Ngày thường Khương Nhiêu sống an nhàn sung sướng, trong vòng mười ngày đã có chín ngày quen thói lười biếng.
Vừa rồi đi bộ suốt một chặng đường, còn chưa về đến nhà, nàng đã cảm thấy cổ chân mỏi nhừ, cánh tay đẩy xe lăn cũng ê mỏi.
Thật không biết sao mình có thể chịu được khổ cực trong giấc mơ.
Về đến nhà, việc đầu tiên nàng làm là nằm trên giường nghỉ ngơi, vùi mặt vào gối đầu, tựa như - chiếc lá sen nghiêng ngả trước cơn dông ngày hè, lười biếng như thể không xương, cánh tay cũng không muốn nhấc lên.
Nha hoàn Minh Thược giúp nàng cởi đôi giày lụa dính đầy bùn tuyết, thấy dáng vẻ lười biếng mệt mỏi của nàng, trong lòng vừa thương tiếc vừa khó hiểu.
“Xem cô nương mệt mỏi kìa.
Cô nương cứ tùy tiện gọi một tên tùy tùng đưa người kia về là được, tội gì phải làm bản thân mệt nhọc? Cô nương tự tay làm hết mọi việc thế này cũng quan tâm người kia quá.”
Nghĩ đến gương mặt lạnh lùng của thiếu niên kia, Khương Nhiêu nhẹ nhàng lắc đầu.
Chẳng qua là làm chút chuyện nhỏ thôi, sao gọi là quan tâm được? Nàng còn đang nghĩ ngày mai sẽ tiếp tục đi tìm hắn ấy chứ.
Lúc này hắn lạnh lùng như cục nước đá nhưng nếu nàng đối xử tốt với hắn từng ngày, rồi sẽ có ngày nước đá tan chảy, đến lúc đó, hắn sẽ không tiếp tục giận nàng và đệ đệ nữa.
Khương Nhiêu càng mệt mỏi, mí mắt dần dần khép lại.
Lúc sắp ngủ, nàng bất chợt mở mắt ra, ôm chăn ngồi dậy, mặt đầy hối hận.
Hèn chi nàng cứ cảm thấy mình quên mất chuyện gì đó, thì ra là quên chưa trả lại hà bao cho thiếu niên kia!
Cái tật quên trước quên sau của nàng!
Lần này hết buồn ngủ, Khương Nhiêu trượt xuống giường, nhăn mặt mang giày vào chân, sau đó cầm hà bao ra ngoài.
…
Trên trời tuyết lại tiếp tục rơi không ngừng, song lần này tuyết rơi không lớn, cứ như một lớp sương mù mờ ảo.
Tiếng bông tuyết rơi xuống cành cây và tiếng cười đùa vui vẻ của đám trẻ hòa quyện vào nhau, truyền vào tai Khương Nhiêu.
Càng đi về phía tây, tiếng cười vui vẻ của đám trẻ càng rõ rệt.
Nghe tiếng trò chuyện của chúng thì hình như đang ném tuyết.
“Quả cầu tuyết trong tay ta lớn nhất!”
“Lớn nhất thì có gì ghê gớm! Rõ ràng là ta ném chính xác nhất!”
“Hừ! Thế thì chúng ta ném lại lần nữa, xem thử lần này ai ném chính xác nhất!”
Nghe tiếng cãi cọ ấu trĩ của đám trẻ, Khương Nhiêu không nhịn được cong môi cười.
Thật tốt, tràn đầy sức sống.
Chẳng qua khi nàng rẽ qua đoạn đường, thấy đám trẻ kia đang ném tuyết về hướng nào, nụ cười thoáng chốc đọng lại trên môi.
Đám tiểu hài tử kia cầm quả cầu tuyết, ném về phía thiếu niên ấy.
Xe lăn của hắn bị lún xuống tuyết, hai tay giữ chặt bánh xe, vất vả chuyển xe lăn tiến về phía trước.
Nhưng ngưỡng cửa chặn đường hắn, bánh xe lăn run rẩy như thể chỉ cần nhất thời sơ sẩy sẽ ngã xuống.
Từ khi nàng rời đi cho đến khi quay về, dường như vị trí của hắn vẫn không thay đổi.
Bởi vì dùng sức, cơ bắp trên cánh tay hắn căng cứng, tay áo hơi nhô lên, tuyết đọng đầy trên vai, lưng bị tuyết ném trúng chỗ ướt chỗ khô, bóng lưng vừa cao lớn vừa cô đơn.
Khương Nhiêu vội vàng tiến lên đỡ xe lăn của hắn, nhân tiện phủi tuyết đọng trên vai hắn.
Càng nghĩ càng giận, đôi mắt hạnh ướt át của nàng trợn tròn, tức giận nhìn đám trẻ kia hô to: “Làm gì có ai bắt nạt người khác như các ngươi!”
Đám hài tử kia lại cười đùa không để bụng, vẻ mặt không hề cảm thấy xấu hổ, còn đồng thanh hô hào: “Đó là một kẻ tàn phế! Còn không bằng người què! Tàn phế! Phế vật! Có giỏi thì bảo tên phế vật ấy đánh trả đi!”
Trong đầu Khương Nhiêu như có thứ gì đó nổ tung.
Nàng cúi đầu nhìn người ngồi trên xe lăn.
Đôi mắt của hắn sâu thẳm như hồ nước, khí chất tối tăm âm u, cả người tựa như một vũng nước đọng, không có phản ứng nào khác.
Cứ như thể… Đã quá quen với tình trạng này.
Khương Nhiêu không khỏi chua xót trong lòng, thân thể giận dữ run rẩy vì hành vi đáng ghét của đám trẻ kia.
Nàng không thể kìm nén cơn giận của mình, nhanh chóng vo mấy quả cầu tuyết ném về phía đám hài tử kia, ăn miếng trả miếng.
Trong lúc nhất thời, đám tiểu hài tử kia chạy tứ tán như ong vỡ tổ, biến mất sau góc tường.
Nhưng Khương Nhiêu ném quả cầu tuyết không xa, bởi vì nàng không đủ sức, lại không ném chính xác nên không thể đánh trúng đứa nào.
Đám hài tử kia lại nhao nhao thò đầu ra, trợn mắt thè lưỡi: “Lêu lêu lêu, ngươi cũng giống hệt tên tàn phế kia, cũng là đồ phế vật! Phế vật!”
Khương Nhiêu tức giận đến nỗi đôi mắt đỏ hoe.
Dung Đình liếc nhìn nàng, càng cảm thấy nực cười.
Nếu nàng đã chiếm được thứ nàng muốn, vì sao còn quay lại đây? Còn giả vờ giả vịt giúp hắn, bày ra dáng vẻ tình cảm và chân thành như thế.
Ngoại trừ ngọc phù, hắn chỉ còn lại tính mạng này mà thôi.
Hắn siết chặt hai tay đặt trên đầu gối, mạch máu loáng thoáng nhô lên trên mu bàn tay.
Cổ của nàng rất nhỏ, nếu nàng thật sự biểu hiện giống như lúc ném tuyết thì với sức lực hiện tại của hắn, hắn vẫn có thể giết chết nàng.
Vừa nghênh đón ánh mắt của hắn, Khương Nhiêu không khỏi ngẩn người.
Đôi mắt của hắn đen láy xinh đẹp, chỉ cần có chút cảm xúc bên trong sẽ khiến đôi mắt ấy trở nên sáng ngời.
Điều đó cũng khiến nàng thấy rõ vẻ phản cảm, chán ghét và tàn nhẫn hiện lên trong mắt hắn.
Nàng chỉ rời đi một lát mà thôi, thái độ của hắn đã hoàn toàn thay đổi.
Khương Nhiêu khóc không ra nước mắt, chẳng lẽ nàng lại làm gì đó đắc tội hắn?
Thấy ngón tay của mình chạm vào vai hắn, Khương Nhiêu bỗng nhiên hiểu được điều gì đó, vội vàng rụt tay lại.
Nàng đoán là vì mình chạm vào người hắn mới khiến hắn không vui.
Sau khi ý thức được điều này, Khương Nhiêu tốn rất nhiều sức lực mới có thể đẩy xe lăn của hắn vào nhà.
Nàng sợ sẽ làm tổn thương hắn nên không dám tiếp tục chạm vào hắn.
Suốt cả quá trình, Dung Đình kìm nén đau đớn trên chân, không nói một lời, âm thầm suy đoán trong lòng, muốn đoán được mục đích của nàng là gì.
Đi qua cổng tre, bước vào sân nhỏ hình vuông, nàng đang định đưa hắn vào nhà nhưng hắn không cho phép nàng tiến vào.
Khương Nhiêu nghe lời hắn dừng lại, chỉ ủ rũ cúi đầu, quan sát sân vườn này.
Nơi này còn trống vắng chật hẹp hơn Khương Nhiêu nghĩ.
Toàn bộ khoảnh sân đều bị bông tuyết bao trùm, không có ai dọn dẹp.
Trong sân trống trơn không có bất cứ thứ gì, chỉ có mấy khúc củi gỗ mốc meo được dựng đứng ở góc tường phía tây, cánh cửa và cửa sổ phủ đầy mạng nhện, sau khi mở cửa ra thì thấy bốn bức tường trống trơn, gió len lỏi thổi vào càng khiến căn phòng trống vắng tựa như một nấm mồ thật to.
Căn phòng tràn ngập mùi âm u lạnh lẽo, không giống nơi ở của con người.
Một thiếu gia như hắn, thế mà lại sống ở nơi còn không bằng chỗ ở của người hầu nhà nàng.
Đây mà là thiếu gia gì?
Gã người hầu tên là Uông Chu lúc nãy không thấy bóng dáng, Khương Nhiêu nhìn trái nhìn phải, bĩu môi: “Người hầu của ngươi đâu? Rõ ràng hắn ta đã hứa với ta là sẽ đưa ngươi về phòng cơ mà.”
Lúc này, Dung Đình đã hao hết nhẫn nại.
Hắn siết chặt bàn tay, mạch máu nhô lên, nhìn chằm chằm vào chiếc cổ mảnh mai như thể chỉ cần một tay có thể bẻ gãy của nàng, ánh mắt dần dần hiện lên tàn nhẫn, pha lẫn không cam lòng.
Nếu không phải lúc nãy chân hắn bị ngâm trong tuyết nên tổn thương nặng hơn, suy yếu quá mức, lại không biết có phải nàng đang diễn kịch hay không, không biết hắn có thể lấy mạng nàng trong phút chốc hay không, thì hắn cần gì phải phải nhẫn nại đến bây giờ vẫn chưa ra tay?
“Rốt cuộc… Ngươi định làm gì?” Hắn trầm giọng hỏi, ngón tay lặng lẽ chuyển động xe lăn, cách Khương Nhiêu gần hơn, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm cổ của nàng.
Khương Nhiêu còn đang quay đầu tìm Uông Chu, nghe thấy câu hỏi của hắn mới chậm rãi ngoảnh đầu lại, hốt hoảng gõ lên đầu mình một cái: “Suýt nữa lại quên mất…”
Nàng buồn bực đút tay vào ngực áo tìm kiếm, sau đó đưa hà bao cho hắn: “Ta thấy hà bao của ngươi bị bẩn nên bảo nha hoàn mang đi giặt, chỗ bị rách đã vá lại, ngọc bội trong hà bao cũng vẫn còn nguyên, chẳng qua lúc nãy ta vội đưa ngươi về nên quên mất trả cho ngươi.
Bây giờ ta trả lại cho ngươi.”
Dung Đình sửng sốt.
Một bàn tay xòe ra trước mặt hắn, trong lòng bàn tay là hà bao đựng ngọc phù của hắn.
Lòng bàn tay của nàng đỏ bừng vì bị đông lạnh lúc cầm tuyết ném đám trẻ kia.
Là hắn hiểu nhầm nàng.
Dung Đình buông lỏng nắm tay, mạch máu trên mu bàn tay dần dần chìm xuống.
Nhớ lại những hành động của nàng bị hắn cho là giả nhân giả nghĩa, tâm trạng của hắn nhất thời rất phức tạp.
Chẳng qua ánh mắt của hắn khi nhìn nàng vẫn cực kỳ sắc bén, không có cảm xúc, không có tình cảm, càng không có tín nhiệm, tràn ngập lạnh lùng đề phòng.
Chóp mũi và khóe mắt của nàng đỏ lên, ngay cả tiếng hít thở cũng rất nhẹ, đôi mắt xinh đẹp như vừa được rửa sạch bằng nước, ẩn chứa e ngại, trông giống hệt biểu cảm vừa sợ hãi vừa hèn nhát của con thú nhỏ khi bắt gặp thợ săn.
Sợ hắn? Hắn chỉ là một kẻ tàn phế, có gì phải sợ?
Trên đường đến đây, Khương Nhiêu đã suy nghĩ rất nhiều lời nói làm thân với hắn nhưng khi thật sự đối mặt với hắn, nàng vẫn căng thẳng cứ như một con thỏ tự đưa mình vào hang sói, những lời đã chuẩn bị sẵn trong bụng lại không nói được một câu nào.
Đối mặt với đôi mắt lạnh lẽo sắc bén như lưỡi dao của hắn, nàng càng nhớ đến cảnh tượng bị hắn trả thù ngược đãi trong giấc mơ, đầu gối cũng bắt đầu run cầm cập.
Ánh mắt của hắn hình như mang theo sát khí…