Cứu Vớt Cố Chấp Cuồng Nam Phụ


Xe cứu thương vẫn chưa tới, trong đám người vẫn còn truyền ra tiếng kêu thảm thiết, nhưng so với ban nãy đã có chút suy yếu.

Chủ nhiệm rống lên khiến đám học sinh lui dần, không khí trở nên thoáng hơn, mà vừa rồi những học sinh đang đánh nhau cũng chuyển dần từ đánh sang mắng, tóm lại lộn xộn thành một đoàn.
"Trước khi vào lớp tôi có tìm hiểu một chút, những người vừa rồi bị chó cắn có phải là những bạn học hư hỏng đặc biệt thích khi dễ người khác?" Quý Thính đi bên cạnh, hỏi.
Thân Đồ Xuyên gật đầu: "Ừ, về sau cậu cách xa bọn họ một chút."
"Chỉ sợ không được, trong lớp không có chỗ trống, giáo viên kêu tôi ngồi chung với bọn họ." Quý Thính nhún nhún vai.
Thân Đồ Xuyên khựng lại, nhíu mày: "Vậy sao được?"
"Không có việc gì, bọn họ cũng không dám khi dễ tôi".

Nói xong cô quét mắt một vòng, trộm lấy từ áo ra một cái bật lửa nhỏ, hình trụ, hạ giọng nói tiếp: "Cái này là súng điện tự vệ.

Nếu ai dám chọc tôi, tôi sẽ dí điện hắn."
Thân Đồ Xuyên khoé môi nâng lên độ cung rất nhỏ: "Thật là lợi hại."
"Đương nhiên, con gái phải có ý thức tự bảo vệ mình".

Quý Thính đắc ý liếc cậu một cái, bất động thanh sắc mà xem như chuyện đương nhiên.
Thân Đồ Xuyên không lên tiếng, ngoan ngoãn đi theo cô, khi gần đến cửa phòng học, cậu vẫn theo bản năng kéo giãn khoảng cách với cô.
Quý Thính từ lúc gặp đến giờ đã đem mọi sự chú ý dồn lên người Thân Đồ Xuyên.

Thấy cậu rời xa mình như vậy, không khỏi nhíu mày: "Cậu cách xa tôi như vậy là có ý gì?"
Cô vừa nói xong, bốn phía liền quay đầu nhìn lại đây, ánh mắt như có như không, tựa hồ thấy cô nói chuyện quá mức quen thuộc với Thân Đồ Xuyên thì có chút tò mò.
Thân Đồ Xuyên biểu tình phai nhạt đi một chút, nhanh chóng đi ngang qua cô, thấp giọng nói: " Chờ chút cậu giả vờ không quen biết tôi, vậy đối với cậu tốt hơn."
"?"
Cậu nói xong, không cho Quý Thính bất kì cơ hội nào để hỏi thêm, bước một bước vào trong lớp.

Mắt Quý Thính khẽ nhúc nhích rồi cũng bình tĩnh đi theo, dường như như vừa rồi không có gì xảy ra.

Tuy không biết vì cái gì, nhưng cứ theo lời cậu ta mà làm đi.
Thân Đồ Xuyên tới đúng chỗ thì ngồi xuống, ánh mắt trở nên hờ hững, bạn ngồi cùng bàn cũng né đi một chút, giữa hai người cách ra một khoảng, có vẻ cậu và người chung quanh không hợp nhau.
Đáy mắt Quý Thính hiện ra vẻ không thoải mái, bởi vì những học sinh cá biệt, lưu manh đều lấy Thân Đồ Xuyên ra làm trò vui, ngày thường ở trong lớp đều phân rõ giới hạn với cậu, sợ rằng trong một thời gian dài, những người này đã có thói quen cô lập cậu ấy.
Chỉ trong nháy mắt, Quý Thính biết tại sao cậu muốn giả như không quen biết mình, đứa nhỏ ngốc này....
Quý Thính đau lòng đến phát hoảng, nhưng cô rốt cuộc cái gì cũng không nói, lập tức đi đến chỗ mình ngồi xuống, lúc này mới lơ đãng nhìn về phía Thân Đồ Xuyên.

Không biết có phải vì cô có đeo kính hay không, ngay cả phía sau lưng Thân Đồ Xuyên, cũng giống như so với người bình thường thẳng hơn một chút, áo sơmi cũng muốn trắng hơn rất nhiều, cả người đều như hương bạc hà tươi mát.
Nhìn ra như vậy, khí chất Thân Đồ Xuyên xác thật tốt đẹp hơn so với người chung quanh rất nhiều, cây cao thì đón gió, huống chi cái cây này thoạt nhìn còn có vẻ thật dễ bắt nạt.
Chuông học vang lên, Quý Thính thu liễm tâm tư, ngồi đoan đoan chính chính nghe giảng, không lâu sau trên bàn xuất hiện một mảnh giấy nhỏ.

Cô dừng một chút, nhíu mày mở tờ giấy: "Bạn học Quý, buổi tối có rảnh không? Tôi mời cậu ăn cơm."
Người gửi không ai khác là Chu Dương.
......! Chu Dương, nếu cô nhớ không nhầm, người này cũng là người hay khi dễ Thân Đồ Xuyên nhất, ngày thường tự đại lại ngu xuẩn, nhưng không có ai dám chọc lại.

Quý Thính đáy mắt hiện lên một tia trào phúng, tiếp theo ném mảnh giấy vào hộc bàn.
Người nọ chậm chạp không nhận được hồi âm, lại ném sang cho cô 1 mẩu nữa, cô miễn cưỡng quay đầu nhìn hắn một cái.

Chỉ thấy một cái đầu đỏ chót, tự cho là mị lực rất lớn cười với cô.
...! Thật sự, loại biểu tình ra vẻ bá tổng này, tốt nhất nên có điểm tự mình hiểu lấy, nếu đẹp trai thì còn chưa tính, thoạt nhìn sẽ chỉ giống như hơi bệnh tâm thần một chút, còn như loại này đã xấu, mặt còn đầy tàn nhan của tuổi mới lớn, làm ra hành động này quả thực là tai nạn cấp thế giới.
Quý Thính liếc lại Thân Đồ Xuyên để gột rửa đôi mắt mình, sau đó trước mặt Chu Dương trực tiếp xé nát mảnh giấy, lại ném vào hộc bàn, ra vẻ chưa từng để Chu Dương trong mắt.

Những người xung quanh đều nhịn không được mà chê cười, mặt Chu Dương ngày càng đỏ, mấy nốt mụn trên mặt càng nổi lên rõ ràng.
Động tĩnh bên này của bọn họ đã thu hút sự chú ý của giáo viên, ông không vui ném một viên phấn xuống: "Yên lặng một chút!"
Những người này đành phải thu liễm lại, Chu Dương như rắn độc liếc mắt nhìn Quý Thính, cắn răng quay mặt đi, không ném giấy nữa.
Lúc giáo viên nhìn bọn họ, đại đa số trong lớp đều hướng về phía bên này, ngay cả Thân Đồ Xuyên từ trước đến nay không dao động cũng nhìn lại, nhìn đến Chu Dương thì nhíu mày lại một chút, sau đó lại bình tĩnh quay trở về, tiếp tục chăm chú ghi bài.
Chuông tan học vang lên, Chu Dương đi tới trước mặt cô, vẻ mặt âm trầm hỏi: "Cậu như vậy là có ý gì?"
"Cái gì?" Quý Thính làm ra vẻ nghe không hiểu.
Là người đối với những cô gái xinh đẹp đều rất khoan dung, chẳng sợ Chu Dương còn ghi hận cô vừa rồi còn làm mình mất mặt, nhưng nhìn đến mặt Quý Thính, tính tình cũng nguội đi không ít, lúc nói chuyện cũng hòa hoãn hơn: "Vì sao xé tờ giấy tôi đưa cậu?"
"Tờ giấy kia là của cậu?" Quý Thính như bừng tỉnh.
Hai người nói chuyện không nhỏ, người trong lớp đều hướng về đây, chỉ có Thân Đồ Xuyên vẫn như cũ, quay lưng về phía họ, rũ mắt tiếp tục làm bài, dường như mọi chuyện không có quan hệ gì đến cậu.
Chu Dương lúc này hỏa khí hoàn toàn không còn, trước ánh mắt mọi người, cao ngạo nâng cằm lên: "Đúng vậy, là tôi gởi, cậu hiện tại có thể trả lời tôi, buổi tối có rảnh không?"
"Nếu là cậu, đương nhiên là không có." Quý Thính tủm tỉm cười nhìn hắn.
Chu Dương nhíu mày lại: "Cậu có ý gì?"
"Thực xin lỗi, tôi bị dị ứng tương đối nghiêm trọng, không thể cùng cậu ăn cơm." Quý Thính nói xong, lấy sách giáo khoa tiết sau ra ngồi xem.
Chu Dương vừa nghe là bị dị ứng, mày giãn ra: "Cậu dị ứng với cái gì, chúng ta không gọi món đó là được."
"Tôi chính là dị ứng với những thứ xấu xí, chẳng lẽ cậu mời tôi ăn cơm, lúc xuống đến nhà ăn, cậu lại không xuất hiện?" Quý Thính nghiêng nghiêng đầu, vẻ mặt vô tội nói những lời này.
Chu Dương sửng sốt một lúc, đến khi tiếng cười vang lên, hắn mới hiểu được ý cô, lập tức tức giận đến mặt muốn chảy dầu ra:
"Con mẹ nó, cậu là có ý gì? Cho cậu mặt mũi cậu lại không cần!"
"Câm miệng đi ngài, mời nữ sinh đi ăn cơm bị cự tuyệt liền giở thái độ này, ai dám cùng cậu nói chuyện phiếm?" Quý Thính cười nhạo một tiếng.
Chu Dương và Trương Hằng bị chó cắn là giống nhau, đều như chủ nhân trong lớp, lúc này bị một cô gái không chút khách khí nhục nhã như vậy, đặc biệt lại là một cô gái thật xinh đẹp, quả thật là cảm giác nhục nhã tăng gấp bội, hắn thật hận không thể động thủ được với cô.
Quý Thính cảm thấy hắn nhất định không dám ở trong lớp đánh một nữ sinh, lập tức khiêu khích nâng cằm lên, chuẩn bị gậy điện, phòng ngừa nếu hắn một khi động thủ sẽ cho hắn biết cái gì kêu là hoài nghi nhân sinh.
Chu Dương vốn dĩ là miệng cọp gan thỏ, không nghĩ tới gặp phải một người không sợ dù doạ, làm trò trước mặt nhiều người như vậy động thủ cũng không phải, mà không động thủ lại càng không đúng, rối rắm đứng đó nghiến răng.
Đúng lúc hắn giơ tay ra, hàng phía trước đột nhiên có động tĩnh lớn, cả lớp đều hướng về phía đó, nhìn thấy Thân Đồ Xuyên khom lưng đỡ cái bàn của mình bị ngã trên mặt đất.
Cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống Chu Dương lập tức dời đi lực chú ý, nổi giận đùng đùng đi đến hàng phía trước, một chân đá văng cái bàn Thân Đồ Xuyên vừa đỡ lên, lúc Thân Đồ Xuyên lại lần nữa xoay người đỡ bàn lại, hắn lại dẫm chân lên trên bàn.

