Nàng không muốn ở lại đây quan tâm hắn gì nữa, chờ đến khi nào nàng to gan hơn rồi hẵng quay lại.
Khương Nhiêu kìm nén nỗi sợ hãi trong lòng, nhét hà bao vào tay hắn rồi khẽ thì thầm một câu: “Hà bao… Ta đã trả lại cho ngươi rồi, ta đi đây.”
Nói xong, nàng nhanh chóng bước đến bên cửa, vừa đặt tay lên tay nắm cửa, bỗng nhiên lại nghe thấy một tiếng cảm ơn vang lên từ đằng sau.
Khương Nhiêu sửng sốt dừng chân, sau đó khi đã hoàn hồn, đôi mắt của nàng bỗng sáng ngời, ngoảnh đầu nhìn đằng sau.
Nhưng chỉ thấy thiếu niên quay lưng về phía nàng, bóng lưng gầy yếu cô đơn như hòa làm một với bóng tối âm u trong căn phòng.
Vẫn là thái độ hờ hững lạnh lùng đến cực hạn ấy.
Nàng cứ tưởng hắn nói cảm ơn, có nghĩa là ân oán giữa hai người đã kết thúc tại đây.
Nhưng nàng suy nghĩ nhiều.
Khương Nhiêu mệt mỏi cúi đầu, xoay người rời đi.
Từ đầu đến cuối, Dung Đình chỉ cụp mắt nhìn chằm chằm vào hà bao trong tay mình, tai lại lắng nghe tiếng bước chân của nàng.
Thân thể nàng gầy yếu, tiếng bước chân cũng rất nhẹ nhưng bước đi rất nhanh, đạp trên nền tuyết phát ra từng tiếng “lạch bạch lạch bạch”, tiếng bước chân cứ nhỏ dần, mãi đến khi không thể nghe thấy.
Lúc này, hắn mới ngoảnh đầu nhìn lại, đập vào mắt chỉ thấy khoảnh sân đầy tuyết.
Một chuỗi dấu chân nho nhỏ xuất hiện trên nền tuyết trắng xóa.
Hắn cúi đầu nhìn hà bao trong tay mình, năm ngón tay thon dài chầm chậm khép lại, cầm thật chặt trong lòng bàn tay.
Chưa từng có ai may một chiếc hà bao cho hắn.
Chiếc hà bao cũ này, kể từ hồi hắn nhặt được đã rất bẩn thỉu.
Nhưng giờ phút này, nó lại trở nên mới tinh sạch sẽ chưa từng có.
…
Ban đêm, gió bắc càn quét mọi ngõ ngách.
Cửa sổ gỗ cũ nát hoàn toàn không thể chắn được gió lạnh, bị gió thổi lắc lư dữ dội, nhiệt độ trong phòng cũng ẩm ướt lạnh lẽo như ngoài trời, tường nhà có cũng như không.
Trong bóng tối, Dung Đình đau đớn đến nỗi mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Phòng bên cạnh, Uông Chu ngáy to như sấm, hắn co quắp thân thể bọc trong chăn, không cẩn thận lăn xuống giường, hắn muốn vịn giường đứng dậy nhưng không có sức, đành phải cam chịu nằm trên mặt đất.
Mặt đất lạnh thấu xương, hắn chỉ đắp một tấm chăn mỏng trên người, xơ bông nhồi trong chăn gần như không còn, không có một chút tác dụng chống lạnh, khiến người ta hoàn toàn không thể ngủ nổi.
Đôi mắt đen u ám của hắn nhìn chằm chằm vào đêm dài đằng đẵng bên ngoài, chỉ thấy một màu tối om, dường như hắn lại trở về đêm tối lạnh lẽo hồi nhỏ.
Hôm ấy, hắn bị đám Hoàng huynh Hoàng đệ hùa nhau nhốt vào lãnh cung.
Nơi đó từng có vô số phi tần thắt cổ tự vẫn hoặc đau ốm mà chết.
Đám người kia khóa cửa lại, không cho hắn ra ngoài.
Trong tiếng gió xuyên qua lỗ hổng trên cửa sổ, thổi vào nhà phát ra âm thanh như tiếng ma than khóc, hắn phải co ro thân thể nhỏ gầy dưới gầm bàn mới có thể ngăn cản chút gió lạnh.
Tiếng chuột cống gặm nhấm sột soạt trong bóng tối, hắn thu mình dưới gầm bàn, nhìn chằm chằm vào cánh cửa không chớp mắt, liên tục mong mỏi sẽ có người mở cửa cứu mình.
Nhưng hắn chờ suốt đêm, chỉ thấy bóng tối rét buốt.
Cả đêm hấp hối, dường như chỉ có thể cầm cự hơi thở cuối cùng, hết đêm này đến đêm khác mãi không có ngày kết thúc, cứ như muốn tiêu hao hết hy vọng sống sót của con người, vĩnh viễn không dừng lại.
Nay hắn đã trưởng thành, nhìn về phía cánh cửa, trong lòng không còn mong chờ sẽ có người cứu mình.
Chỉ mong chân trời sáng lên, mặt trời ló dạng để thân thể ấm áp đôi chút.
Hoàng cung.
Trong cung Cẩm Tú, chung quanh và chính giữa đều đốt lò sưởi ấm, cả cung điện ấm áp như mùa xuân, đồ vật bài trí trong phòng đều là những món đồ xa hoa quý phái, trên bàn hâm một bình rượu lạt, mùi rượu và mùi thức ăn lan tỏa khắp không gian.
Chiêu Vũ Đế, Gia Hòa Hoàng hậu và Thập Thất Hoàng tử mười hai tuổi đang quây quần bên nhau cùng ăn bữa khuya, không khí ấm áp hòa thuận.
Thấy bầu không khí đang vui, Gia Hòa Hoàng hậu bèn cười khẽ, nói với Chiêu Vũ Đế: “Dạo gần đây Tiểu Thập Thất rất chăm chỉ rèn luyện tiễn thuật, đã tiến bộ rất nhiều.
Hoàng thượng có muốn kiểm tra không ạ?”
Chiêu Vũ Đế rất thích tiễn thuật, nghe vậy thì lập tức nảy sinh hứng thú, gọi thái giám đưa cung tên và bia ngắm đến đây.
Hoàng hậu thầm nghĩ, nếu nhi tử có thể biểu hiện tài năng bắn cung thì tất nhiên sẽ nhận được sự thiên vị của Hoàng đế, trong lòng không khỏi mừng thầm, mặt ngoài cũng nhếch môi nở nụ cười.
Thập Thất Hoàng tử xoa tay, kích động tiến lên giương cung bắn một phát, tiếc rằng mũi tên này không bắn trúng bia mà lại bắn trúng tường.
Chẳng qua là một mũi tên mà thôi, Chiêu Vũ Đế còn chưa nói gì nhưng sắc mặt của Hoàng hậu đã trở nên xấu hổ.
Kế tiếp, Thập Thất Hoàng tử lại bắn hụt một mũi tên, sắc mặt Hoàng hậu càng lạnh lẽo.
Cuối cùng bắn 10 mũi tên, chỉ có một mũi tên gần trúng hồng tâm.
Thấy thế, Hoàng hậu sốt ruột cực kỳ, chỉ hận không thể xông lên thay thế nhi tử.
Bà ta đã bảo cậu ta luyện tập chăm chỉ, sao cuối cùng lại thành ra thế này?
Nụ cười mong chờ trên mặt Chiêu Vũ Đế dần dần biến mất, có thể thấy rõ vẻ bất mãn.
Hoàng hậu nở nụ cười xấu hổ, giải vây giúp nhi tử của mình: “Dạo này Tiểu Thập Thất bận việc học, nó lại chăm chỉ nghiêm túc nên chắc là lúc này hơi mệt mỏi.”
Chiêu Vũ Đế nhíu mày: “Bắn tên cũng phải xem thiên phú, không phải chỉ cần chăm chỉ rèn luyện thì sẽ bách phát bách trúng.
Có lẽ Tiểu Thập Thất có sở trường khác, không cần cố chấp luyện tập cái này.”
Ông ta không vui gõ ngón tay lên mặt bàn, bất thình lình đổi đề tài, hỏi: “Dạo này Tiểu Cửu sao rồi? Trẫm còn nhớ, tiễn thuật của nó rất cao siêu.”
Hoàng hậu sững sờ tại chỗ.
Chiêu Vũ Đế có rất nhiều con cái, tổng cộng có mười bảy nhi tử và nữ nhi, ngoại trừ những đứa trẻ chết yểu, vẫn còn mười hai đứa trẻ còn sống.
Trong số mười bảy Hoàng tử Hoàng nữ, Dung Đình xếp thứ chín, mẹ ruột của hắn chỉ là cung nữ, thân phận thấp hèn nhưng vì nhan sắc nổi bật nên thu hút sự chú ý của Chiêu Vũ Đế, nhận được đế sủng mà mang thai, tiếc rằng phúc mỏng, lúc sinh nở lại chết vì khó sinh.
Dung Đình vừa sinh ra đã mất mẹ, không lâu sau đó được đưa đến chỗ Gia Hòa Hoàng hậu nuôi dưỡng.
Người đời đều khen ngợi Gia Hòa Hoàng hậu dịu dàng tri lễ, đối xử với hài tử của người khác cũng coi như con mình, lại không biết bà ta là một kẻ mặt ngoài dịu dàng ôn hòa, lòng dạ độc ác như rắn rết.
Bà ta nhận nuôi Dung Đình chẳng qua là để Chiêu Vũ Đế và người đời khen ngợi bà ta rộng lượng, trên thực tế bà ta rất thù hận cung nữ kia cướp mất sự sủng ái của Hoàng đế, chưa bao giờ thực sự coi Dung Đình là hài tử ruột thịt của mình, dùng hết mọi thủ đoạn để trút thù hận lên đầu Dung Đình.
Cho dù được nuôi dưỡng ở chỗ bà ta, Dung Đình vẫn như lúc không có mẫu thân, thiếu ăn thiếu mặc, bị ghẻ lạnh coi thường, không có người nương tựa, hèn mọn như cỏ dại.
Từ nhỏ thân thể của hắn đã ốm yếu, tính nết lập dị ít nói, luôn ẩn mình sau đám người không thu hút chú ý.
Năm hắn mười ba tuổi, ngoại tộc đến dâng cống phẩm, hắn lại nằm ngoài dự đoán của mọi người, liên tục thắng ba trận tỷ thí với nam tử trưởng thành của ngoại tộc, thoáng chốc trở nên nổi bật vô song.
Thiếu niên giương cung ngắm bắn, bách phát bách trúng, khí chất hiên ngang.
Dẫn đến mặt rồng của Chiêu Vũ Đế mừng rỡ, tán thưởng không thôi.
Điều này khiến Gia Hòa Hoàng hậu vô cùng kiêng kỵ.
Đại Chiêu không lập đích tử làm Thái tử như tiền triều, ngôi vị Hoàng đế chỉ truyền cho người hiền chứ không truyền cho đích tử.
Đến nay Chiêu Vũ Đế vẫn chưa lập Thái tử, nếu cuối cùng, nhi tử Tiểu Thập Thất của bà ta lại thua kém nhi tử của một cung nữ hạ đẳng thì sao bà ta có thể nuốt trôi cục tức này?
Vậy nên trong đợt săn bắn mùa thu năm ngoái, bà ta phái thích khách âm thầm bắn trúng hai chân của Dung Đình khiến hắn bị thương, lại mượn cớ thế cục Kinh thành hỗn loạn, vẫn chưa bắt được hung thủ, lại sợ sẽ xảy ra sơ suất, hơn nữa vùng quê yên bình phù hợp để dưỡng thương, nhiều lần hứa hẹn sẽ có người bốc thuốc chữa thương cho Dung Đình đúng như đơn thuốc mà Ngự y đã kê đơn, từ đó mới được Hoàng đế đồng ý đưa Dung Đình đến vùng quê Nghiệp thành dưỡng thương.
Suốt một năm qua, Chiêu Vũ Đế vẫn không hỏi han một câu, hôm nay bất thình lình đặt câu hỏi, khiến Gia Hòa Hoàng hậu trở tay không kịp, sợ hãi đến nỗi đổ mồ hôi lạnh.
Nhưng dù sao bà ta cũng được rèn dũa trong thâm cung nhiều năm, đã sớm tôi luyện được sự bình tĩnh, bà ta nhanh chóng kìm nén nỗi kinh hãi trong lòng, thản nhiên đáp: “Bên phía Tiểu Cửu, mỗi tháng thiếp thân đều sẽ phái người đi hỏi thăm, lần này người hầu trở về báo rằng chân của Tiểu Cửu phục hồi khá tốt, chẳng qua muốn lành lặn hẳn thì còn phải chờ chút thời gian.”
Chiêu Vũ Đế nhất thời nghi ngờ: “Tiểu Cửu đã rời đi được một năm rồi, sao bây giờ vẫn phải chờ thêm chút thời gian?”
Hoàng hậu bấu chặt lòng bàn tay của mình, ánh mắt tối sầm, bình tĩnh đáp: “Đợt săn bắn mùa thu lần ấy, Tiểu Cửu bị thích khách làm tổn thương nghiêm trọng, vết thương sâu đến nỗi có thể thấy gân cốt, ngay cả Thái y cũng nói rất khó để lành hẳn.
Để nó tĩnh dưỡng thêm mấy ngày cũng có ích cho thân thể của nó.”
Nghe vậy, Chiêu Vũ Đế không khỏi lộ vẻ thương tiếc, dặn dò: “Lần sau phái người đưa tiền tiêu vặt cho nó, nhớ chọn thêm ít thảo dược tốt từ Thái y viện cùng đưa đến đó.
Tuy rằng vùng quê yên bình, phù hợp để tĩnh dưỡng nhưng chắc hẳn chất lượng dược liệu không thể bằng trong cung.”
Hoàng hậu cụp mi mắt, nét mặt hiền lành ngoan ngoãn, ra vẻ thấu hiểu lòng người: “Hoàng thượng yêu thương nhi tử, thiếp thân nhất định sẽ phân ưu giúp Hoàng thượng.
Thiếp thân sẽ lập tức dặn dò Thái y viện đưa ít thảo dược đến đây, lần sau sai người đi thăm Tiểu Cửu nhất định sẽ mang theo.”
Chiêu Vũ Đế hài lòng gật đầu, sau khi dùng bữa khuya xong lập tức rời khỏi cung Cẩm Tú.
Gia Hòa Hoàng hậu dịu dàng nhìn ông ta rời đi, mãi đến khi bóng lưng của ông ta biến mất, sắc mặt bà ta thoáng chốc thay đổi.
Nhớ lại lúc nãy mình gọi nhi tử biểu hiện trước mặt Chiêu Vũ Đế, kết quả lại bị ghét bỏ thiên phú kém cỏi, còn khiến Chiêu Vũ Đế nhớ đến Dung Đình, bà ta nhất thời vừa hối vừa hận, đôi mắt lạnh như băng, tàn nhẫn độc ác.
Bà ta phạt Thập Thất Hoàng tử úp mặt vào tường nửa canh giờ, lại gọi thị nữ đến đây, ra lệnh cho thị nữ ném thảo dược vừa lấy từ Thái y viện xuống cống ngầm ngoài cung cho bầy chó hoang vô gia cư bên ngoài ăn hết.
…
Gió lạnh thổi suốt một đêm không dừng lại, mãi đến khi ánh nắng ban mai dần dần ló dạng.
Đôi chân của Dung Đình nằm trên mặt đất lạnh lẽo cả đêm, đau đớn liên tục khiến hắn không thể yên ổn dù chỉ một lát, mất ngủ một đêm.
Cho đến khi trời sáng, hắn cụp mắt nhìn đôi chân bị thương gầy gò của mình, quầng mắt xanh đen, ánh mắt lạnh lùng như nước.
Vết thương trên chân hắn càng lúc càng nghiêm trọng hơn rồi.
Chỉ sợ lần này sẽ hoàn toàn tàn phế.