Cứu Vớt Bạch Nguyệt Quang


Đời trước, Thiên Tâm Liên Tử tất nhiên là do Vân Mật Tuyết đưa cho Tô Kiền Nhi.
Thiên Tâm Liên Tử quý hiếm như vậy, với sự cẩn thận của Đại sư tỷ, cho dù nàng không cố tình ngụy trang như Yến Trục Quang, cũng sẽ không báo tin tức này cho người của Kiều gia.
Sau đó, Đại sư tỷ giao Thiên Tâm Liên Tử cho Cố Sâm, với tính cách của Vân Mật Tuyết, càng không có chuyện nàng tiết lộ chuyện Thiên Tâm Liên Tử cho Tô Kiền Nhi.

Mà Cố Sâm cũng sẽ không tiết lộ chuyện này.
Mà nếu nói thân phận của Tô Kiền Nhi cho nàng ta, vậy không thể giấu được việc này nữa.
Tô Kiền Nhi là Thiên Khắc Chi Thể, ngoài Thiên Tâm Liên Tử, vẫn chưa nghe nói có phương pháp nào khác để chữa khỏi Thiên Khắc Chi Thể.
Một khi nói cho Tô Kiền Nhi biết thân phận mình, cho dù không đề cập đến Thiên Tâm Liên Tử, sau này khi nàng ta tra ra Thiên Khắc Chi Thể, thì cũng có thể đoán được thứ mà trước kia Yến Trục Quang đưa cho nàng là gì.
Đến lúc đó, chuyện Thiên Tâm Liên Tử hẳn sẽ bị Tô Kiền Nhi biết được.

Nếu Tô Kiền Nhi có ý định gì với Thiên Tâm Liên Tử, vậy chẳng phải sẽ nguy hiểm cho người không có đề phòng gì như Vân Mật Tuyết hay sao?
Nếu chưởng môn không muốn bại lộ chuyện Thiên Tâm Liên Tử, như vậy thì ở đời trước, Tô Kiền Nhi hẳn là không biết đến Thiên Tâm Liên Tử.

Ít nhất là trước khi tiếp xúc với tô U Ma Quân thì chẳng ai nói cho nàng.
Yến Trục Quang lại suy xét từ một phương diện khác: “Chưởng môn lo lắng an nguy của ta và Đại sư tỷ, không muốn tiết lộ tin tức về Thiên Tâm Liên Tử, ta cũng hiểu.

Có điều, không chỉ mỗi chúng ta biết chuyện Thiên Tâm Liên Tử, bên phía Tích Huyết Ma Vực cũng biết chuyện này.”
“Hiện giờ Tô Kiền Nhi không biết, nhưng sau này cũng có khả năng sẽ biết được, nếu Tích Huyết Ma Vực đem tin tức thêm mắm dặm muối, chẳng phải là càng khó khống chế sao?”
Ngay từ đầu Yến Trục Quang vốn muốn giấu thân phận của Tô Kiền Nhi, bất quá, đó là trước khi Tô Kiền Nhi tiến vào Phong Hoa Tiên Tông.
Tô U Ma Quân này không đơn giản, vì Tô Kiền Nhi, không biết nàng ta còn sẽ làm ra những chuyện gì nữa.
Hơn nữa, Tô Kiền Nhi hiện giờ đã có dấu hiệu nhập ma, cho dù tạm thời áp xuống, không chắc sau này có khả năng tẩu hỏa nhập ma lần nữa hay không.


Một khi Tô Kiền Nhi biến thành ma tu nổi điên trong Phong Hoa Tiên Tông, không biết sẽ gây nên tai họa gì.
Yến Trục Quang cân nhắc một chút, nói cho Tô Kiền Nhi biết sẽ ít nguy hiểm hơn là không nói.

Muốn đối phó với người như Tô U Ma Quân thì phải hành động ngoài dự liệu của nàng ta mới được.
Chắc nàng ta cũng không nghĩ đến, các nàng không màng tiết lộ việc Thiên Tâm Liên Tử mà nói ra hết thảy cho Tô Kiền Nhi đi? Chỉ cần đầu óc của Tô Kiền Nhi bình thường, nhất định sẽ không bị bên Tích Huyết Ma Vực xúi giục.
“Chuyện này ta cũng đã nghĩ tới”, Cố Sâm nói: “Thật cho đến lúc này, nếu Tô Kiền Nhi rời khỏi Phong Hoa Tiên Tông, cho dù nàng ta có ý định làm gì cũng không có khả năng gây ra sóng gió.”
“Vậy cũng chưa chắc, cho dù hoàn toàn hủy diệt Tô Kiền Nhi cũng chẳng bớt đi phiền toái.” Hủy diệt là không thể nào, không nói Tô Kiền Nhi hiện giờ còn chưa có uy hiếp, cho dù là việc chi nhánh Kiều gia bị diệt môn, Phong Hoa Tiên Tông cũng không thể chăm sóc “cô nhi” như Tô Kiền Nhi đến mức mất tích luôn được.
Nếu Tô U Ma Quân dám giao Tô Kiền Nhi cho Phong Hoa Tiên Tông, tất nhiên cũng có thể đảm bảo Tô Kiền Nhi sẽ không gặp nguy hiểm.
Theo Yến Trục Quang, cho Tô Kiền Nhi biết về Thiên Tâm Liên Tử dưới sự giám sát của nàng, còn tốt hơn nhiều so với để nàng ấy biết được tin tức vỉa hè trong tình huống mà nàng không ngờ đến.

Đâu ai biết tin tức mà Tô Kiền Nhi nghe được đã thay đổi bao nhiêu lần rồi, có sai lệch nhiều hay không?
Cách của Cố Sâm là hy vọng ngăn chặn nguy hiểm, nhưng với Yến Trục Quang, loại phương pháp này nói không chừng sẽ làm phát sinh thêm nhiều việc không thể đoán trước.

Đánh cược không bằng chắc chắn, chỉ cần đặt mối nguy dưới sự giám sát của mình thì nó không còn nguy hiểm nữa.
Cố Sâm suy nghĩ một chút, liền hiểu được ý của Yến Trục Quang.
“Nếu ngươi không ngại tiết lộ Thiên Tâm Liên Tử thì ta cũng không ngăn cản.”
Yến Trục Quang khẽ gật đầu.
Bọn họ lén nói chuyện với nhau một chút, Vân Mật Tuyết cũng đã nói chuyện với Tô Kiền Nhi xong rồi.

Tô Kiền Nhi yêu cầu đi đến Kiều gia điều tra ngay lập tức, đương nhiên Vân Mật Tuyết không thể ngăn cản, trước mắt các nàng đang chờ Cố Sâm lên tiếng.
Cố Sâm ngồi im lặng trong chốc lát mới nói: “Nếu các ngươi đều đồng ý, vậy thì xuất phát ngay đi.”

Tô Kiền Nhi trở nên vui vẻ: “Đa tạ chưởng môn.”
Yến Trục Quang và Vân Mật Tuyết cùng nhau hành lễ với chưởng môn, sau đó ba người liền rời khỏi đại điện.
Vân Mật Tuyết nhìn nhìn Tô Kiền Nhi, nói: “Hiện giờ Tô sư muội đã đạt đến Trúc Cơ sơ kỳ, cũng đã đến lúc ngự kiếm phi hành.

