Khương Nhiêu ngồi bất động cho tới khi trời hửng sáng, chỉ ăn qua loa cho xong bữa sáng rồi lập tức rời nhà đi qua bên thành Tây.
Khương Tứ gia thấy nàng một mình phiền muộn đã ba bốn ngày nay nên sáng nay cố ý dặn trù phòng nấu món canh sủi cảo nàng thích nhưng nàng cũng chỉ ăn vài miếng rồi vội vàng đi ra ngoài.
Khương Tứ gia lấy làm lạ, bèn gọi một nha hoàn ở chỗ của Khương Nhiêu tới hỏi chuyện.
“Gần đây Niên Niên đang bận gì vậy?”
Ông ấy vốn định chờ nữ nhi chủ động kể cho mình biết nhưng không ngờ chờ hết ngày này qua ngày nọ vẫn không thấy nàng nói gì.
Khương Tứ gia không khỏi bùi ngùi cảm khái.
Hồi nhỏ nàng rất thích quấn lấy ông ấy, không ngờ lớn rồi lại chê lão phụ thân này, buộc ông ấy phải tự đi nghe ngóng.
Nha hoàn đáp: “Gần đây cô nương thường qua bên thành Tây ạ.”
Khương Tứ gia ôm nỗi lòng buồn bã của một lão phụ thân hỏi: “Con bé qua bên thành Tây làm gì?”
“Hình như là đi gặp một thiếu niên lớn hơn tiểu thư chừng hai, ba tuổi.”
Khương lão phụ thân lập tức cảnh giác, chau mày, nghiêm mặt.
Khương Tần thị ngồi bên cạnh lại cười tươi, hỏi: “Thiếu niên kia có đẹp không?”
Năm nay Khương Tần thị ba mươi tư tuổi nhưng khuôn mặt chỉ như cô nương chớm ngoài hai mươi, xem chừng là một nữ nhân được thời gian ưu ái bỏ quên.
Bà ấy trộm nghĩ, chưa biết chừng nữ nhi cũng chỉ thích vẻ bề ngoài giống mình, có khi đã sớm chọn được phu quân cho bản thân rồi cũng nên.
Khương Tứ gia thấy thái độ của thê tử như vậy thì biết ngay bà ấy nghĩ gì.
Nghĩ tới chuyện sau này nữ nhi sẽ xuất giá, một nam nhân vốn tính ôn hòa, thoải mái như Khương Tứ gia lại lập tức nổi nóng, đập bàn: “Đẹp cũng không được, Niên Niên mới mấy tuổi chứ?”
Khương Tần thị nhướn mày: “Nếu đẹp mà không được thì khi xưa ta đã chẳng gả cho chàng.”
Bà ấy cười nói: “Nếu như năm ấy chàng đồng ý chuyện hôn sự của Niên Niên với Cửu Hoàng tử thì con bé đã có một phu quân tương lai xinh đẹp ngay từ nhỏ rồi.”
Lúc Khương Nhiêu chỉ mới được vài tháng tuổi, Chiêu Vũ Đế có ý kết thông gia từ bé cho Khương Nhiêu và Cửu Hoàng tử Dung Đình khi đó chỉ mới hai tuổi.
Khương Tần thị thấy Cửu Hoàng tử xinh xắn, lại nghe nói mẹ ruột của hắn là một mỹ nhân hiếm có trên đời, trộm nghĩ sau này ngoại hình của hắn cũng sẽ không tồi nên cũng có phần muốn đồng ý.
Tiếc là mối thông gia từ bé này lại bị Khương Hành Chu từ chối khéo.
“Niên Niên là con gái rượu của ta, ta nhất định phải chọn nam nhân tốt nhất trên đời này làm phu quân của con bé.”
Nghe Khương Tần thị nói vậy, Khương Tứ gia nhớ tới chuyện cũ, không khỏi hừ lạnh một tiếng.
Ông ấy giở giọng bắt bẻ của nhạc phụ: “Cửu Hoàng tử gầy gò ốm yếu như thế, ta chỉ nhìn qua thôi đã thấy không được rồi.”
Huống chi trong lòng ông ấy biết rõ mối hôn sự này chẳng hề đơn giản như vậy.
Cửu Hoàng tử mất mẹ từ thủa lọt lòng, không có ai trong cung làm chỗ dựa cho hắn.
Hoàng đế muốn tác thành cho nữ nhi của Khương Tứ gia với Cửu Hoàng tử rõ ràng là định biến phủ Ninh An Bá thành chỗ dựa cho nhi tử đáng thương của ông ta.
Nhưng thâm cung là chốn người ăn thịt người, nếu như không có người nào thật lòng che chở cho hắn thì hắn khó lòng mà sống sót được.
Càng khỏi cần nói tới chuyện lỡ như sau này xảy ra cuộc chiến đoạt đích, dạng Hoàng tử không có ai làm chỗ dựa như hắn chỉ có nước làm viên gạch lót đường cho người khác mà thôi.
Khương Tứ gia tuyệt đối không muốn nữ nhi của mình còn chưa xuất giá đã trở thành quả phụ.
...
Tại ngôi nhà nhỏ ở thành Tây, người hầu của Khương gia đang đi ra đi vào.
Kể từ ngày Khương Nhiêu trèo tường bị ngã đến nay, nàng không còn mặt mũi nào tới đây nữa.
Nhưng thiếu niên này lại cần có người trông nom, cho nên nàng bèn sai mười mấy đầy tớ qua đây chăm sóc hắn.
Bọn đầy tớ đi ra đi vào, dọn dẹp ngôi nhà nhỏ cũ nát ở thành Tây này sạch sẽ tinh tươm, trong nhà chất đầy dược liệu quý giá mang từ kho trong phủ của Khương gia sang.
Dung Đình ngồi tựa lưng vào chiếc xe lăn đặt gần cửa sổ.
Hắn nhìn bóng người lại qua bên ngoài, chốc chốc lại có tiếng bước chân lộn xộn vọng tới.
Trong lòng hắn biết rõ tiền căn hậu quả của chuyện này, biết nàng áy náy vì ngã trúng người hắn nên mới sai đầy tớ sang đây.
Nhưng nghĩ lại tình cảnh hôm ấy, nét mặt hắn lại trở nên nặng nề.
Hắn chưa từng nghĩ tới chuyện muốn cứu nàng.
Ai chết ai sống cũng chẳng liên quan gì tới hắn.
Năm hắn chín tuổi, hắn đã tận mắt chứng kiến Thập Hoàng tử bị một phi tần phát bệnh điên xô xuống hồ nước.
Thập Hoàng tử đã từng ngang ngược, hống hách, hùa theo các ca ca khác bắt nạt hắn hết lần này tới lần khác, vậy mà lúc ấy lỗ mũi bị sặc nước, sắp chết chìm dưới nước, cuối cùng cũng phải ngoan ngoãn cư xử như một hoàng đệ.
Đó là lần đầu tiên Thập Hoàng tử gọi hắn là Cửu ca, bởi khi ấy Thập Hoàng tử muốn được hắn cứu mạng.
Nhưng tiếng hô cầu xin ca ca cứu mạng của Thập Hoàng tử cứ mỗi lúc một nhỏ dần, còn hắn thì chỉ đứng yên bên cạnh bụi cỏ mọc ven bờ, không hề làm gì, cứ thế nhìn đối phương chìm xuống nước.
Một người chết đi, chìm xuống nước như một con cá, xung quanh trở nên yên tĩnh hơn nhiều.
Máu lạnh, ích kỷ, đệ đệ ruột thịt chết ngay trước mắt cũng không hề nhúc nhích mảy may.
Đó mới là phản ứng nên có của hắn.
Đáng lẽ hắn nên mặc kệ nàng mới phải.
Đáng lẽ hắn nên đứng yên nhìn nàng ngã xuống tuyết mới phải.
Thế nhưng vào khoảnh khắc thấy nàng ngã xuống, thân thể của hắn lại có phản xạ ngay lập tức.
Thậm chí sau khi bị nàng ngã trúng chân, rõ ràng vết thương trên đùi đau như dao cứa nhưng trong lòng hắn lại thở phào nhẹ nhõm, may mà nàng không bị làm sao.
Hắn khác lạ như vậy thật chẳng giống hắn chút nào.
Cái giá phải trả cho sự khác thường nhất thời này thật sự quá đắt.
Không hiểu sao Dung Đình lại cảm thấy thân thiết với nàng nhưng hắn nghĩ mãi vẫn không biết cảm giác thân quen này từ đâu ra.
Rốt cuộc nàng là ai?
Dung Đình cúi đầu nhìn chân mình chằm chằm.
Nơi này vốn từng đau đớn thấu tim nhưng mấy ngày nay nó lại trơ ra như khúc gỗ, không hề có cảm giác gì, ngay cả đau cũng không hề cảm nhận được.
Từ phần xương hông trở xuống dường như trống rỗng, e là dù có cưa bỏ đôi chân này đi thì cũng chẳng có gì khác so với hiện tại.
Hắn mới nhìn thấy một chút hy vọng có thể đứng dậy được, kết quả…
Ánh mắt Dung Đình đầy u ám.
Trong lúc mê man, hắn đã loáng thoáng nghe thấy hết những lời lão đại phu nói.
Từ nay hắn chính là một kẻ thực sự tàn phế, vô dụng.
Không thể hồi kinh, thế lực còn lưu lại trong kinh cũng trở thành một quân cờ bỏ uổng.
Thua một bước dẫn tới thua một loạt bước, hắn sẽ mãi mãi chịu cảnh chiếu dưới.
Trái tim hắn đau như bị dao khoét, nắm đấm đặt bên hông run lên không cam lòng.
Bên cửa sổ bỗng nhiên vang lên tiếng động sột soạt.
Hắn ngước mắt lên nhìn, hai búi tóc tròn của thiếu nữ nhô lên bên song cửa sổ.
Là Khương Nhiêu.
Nàng nép mình bên cửa sổ, nhô đầu lên, nghiêm túc nói: “Ta tìm ra cách chữa khỏi chân cho ngươi rồi.”
Đôi mắt trong veo như làn nước mùa thu của nàng đỏ hoe vì đã khóc quá nhiều nhưng khuôn mặt vẫn rất xinh đẹp, tựa như hạt lựu vừa mới bị cắn làm đôi, đỏ hồng, căng mọng, nước mắt rưng rưng.
Nàng xấu hổ nhìn Dung Đình.
Thấy màu môi của hắn nhợt nhạt, thân thể yếu ớt, ánh mắt nàng lại nặng nề, buồn bã.
Chính nàng đã hại hắn thành ra thế này.
Tất cả là lỗi của nàng.
Nàng cúi đầu tự trách, khẽ hứa hẹn: “Ta sẽ mang thuốc về, ngươi phải chờ ta trở về.”
Xe ngựa ra khỏi thành đang chờ ở ngoài nhà, nàng không nói gì nhiều, chỉ vội vàng dặn dò hai câu như vậy rồi leo lên xe ngựa đi mất.
Xe ngựa chạy thẳng ra khỏi thành.
Lúc đi ngang qua cửa thành, tấm bố cáo do Huyện lệnh tự tay viết bị gió lớn thổi tróc ra, bay xuống, rơi vào xe ngựa.
Tám chữ “tiếc mệnh chi sĩ, vật yếu xuất thành”* vẫn còn rực rỡ như mới.
*Nghĩa là nếu chưa chán sống thì không được ra khỏi thành.
...
Chờ nàng trở lại.
Nghĩ đến ánh mắt thề son sắt vừa rồi và bóng lưng rời đi vội vã của nàng, Dung Đình cau chặt mày, cảm giác kỳ lạ trong lòng lại càng tăng thêm.
Hắn chưa từng thử tin tưởng bất kỳ ai.
Kể từ khi bắt đầu nhớ được mọi chuyện tới nay, tất cả mọi người xung quanh đều bắt nạt, lừa dối, nhục nhã hắn, không một ai từng đối xử thật lòng với hắn.
Chỉ khi không tin tưởng người khác, hắn mới tránh được cảnh trở thành kẻ ngu xuẩn.
Bằng cách buồn cười và đáng thương ấy, hắn giữ gìn một chút tự tôn và khí khái cuối cùng của mình.
Nhưng hôm nay, phòng tuyến trong tim hắn đang rung chuyển trước sự tiếp cận của nàng, bức tường phòng thủ ấy trở nên khô giòn dễ bẻ nhanh tới độ khiến hắn lo sợ, thấp thỏm.
Đôi mắt nàng sạch sẽ như được nước gột rửa, trong vắt như nước từ khe suối, dù sợ hãi nhưng vẫn luôn luôn dõi theo hắn.
Như thể nàng thật sự quan tâm hắn vậy.
Dung Đình không muốn mình nghĩ như vậy nhưng lại không ngăn nổi mình nghĩ như vậy, thái dương hắn đau nhói.
Cửa phòng chợt bị ai đó đẩy ra.
Một người vác khuôn mặt sưng như thủ heo không chào hỏi một câu, đi thẳng vào trong nhà.
Nếu chỉ nhìn mặt mà không nhìn quần áo hắn ta mặt thì e là không ai có thể nhận ra hắn ta là Uông Chu – khuôn mặt phù nề tới cỡ này thì dẫu là mẹ ruột cũng không thể nhận ra nổi.
Hôm đó Uông Chu ăn cơm không trả tiền, bị chủ quán sai người nện cho một trận nhừ tử, tiền bạc trên người bị lột sạch không còn một xu.
Toàn thân hắn ta đầy vết bầm tím, động vào chỗ nào cũng đau, không tài nào đứng lên đi lại được, chỉ còn cách bò trườn.
Thấy ngôi nhà nhỏ có người ra người vào, hết sức náo nhiệt, không còn sót lại chút quạnh quẽ nào khi trước, Uông Chu còn tưởng mình đi nhầm nhà, hỏi thăm thử mới biết những người hầu kia là do Khương Nhiêu sai tới.
Nghĩ tới cảnh trong khi hắn ta đang gặp nạn chịu khổ ở bên ngoài thì Dung Đình lại sung sướng ở đây có người hầu hạ, Uông Chu ghen ghét đỏ cả mắt.
Hắn ta đứng tựa vào tường, nhe răng nhếch miệng, vừa bôi thuốc cho vết thương mưng mủ của mình vừa mỉa mai nói: “Tiểu như nhà giàu đúng là rảnh rỗi.”
Hắn ta lạnh lùng nhìn Dung Đình, thấy Dung Đình đang nhìn ra ngoài cửa sổ bèn ghen tức nói: “Đừng có thấy nàng ta hiện tại giúp này giúp kia mà lầm, chẳng qua là đại tiểu thư nhà giàu rảnh rỗi quá, thương hại tên ăn mày nhà ngươi nên mới giúp đỡ một chút để giết thời gian mà thôi.
Thứ nàng ta đưa cho ngươi chẳng qua chỉ là những thứ đồ chơi mà nàng ta không cần đến nữa.”
Hắn ta cười gằn hai tiếng: “Tới ngày nào đó nàng ta hết hứng thú với ngươi rồi, để xem nàng ta có còn tới tìm ngươi nữa hay không!”
Đáp lại hắn ta là tiếng cửa nhà mở ra.
Dung Đình lăn bánh xe đi ra ngoài, bóng lưng lạnh lùng, hờ hững.
Thái độ thờ ơ của hắn khiến Uông Chu có cảm tưởng như vừa đấm vào bị bông, nhất thời nghẹn lời không nói được gì nữa.
Thế nhưng chẳng mấy chốc hắn ta lại “xì” một tiếng đầy khinh thường.
Hắn ta nghĩ mấy câu mình vừa nói cũng chẳng sai chút nào, nghĩ vậy, khóe môi lại nhếch mép cười mỉa.
Cười Khương Nhiêu tốn công cho một kẻ tàn phế sắp chết, đúng là uổng phí lòng tốt!
Dung Đình đi thẳng ra cửa, dừng lại bên cạnh ngưỡng cửa.
Trên con đường phủ tuyết bên ngoài nhà vẫn còn dấu hai vết hằn sâu.
Chúng là dấu của bánh xe ngựa.
Hắn nhìn chúng hồi lâu rồi lại lắc đầu.
Hắn không tin Uông Chu nhưng hắn tin chính mình.
Sẽ không có ai thật lòng đối xử tốt với hắn.
Lúc hắn còn nhỏ cũng từng có cung tỳ thương hại hắn, lén lút cho hắn màn thầu.
Nhưng sau khi bị người của Hoàng hậu phát hiện ra, cung tỳ đó lại nói màn thầu là do hắn tự tới trù phòng ăn trộm, để mặc hắn bị đánh đòn.
Hắn hiểu rõ hơn bất kỳ ai khác…
Một khi những người có lòng tốt nhất thời đó bị uy hiếp, bọn họ sẽ dễ dàng đầu hàng.
...
Thoáng chốc đã bốn ngày trôi qua.
Trong bốn ngày này, Dung Đình không hề gặp lại Khương Nhiêu một lần nào.
Hắn cố dằn cảm giác nôn nóng và chờ mong khó hiểu trong lòng xuống, nghĩ thầm như thế này mới đúng.
Hiện tại, nàng đến thì tốt, không đến cũng tốt, đến hay không đến đều chẳng liên quan gì tới hắn.
Dù cho hiện tại nàng có tới thì sau này kiểu gì rồi cũng sẽ có ngày nàng chán ghét.
Cuối cùng cũng sẽ chỉ còn lại một mình hắn.
Đã bốn ngày rồi...
Trong lòng Dung Đình cảm thấy là lạ.
Dù cho nàng không đến nhưng hắn vẫn muốn biết nàng đang làm gì.
Ý nghĩ này hành hạ hắn đã bốn ngày nay, tới khi hắn nhận ra điều ấy, hắn thấy mình đã lăn xe đi ra ngoài.
Có hai lão phụ nhân đang đứng nói chuyện ngoài đường…
“Chiếc xe ngựa đó đang chạy qua sườn núi thì bị tuyết lở từ trên đỉnh núi xuống nện trúng nên mới bị văng khỏi sườn núi.”
“Thật xui xẻo, nếu như đi qua đó sớm hơn một chút hay muộn hơn một chút thì đã không gặp phải chuyện này rồi!”
“Người trong xe ngựa thế nào? Có còn sống không?”
“Không biết nữa...!Mấy người sống dưới chân núi đang đi xem thử, nghe nói chưa biết chừng đã chết rồi!”
“Đáng sợ thật đấy, tuyết rơi nặng hạt như thế, chán sống rồi hay sao mà lại ra khỏi thành, có chuyện gì quan trọng hơn tính mạng cơ chứ?”
Khuôn mặt Dung Đình vẫn giữ nguyên vẻ hờ hững, không hề bận tâm như cũ.
Cho tới khi…
“Hình như chiếc xe ngựa đó là của một gia đình giàu có tới từ Kim Lăng.
Đừng nói là bọn họ sống sung sướng, quần là áo lụa đã quen nên không biết đường núi vào ngày trời đổ tuyết nguy hiểm như thế nào nhé…”
Dung Đình tái mặt nhìn về phía họ.
Lúc này, một bóng người xuất hiện trên nền tuyết xa xa.
Bóng dáng đó dần tới gần, thì ra là nhà hoàn thỉnh thoảng vẫn đi theo hầu bên cạnh Khương Nhiêu.
Nha hoàn đó đỏ hoe mắt đi tới chỗ hắn, tới nơi, nhét mấy lọ thuốc và vài quyển sách vào lòng hắn rồi nghẹn ngào, không nói nên lời.
Dung Đình chợt nghĩ tới hai dấu bánh xe ngựa mình nhìn thấy ngoài cửa bốn hôm trước và câu chuyện phiếm vừa rồi của hai lão phụ nhân.
Lại nhớ tới cả lời hứa kỳ lạ của tiểu cô nương thích xen vào chuyện của người khác kia.
Hàng mày của hắn giần giật.
Tại sao chỉ thấy nha hoàn của nàng tới mà không thấy nàng đâu?
Giọng nói luôn bình tĩnh nay bởi vì khẽ run mà lộ ra đôi chút lo lắng khó lòng giấu nổi nhưng nghe vẫn rất lạnh lùng: “Cô nương nhà ngươi đâu?”
Mắt Minh Thược vốn đã đỏ hoe, nghe hắn hỏi thăm tin tức của Khương Nhiêu, nàng ấy nghẹn ngào, nước mắt không kìm được lăn dài từng giọt to.
Nàng ấy ngồi thụp xuống đất, khóc nức nở, tiếng khóc không giấu nổi bi thương: “Cô nương, cô nương...”