Mỗi tháng, ví tiền của Uông Chu chỉ căng phồng được một lúc.
Suốt một năm qua, cứ đến ngày này hằng tháng, ánh mắt của hắn ta sẽ không giấu nổi ý cười.
Nhưng hôm nay, ánh mắt của Dung Đình thật sự khiến hắn ta khó chịu trong lòng, cũng khiến hắn ta lo sợ bất an, trên mặt không hỏi hiện lên vẻ bực bội.
Hắn ta vừa đi đến khu phố sầm uất nhất Nghiệp thành, vừa nghĩ lát nữa trở về nhất định phải thăm dò xem có phải Dung Đình đã biết hắn ta âm thầm tham ô tiền của hắn hay không.
Nếu Dung Đình đã biết…
Đáy mắt Uông Chu hiện lên tàn nhẫn, nếu thật là vậy thì dứt khoát giết chết hắn cho xong.
Dù sao hắn ta thấy bây giờ Dung Đình cũng chỉ kéo theo đôi chân tàn phế sống lay lắt, sống dở chết dở kiểu này thì có khác nào đã chết đâu.
Uông Chu suy nghĩ nhập tâm nên không chú ý, đụng trúng bả vai của người đi ngược chiều với mình.
Hắn ta bị đụng một phát nghiêng người, lảo đảo dừng bước chân, không khỏi chửi ầm lên: “Ngươi đi đứng kiểu gì thế hả!”
Người đụng vào hắn ta là một nam nhân đội mũ chóp nhọn, liên tục cúi đầu chắp tay xin lỗi.
Uông Chu không kiên nhẫn đẩy nam nhân ra: “Đồ xúi quẩy! Hôm nay đại gia ta đang vui, không thèm chấp nhặt với đồ mắt mù như ngươi! Cút đi!”
Nam nhân đội mũ chóp nhọn vội rời đi.
Sau khi rẽ qua một con đường, hắn ta dừng chân, nhếch miệng cười.
Hắn ta tháo mũ xuống, lấy một túi tiền từ trước ngực áo, đưa cho người trước mắt: “Cô nương, thứ mà người cần đây.”
Khương Nhiêu nhận lấy rồi mở túi ra xem, quả nhiên trong túi toàn là bạc.
Mũ chóp nhọn vốn là cô nhi, thuở nhỏ vừa ăn xin vừa móc túi trên đường, năm 8 tuổi hắn ta móc túi trúng Khương Nhiêu rồi bị bắt quả tang, sau đó được tiểu Khương Nhiêu cầu tình, Tứ gia lại nhận hắn ta vào Khương phủ, thấy hắn ta cũng chăm chỉ chịu khó nên cho hắn ta làm việc vặt trong phủ, đặt tên là Khương Bình.
Bởi vì hồi bé từng trà trộn phố phường nên Khương Bình nhạy bén thông minh hơn người hầu bình thường rất nhiều.
Hắn ta cười nói: “Tiểu nhân đã làm theo lời dặn của cô nương, đổi hết bạc thành cục đá.”
Khương Nhiêu đếm bạc trong túi tiền, vừa đủ 16 lượng, nhìn ký hiệu dưới đáy nén bạc thì đều đến từ ngân hàng ở Kim Lăng.
Hèn chi nàng còn thắc mắc, thiếu niên vốn là công tử thế gia của Kim Lăng mà sao lại lưu lạc đến nông nỗi bị đau ốm không được chữa trị, thậm chí trong phòng không có một mảnh than củi sưởi ấm, thì ra là vì ngân bổng của hắn đều rơi vào tay người hầu!
Nghĩ đến chuyện suốt một năm trời, tiền chữa bệnh mua thuốc của hắn đều bị tên ác nô Uông Chu kia lấy trộm, mới dẫn đến vết thương trên chân hắn bị nặng đến nỗi vô phương cứu chữa, gương mặt Khương Nhiêu không khỏi đỏ lên vì tức giận.
Khương Bình hỏi: “Cô nương, có cần tố cáo hắn lên quan không?”
Khương Nhiêu lắc đầu.
Trong mắt nàng, hành động của Uông Chu có thể nói là ngang nhiên trắng trợn.
Nam nhân trong giấc mơ của nàng rõ ràng là kẻ có thù phải trả.
Hắn không phải không có cơ hội cáo quan nhưng hắn lại không làm vậy, chắc chắn chuyện này còn uẩn khúc gì đó mà nàng không biết, không thể hành động bộp chộp.
Khương Nhiêu cột chặt túi tiền, nói với Khương Bình: “Ta sẽ nghĩ cách trả lại số tiền này cho chủ nhân của nó.
Còn Uông Chu, ngươi tiếp tục bám theo hắn.”
Khương Bình lập tức đồng ý, thay một bộ xiêm y khác rồi tiếp tục đi theo sau lưng Uông Chu, tư thái nhàn nhã lười biếng, cười hì hì chờ chứng kiến cảnh tượng hắn ta tưởng cục đá là bạc mà tha hồ tiêu xài.
…
Vừa nhận được tiền, Uông Chu đương nhiên phải ăn ngon mặc đẹp, chơi đùa thỏa thích.
Lúc này trời vẫn chưa tối, chưa đến thời điểm sòng bạc náo nhiệt nhất, Uông Chu rẽ vào tửu lâu khí phái nhất nơi này, nghênh ngang tiến vào nhã gian tốt nhất.
Một năm trước, lần đầu tiên ông chủ của tửu lâu thấy Uông Chu đến đây còn kinh ngạc nhưng sau một năm trôi qua, Uông Chu đã trở thành khách quen của nơi này, ông ta đã quen rồi, đích thân ra mặt tiếp đón hắn ta: “Hôm nay khách quan muốn dùng món gì?”
“Bồ câu non chiên giòn, sò điệp tú cầu, canh tổ yến hầm nấm, chân giò hầm mật ong và bánh ú Hồng phủ, lại thêm một vò rượu Lan Lăng thượng hạng.”
Những món ăn mà Uông Chu gọi đều là món ăn nổi tiếng nhất tửu lâu, món nào cũng không rẻ, tiêu tốn không ít tiền.
ông chủ tửu lâu âm thầm tính toán sổ sách, lập tức nở nụ cười rạng rỡ.
ông chủ tửu lâu khẳng khái cười tủm tỉm: “Ta lại tặng cho khách quan một phần trứng bồ câu hầm lửa nhỏ, tươi ngon lắm đấy ạ.”
Bữa tiệc no say khiến Uông Chu nhanh chóng quên chuyện giết hại Dung Đình.
Chờ đến khi cơm no rượu say, hắn ta thò tay lấy túi tiền giắt bên eo, không khỏi nghi ngờ cau mày…
Sao túi tiền này cứ có gì đó là lạ nhỉ?
Chẳng qua hắn ta đã say xỉn nên không suy nghĩ chiều.
Chờ đến khi tiểu nhị đến lấy tiền, hắn ta tùy tiện móc một cục đá trong túi, ném vào lòng tiểu nhị.
Trên chiếc bàn đặt trong góc khuất gần đó, Khương Bình lập tức nở nụ cười.
Tiểu nhị ngơ ngác nhìn cục đá trong tay mình, chớp mắt mấy cái để xác nhận nhiều lần, sau đó ngẩng đầu lên hỏi: “Khách quan, ngài cho ta cục đá này nghĩa là sao?”
Uông Chu không kiên nhẫn: “Cái gì mà đá với chẳng không phải đá, đây là bạc! Không đủ thì lấy thêm ở đây!”
Nói rồi, hắn ta ném túi tiền cho tiểu nhị.
Tiểu nhị bị đập trúng ngã xuống đất, túi tiền rơi xuống mặt đất, đá trong túi đều lăn lông lốc ra ngoài.
Vẻ mặt của tiểu nhị thoáng chốc thay đổi.
Động tĩnh nơi này thu hút sự chú ý của ông chủ.
Nhìn thấy ông ta, tiểu nhị lập tức hô to: “Ông chủ! Tên lừa đảo này dùng cục đá lừa ăn lừa uống! Ăn cơm nhà chúng ta không chịu trả tiền!”
Nghe tiểu nhị hô to, ông chủ tửu lâu hào phóng mới biết bên này vừa xảy ra chuyện gì, nhất thời không hào phóng nữa.
Trong tửu lâu của ông ta, hạng người ăn cơm quỵt tiền này chỉ có một kết cục duy nhất.
“Lôi thứ vô liêm sỉ này ra ngoài, đánh một trận cho ta!”
…
Nhà nhỏ ở thành Tây.
Củi gỗ trong lò lửa sắp cháy hết, Dung Đình đưa mắt nhìn đống củi được xếp trong sân.
Kể từ lần trước hắn bị bệnh ngất xỉu, mỗi ngày sẽ có người đưa mấy bó củi đến ngoài sân của hắn.
Hắn có thể đoán được là ai đưa đến.