Để thuận tiện ra ngoài, không bằng chúng ta đến chỗ Đệ Tử Đường ở nội môn trước, lãnh phi kiếm dành cho đệ tử Trúc Cơ kỳ được không?”
Yến Trục Quang gật gật đầu: “Vừa lúc ta cũng phải đi đổi phi kiếm dành cho Kim Đan kỳ, nếu dùng phi kiếm hiện tại, đối với tu vi Kim Đan kỳ thì hơi chậm.”
Tô Kiền Nhi rất kinh ngạc: “Yến sư tỷ đã đạt tới Kim Đan kỳ rồi sao?” Tuy nàng không nhìn ra được thực lực của Yến Trục Quang, nhưng vẫn luôn cho rằng Yến Trục Quang chẳng qua cũng chỉ đang ở Trúc Cơ kỳ.
“Lần này ta may mắn đột phá khi tìm hiểu trong Thanh Công Tháp, cũng mới vừa đạt được Kim Đan sơ kỳ thôi.”
Sắc mặt Tô Kiền Nhi có chút phức tạp, sau đó cười nói: “Ta còn chưa chúc mừng Yến sư tỷ đâu.”
“Đâu cần phải như vậy”, Yến Trục Quang cười nói: “Được rồi, Tô sư muội có đến Đệ Tử Đường hay không?”
Tô Kiền Nhi gật gật đầu: “Cũng được.”
Yến Trục Quang đưa Tô Kiền Nhi đi, Vân Mật Tuyết đi theo bên cạnh các nàng, cùng nhau hướng về Đệ Tử Đường.

Trên đường đi, Yến Trục Quang truyền âm cho Vân Mật Tuyết, báo cho nàng việc cho Tô Kiền Nhi biết về thân phận của nàng ta.
Vân Mật Tuyết hơi ngẩn người, nghĩ nghĩ nói: “Nếu nói cho Tô sư muội được thì tốt, chỉ là, Tô sư muội mới vừa trải qua chuyện chi nhánh Kiều gia bị diệt môn, hiện giờ cũng còn đang bôn ba vì việc đó, nếu đột nhiên nói cho nàng, nàng có thể...” Chịu đựng nổi sự đả kích này hay không?
Nhắc đến việc tiết lộ thân thế của Tô Kiền Nhi, việc mà Cố Sâm và Yến Trục Quang suy xét chính là mối nguy hiểm với những người xung quanh nàng ấy, nhưng việc đầu tiên Vân Mật Tuyết suy xét, lại là bản thân Tô Kiền Nhi.
Yến Trục Quang có chút hổ thẹn, bất quá, hổ thẹn thì hổ thẹn, nàng cũng quyết tâm nói ra chuyện này.
“Đương nhiên là Tô sư muội sẽ không dễ chịu, nhưng chuyến đi đến Kiền gia lần này có quá nhiều biến cố, chúng ta không nói rõ ràng tất cả với nàng ấy, chẳng may vào lúc chúng ta không ở bên cạnh, nàng ấy tin vào lời ly gián của kẻ gian, lúc đó chắc phải đã muộn rồi sao?”
“Đại sư tỷ đừng quên u ma trên người Kiều Thịnh Giao, chưa nhắc tới chuyện u ma kia hẳn là còn đang bám vào người hắn, thân là nhị công tử Kiều gia, Kiều Thịnh Giao còn bị u ma bám vào người, khó mà đảm bảo những người khác trong Kiều gia có bị hay không.


Chuyến này, thật sự là khó lòng phòng bị.”
“Vậy ngươi định cho nàng ấy biết việc nàng ấy là nữ nhi của chưởng môn, hay là cả việc của Tô U Ma Quân?”
“Chỉ nói ra chuyện nàng ấy là nữ nhi của chưởng môn thôi thì cũng không khác gì chưa nói.” Nếu muốn nói, vậy thì nói rõ ràng hết thảy.
Vân Mật Tuyết nghĩ nghĩ: “Một khi tiết lộ hết toàn bộ, Tô sư muội sẽ lập tức biết chuyện Thiên Tâm Liên Tử.”
“Vậy cũng chẳng sao cả”, Yến Trục Quang nói: “Tô sư muội đã được chữa khỏi Thiên Khắc Chi Thể, hẳn là nàng ta cũng không cần tới Thiên Tâm Liên Tử nữa đi?”
Vân Mật Tuyết có chút hoài nghi lời của Yến Trục Quang, Trục Quang nghĩ vậy thật sao?
Nhìn thấy ánh mắt Đại sư tỷ hiện lên sự nghi ngờ, Yến Trục Quang cười cười: “Dù sao thì cũng sẽ có một ngày nàng ấy biết được.

Thay vì để nàng ấy nghe từ người ngoài, không bằng để ta chính miệng nói.”
“Việc này, chưởng môn có biết không?”
“Đây là ta vừa mới nghĩ ra, đã bàn bạc với chưởng môn trên đại điện rồi”, Yến Trục Quang cẩn thận nói, “Chỉ là, lúc nãy chưa kịp báo cho Đại sư tỷ.”
Lúc ấy nàng đột nhiên nghĩ đến việc này, liền hỏi ý kiến chưởng môn trước, muốn phỏng đoán tình hình đời trước.

Chỉ là, lừa gạt Đại sư tỷ, Yến Trục Quang có chút áy náy trong lòng.
Vân Mật Tuyết không quan tâm chuyện biết trước hay sau, không phải Trục Quang cũng đã nói ngay cho nàng, cũng không có ý định giấu giếm nàng hay sao? Huống hồ, việc này nếu chưởng môn không đồng ý, cho dù các nàng có muốn thì cũng không thể tự tiện nói cho Tô Kiền Nhi.
Nếu Yến Trục Quang đã hạ quyết tâm, cũng đã nghĩ kỹ hậu quả rồi, Vân Mật Tuyết đương nhiên sẽ không ngăn cản nàng nữa: “Tốt.”
“Việc này không nên chậm trễ, sau khi lấy phi kiếm, chúng ta hẹn nàng ấy đến Trú Tuyết Phong một chuyến nha?” Kỳ thật, Yến Trục Quang cũng muốn tiện dò xét thân phận của Tô Kiền Nhi.
Lúc nàng ấy biết được thân phận của chính mình, tâm lý không ổn định, chính là lúc dò hỏi nàng ấy tốt nhất.
Vân Mật Tuyết đồng ý.
Cho nên, khi ba người ra khỏi Đệ Tử Đường, thời điểm Tô Kiền Nhi cầm phi kiếm trong tay đang nóng lòng muốn thử, Yến Trục Quang nói với Tô Kiền Nhi: “Tô sư muội, trước khi tới Kiều gia, chúng ta còn có một việc vô cùng quan trọng muốn nói cho ngươi.”
Nhìn thấy sự nghiêm túc trong mắt Yến Trục Quang, không biết vì sao, trong lòng Tô Kiền Nhi bỗng nhiên có dự cảm chẳng lành.

Giống như, việc mà Yến Trục Quang sắp nói cho nàng, không phải là tin tức mà nàng có thể tiếp thu nổi.
Tô Kiền Nhi nắm chặt phi kiếm trong tay, ổn định lại tâm tình đang đột nhiên trở nên hồi hộp, nàng có chút trốn tránh, nói: “Trước mắt đến Kiều gia mới là việc quan trọng, nếu có chuyện gì, không bằng nói ở trên đường đi được không?”
Yến Trục Quang nói: “Việc này rất trọng đại, hơn nữa có liên quan đến Kiều gia.


Nói trên đường không an toàn, sau khi đến Kiều gia thì đã muộn rồi.”
Yến Trục Quang nắm lấy bả vai Tô Kiền Nhi, nhìn vào mắt nàng: “Tô sư muội, ngươi hãy suy nghĩ kỹ đi.”
Tô Kiền Nhi nhấp nhấp môi: “Chờ đã, đến tột cùng là chuyện gì?”
Ánh mắt Vân Mật Tuyết dừng ở bàn tay Yến Trục Quang đang nắm bả vai Tô Kiền Nhi, “Việc này có liên quan đến thân thế của Tô cô nương.”
Yến Trục Quang nhận thấy được, nàng tỏ ra tự nhiên rút tay về.
Tô Kiền Nhi không phát hiện gì cả, nàng đang bị hai chữ “thân thế” thu hút sự chú ý, không nhịn được mà cắn môi, sau khi do dự một lúc lâu, nàng vẫn đáp ứng mà nói: “Được, vậy ta… ta nghe một chút.”
Ba người rời khỏi Đệ Tử Đường, rồi đi đến Trú Tuyết Phong.
Tô Kiền Nhi lần đầu tiên có được phi kiếm, còn chưa biết phi hành.