Sách vở văng đầy đất, bút máy cũng bị quăng ngã văng mực, vẩy đầy sách vở sạch sẽ.
Vốn đang tính tôn trọng Thân Đồ Xuyên, muốn giả vờ không biết cậu, Quý Thính nhất thời phát hỏa, lạnh mặt nói với Chu Dương: "Chúng ta chuyện hai người, cậu tìm người khác xì hơi làm gì?"
"Cậu đừng quản tôi tìm ai xì hơi, tôi thích làm gì thì làm!" Chu Dương khiêu khích nhìn cô.
Quý Thính cười nhạo một tiếng, thấy Thân Đồ Xuyên còn xoay người lại đỡ bàn, tức giận kéo người ra phía sau mình, ngẩng đầu đối diện với Chu Dương, hoàn toàn không sợ hãi: "Thứ ghê tởm này, cha mẹ cậu sinh cậu ra là để làm cho người khác khó chịu? Đã xấu còn bị nuôi lớn như vậy, cha mẹ cậu có phải thích xấu hay không?"
"Con mẹ nó, cậu nói lại lần nữa xem!" Chu Dương rống giận.
Quý Thính khinh miệt liếc hắn một cái: "Con mẹ nó, cậu cũng biết tức giận, thời điểm cậu bắt nạt người khác, có nghĩ qua người khác cũng sẽ tức giận không?"
Cô còn chưa dứt lời, có người phía sau kéo kéo vạt áo mình, bực bội quay đầu lại, nhìn thấy Thân Đồ Xuyên dùng ánh mắt thanh minh nhìn mình, không chút tức giận: " Cảm ơn bạn học, cậu trở về đi!"
Thấy cậu giả vờ không quen biết mình, Quý Thính khẽ gắt lên: "Gọi là gì? Bạn học! Gọi chị!"
Cô thốt ra lời này, chung quanh lập tức hít hà một hơi, không ai nghĩ đến cô thế mà quen biết với Thân Đồ Xuyên.

Rốt cuộc ở nơi này, Thân Đồ Xuyên là một quái thai không hợp đàn, xứng đáng với cái gì gọi là bạn bè, thân thích còn không có, sao có thể sẽ có người quen biết cậu ta?
Thân Đồ Xuyên bình tĩnh nhìn cô, trong lúc nhất thời không phản ứng lại.

Quý Thính cười lạnh một tiếng, nắm tay cậu đi tới trên bục giảng, nhìn quanh một vòng, từ trong góc bên cạnh bảng đen nhặt lên một chân ghế, loảng xoảng một tiếng nện lên trên bục giảng, bục giảng trong nháy mắt bụi đất bay mù trời.
Tập trung lực chú ý của mọi người lại xong, Quý Thính lãnh ngạo quét mắt quanh phòng học một lần, thanh lãnh mở miệng: "Tôi hôm nay nói chuyện này cho rõ, Thân Đồ Xuyên là em trai tôi, bắt đầu từ hôm nay ai khi dễ cậu ta sẽ chẳng khác nào khi dễ tôi, tôi đây không có tính tình tốt như cậu ta, có ai dám lại tìm cậu ấy gây sự, Quý Thính dù có đem mạng ra cũng sẽ làm hắn trả giá đại giới!"
"Khó trách nói chuyện điên điên, nguyên lai là thân thích của Thân ngốc tử, tao nói như thế nào lại nói chuyện khó nghe như chó cắn." Chu Dương khinh thường nói một câu, mấy nam sinh ngày thường có quan hệ tốt với hắn cũng cười vang lên, hiển nhiên là không đem Quý Thính đặt vào trong mắt.
Trước sau an tĩnh đứng bên người Quý Thính, Thân Đồ Xuyên nghe vậy nhẹ nhàng rũ mắt xuống, che dấu cảm xúc phát ra trong mắt.
Quý Thính nhìn lướt qua Chu Dương, chậm rãi đi đến chỗ hắn.