Chẳng qua, hắn chưa bao giờ đụng vào đống củi ấy.
Cho dù đối với thân thể hiện tại của Dung Đình mà nói, ra ngoài nhặt củi sẽ rất vất vả nhưng hắn vẫn không muốn dựa dẫm vào người khác quá mức.
Hắn cầm lấy cái bao mà Uông Chu để lại.
Dược liệu trong bao đều không dùng được, chỉ có thể làm củi đốt.
Dung Đình đặt từng cành cây khô vào lò lửa, khi thò tay xuống đáy túi, bỗng nhiên chạm vào thứ gì đó lạnh buốt trơn nhẵn.
Dưới đáy túi là một con rắn màu xanh đang ngủ đông.
Dung Đình buông mi quan sát nó một lát, sau đó đè ngón tay lên vị trí thất tấc của con rắn, chỉ trong chớp mắt, con rắn đã chết ngắc ngoải trong tay hắn.
Sau đó, hắn lại ném thi thể của con rắn vào lò lửa như ném một cành cây khô không có sinh mệnh, lẳng lặng nhìn nó bị ánh lửa nuốt chửng.
Ánh lửa sáng ngời bập bùng trong đôi mắt âm u tối tăm của hắn, tiếng lửa cháy lách tách lách tách vang lên trong gian phòng trống trải.
Sau khi thiêu cháy con rắn, Dung Đình vịn tường đứng dậy.
Tác dụng trị liệu của mấy thang thuốc kia rất nhỏ.
Nhưng đối với Dung Đình mà nói, chỉ cần giúp chân của hắn có thêm một chút sức lực, hắn cũng có thể kìm nén đau đớn mà đứng dậy.
Cho dù lúc đứng dậy, hai chân run cầm cập, mỗi một bước đi đều tốn thời gian và sức lực bằng mười bước chân của người khác.
Hắn vừa đi vừa vịn những thứ mà mình có thể chạm vào, ra ngoài nhặt củi nhóm lửa.
Lúc ra ngoài, lại nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ nơi xa.
Dung Đình nhanh chóng nấp vào.
Khương Nhiêu và Minh Thược một trước một sau bước đi trong tuyết, Minh Thược đi sau lưng Khương Nhiêu: “Cô nương, lát nữa người định trả tiền cho vị thiếu gia kia bằng cách nào?”
Khương Nhiêu nghĩ trái nghĩ phải, lộ ra vẻ mặt ngượng nghịu: “Lỡ như ta trả cho hắn, hắn tò mò sao ta biết chuyện này thì ta phải giải thích thế nào đây?”
“Thì người cứ bảo là Khương Bình canh chừng gần đây, vô tình nghe thấy là được.”
Khương Nhiêu lắc đầu: “Không thể nói thẳng, lỡ hắn cho rằng đám hộ vệ kia là do ta phái tới để giám thị hắn thì hắn sẽ càng hiểu nhầm ta nhiều hơn.”
Với tính cách nhạy cảm đa nghi của thiếu niên, nàng cảm thấy mình rất có khả năng bị hiểu nhầm.
“Không thì cô nương cứ nói thẳng với hắn là người gọi Khương Bình đến đây để bảo vệ hắn cũng được?”
Khóe miệng Khương Nhiêu co giật: “Ta chỉ sợ hắn không tin.”
Chắc chắn sẽ không tin đâu.
Trong giấc mơ của nàng, trước và sau khi trở thành nô tỳ của hắn, cho dù nàng nói gì, hắn cũng không bao giờ tin nàng.
Ngay cả lúc nàng muốn ra ngoài mua đồ, hắn cũng cho rằng nàng muốn chạy trốn.
Nàng càng hứa hẹn mình sẽ không chạy trốn, hắn càng phải giữ nàng ở bên cạnh mỗi thời mỗi khắc mới yên tâm.
Nghĩ đến cuộc sống không có thiên lý trong giấc mơ, trái tim Khương Nhiêu lại run lên: “Ta nghĩ cách khác đưa tiền cho hắn vậy.”
Minh Thược vẫn cảm thấy đáng tiếc, khẽ lẩm bẩm: “Cô nương làm chuyện tốt vì hắn mà không cho hắn biết, nô tỳ cứ cảm thấy cô nương chịu thiệt thòi.”
Khương Nhiêu giơ tay lên bịt tai lại, giả vờ như không nghe thấy gì hết.
Thấy nàng đã hạ quyết tâm, Minh Thược cũng không khuyên nhủ nữa, bèn thử đề nghị: “Hay là chúng ta gõ cửa rồi đặt túi tiền trước cửa, chờ hắn ra ngoài, chúng ta rời đi luôn?”
Khương Nhiêu nhìn cánh cổng đã cài khóa cửa: “Hình như hắn ra ngoài mất rồi.”
“Thế thì…” Minh Thược cũng không nghĩ ra cách khác.
Nhìn tường vây thấp chung quanh căn nhà nhỏ, Khương Nhiêu nhấc làn váy rồi nhảy lên, dùng tầm mắt đo độ cao chênh lệch giữa mình và bức tường.
Hành động của nàng khiến Minh Thược sợ hãi, vội vàng kéo ống tay áo của nàng: “Cô nương, ngài là tiểu thư khuê các, trèo tường thì còn ra thể thống gì? Không được!”
Khương Nhiêu thở hắt ra một hơi: “Thế thì làm chuyện không ra thể thống gì cũng được.”
“Ta sẽ đội mũ áo choàng, nơi này hoang vắng, rất hiếm có người đi ngang qua, ta chỉ vịn lên đầu tường, ném túi tiền vào sân mà thôi, sẽ không bị ai nhận ra đâu.
Hơn nữa, cho dù bị nhận ra cũng không sao, chúng ta có ở lại đây bao lâu đâu? Không ai biết ta tên gì họ gì, sẽ không ảnh hưởng đến thanh danh của ta.”
Khương Nhiêu đặt chân lên tảng đá, hai cánh tay mảnh khảnh vịn chặt đầu tường.
Tuy rằng hơi vất vả nhưng may mà tường không cao, nàng chỉ cần cố gắng nhón chân thì có thể thấy được khung cảnh trong sân.
Thấy đống củi chồng chất thật cao trong sân, Khương Nhiêu không hài lòng bĩu môi: “Hắn không đốt củi à? Sao ta đưa củi đến đây mà hắn không đụng vào một khúc củi nào hết vậy?”
Thấy nàng đứng trên tảng đá cao mà vẫn còn tâm tư nhìn trái nhìn phải, Minh Thược đứng bên dưới che chở nàng không khỏi chóng mặt, lo lắng sốt hết cả ruột, hô lên: “Cô nương, ngài cẩn thận một chút, mau ném túi tiền vào rồi xuống đây ngay!”
Khương Nhiêu gật đầu, tìm một vị trí trống trải dễ khiến người khác chú ý rồi ném túi tiền vào sân.
Nén bạc trong túi tiền va chạm vào nhau, phát ra âm thành giòn tan khi rơi xuống mặt đất.
Vị trí ngay giữa sân.
Khương Nhiêu hài lòng phủi tay, lại nghe thấy Minh Thược sốt ruột kêu lên: “Cô nương, đừng buông tay ra!”
Nhưng đã quá trễ.
Khương Nhiêu đã buông tay vịn tường, thân thể ngã xuống đằng sau.
Trong quá trình ngã xuống, trong đầu Khương Nhiêu chỉ có một suy nghĩ, nếu biết trước sẽ thế này thì mình sẽ mặc nhiều y phục hơn.
Một tiếng động nặng nề vang lên.
Khương Nhiêu nhổ tuyết ra khỏi miệng, thong thả ngẩng đầu lên từ trong tuyết, dụi mắt nhìn Minh Thược.
Vừa rồi Minh Thược ôm thân thể của nàng, cùng nàng lăn một vòng trong tuyết, hơn nữa tảng đá mà nàng đứng lên không cao nên bây giờ không cảm thấy đau.
Chẳng qua tuyết bắn vào miệng nên trông hơi chật vật.
Nhưng giọng nói của Minh Thược lại vang lên trên đỉnh đầu của nàng: “Cô nương, người có sao không? Có bị ngã đau chỗ nào không?”
Vậy thì người đang bị đè dưới thân thể của nàng là…
Lông mi của Khương Nhiêu khẽ run lên, chầm chậm dời mắt nhìn xuống dưới, sau đó lại nhìn từ dưới lên trên, từ lồng ngực lên yết hầu, cằm, gương mặt…
Đó là Dung Đình.
Nàng giang hai tay hai chân ngã đè lên lồng ngực của hắn, hai người bày ra tư thế như hình chữ thập (十), lồng ngực kề sát vào nhau, dường như có thể nghe thấy tiếng tim đập của nhau.
Tiếng tim đập hòa quyện vào nhau, gần như không thể phân được là nhịp tim của ai đang đập rộn ràng.