Yến Trục Quang xung phong nhận việc dạy nàng ngự kiếm, Vân Mật Tuyết ở bên cạnh chỉ dẫn thêm cho nàng, không khí giữa ba người có chút hài hòa hiếm thấy.
Yến Trục Quang để Tô Kiền Nhi phi hành trước mặt, nàng và Vân Mật Tuyết hộ tống phía sau, ban đầu Tô Kiền Nhi còn hơi loạng choạng, sau đó mới chậm rãi thành thục.
Yến Trục Quang vuốt cằm, đúng là thật sự chưa quen với việc ngự kiếm, thoạt nhìn không giống như đang giả vờ, đời trước Tô Kiền Nhi chưa từng ngự kiếm sao? Chẳng lẽ đời trước nàng ta vẫn chưa đạt đến Trúc Cơ kỳ?
Thực lực không đến Trúc Cơ kỳ, lại có sự thù hận với Cố Sâm, đối với Đại sư tỷ thì không thích, còn đối Vân Trường Nguyệt lại sợ hãi...!Lúc ăn Thiên Tâm Liên Tử, cũng không thấy có biểu hiện gì khác thường —— nàng ta hẳn không phải là nữ chủ, người đã từng dùng Thiên Tâm Liên Tử rồi.
Yến Trục Quang đột nhiên nghĩ: “Hệ thống, có khi nào Tô Kiền Nhi này, là nữ chủ chưa ăn Thiên Tâm Liên Tử ở không gian song song khác trọng sinh vào đây không? Tỷ như… Sau khi Thẩm Uyển Tình hiểu lầm Cố Sâm xem nàng ấy như thế thân của người khác, giận dỗi trốn đi chẳng hạn?”
Thời gian này, rất trùng khớp với tình hình của Tô Kiền Nhi hiện tại.
Lúc ấy, Vân Trường Nguyệt còn chưa bị Cố Sâm răn dạy, nàng ta tổn thương Thẩm Uyển Tình rất nhiều, cho nên lúc trước ở Thu Minh đan đường, Tô Kiền Nhi nhìn thấy nàng ta tiến vào cùng Chử Ngưng Yên, mới có biểu hiện sợ hãi như vậy.
Mà lúc ấy, cũng là thời điểm mà Thẩm Uyển Tình hận Cố Sâm nhất trong cốt truyện.

Hơn nữa, nàng ta là một người tay trói gà không chặt, rời khỏi sự che chở của nam chủ, chỉ cần thế giới đó có chút sai lệch trong lúc vận hành, liền rất có khả năng mất đi tính mạng, nếu bởi vậy mà nàng ta chết đi, chẳng phải là nàng ta sẽ oán hận Cố Sâm đến cực độ sao?
Trên thực tế, diễn biến như vậy mới đúng với hiện thực.
Trong cốt truyện, nữ chủ rời khỏi Phong Hoa Tiên Tông mà còn có thể lành lặn, thậm chí ngay cả Tích Huyết Ma Vực có thù với Phong Hoa Tiên Tông còn không hạ thủ với nàng ta, ngược lại chỉ là bắt nàng ta giống như một cách bảo hộ khác, đây mới chính là không hề hợp logic chút nào...
Còn Đại sư tỷ, những người khác dùng danh nghĩa Đại sư tỷ để chèn ép nữ chủ, nàng ta muốn nhìn thấy Đại sư tỷ mới là lạ.
Hệ thống quả thực muốn quỳ trước sức tưởng tượng phong phú của ký chủ: “Sao có thể a...”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận