Anh không hề ghét bỏ tinh dịch trên người cô ấy, có chỗ đã khô thành vết, rải rác trên ngực, có cái chưa khô, dính khắp người hai người.
 
Khương Khinh vòng tay ôm cổ Tống Dẫn Hưu, mặt đỏ bừng, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn anh.”
 
“Đừng nói nữa, anh giúp em tắm rửa.”
 
Tống Dẫn Hưu cố dịu giọng, lo mình sẽ làm Khương Khinh sợ, cô ấy rất sợ anh giận.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui