Cứu Vớt Bạo Chúa Tàn Tật Tôi Đã Nuôi Dưỡng Một Bạo Chúa Tàn Tật


“Đừng để cho ta biết được.” Cơ bắp trên cánh tay của thiếu niên rõ ràng cũng đã gồng lên vì tức giận, thế nhưng từng câu từng chữ nói ra vẫn vô cùng từ tốn, rõ ràng và nghiêm túc, âm thanh khàn khàn từ cổ họng vang lên: “Ngươi thèm muốn nàng ấy.”

“Nếu không thì lần sau…” Hắn vừa nói vừa đẩy lưỡi dao về phía trước một chút: “Con dao này sẽ không chỉ cứa nông như vậy đâu.”

Mặc dù không chết nhưng vết thương trên cổ Uông Chu vẫn không ngừng chảy máu.

Dung Đình buông tay ra, ánh mắt nhàn nhạt nhìn về phía đống củi chất đầy ngoài cửa sổ: “Ngươi đừng tưởng rằng ta không biết gần đây ngươi đang làm gì.”

Hắn không muốn báo quan vì người trong nha môn đều đã bị Hoàng hậu mua chuộc, căn bản sẽ không chấp nhận đơn kiện cáo của hắn.

Hắn để Uông Chu tuỳ ý bay nhảy, chẳng qua cũng chỉ để che mắt bên phía Hoàng hậu mà thôi.

Nếu như hôm nay lời nói của Uông Chu không chọc tức Dung Đình, hắn vẫn sẽ cố gắng nhẫn nhịn, nhìn Uông Chu cho rằng chỉ cần dùng mấy thủ đoạn khập khiễng là có thể qua mắt được hắn.

Đáng tiếc hôm nay hắn không có tâm trạng trêu chọc mấy con chuột đó.

Dung Đình nghiêng người, nhặt chày thuốc và cối giã ở trên mặt đất lên, ngồi lại trên xe lăn, mặc dù hai chân vừa rồi bị tác động nên rất đau đớn, nhưng sắc mặt hắn vẫn như bình thường, tư thế ngồi vẫn rất ổn định.

Hắn tiếp tục ngồi giã thuốc, vừa làm vừa nhớ lại vết bầm sau gáy của Khương Nhiêu ngày hôm qua.

Vết bầm màu xanh tím, to cỡ lòng bàn tay phản chiếu trên làn da mỏng manh như tuyết của nàng rất chói mắt.

Hắn cụp mắt xuống, cẩn thận giã thuốc.

Sát khí trên người Dung Đình lắng xuống, ánh nắng ngoài cửa sổ phản chiếu lên tấm lưng mảnh khảnh của hắn, thời gian trôi đi, hắn lại trở thành dáng vẻ ốm yếu nhưng xinh đẹp.

Uông Chu che vết thương trên cổ, đôi chân run rẩy đứng dựa vào tường, miệng thở hồng hộc, ánh mắt nhìn Dung Đình như thể nhìn thấy quái vật.

Uông Chu rất khỏe mạnh, từ nhỏ đến lớn, chỉ có hắn ta là người đi bắt nạt người khác.

Nếu như vết thương trên cổ không thật sự đau, hắn ta sẽ nghĩ những chuyện xảy ra vừa rồi chỉ là một giấc mơ.

Uông Chu vô cùng sợ hãi khi nghĩ đến kẻ tàn tật trước mặt hắn ta lại là một người thâm tàng bất lộ và tàn nhẫn độc ác như vậy.

Hắn ta loạng choạng bước ra khỏi căn phòng rồi chạy thoát thân, nhìn xuống bàn tay đầy máu của mình, hai tay run rẩy không thể dừng lại được.

Ham muốn muốn giết Dung Đình của hắn ta càng trở nên mạnh mẽ hơn.

Nếu không thì hậu quả sẽ rất khôn lường.

Dung Đình đã giã xong thuốc.

Hắn xắn tay áo lên, để lộ những vết sẹo nông sâu khác nhau trên cánh tay săn chắc, một lớp mồ hôi mỏng đọng lại trên các đường cơ lộ rõ ​​khi hắn giơ tay lên.

Hắn từ từ bỏ thuốc bột vào túi đựng thuốc bằng giấy dầu, khoé miệng như có như không nở một nụ cười thoải mái mà chính hắn cũng không hề nhận ra.

Nhưng bất chợt động tác của Dung Đình chậm dần rồi khựng lại, nụ cười nhẹ trên môi cũng biến mất.

Hắn sờ túi thuốc, im lặng cụp mắt.

Chút đồ này của hắn, liệu nàng có cần không?

Hiện giờ vết thương ở chân của hắn đã bắt đầu thuyên giảm, trong nhà cũng không còn thiếu gạo thiếu mì thiếu củi nữa.

Gạo, mì có sẵn, bếp lò sửa ấm cũng không còn tắt ngúm nữa, hệt như một giấc mơ vậy, mọi thứ đều tốt đẹp hẳn lên.

Tất cả những chuyện tốt đẹp ấy đều là nàng mang tới.

Bỗng nhiên Dung Đình cảm thấy không biết nên làm gì.

Hắn sợ.

Hắn sợ thứ mình đang dần chìm đắm vào chỉ là ảo ảnh rồi sẽ kết thúc.

Rõ ràng hắn là một kẻ đáng thương không được ai quan tâm, bị người ta sỉ nhục, ức hiếp, ấy vậy mà lại tuỳ tiện coi lòng tốt có thể rút lại bất cứ lúc nào của một người trở thành một hơi ấm vĩnh viễn mà thèm muốn, mà tin tưởng.

Nàng chỉ là nhất thời áy náy nên mới đối xử tốt với hắn, hắn không thể để mặc mình chìm đắm quá sâu.

Một lúc sau, Dung Đình cuối cùng cũng cử động.

Hắn điều khiển chiếc xe lăn và đi ra ngoài sân.

Hắn đưa cánh tay dài ra, nhấc túi giấy dầu lên cao rồi lật ngược nó lại.

Bột thuốc từ từ rơi ra từ miệng túi, trút xuống mặt đất.

Chẳng mấy chốc đã tiêu tan hết.

Dung Đình cũng không thèm nhìn, quay người đi vào phòng, ném túi giấy rỗng vào lửa.

Ngọn lửa bùng lên trong chớp mắt, kéo dài cái bóng của hắn trên mặt đất.

Bóng lưng cô đơn phản chiếu trên nền đất xám xịt, khẽ đung đưa theo ánh lửa rực cháy.

Hắn lại quấn mình vào trong lớp vỏ vừa dày vừa cứng, thân hình gầy gò chìm trong bóng tối, tràn đầy hơi thở âm u, người khác chớ có lại gần.

Hệt như một bóng ma cô độc, chui về ngôi mộ trống rỗng thuộc về riêng hắn, tự cô lập mình với thế gian, ánh mắt sắc lạnh như băng.

Mặt trời lặn đỏ rực như than hồng.

Khương Bình theo chỉ dẫn của Khương Nhiêu, chạy ngược chạy xuôi nghe ngóng, điều tra đủ các thể loại tội ác mà Uông Chu đã gây ra, thu thập chứng cứ và tìm kiếm nhân chứng.

Bận rộn cả ngày trời mới quay về Khương phủ, báo cáo lại cho Khương Nhiêu: “Cô nương, những gì người căn dặn đều đã được sắp xếp ổn thoả.”

“Chờ thêm hai ngày nữa, tên tiện nhân đó chắc chắn sẽ gặp phải ác giả ác báo, xin cô nương yên tâm.”

Khương Nhiêu gật đầu tỏ ý đã hiểu, Khương Bình cũng lui xuống.

Mặc dù đã sắp xếp xong xuôi mọi việc bên phía Uông Chu, thế nhưng trong lòng Khương Nhiêu vẫn không khỏi lo lắng, sợ xảy ra sơ xuất gì đó.

Nàng cho Minh Thược đi dặn dò mấy người hộ vệ đang theo dõi ở thành tây, bảo bọn họ nhất định không được lơ là cảnh giác, nhất cử nhất động của Uông Chu đều phải theo dõi sát sao.

Tránh cho sự việc không hay nào đó lại xảy ra.

Nàng nghĩ đến thiếu niên yếu đuối và cô độc kia, hắn vừa giống vừa không giống với người nàng gặp trong mơ, tính cách của hắn không tàn nhẫn giống như trong mơ, hoặc cũng có thể là bởi vì hiện giờ hắn chưa có quyền cao chức trọng giống trong giấc mơ.

Nhưng hắn lại vì nàng xin thuốc giúp hắn mà mang mơ đường tới cho nàng.

Nếu như nàng luôn giúp đỡ hắn như vậy, nhỡ chẳng may đến lúc gia đình nàng gặp chuyện gì đó, liệu hắn… có giúp đỡ nàng không?

Ngày hôm đó, Uông Chu mới tờ mờ sáng đã tỉnh.

Hắn ta tỉnh dậy, sờ chiếc khăn trắng được bôi thuốc đang buộc trên cổ, trong mắt tràn đầy ý hận.

Uông Chu miết ngón tay qua lớp vải thô đắp thuốc, sự tồn tại của lớp vải và vết thương vẫn không ngừng đau đớn luôn nhắc nhở hắn ta về sự thô bạo và tàn nhất bộc phát của Dung Đình.

Trong suốt ba ngày nay, hắn ta đã chất đầy củi khô cả trong sân lẫn ngoài sân.

Mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ cần một mồi lửa mà thôi.

Hắn ta cố gắng kiềm chế bản thân, thầm nghĩ rằng, để đảm bảo không có chuyện gì xảy ra, hắn ta sẽ mua nhiều thuốc mê, đợi đến lúc Dung Đình bất tỉnh nhân sự rồi mới phóng hỏa, tránh sai sót xảy ra.

Bầu trời ngày càng sáng hơn.

Mới sáng sớm Uông Chu đã đến đợi bên ngoài phủ thương của Nghiệp thành.

Hắn ta đang đợi nhà chủ đến đưa tiền sinh hoạt hàng tháng của tháng này.

Thế nhưng Uông Chu tới sớm quá, phủ thương vẫn còn chưa mở cửa.

Uông Chu không có việc gì làm nên ngồi xổm bên đường, đang nghĩ xem nên nói gì với người thay nhà chủ đến đưa tiền.

Người thay nhà chủ tới đưa tiền sinh hoạt hàng tháng là thương chủ của phủ thương, là một viên quan địa phương hàng lục phẩm ở Nghiệp thành - Tần Liêm.

Mặc dù Uông Chu ở Nghiệp thành cũng gọi là có chút quan hệ, thế nhưng hắn ta chỉ là con rắn không chút danh tiếng ở đây, gặp được một quan chức thực thụ như vậy thì hắn ta cũng vẫn chỉ là một tên lùn mà thôi.

Mỗi lần Tần Liêm đến đưa tiền sinh hoạt hàng tháng đều sẽ hỏi hắn ta vài câu về Dung Đình, khiến hắn ta cảm thấy phiền chết đi được, nhưng thân phận thấp hèn thì có phiền cũng phải chịu.

Bình thường Uông Chu sẽ tìm cách nói dối qua loa cho xong chuyện.

Nhưng hôm nay hắn ta lại đang suy nghĩ xem có nên ngừng nói dối nữa hay không.

Nếu như nói vết thương ở chân của Dung Đình đột nhiên trở nên trầm trọng hơn thì việc Dung Đình sau đó không thể thoát khỏi đám cháy sẽ càng đáng tin hơn.

Uông Chu còn đang mải tính toán thì nhìn thấy bóng dáng của Tần Liêm xuất hiện ở bên kia đường.

Tần Liêm là người duy nhất ở Nghiệp thành biết thân phận thực sự của Dung Đình.

Trước khi Dung Đình đến Nghiệp thành, ông ta đã nhận được một lá thư từ Tứ Hoàng tử Dung Thâm, nói rằng Cửu Hoàng tử sẽ đến Nghiệp thành dưỡng bệnh, bảo ông ta chu cấp tiền sinh hoạt hàng tháng cho Cửu Hoàng tử.

Tần Liêm chỉ là một quan chức địa phương, trước nay cũng chưa từng nghe nói về Cửu Hoàng tử nên đã âm thầm nghe ngóng thử, mới nắm được một ít thông tin.

Nghe nói Cửu Hoàng tử xuất thân thấp kém, mẫu phi lại mất sớm, là nhi tử có ít quyền thế nhất của Chiêu Vũ Đế, ông ta bèn không có ý định đi nịnh nọt gì thêm.

Có điều, tốt xấu gì thì đó cũng là đứa con của Thiên tử, mỗi lần đến đưa tiền sinh hoạt hàng tháng, ông ta cũng không khỏi hỏi thăm mấy câu về tình hình gần đây của Dung Đình.

Uông Chu vừa nhìn thấy bóng dáng của Tần Liêm, trong mắt đã không giấu nổi ý định nịnh nọt, lòng tham căn bản là không che giấu nổi, hắn ta vội vàng bước tới nghênh đón: “Quan nhân, người đến rồi đấy ạ?”

Hắn ta rất nóng vội, không khách sáo nữa mà đi thẳng vào vấn đề: “Tiểu nhân tới nhận tiền sinh hoạt hàng tháng cho công tử nhà tiểu nhân.”

Tần Liêm lấy chìa khoá mở cửa phủ thương, như thường lệ mà chậm rãi hỏi: “Tiểu công tử nhà ngươi dạo này thế nào rồi?”

Uông Chu nheo mắt, do dự không biết đang suy nghĩ gì, sau đó mới đáp: “Tiểu công tử… Hình như là do gần đây trời trở lạnh, thời tiết rét buốt hơn hẳn, vết thương ở chân không những không thuyên giảm mà ngược lại mấy ngày nay còn vô cùng đau đớn.”

Bàn tay đang mở cửa của Tần Liêm khựng lại: “Đau đớn lắm hả?”

“Dạ vâng.” Uông Chu mặt không đổi sắc: “Hôm nay nhận tiền xong tiểu nhân sẽ đi mua cho tiểu công tử mấy loại thuốc tốt.”

Tần Liêm khẽ gật đầu, xoay người lại, tiếp tục mở cửa.

Nhân lúc Tần Liêm không để ý, trong mắt Uông Chu hiện lên một tia đắc ý, ngón tay xoa xoa, chờ đợi được lấy mười sáu lạng bạc.

Bất chợt hắn ta nghe thấy có một tiếng thở dài từ đằng sau.

“Coi như là tìm được quan nhân rồi nhỉ?”

Giọng nói vừa quyến rũ vừa ma mị, nghe giống như tiếng nói của nữ tử đến từ mấy nơi phong lưu.

Uông Chu vừa nhìn thấy gương mặt của nữ tử đó, sắc mặt lập tức thay đổi.

Hắn ta hận không thể vùi đầu mình vào đất, để cho nữ tử đó không nhận ra mình là ai, hắn ta quay đầu đi về phía trước.

Nhưng Uông Chu đã chậm một bước, ngón tay sơn màu tím đậm đã túm lấy vai hắn ta, buộc hắn ta phải quay đầu lại, hung hăng nói: “Hai tháng trước ngươi đánh bạc thua hai mươi lạng bạc ở Trường Lạc trang của ta, nợ ta mười lạng bạc, hứa hẹn là mùng ba tháng hai sẽ hoàn trả, thế mà một tháng trời không thấy mặt ngươi đâu! Uông Chu, ta thấy mùng ba tháng nào ngươi cũng rủng rỉnh tiền bạc đầy túi nên mới đồng ý cho ngươi nợ một tháng, mười lạng bạc của ta đâu?”

Uông Chu không ngờ hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy.

Hai tháng trước hắn ta vay tiền ở sòng bạc của Vân thất nương, vốn định tháng trước sẽ trả.

Nhưng mà mười sáu lạng bạc của tháng trước bị trộm mất rồi!

Gương mặt Uông Chu đầy vẻ lo lắng: “Thất nương, bà nghe tôi giải thích.”

“Không cần giải thích, hôm nay lại đến mùng ba rồi, quan nhân đang ở đây vậy là lại có tiền rồi nhỉ, mau trả nợ cho ta đi!”

Bước chân của Tần Liêm ở đằng trước đột nhiên dừng lại.

Sống lưng của Uông Chu càng lúc càng lạnh hơn.

Vừa nãy lúc Uông Chu nhìn thấy Vân thất nương, hắn ta chỉ mới sợ chủ nợ tìm đến tận cửa, đến bây giờ hắn ta mới ý thức được, Vân thất nương đang chặn hắn ở trong phủ thương, trước mặt Tần Liêm, nhất định không chỉ để đòi mỗi nợ!

Nếu như Tần Liêm biết chuyện hắn ta âm thầm ăn chặn tiền của Dung Đình, địa vị của tỷ phu hắn ta ở nha môn cũng không cao bằng Tần Liêm, chắc chắn hắn ta sẽ bị tống vào ngục.

Trong một năm trở lại đây, số tiền hắn ta tham ô cũng phải đến gần hai trăm lạng bạc, hắn ta không rõ luật pháp của Đại Chiêu như thế nào, thế nhưng hắn ta cũng mơ hồ hiểu được, nếu như đã vào ngục thì có thể sẽ không ra được!

Uông Chu đứng im như trời trồng, cả người run cầm cập, nháy mắt với Vân thất nương, ý muốn bảo bà ta đừng tiếp tục nói nữa.

Thế nhưng hắn ta lại nghe thấy tiếng Vân thất nương cười lạnh: “Sao quan nhân vẫn chưa chịu trả tiền? Mùng ba rồi mà, tiền sinh hoạt hàng tháng của tiểu chủ tử nhà quan nhân chẳng phải đều vào trong túi của người hay sao?”

Nếu như Uông Chu vừa rồi còn hy vọng Tần Liêm không nghe được ý tứ trong lời của Vân thất nương, thì lúc này đây, tấm màn che giấu cuối cùng cũng đã bị giật xuống.

Thôi xong rồi, hắn ta ngồi bệt xuống đất.

Uông Chu vốn định chạy trốn nhưng lại bị quan binh bên cạnh Tần Liêm đuổi theo, đè hắn ta xuống đất rồi bắt giữ.

Bởi vì Tần Liêm biết thân phận thực sự của Dung Đình nên việc ăn chặn tiền sinh hoạt hàng tháng của Hoàng tử là một chuyện nghiêm trọng, hơn nữa bách tính xung quanh đều đang dõi theo ông ta, ông ta cũng không thể huỷ hoại danh tiếng chính công vô tư của mình được.

Tần Liêm lệnh cho người viết thư, lần lượt gửi cho Chiêu Vũ Đế và Hình bộ, đồng thời áp giải Uông Chu về kinh thành, rồi đích thân mang mười sáu lạng bạc tới cho Dung Đình.

Lần đầu tiên Tần Liêm gặp Dung Đình.

Vốn tưởng rằng dung mạo của Dung Đình cũng chỉ tầm thường, không có gì nổi bật như xuất thân của hắn, nào ngờ thiếu niên mười bốn tuổi lại có phong thái đến mức ngay cả đang ngồi trên xe lăn cũng không thể che giấu được.

Đôi mắt sâu thẳm của Dung Đình che giấu cảm xúc rất tốt, ngay cả khi nghe tin kẻ thường xuyên bắt nạt mình phải nhận sự trừng phạt thích đáng, ánh mắt hắn vẫn lạnh lùng và điềm tĩnh, không hề lộ ra dáng vẻ hớ hênh của một thiếu niên khi vui mừng hay tức giận.

Thứ khiến người ta đáng tiếc hơn cả là đôi chân kia…

Nghe Tần Liêm thuật lại câu chuyện xong, Dung Đình điềm đạm hỏi: “Tần đại nhân có biết tại sao lúc đó Vân thất nương lại đi tìm Uông Chu đòi nợ không?”

Tần Liêm ngạc nhiên: “Hạ quan cho rằng đó chỉ là trùng hợp mà thôi.”

Dung Đình nhếch môi mỉm cười.

Nếu như Vân thất nương kia thật sự muốn đòi nợ, tại sao lại xuất hiện trước lúc Uông Chu chuẩn bị nhận được tiền?

Rõ ràng là phải đòi nợ sau khi Uông chu lấy được tiền rồi mới đúng.

Nếu như bà ta chỉ vì đòi nợ, lúc Uông Chu bị bắt, cớ sao lại không hề nóng lòng, cũng không tức giận làm ẫm ĩ lên, càng không đến chỗ Tần Liêm đòi công đạo, mà chỉ âm thầm rời đi?

Điều này hoàn toàn không giống với những gì mà một bà chủ sòng bạc chuyên tính toán chi li từng đồng sẽ làm.

Tần Liêm thở dài: “Tên ác nô kia tham ô nhiều tiền như vậy, tại sao Cửu Điện hạ lại không sớm tìm đến hạ quan?”

Dung Đình cụp mắt, hàng lông mi dài và dày che khuất hoàn toàn sóng nước ngầm cuồn cuộn trong đáy mắt hắn.

Lúc mới đến Nghiệp thành, hắn cũng đã từng đợi ở ngoài phủ của ông ta, nhưng lúc đó ông ta có mở cửa cho hắn đâu?

Hắn cười khẩy một tiếng, nhưng trong lòng cũng không khỏi thắc mắc, người đã thúc giục Vân thất nương gây áp lực cho Tần Liêm trước mặt dân chúng là ai?

Sau khi tiễn khách, hắn đẩy xe lăn đi ra ngoài.

Bên trong tửu lâu.

Khương Nhiêu đi theo Khương Bình đến nơi hẹn gặp với Vân thất nương, đưa cho Vân thất nương toàn bộ đồ trang sức như đã hứa.

Vân thất nương vui vẻ chạm vào món đồ trang sức tinh xảo trong tay, không khỏi nhìn Khương Nhiêu thêm vài lần.

Khương Nhiêu biết Tần Liêm muốn áp giải Uông Chu về kinh thành, nàng sợ hắn ta chạy trốn giữa đường nên đang tìm người trông coi, đảo bảo hắn ta nhất định phải tới được Kim Lăng, chịu sự thẩm vấn nghiêm khắc.

Vân thất nương nhìn thoáng qua đã biết cô nương trước mặt xuất thân từ một gia đình giàu có, khi đưa bộ trang sức quý giá này cho bà ta, Khương Nhiêu không hề chớp mắt hay lộ ra vẻ tiếc nuối nào.

Nàng lại còn xinh đẹp yêu kiều như thế này, đến cả nữ nhân nhìn thấy nàng cũng phải liếc nhìn thêm mấy lần, nàng quả thật là một vận may khiến người ta phải ghen tị.

Vân thất nương không khỏi tò mò: “Tại sao Khương cô nương lại nhất định phải trừng phạt cái tên Uông Chu vô lại đó?”

Theo lý mà nói, một cô nương xuất thân từ danh gia vọng tộc như Khương Nhiêu, không tiếp xúc gì với Uông Chu đã đành, mà cho dù có tiếp xúc, chắc chắn tên Uông Chu kia cũng không dám đắc tội với nàng.

Khương Nhiêu tựa vào khung cửa sổ, chống tay vào má nhìn xuống bên dưới và nói: “Ai bảo hắn ta bắt nạt một người bạn của ta.”

Nàng không nói rõ là ai, Vân thất nương cũng không hỏi thêm câu nào, nhưng đại khái trong đầu cũng đã đoán được là ai, bèn nở một nụ cười đầy ẩn ý.

Nàng nói: “Tên Uông Chu kia tham lam như vậy, dám ăn chặn gần hai trăm lạng bạc của chủ tử, nhiều tiền như thế chắc là sẽ bị giam trong ngục cả đời, mà trong ngục thì lấy đâu ra dễ chịu.

Huống hồ ta còn thấy hắn ta bị áp giải đến Kim Lăng, khó tránh khỏi việc bị trừng trị.”

Vân thất nương đột nhiên tò mò hỏi: “Vị tiểu thiếu gia kia chẳng lẽ là nhi tử của một đại nhân nào đó? Nếu không thì tại sao Uông Chu lại bị áp giải tới tận Kim Lăng để thẩm vấn?”

Khương Nhiêu suy nghĩ một chút rồi lắc đầu.

Gia cảnh của thiếu niên có hùng hậu đến mấy cũng không có tác dụng gì, thậm chí còn không thể so sánh được với con cái của những gia đình bình thường.

Uông Chu quả thực rất độc ác, thế nhưng cũng là người hầu do chủ mẫu của hắn đích thân lựa chọn, kẻ thực sự độc ác phải là chủ mẫu của hắn mới đúng.

Hai người trò chuyện một lúc rồi cùng nhau rời khỏi tửu lâu.

Bên ngoài gió rét, Khương Nhiêu vì lạnh mà kéo áo choàng lại, chợt nghe thấy Vân thất nương ở bên cạnh nói: “Thất nương muốn hỏi thêm một câu nữa, người bạn đó của cô nương có phải là tiểu lang quân trong lòng của người không?”

Vân thất nương mỉm cười, chỉ về phía đối diện, ý bảo Khương Nhiêu nhìn theo: “Vị kia, chính là người đó phải không?”

Khương Nhiêu ngước mắt lên nhìn sang bên kia đường, giật mình khi bắt gặp ánh mắt của Dung Đình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui