“Kiều Thịnh Giao bị ma tu bám vào người?”
Yến Trục Quang thay một bộ y phục màu trắng, đầu vai khoác một chiếc thảm dài đến cẳng chân, là chiếc thảm mà Vân Mật Tuyết đưa cho nàng lúc ở Thu Minh đan đường.
Vân Mật Tuyết thấy nàng như vậy, không khỏi cảm thấy hài lòng, hai người ngồi nói chuyện với nhau dưới tàng cây Tinh Lăng Thiên Sương Quả xinh đẹp.
Vân Mật Tuyết nói tin tức mà Cố Sâm truyền cho nàng với Yến Trục Quang, vốn dĩ việc này không cần giấu diếm nàng, không có gì không thể nói.
Yến Trục Quang đột nhiên nghe được việc này, còn thực sự có chút kinh ngạc.
Tuy ngay từ đầu nàng đã đoán được Kiều Thịnh Giao có vấn đề, thậm chí có khả năng gia tộc dòng chính Kiều gia phía sau lưng hắn có vấn đề, nhưng lại không nghĩ rằng hắn bị ma tu bám vào người.
Bởi vì theo Yến Trục Quang nghĩ, tên Kiều Thịnh Giao kia ngăn cản nàng cùng Đại sư tỷ đi theo hắn có khả năng là xuất phát từ thiện ý.
Nàng cùng Đại sư tỷ không theo sau cũng không tổn thất gì, cho dù có thể bị bỏ sót manh mối mấu chốt, nhưng việc gia tộc chi nhánh Kiều gia bị diệt môn cũng không có liên quan gì với các nàng, bỏ lỡ thì bỏ lỡ thôi.
Nhưng nếu các nàng đi theo, ngược lại có thể sẽ gặp nguy hiểm.
Cho nên Yến Trục Quang mới mạnh dạn suy đoán, chắc là tên Kiều Thịnh Giao kia mê mẩn sắc đẹp của Đại sư tỷ, không muốn Đại sư tỷ gặp nguy hiểm nên mới cố ý khích các nàng rời khỏi.
Nhưng nếu tên Kiều Thịnh Giao kia bị ma tu bám vào người, vậy thì mục đích của hắn khi ngăn cản các nàng rời khỏi nơi đó liền có chút bí hiểm.
Vân Mật Tuyết nói: “Kiều Thịnh Giao thật là đã bị ma tu bám vào người, nhưng ngày đó tiếp xúc với chúng ta, có lẽ là ý thức của chính hắn.”
“Là thế nào?”
Sự tình là như thế này.
Vào thời điểm biết được Kiều Thịnh Giao có gì đó không đúng từ hai người các nàng, Cố Sâm liền phái thám tử của hắn điều tra hành trình của Kiều Thịnh Giao.
Nói đến cũng khéo, vốn dĩ hai người Yến Trục Quang vừa đi vừa về cũng đã trễ mấy ngày, trôi qua vài ngày từ khi đám người Kiều Chấn Bang bị diệt sát, vốn là không có khả năng tìm được bất cứ manh mối gì, nhưng cố tình lúc thám tử kia tìm được Kiều Thịnh Giao thì cũng vừa lúc nhìn thấy một luồng hắc khi bay ra từ cơ thể hắn, mà tên Kiều Thịnh Giao kia lại ngã trên đất không rõ sinh tử.
Tuy thám tử của Cố Sâm có thực lực không mấy lợi hại, nhưng bản lĩnh che giấu hơi thở để tìm hiểu tin tức lại rất cao, hắn liền trốn vào bên cạnh, dùng bí pháp nghe được cuộc trò chuyện giữa hắc ảnh đó và người khác trong trận pháp.
Thì ra hắc ảnh kia là một tên ma tu tu hành một loại ma công đặc thù, loại ma tu này gọi chung là u ma, là một loại ký sinh trong cơ thể người tu chân, hấp thu cảm xúc tiêu cực của chủ thể để tu hành.
Số lượng ma tu loại này không nhiều lắm, cũng không có lực công kích gì, chỉ là thủ đoạn che giấu bản thân của chúng thập phần lợi hại, thông thường được điều khiển bởi thế lực ma tu lớn, dùng để làm mật thám hoặc để làm một số việc không thể cho ai biết.
Trong các loại u ma, còn có một loại u ma đặc biệt, bọn họ có thể thông qua phương pháp làm ảnh hưởng đến tâm cảnh của vật chủ, thậm chí bóp méo ký ức của vật chủ để đạt được mục đích thao túng vật chủ.
U ma bám vào trên người Kiều Thịnh Giao chính là loại u ma có thủ đoạn nhất định dùng để thao túng vật chủ —— Kiều Thịnh Giao là nhị công tử Kiều gia, hồn đăng của hắn luôn được canh giữ cẩn thận, một khi xuất hiện bất cứ vấn đề gì, Kiều gia liền sẽ phản ứng ngay.
Ma tu muốn đạt được mục đích bí mật nào đó cũng không thể giết chết Kiều Thịnh Giao rồi để cho một tên ma tu ngụy trang thành hắn, vậy chẳng những kinh động Kiều gia mà còn dễ dàng bị người khác phát hiện.
Đương nhiên, loại thao túng này cũng không thể kéo dài liên tục quá lâu, bằng không Tu chân giới đã trở nên hỗn loạn từ lâu rồi.
Lần này thám tử mà Cố Sâm phái đi vừa lúc phát hiện ra được chuyện này, chính là bởi vì u ma ký sinh trên người vật chủ trước khi đến thời hạn nhất định cần phải thoát khỏi vật chủ để hít thở không khí.
Nếu ký sinh trên người vật chủ quá lâu thì u ma cũng có khả năng bị lạc trong ý thức của vật chủ, bị vật chủ đồng hóa, trở thành một phần của vật chủ.
Tất cả những tác động trên thế gian này, chung quy đều là tác động qua lại lẫn nhau.
Có rất nhiều biện pháp phòng ngừa và kiểm tra đo lường sự tồn tại của u ma.
Cho dù không biết những biện pháp đó, chỉ cần người bị ký sinh ở cùng một nơi với người khác quá lâu, chính bản thân nó cũng sẽ sốt ruột mà để lộ ra dấu vết.
Sau khi đám người Kiều Chấn Bang bị diệt sát, Kiều Thịnh Giao vẫn luôn ở cùng những người đến điều tra của Kiều gia, cho dù u ma có thủ đoạn điều khiển hành động của Kiều Thịnh Giao, nhưng nó vẫn luôn không thể tìm được cơ hội tách ra một mình.
Cũng phải qua vài ngày, tên u ma đó mới nhân cơ hội chạy ra ngoài hít thở không khí thì lại trùng hợp bị thám tử của Cố Sâm phát hiện.
Mà mục đích của tên u ma kia khi bám vào người Kiều Thịnh Giao, ngoài việc diệt khẩu hoàn toàn những người còn sót lại của chi nhánh Kiều gia ra, thế nhưng lại còn có liên quan đến hai người Yến Trục Quang và Vân Mật Tuyết.
“Chẳng lẽ tin tức về Thiên Tâm Liên Tử đã bị truyền ra ngoài rồi sao? Hoặc là, chủ nhân của tên u ma kia đúng thật là Tích Huyết Ma Vực?”
Vân Mật Tuyết nói: “Có liên quan đến nó.”
Yến Trục Quang nhíu nhíu mày, kẻ thường dân vốn không có tội, chỉ vì có ngọc bích mà thành có tội, nếu tin tức nàng giữ Thiên Tâm Liên Tử bị truyền ra ngoài, đừng nói là ma tu, cho dù là tiên tu bên này cũng không thiếu phiền toái.
Không thấy chưởng môn tiền nhiệm Phong Hoa Tiên Tông vì muốn có được Thiên Tâm Liên Tử, mà ngay cả nữ nhi của mình chết hay sống cũng không để ý sao?
“Bất quá kẻ đứng sau việc này không phải là Tích Huyết Ma Vực, mà là Thí Thiên Ma Môn.”
“Thí Thiên Ma Môn?” Thế lực ma tu này nghe có vẻ quen, còn không phải là môn phái ma tu nhân cơ hội tấn công Tích Huyết Ma vực lúc Tô U Ma Quân bỏ trốn cùng chưởng môn tiền nhiệm, sau đó kết thù với Tích Huyết Ma Vực sao?
“Đúng vậy.”
Người của Thí Thiên Ma Môn không biết nhận được tin tức từ đâu, nói Vân Mật Tuyết cùng Yến Trục Quang đạt được một bảo bối hiếm thấy trong một bí cảnh rất hữu dụng với ma tu.
Bọn họ điều tra hành tung của hai người Yến Trục Quang, sau khi các nàng đưa Tô Kiền Nhi về Phong Hoa Tiên Tông, có thể sẽ đến tàn tích của chi nhánh Kiều gia để điều tra, liền phái Kiều Thịnh Giao đang bị u ma khống chế đến đó chờ sẵn, có ý đồ dẫn hai người các nàng đến nơi bọn chúng mai phục, sau đó bắt các nàng lại.
Bất quá, sau khi nhìn thấy Vân Mật Tuyết, không biết vì sao tên Kiều Thịnh Giao kia lại thanh tỉnh, tựa hồ cảm giác thân thể mình có chút kỳ lạ, không muốn khiến cho hai người Vân Mật Tuyết khả nghi nên liền rời khỏi nơi đó.
Tên Kiều Thịnh Giao này còn có chút thông minh, ngay từ đầu tên u ma kia chưa phát hiện được, nhưng sau đó nó mới phản ứng lại.
“Trách không được ma tu có thể tiêu diệt đám người Kiều Chấn Bang dễ dàng như thế, thì ra là có “nội gián”.”
Vân Mật Tuyết gật đầu: “Chung quy thì ma tu cũng không dám quá mức lộ liễu ở địa phận của chính đạo, u ma sống nhờ trên cơ thể Kiều Thịnh Giao mới khiến cho ma tu có cơ hội thừa nước đục thả câu.”
Kiều Thịnh Giao là nhị công tử Kiều gia, có lệnh của hắn, để cho đoàn người Kiều Chấn Bang đi đến nơi nào đều dễ như trở bàn tay, ma tu cũng không cần đi khắp Tu chân giới để tìm người, chỉ cần ở nơi nào đó chờ con mồi chui đầu vô lưới là được.
“Chỉ là, Thí Thiên Ma Môn kia có thù hận gì với Kiều gia mà một hai phải diệt khẩu cả một chi nhánh?”
Vân Mật Tuyết nói: “Bọn họ dường như đang tìm người nào đó, thám tử nghe được tin tức là: Thà giết lầm còn hơn bỏ sót.”
Yến Trục Quang nghĩ nghĩ: “Chẳng trách bọn họ phải dùng phương pháp hiến tế, hiến tế cả một vùng đất liền có thể đảm bảo sẽ không sót người nào.”
Trong một gia tộc lớn không chắc sẽ không có mấy thủ đoạn như cửa bí mật hay mật thất để bảo mệnh, cho dù người tu chân Phân Thần kỳ có đến đó, trước tiên thiết lập cấm chế ngăn cấm truyền tống, dùng sức mạnh chèn ép cũng chưa chắc sẽ không có bất cứ ai thoát ra được.
Nhưng nếu dùng phương pháp hiến tế, phá hủy cả một vùng đất, vừa có thể lợi dụng bí pháp tăng cường thực lực ma tu, lại vừa có thể ngăn chặn những kẻ muốn chạy thoát, đối với ma tu mà nói, quả thực là một hòn đá trúng mấy con chim.
Yến Trục Quang cẩn thận phân tích thông tin từ những việc đó, nói với Vân Mật Tuyết: “Kẻ phía sau chỉ sợ có liên quan đến Tích Huyết Ma Vực.”
Vân Mật Tuyết có chút kinh ngạc: “Sao lại nói như vậy?”
Yến Trục Quang nói: “Tin tức về việc ta và Đại sư tỷ từng đến bí cảnh, ngoài Tích Huyết Ma Vực thì chỉ có chưởng môn, các trưởng lão và hai vị sư tỷ biết.
Mà chỉ có người của Tích Huyết Ma Vực cùng chưởng môn biết chúng ta lấy được Thiên Tâm Liên Tử, có thể tiết lộ tin tức tưởng thật mà lại là giả này cho Thí Thiên Ma Môn, ngoài Tích Huyết Ma Vực ra thì không còn ai khác.”
Nếu Cố Sâm cảm thấy hứng thú với Thiên Tâm Liên Tử thì có trăm ngàn biện pháp để đoạt lấy, không cần thiết phải quanh co đi tìm Thí Thiên Ma Môn như vậy.
Mà có khả năng cực cao là Tô U Ma Quân của Tích Huyết Ma Vực, nàng ta tiết lộ những tin tức giống thật nhưng lại là giả này cho Thí Thiên Ma Môn, khiến cho Thí Thiên Ma Môn cùng Phong Hoa Tiên Tông tàn sát lẫn nhau, cho dù bên nào thua đi chăng nữa đều có lợi cho nàng ta.
Hơn nữa, sợ là nàng ta đã sớm chuẩn bị sẵn thủ đoạn về sau, để đảm bảo Thiên Tâm Liên Tử có thể rơi vào tay mình.
Vân Mật Tuyết nói: “Chính xác, chưởng môn cũng nghĩ như thế.”
Yến Trục Quang dùng ngón tay gõ gõ cằm: “Chưởng môn có kế hoạch gì không?”
“Việc có thể điều tra được tin tức liên quan đến Thí Thiên Ma Môn quả thật là tình cờ, chưởng môn còn chưa thể công khai, chỉ đành phải dẫn hướng điều tra theo hướng này.”
“Bất quá, chưởng môn đã thông báo cho thiên hạ việc ác mà Tích Huyết Ma Vực đã làm với chưởng môn tiền nhiệm, còn bắt đầu hợp tác với Kiều gia để điều tra.”
Yến Trục Quang suy nghĩ một chút liền hiểu được ý của Cố Sâm.
Kiều gia cũng chịu khổ vì ma tu, ai quan tâm có phải là cùng một đầu sỏ gây tội hay không, chỉ cần liên kết hai việc này lại với nhau, đổ hết lên đầu Tích Huyết Ma Vực thì hoàn toàn không còn là ân oán cá nhân của Phong Hoa Tiên Tông nữa rồi, nếu lại châm thêm chút lửa, toàn bộ Tu chân giới đều có thể thiêu cháy, đến lúc đó ai còn rảnh rỗi đem việc này ra để chèn ép Phong Hoa Tiên Tông chứ?
Không thể không cảm khái, nam chủ thật đúng là nam chủ, tính toán quá nhanh, quả nhiên có đủ thủ đoạn làm người lãnh đạo.
“Hay có lẽ nào, việc Kiều gia bị diệt môn thật sự có liên quan với Tích Huyết Ma Vực.” Yến Trục Quang nhanh chóng suy tính.
“Vốn dĩ sau khi Tô Kiền Nhi ăn Thiên Tâm Liên Tử vào, liền hẳn là sẽ bắt đầu tu hành ngay.”
“Nàng không phải người của Kiều gia, chưa chắc phù hợp với công pháp của Kiều gia, một khi bắt đầu tu hành, liền có khả năng bị người của Kiều gia phát hiện điểm kỳ quái, đến lúc đó làm lớn chuyện lên, thân phận của Tô Kiền Nhi có thể sẽ bị bại lộ.”
“Mà chi nhánh gia tộc Kiều gia vừa gặp chuyện, tất nhiên Kiều Chấn Bang sẽ tính toán thay Tô Kiền Nhi, người khác họ như nàng sẽ không có khả năng được đưa vào dòng chính, lúc này người tiến đến cho Tô Kiền Nhi dùng Thiên Tâm Liên tử là chúng ta sẽ bị Kiều Chấn Bang chú ý.”
“Nếu chúng ta có thể trị liệu cho Tô Kiền Nhi, ít nhất sẽ không bạc đãi Tô Kiền Nhi, Kiều Chấn Bang tự nhiên sẽ tin tưởng phó thác cho chúng ta.
Mà trên thực tế, chúng ta biết thân thế của Tô Kiền Nhi, biết nàng là nữ nhi của chưởng môn tiền nhiệm, một khi Kiều Chấn Bang phó thác Tô Kiền Nhi cho chúng ta, chúng ta tất nhiên sẽ không cự tuyệt.”
“Cứ như vậy, Tô Kiền Nhi liền thuận thế mà tiến vào Phong Hoa Tiên Tông chúng ta.”
“Hiện giờ chi nhánh Kiều thị đã bị tiêu diệt toàn bộ, không có khả năng dòng chính Kiều thị sẽ nhận Tô Kiền Nhi trở về, Tô Kiền Nhi liền không có cơ hội tu hành công pháp của Kiều gia, cũng sẽ chẳng ai hoài nghi thân phận của nàng.”
“Còn Phong Hoa Tiên Tông chúng ta, sự việc này liên quan đến chưởng môn tiền nhiệm cùng danh dự của Phong Hoa Tiên Tông, cũng không tránh khỏi kết thù với dòng chính Kiều gia, cho dù chúng ta không biết rốt cuộc mẫu thân của Tô Kiền Nhi là người phương nào thì cũng không có khả năng thông báo cho thiên hạ về thân thế của Tô Kiền Nhi...” Nếu không chính là khiến cho thiên hạ biết Kiều gia phí công dưỡng dục con nối dõi của chưởng môn tiền nhiệm.
Yến Trục Quang nhớ lại, thời gian chi nhánh Kiều gia bị diệt môn thật sự là quá trùng hợp, vừa ngay sau khi Đại sư tỷ rời khỏi bí cảnh, còn nàng thì đang tiếp thu truyền thừa bên trong bí cảnh.
Tô U Ma Quân chắc chắn có cách biết được thời điểm các nàng ra ngoài, trong khoảng thời gian này cũng đủ dài, đủ để Tô U Ma Quân sắp xếp mọi thứ.
Thí Thiên Ma Môn là kẻ thù của Tích Huyết Ma Vực, chỉ cần nàng ta châm ngòi một chút, Thí Thiên Ma Môn liền có thể bị nàng ta điều khiển.
Đến lúc đó, nàng ta không cần làm bất cứ việc gì, liền có thể thành ngư ông đắc lợi.
Vân Mật Tuyết nghe xong, trong lòng thoáng chút lạnh lẽo: “Tính kế đến như vậy không khỏi thật là đáng sợ.”.