Khương Nhiêu bỗng chốc như bị mất tiếng, không sao nói nên lời.
Giữa ngày Tam Cửu*, tuyết lớn rơi đầy trời, vậy mà cả người nàng lại toát mồ hôi lạnh.
*Theo cách tính dân gian Trung Quốc, bắt đầu từ ngày Đông Chí, cứ 9 ngày được tính là một “cửu”, Tam Cửu là khoảng thời gian từ ngày thứ 19 đến ngày thứ 27 sau ngày Đông Chí, đây là khoảng thời gian được cho là lạnh nhất trong năm.
Sao, sao hắn lại ở đây?
Khương Nhiêu vội vàng lăn xuống khỏi người hắn, khom lưng định kéo hắn đứng dậy nhưng hai mắt hắn nhắm nghiền, xem chừng đã ngất xỉu mất rồi.
Khương Nhiêu đâm sốt ruột.
Nàng kéo cánh tay của hắn vắt qua vai mình, định dùng cơ thể mình làm điểm tựa để nâng hắn dậy.
Thế nhưng, dù sức khỏe yếu nhưng hắn vẫn cao hơn Khương Nhiêu một cái đầu, cơ bắp có được nhờ luyện võ trước đây vẫn còn chắc nịch, sức của một cô nương mảnh mai, yếu đuối như Khương Nhiêu đâu thể khiêng hắn lên nổi.
Khương Nhiêu quay đầu lại gọi Minh Thược: “Minh Thược, mau lại đây giúp ta.”
Minh Thược nghe lời, vừa chạm ngón tay vào cánh tay Dung Đình thì Dung Đình lại đột ngột mở mắt ra, ánh mắt hung ác tựa như rắn độc mới trườn ra từ trong bóng đêm, sương mù giăng dày trong mắt: “Đừng chạm vào ta.”
Giọng nói khàn đặc yếu ớt tới độ gần như không thể nghe ra nổi, hắn vừa buông lời cảnh cáo lạnh lùng vừa ho một tiếng đầy nặng nề.
Tay Minh Thược bỗng khựng lại giữa không trung rồi run run rụt lại.
Khương Nhiêu nhớ tới tật xấu không thích người khác tới gần mình của hắn, nhất thời nơm nớp lo sợ, băn khoăn không biết mình có nên nhân lúc hắn không để ý mà bỏ hai tay đang ôm eo và choàng vai hắn ra hay không.
Thế nhưng đương lúc nàng còn đang do dự thì hắn lại nghiêng người dồn toàn bộ trọng lượng cơ thể của hắn lên người nàng.
Khuôn mặt hắn dán vào xương bả vai của Khương Nhiêu, đầu gác lên vai nàng, dăm ba sợi tóc dài buông lòa xòa xuống trước ngực nàng.
Khi hắn nhắm mắt lại, thái độ khát máu, tàn độc vừa rồi lập tức biến mất, hắn chỉ còn là một người đẹp đáng thương bị bệnh.
Tiếng thở hổn hển của hắn nghe như thể hắn đang phải chịu đựng cảm giác đau đớn khủng khiếp, hơi thở nóng hổi phả vào cổ Khương Nhiêu làm da nàng ngứa ngáy.
Khương Nhiêu chợt nghĩ ra…
E là lúc ngã xuống, nàng đã rơi trúng vào đôi chân bị thương của hắn mất rồi.
Cơ thể nàng bỗng chốc như rơi xuống hầm băng, nàng vội quay đầu lại gọi Minh Thược: “Minh Thược, mau đi mời đại phu!”
...
Trước khi lão đại phu tới, Dung Đình đã hoàn toàn mê man.
Khương Nhiêu sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng.
Một mình nàng dìu hắn đứng dậy, không dám chần chừ nửa bước, cắn răng dìu hắn vào trong nhà, đặt hắn nằm xuống giường, mệt tới mức trán mướt mải mồ hôi.
Sau khi lão đại phu tới, Khương Nhiêu đứng bên cạnh trông chừng, lo lắng thấp thỏm chờ lão đại phu chẩn bệnh.
Nàng tựa vào cạnh giường, lòng nóng như lửa đốt, vừa muốn nhanh nhanh hỏi thăm lão đại phu xem tình hình thiếu niên này thế nào lại vừa sợ mình làm gì quấy rầy lão đại phu xem bệnh, đành cắn môi, không dám lên tiếng.
Lão đại phu liên tục nhíu mày, xem bệnh cho Dung Đình xong, ông ấy không ngừng lắc đầu.
Khương Nhiêu lập tức hỏi ngay: “Thưa đại phu, chân của người này…”
Lão đại phu ngắt lời nàng, cau mày răn dạy: “Sao ngươi lại bất cẩn như vậy hả? Cho dù hắn là lang quân tương lai của ngươi, ngươi và hắn có thân thiết với nhau đi chăng nữa thì ngươi cũng không nên nhảy đè lên người hắn chứ!”
“Dạ?” Lang quân tương lai ư? Khương Nhiêu ngẩn người, khuôn mặt nhỏ trắng ngần lập tức ửng đỏ: “Không, người này không phải là lang quân tương lai của ta…”
Nàng cũng không hề nhảy đè lên người hắn…
“Không phải ư?” Lão đại phu lẩm bẩm, ánh mắt hết sức hoài nghi.
Lần trước ông ấy tới đây xem bệnh, thiếu niên đang nằm trên giường này không chịu uống thuốc ai khác đút cho ngoài nàng, cũng chỉ thân thiết với mỗi mình nàng, hôm nay nàng lại lo lắng cho hắn như vậy, cho nên ông ấy mới cho rằng bọn họ có quan hệ gì đó đặc biệt.
Xét thấy tuổi của hai người đều còn nhỏ, vẫn chưa tới độ tuổi thành thân, ông ấy mới nghĩ rằng bọn họ là phu thê chưa cưới…
Hơn nữa, ngoại hình của bọn họ cũng rất xứng đôi, nếu như nói bọn họ không phải phu thê chưa cưới thì quả là có phần kỳ lạ…
Khương Nhiêu không biết làm thế nào mà lão đại phu lại hiểu nhầm như vậy, nàng đỏ mặt hỏi ông ấy: “Thưa đại phu, xin hãy mau nói cho ta biết rốt cuộc chân của người này có làm sao không?”
Lão đại phu thở dài một hơi: “Vết thương ở chân của hắn vốn gần đây đã có chuyển biến tốt rõ rệt nhưng hôm nay lại bị vật nặng va vào nên e là…”
Vật nặng này chính là Khương Nhiêu, trái tim nàng lập tức rơi xuống đáy vực sâu.
Hai chữ “e là” kia khiến câu hỏi kẹt ở cổ họng nàng trở nên nặng ngàn cân, giọng nàng như nghẹt lại: “Vậy là không thể khỏi được nữa ư?”
Giọng lão đại phu nặng nề, tiếng thở dài nghe đầy buồn bã: “Lão hủ không có cách nào chữa được.
Trên đời này không có mấy ai có thể chữa khỏi được chân cho hắn.
Có lẽ nếu như Hoa Đà tái thế thì may ra mới có thể chữa được đôi chân này.
Thế này nhé, ta kê một đơn thuốc tạm thời giảm đau cho hắn để hắn nhanh chóng tỉnh lại.
Còn về phần những chuyện khác thì lão hủ bất tài, có lòng mà không có sức.”
Khương Nhiêu cứng đờ toàn thân.
Nàng run rẩy nhìn về phía Dung Đình.
Hắn nhắm mắt mê man, khuôn mặt tái nhợt nghiêm nghị, toàn thân toát lên vẻ đau ốm, nếu như hắn không đau ốm thì không biết khuôn mặt này sẽ hăng hái, tràn trề nhựa sống cỡ nào.
Khương Nhiêu hối hận khôn nguôi.
Vốn hắn vẫn còn hy vọng bình phục, vậy mà lại bị nàng đè bẹp mất rồi.
Biết trước vậy thì đáng lẽ ra nàng không nên tới đây tìm hắn.
Kể từ khi quen biết hắn tới nay, cả hai lần hắn ngất xỉu đều có liên quan tới nàng.
Để tránh bị hắn trả thù, nàng đã nói sẽ đối xử tốt với hắn, vậy mà giờ đây lại chính nàng là người đã làm hại chân hắn không thể chữa khỏi được nữa…
Cảm giác tội lỗi đè lên người nàng tựa như một tảng đá khổng lồ, cảm xúc hối hận cuộn trào như muốn nuốt chửng nàng, khiến nàng ngạt thở.
Hàng mi dài của Khương Nhiêu rơm rớm nước mắt, đôi dòng lệ tuôn trào từ khóe mi đỏ hoe, lặng lẽ rơi xuống.
...
Sau khi về nhà, Khương Nhiêu cư xử giống như một bệnh nhân dám thử tất cả mọi thứ khi đã lâm vào cảnh tuyệt vọng, tự giam mình trong thư phòng của phụ thân để đọc điển tịch y thư.
Nhưng số y thư mà nàng nước đến chân mới đọc sao có thể bì được với bản lĩnh làm nghề y cả đời của lão đại phu.
Bệnh mà lão đại phu đã nói là không chữa được thì nghĩa là không chữa được.
Trong lòng Khương Nhiêu hiểu rõ điều này nhưng chính vì hiểu rõ nên nàng lại càng thấy chua xót, tuyệt vọng, lại càng không chịu từ bỏ cố gắng.
Chỉ mới hai ngày trôi qua mà nàng đã gầy xọp hẳn đi, đôi má trẻ con phúng phính nhanh chóng biến mất, khuôn mặt vốn xinh đẹp động lòng người bỗng pha lẫn đôi nét tiều tụy, buồn bã.
Mấy ngày nay nàng đều không đi gặp thiếu niên kia.
Trước đây nàng không đi gặp là vì sợ hắn, còn bây giờ, nàng là tội nhân làm hại cả đời hắn nên đâu còn mặt mũi nào mà đi gặp hắn nữa.
Thậm chí trong lòng Khương Nhiêu còn đâm ra oán hận những giấc mơ đeo bám lấy nàng.
Biết được chuyện sau này thì sao? Dốc hết sức thì sao? Cho dù nàng có vắt óc nghĩ cách thay đổi kết cục trong mơ thì cuối cùng kết cục của mỗi một giấc mơ đều chưa từng thay đổi, chẳng qua chỉ là thay đổi con đường đi tới kết cục ấy mà thôi.
Nếu vậy thì việc mơ thấy những giấc mơ đó phỏng có ích gì?
Tâm trạng Khương Nhiêu cứ tiêu cực như vậy suốt mấy ngày liền, cho tới một tối nọ, nàng lại mơ thấy một giấc mơ.
Trong mơ, nàng tìm ra được cách chữa khỏi chân cho thiếu niên kia.
Đại Chiêu có một vị thần y tiếng tăm lẫy lừng tên là Nhậm Phù Thanh, tương truyền người này có thể chữa khỏi tất cả mọi bệnh, còn giỏi hơn cả ngự y trong cung.
Thế nhưng tính cách của người này lại không ưa gò bó, chẳng thua gì phụ thân nàng thuở trẻ, không thích bị bó buộc, xem thường hoàng quyền, kiên quyết không chịu làm ngự y, thay vào đó lại chọn đi chu du khắp nơi chữa bệnh cho dân chúng, từ năm hai mươi chín tuổi đã tự đặt ra cho bản thân một quy định: Suốt đời không đặt chân tới Kim Lăng.
Gần đây tình cờ người này có đi ngang qua Nghiệp thành.
Nhưng vì trận tuyết lớn hiện tại mà Nhậm thần y lại chọn đi đường vòng qua đây thay vì vào thành.
Ở trong mơ, Khương Nhiêu trơ mắt nhìn thần y đi xa dần mà không làm gì được, nhất thời sốt ruột ho ra máu, nửa đêm giật mình tỉnh giấc.
Trong màn đêm tối om không nhìn thấy nổi năm ngón tay của mình, nhịp tim của Khương Nhiêu đập như sấm rền, nàng ngồi dậy, đặt tay đè lên trái tim đập loạn nhịp của mình, ngẩn ngơ lẩm bẩm: “Nhậm Phù Thanh…”
Trước lúc tỉnh lại, hình ảnh cuối cùng còn sót lại trong tâm trí nàng là…
Nàng ngồi xe ngựa đi trên con đường núi phủ tuyết, xe ngựa quẹo vào góc cua rồi lao thẳng xuống núi.
Nhưng lúc này Khương Nhiêu không có lòng dạ nào để bận tâm nhiều đến thế.
Hễ nghĩ tới chuyện vị thần y chữa khỏi được chân cho thiếu niên kia sắp đi qua nơi này là cảm giác buồn chán tích tụ trong lòng nàng mấy ngày nay lập tức tan biến, thay vào đó là niềm hy vọng tha thiết pha lẫn mừng rỡ điên cuồng.