Tuy rằng diện mạo niên thiếu lúc này của cô không có quá nhiều tính công kích, nhưng mấy thế giới này đi theo bên người Thân Đồ Xuyên mưa dầm thấm đất, cô cũng học được ít nhiều biểu tình như thế nào để làm cho địch nhân khiếp đảm, huống chi ở một thế giới cô còn làm trưởng công chúa, khí chất tự nhiên làm người bình thường không thể so được.
Hay ít nhất là Chu Dương loại thiếu niên không đủ lịch duyệt này, đối mặt với Quý Thính thì chợt khiếp đảm, sau đó ý thức được mình lại bị một cô gái trẻ dọa, hắn lập tức càng thêm hung ác nhìn trở lại, không muốn thừa nhận mình chột dạ tí nào.
Đến chết với sĩ diện của hắn đi! Quý Thính thuận lợi đi đến trước mặt Chu Dương, nhìn chằm chằm hắn một hồi, thừa lúc mọi người không chú ý vươn tay phải ra chọc một cái.

Sắc mặt Chu Dương biến đổi, giây tiếp theo thống khổ ngã trên mặt đất, cả người súc lại như một con tôm.
Quý Thính nhanh chóng cất cây chích điện vào trong túi, xì một tiếng, nhàn nhạt nói: "Cậu ấy họ Thân Đồ, không phải họ Thân, đồ ngốc!"
Người chung quanh: "......"
Tình huống như thế nào, nữ sinh này vì sao có thể chỉ một quyền đánh Chu Dương thành như vậy?
Toàn lớp trừ bỏ Quý Thính, duy nhất biết chân tướng chỉ có Thân Đồ Xuyên, khóe môi cậu trong lúc lơ đãng cong lên một chút, giây tiếp theo liền nhìn thấy Quý Thính lạnh mặt nhìn về phía mình.
Thân Đồ Xuyên: "......" Cậu cũng sẽ bị đánh sao?
"Cậu ngồi ở phía sau có thể nhìn thấy bảng đen không?" Quý Thính hỏi.
Thân Đồ Xuyên trong nháy mắt hiểu được cô có ý gì, cậu nhìn nhìn ánh mắt người chung quanh, nhẹ nhàng gật gật đầu: "Có thể."
"Có thể nhìn thấy là được." Quý Thính liếc cậu một cái, câu kế tiếp không nói ra.
Thân Đồ Xuyên nhìn Chu Dương còn lăn trên mặt đất, ngồi xổm xuống bắt đầu thu dọn sách vở, Quý Thính cũng ngồi xuống hỗ trợ, chẳng qua động tác cô chậm rì rì, chuông báo giờ học đã vang lên, cô vẫn còn đang lau chùi mực nước bị văng ra.
"Cậu về chỗ trước đi, đi học." Thân Đồ Xuyên nhắc nhở.
Quý Thính nhìn thoáng qua bên cạnh, phát hiện ngay cả Chu Dương cũng trở về chỗ ngồi, chỉ có cô ngồi xổm dọn dẹp.

Cô cong cong môi: "Gấp cái gì, chậm rãi thu dọn!"
Tiết cuối cùng là của chủ nhiệm lớp, là một phụ nữ trung niên nghiêm khắc, khi tiến vào phòng học thấy được Quý Thính và Thân Đồ Xuyên đang ngồi trên mặt đất thu dọn đồ vật, không khỏi nhíu mày: "Đi học! Sao còn không trở về chỗ ngồi?"
"Cô, em đang giúp bạn học Thân Đồ Xuyên thu dọn bàn, vừa rồi bạn học Chu Dương đá bàn cậu ấy ngã, nhiều sách vở như vậy cậu ấy không thu dọn kịp." Quý Thính tự nhiên hào phóng mở miệng.
Những người khác hiển nhiên không nghĩ tới cô sẽ đúng lý hợp tình cáo trạng như vậy: "..."
Chủ nhiệm lớp lạnh mặt: "Chu Dương, sao lại thế này?!"
Chu Dương tuy rằng hỗn láo, nhưng đối với chủ nhiệm lớp vẫn còn biết sợ, lập tức đứng lên phản bác: "Cô, Quý Thính cũng đánh em!"
"Em ấy một nữ sinh có thể đánh thắng được em?" Chủ nhiệm lớp hiển nhiên không tin hắn giải thích.
Chu Dương tuy rằng thường xuyên không bị tín nhiệm, nhưng lúc này lại phá lệ phẫn nộ, bởi vì hắn xác thật bị Quý Thính dùng phương pháp không biết nào đó làm ngã: "Bạn ấy xác thật đánh em, cô nếu không tin có thể tra camera theo dõi."
"Nguyên lai vừa rồi lúc tôi cãi lý với cậu, cậu đột nhiên ngã xuống, là để ghi nhận vào camera nha," Quý Thính hiếm lạ nói một câu, tiếp theo nhìn về phía chủ nhiệm lớp, "Cô kiểm tra camera đi, xác thật là Chu Dương đạp bàn Thân Đồ Xuyên trước, sau đó em tìm cậu ta lý luận, ai biết vừa đến bên người cậu ta chạm vào một cái, cậu ấy liền ngã ngay xuống đất, em cứ nghĩ tại sao em lại đột nhiên có sức lực lớn như vậy, thì ra là cậu ta đã chuẩn bị sẵn."
Lúc này mọi người trong lớp như bừng tỉnh.

Hèn chi, Quý Thính một bộ trói gà không chặt, sao có thể đánh Chu Dương cường tráng ngã thành như vậy.
Chu Dương nghẹn khuất: "Mày con mẹ nó nói bậy!"
"Nơi này là phòng học! Không phải chỗ em có thể nói tục!" Chủ nhiệm lớp lập tức quát lớn, nhìn thái độ của Chu Dương, lập tức có khuynh hướng thiên vị cho Quý Thính và Thân Đồ Xuyên.
Quý Thính đúng lúc nói: "Cô ơi, em có thể xin ngồi cùng bàn với bạn học Thân Đồ sao? Cậu ấy quá dễ dàng bị khi dễ, em sợ lần này cáo trạng, sẽ có người trả thù cậu ấy."
"Hàng phía trước đã không có trống, chuyện này xem như qua, nếu có người còn dám sinh sự, em trực tiếp nói cho cô là được." Chủ nhiệm lớp không ủng hộ nhìn cô.
Quý Thính cười cười: "Nói cho cô, cô không phải còn phải chờ đến sau khi bạn Thân Đồ bị khi dễ hay sao, không bằng cho bạn Thân Đồ ngồi xuống phía sau với em, em vừa rồi đã hỏi bạn ấy, ngồi phía sau bạn ấy vẫn có thể nhìn thấy bảng, khẳng định sẽ không bị ảnh hưởng đến việc học."
Chủ nhiệm lớp trầm ngâm một lát, vẫn là không đồng ý: "Bên cạnh em là chỗ Lý Văn, em ấy mới bị thương, có lẽ sẽ mau quay trở lại."
"Vậy để cậu ấy đi lên hàng trước ngồi, dưới sự theo dõi của cô, nói không chừng cậu ấy càng nhiệt tình yêu thích học tập." Quý Thính lập tức nói.
Chủ nhiệm lớp dĩ nhiên không muốn học sinh xấu ngồi phía trước để gây tai họa cho lớp học, nhưng Quý Thính nói xong, Thân Đồ Xuyên liền mở miệng: "Cô, em muốn ngồi cùng Quý Thính."
"......! Thôi được, các em đi qua đi, đi học không cho nói chuyện, nếu không lại tách các em ra." Chủ nhiệm lớp không muốn vì chuyện này mà dây dưa lãng phí thời gian, lập tức đồng ý.
Kỳ thật chính yếu là, trong lớp này Thân Đồ Xuyên là học sinh ngoan nhất, học giỏi nhất, lần đầu tiên có yêu cầu như vậy, cô thật không đành lòng cự tuyệt.
Quý Thính nghe được, lập tức trở nên trái ngược với chậm chạp như vừa rồi, tay chân lanh lẹ giúp Thân Đồ Xuyên thu dọn bàn cho gọn, giúp cậu đổi bàn với Lý Văn.
Đến khi cùng sóng vai ngồi xuống, cả hai đồng thời thở ra một hơi, ngẩn ra một chút, liếc nhau, không nhịn được lặng lẽ cười cười.
Quý Thính nghĩ nghĩ, viết lên vở: có phải giống như lúc trước, cậu cũng thường xuyên bị những người khác khi dễ?
Thân Đồ Xuyên dừng một chút, chờ lúc chủ nhiệm lớp đang viết bảng, nhẹ nhàng gật gật đầu.
Quý Thính thật giận cái người không tranh này: Như thế nào lại bị khi dễ, tôi không phải nói với cậu, phải nói cho thầy cô hay sao?!
Thân Đồ Xuyên mím môi một chút môi, cũng viết lên vở: Vô dụng.
Quý Thính nhíu mày: Như thế nào sẽ vô dụng, thành tích cậu tốt như vậy, giáo viên đều thích loại học sinh này, cậu xem chủ nhiệm lớp giữ gìn cậu như thế nào.
Thân Đồ Xuyên nhìn cô căm giận, khóe môi lại cong lên mấy độ, nhưng không giải thích tiếp cho cô biết.

Tìm giáo viên hỗ trợ, có lẽ lúc đầu có tác dụng, nhưng thời gian lâu rồi, giáo viên cũng là người, cũng sẽ cảm thấy phiền chán, điểm này ở lớp dưới cậu đã cảm nhận được.
Cậu có cố gắng dựa theo phương thức của Quý Thính đi phản kích, nhưng sự thật chứng minh chuyện đó là vô dụng, còn không bằng cái gì cũng không làm, chờ chính bọn họ cảm thấy không vui nữa thì sự tình cũng đi qua.
Quý Thính giận không muốn nhìn cậu, sau một lúc lại buông tiếng thở dài.

Quả nhiên trông cậy vào việc xuyên qua hai lần lúc trước để thay đổi ý nghĩ của cậu ta là chuyện không tưởng, hiện tại cậu ta đã lớn như vậy, đời này phỏng chừng cũng chưa gặp được người nào tốt, tính cách đã sớm được hình thành.
Trong khoảng thời gian này cô vẫn nên đi theo sát cậu ấy đi, vừa phòng ngừa người khác lại bắt nạt cậu, thứ hai cũng để ngăn cản nữ chủ giúp cậu ta.

Đã không có ân tình, tin tưởng cuối cùng cậu ta cũng sẽ không bị máu chảy đầu rơi vì nữ chủ.
Nghĩ đến nhiều chuyện, Quý Thính trở nên hơi thất thần, tay Thân Đồ Xuyên đặt dưới bàn học nhẹ nhàng kéo tay áo cô một chút, Quý Thính lúc này mới hoàn hồn, nhìn cậu cười cười, sau đó tiếp tục nghe giảng bài.
Khi chính khóa và tiết học thêm buổi tối kết thúc đã là hơn 7 giờ, Quý Thính và Thân Đồ Xuyên đi ra phòng học, chậm rì rì về phía sân thể dục.
Đi tới chỗ vừa rồi đám người bao vây, Quý Thính thấy được trên mặt đất còn vết máu chưa rửa sạch, không khỏi tê dại cả người: "Bị chó cắn chảy ra nhiều máu như vậy, bị thương có lẽ không nhẹ đâu."
"Không biết." Thân Đồ Xuyên trả lời.
Quý Thính bật cười: "Tôi không phải đang hỏi cậu, tôi chỉ cảm khái, dù sao cũng là bọn họ tự tìm."
"Tự tìm?" Thân Đồ Xuyên nhìn về phía cô.
Quý Thính gật gật đầu: "Bọn họ ngày thường cũng không ít bắt nạt cậu đi, tôi đoán bọn họ đi tìm con chó là để hù dọa cậu, kết quả gặp báo ứng chính mình bị cắn, vậy còn không phải là tự tìm sao!"
Thân Đồ Xuyên bình tĩnh nhìn cô, sau một lúc lâu gật gật đầu: "Cậu nói rất đúng."
"Chó hoang như vậy bọn họ làm sao thả nó vào trong được nha?" Quý Thính nhìn thấy vết máu thì răng cũng muốn đau, "May mắn cắn bọn họ, nếu là cắn cậu, tôi mà không dùng gậy chích điện đánh chết bọn họ..."
Nói tới đây, cô đột nhiên ý thức được lời mình nói có điểm không ổn, rốt cuộc đánh chết ai loại lời nói này, ở miệng cô cũng chỉ là nói mà thôi, mà ở Thân Đồ Xuyên thật sự sẽ xuống thẳng tay.
"Tôi nói giỡn thôi, mặc kệ thế nào, chuyện phạm pháp vẫn là không thể làm, vô luận xảy ra cái gì đều không thể phạm pháp, biết không?" Quý Thính nghiêm trang giáo dục.
Thân Đồ Xuyên ngoan ngoãn gật gật đầu, Quý Thính nhìn đến cậu cái dạng này cảm thấy thật đáng yêu, không khỏi nhéo mặt cậu một chút: "Sao cậu lại ngoan như thế này? Về sau nên có tính tình một chút cũng tốt, nhưng đương nhiên ở trước mặt tôi vẫn nên ngoan ngoãn."
"Ưm......"
Quý Thính nói xong dừng một chút, có điểm tò mò: "Sao không nghe ai nhắc tới chuyện chó? Có bắt được nó không? Hay là nó chuồn đi được?"
"Quý Thính......" Môi bị niết đến biến hình, nói chuyện có điểm lọt gió.
Lực chú ý của Quý Thính bị dời đi: "Kêu chị."
"Chị." Thân Đồ Xuyên lập tức kêu một tiếng.
Quý Thính lúc này mới vừa lòng buông mặt cậu ra, nhìn chằm chằm mặt cậu, cẩn thận nghiên cứu, vui vẻ nói: "Thật đúng là tinh quý, nhéo một chút mặt liền đỏ."
Thân Đồ Xuyên bình tĩnh nhìn cô, sau một lúc cong cong khóe môi: "Thật tốt."
"Cái gì?" Quý Thính đối diện với cậu.
"Cách xa lâu như vậy, cậu lại đối với tôi giống như không có ngăn cách gì, tôi cảm thấy thật vui." Thân Đồ Xuyên thẳng thắn thành khẩn trả lời.
......! Đó là bởi vì ba lần tôi gặp cậu cách nhau không đến vài phút à, đứa nhỏ ngốc.

Quý Thính vẻ mặt đồng tình: "Vậy cậu đối với tôi thì sao, có ngăn cách không?"
Thân Đồ Xuyên chậm rãi lắc lắc đầu.
Quý Thính cười: "Không phải sao, lần đầu tiên gặp cậu tôi liền cảm thấy chúng ta rất có duyên phận, chúng ta chính là trời sinh một đôi bạn tốt, lâu thật lâu cũng sẽ không ngăn cách."
Thân Đồ Xuyên dưới chân chựng lại: "Cậu lại phải đi?"
"Tôi đi đâu?" Quý Thính vẻ mặt ngạc nhiên.
Thân Đồ Xuyên trầm mặc: "Câu vừa rồi của cậu, đặc biệt giống như nói trước khi phải đi."
"......! Yên tâm đi, tôi sẽ không đi, cùng cậu học trung học, về sau nỗ lực cùng một đại học, chúng ta làm bạn tốt cả đời." Sau đó chờ thời cơ chín mùi, đem bạn tốt đổi thành bạn "tốt" ngủ cùng giường.
Quý Thính nhìn khuôn mặt bạch bạch nộn nộn trước mắt, nội tâm nghĩ đến chuyện không thuần khiết, nhưng vì không dọa hư tiểu bằng hữu, cô không thể nói ra ý tưởng chân thật.
Ánh sáng trong mắt Thân Đồ Xuyên nhạt chớp động: "Cùng nhau vào đại học?"
"Đúng vậy, hoan nghênh sao?" Quý Thính cười, nhìn đến cậu gật đầu càng cười thêm vui vẻ, hai người nói chuyện một đường chỗ ký túc xá nam sinh.
"Cậu vào đi, tôi cũng trở về đây." Quý Thính mở miệng nói.
Thân Đồ Xuyên dừng một chút: "Tôi đưa cậu đi."
"Không cần, tôi thuê phòng ở bên ngoài, cậu về đi." Quý Thính cười nói, cô rốt cuộc không phải thật sự mười tám tuổi, cũng không muốn cùng những người khác chen chúc trong một phòng ký túc xá, cho nên đã sớm chọn nhân vật học ngoại trú.
Thân Đồ Xuyên: "Tôi đưa cậu đến cổng trường."
"......" Đưa tới đưa đi, đồ gì nha? Quý Thính bật cười, nhưng nhìn cậu dáng vẻ nghiêm túc, cô rốt cuộc không cự tuyệt, hai người cùng đi về hướng cổng trường.
Trong khoảng thời gian này, trường học đã trống vắng hẳn, trên đường đi đến cổng trường cũng không gặp được người nào.
"Bây giờ cậu có thể trở về rồi?" Quý Thính bất đắc dĩ nhìn cậu.
Thân Đồ Xuyên gật gật đầu, xoay người rời đi.

Quý Thính nhìn theo bóng dáng cậu biến mất ở trong đêm tối mới xoay người về phòng ở.
Đây là khu trường học quý học, các khu căn hộ chung quanh hoàn cảnh không tệ, tiền thuê nhà có chút mắc, nhưng điện nước trang hoàng gì đó đều có sẵn, còn cách âm rất tốt, Quý Thính đối với gian phòng thuê này rất vừa lòng.
Về đến nhà, đi tắm rửa, trong lòng Quý Thính tổng ẩn ẩn cảm thấy bất an, có chuyện gì đó muốn nói mà không nói ra được, cô chỉ nghĩ có lẽ mình đói bụng, tắm rửa xong thì ra nấu tô mì, ăn xong, đánh răng, lên giường ngủ.
Nhưng mà chắc bụng vẫn không thể làm tâm tình cô tốt lên, bất an cứ ẩn ẩn trong lòng, Quý Thính trên giường lăn qua lộn lại một hồi, cuối cùng đột nhiên ngồi dậy, hoang mang rối loạn, mang giày vào chạy về phía trường học, áo ngủ cũng quên thay.
Cô một đường chạy như điên đến trường học, nhìn đến tòa ký túc xá còn chưa tắt đèn thì nhẹ nhàng thở ra, canh lúc người chủ quản không chú ý thì trộm lẻn vào bên trong, theo nguyên văn mà đi tìm tới phòng ngủ Thân Đồ Xuyên.
Chạy đến tầng lầu kia, không cần tìm xem là phòng nào của cậu, đã nghe được trong một phòng nào đó tiếng ly rơi vỡ, ánh mắt Quý Thính sắc bén hướng về phía đó.
"Xin lỗi nha Thân Đồ Xuyên, tao hôm nay bị ai đó đánh quá đau, tay cầm ly này không nổi, làm rớt bể cái ly của mày rồi." Trong phòng truyền đến giọng Chu Dương, không có vẻ xin lỗi gì.
Lập tức có người khác mở miệng: "Vậy mày còn không chạy nhanh mua cho đại thiếu gia một cái, nếu không chờ lát nữa vú em của nó tới, khẳng định lại đánh mày một lần."
"Ai nha, tao sợ quá nha, làm sao bây giờ Thân Đồ Xuyên, muốn tao mua cho mày cái ly sao?"
Chân Quý Thính đột nhiên dừng lại, đáy mắt tràn đầy tức giận.

Cũng là cô sơ sẩy, đã quên đám quỷ ôn kia ở trong trường đã không nói, còn chung phòng ngủ với Thân Đồ Xuyên, hôm nay bọn chúng bị ăn mệt ở chỗ mình, khẳng định là muốn tìm Thân Đồ Xuyên bù trở về.
Cô hít sâu một hơi, lạnh mặt một chân đá văng cửa, người trong phòng tức khắc sửng sốt, nhìn thấy Quý Thính đều có chút kinh ngạc.
Trong đó Thân Đồ Xuyên nhíu mày càng sâu: "Sao cậu lại tới đây?"
Quý Thính không trả lời, mà lập tức đi đến trước người Thân Đồ Xuyên che chở, xoay người nhìn về Chu Dương phía đối diện: "Mày con mẹ nó không dứt đúng không?"
Đối với cô xuất khẩu thành dơ, người nơi này đã quen, Chu Dương đối diện với cô trong nháy mắt chỉ cảm thấy bụng tê rần, sau đó cười lạnh: "Đúng vậy, không dứt, mày có thể làm gì tao?"
"Còn tưởng thử một chút?" Quý Thính phất phất trong tay gậy chích điện.
Chu Dương liếc mắt một cái liền nhìn ra thứ này là cái đồ hôm nay thiếu chút nữa đánh chết hắn, lập tức xông lên muốn cướp, Quý Thính trong nháy mắt mở ra chọc hướng tay hắn vươn tới, chỉ thấy Chu Dương cả người run lên, sau đột nhiên ngã xuống đất, trên mặt đất thống khổ súc thành một đoàn.
......!Tên chó này bị đánh cũng không chừa, cô đã cho hắn thử một chút, còn dám xông tới gây chuyện.

Cô mới vừa xì một tiếng, dư quang thấy được những người khác ngo ngoe rục rịch, lập tức nắm chặt cây gậy: "Tới nha, tôi vừa rồi còn chưa mở điện đến mức lớn nhất, các người có ai muốn thử, trực tiếp lại đây!"
Ánh mắt cô lạnh lẽo, hoàn toàn không giống con gái ở tuổi này, hơn nữa trong tay còn có vũ khí sát thương lớn, trong lúc nhất thời, đám du côn cũng không dám động.
Quý Thính quay đầu nhìn về phía Thân Đồ Xuyên: "Bọn họ làm bể thứ gì của cậu?"
"Cái ly uống nước." Thân Đồ Xuyên trả lời.
Quý Thính gật gật đầu, nhìn cái máy lọc nước bên cạnh, giờ phút này đang xếp mấy cái ly chỉnh chỉnh tề tề, cô lập tức đi qua, từng cái từng cái quăng lên mặt đất, thủy tinh và đồ sứ trong nháy mắt nát bét, còn đồ plastic thì bị cô dẫm bẹp, ly inox không làm gì được, cô đi vào nhà vệ sinh múc từ bồn cầu ra ly nước, cong cong khóe môi: "Muốn tiếp tục dùng, tôi cũng không có ý kiến."
Nói xong, cô để cái ly lên trên bàn, chủ nhân cái ly giận mà không dám nói gì, chỉ có thể lạnh mặt trừng cô.
Lúc Quý Thính làm những chuyện này, Chu Dương đã ngồi dậy được, nói: "Kêu quản lý lại đây, nói với ông ta nơi này có người xông vào." Không phải sẽ mét hay sao? Hắn hôm nay liền phải gậy ông đập lưng ông.
Quý Thính nhìn lướt qua bên kia người muốn đi ra ngoài, nhàn nhàn ngồi lên ghế chỗ Thân Đồ Xuyên: "Các người đi đi, chờ quản lý tới tôi liền nói, là các người bức tôi lại đây, tôi quá sợ hãi, chỉ có thể hướng tới bên này, đến lúc đó xem quản lý là tin các người cặn bã này, hay là tin tưởng tôi nói."
Chu Dương: "......" Hắn chưa thấy qua ai vô sỉ như vậy.
Quý Thính thấy bọn họ không nói, vẫn cảm thấy chưa hết giận, cô quay đầu đi WC hứng một chậu nước, ngoại trừ giường Thân Đồ Xuyên, tưới lên đầy những giường kia.
"Quý Thính!" Chu Dương nổi giận gầm lên một tiếng, phác lại đây muốn phải giết chết cô ngay lập tức, Quý Thính liên tục lui về phía sau, đồng thời nắm chặt binh khí phòng vệ, nhưng không đợi cô phòng vệ chính đáng, Chu Dương trên đường phác tới lại không biết vướng tới cái gì, trực tiếp ngã ở trên mặt đất.
Quý Thính: "......" Sàn nhà bằng phẳng như vậy, làm sao lại bị té đến như thế?
Cô nhìn Thân Đồ Xuyên đứng giữa mình và Chu Dương, theo bản năng phủ nhận.

Không phải, nam phụ thế giới này yếu nhược như vậy, nếu mà gạt chân người, cũng không đến mức bị người bắt nạt đến như vậy.
Người đứng đầu đã bị té, những tên cáo mượn oai hùm khác càng không muốn xuất đầu, một đám người đến nâng đỡ Chu Dương dậy.
Quý Thính nhìn về phía Thân Đồ Xuyên: "Thu thập một chút theo tôi đi đi."
"Đi đâu?" Thân Đồ Xuyên thắc mắc.
Quý Thính cười cười: "Tôi thuê phòng ở nha, rất gần trường học, so với ký túc xá còn tiện lợi hơn, cậu ngày mai xử lý thủ tục trả phòng đi."
"Cậu kêu tôi cùng ở với cậu sao?" Thân Đồ Xuyên nghiêm túc hỏi.
Quý Thính gật gật đầu: "Không thích sao?"
"Thích......" Thân Đồ Xuyên nói xong, trầm mặc một chút, "Ngày mai đi, hôm nay quá muộn, thu dọn không tốt."
"Chính là tôi lo lắng......" Quý Thính nhìn quanh đám người trong phòng, không yên tâm để Thân Đồ Xuyên một người lưu lại nơi này.
Thân Đồ Xuyên trấn an lắc đầu: "Tôi không có việc gì."
"......! Vậy cậu ở lại một đêm đi, nếu có người lại khi dễ cậu, cậu nói một tiếng với tôi, ngày mai tôi dùng vũ khí này làm hắn biến thành thái giám." Quý Thính vẻ mặt nghiêm túc cầm gậy chích điện.
Những người đó chỉ cảm thấy nơi nào đó trừu trừu đau, theo bản năng cũng khép hai chân lại.
"Thời gian không còn sớm, cậu trở về đi." Thân Đồ Xuyên nói.
Quý Thính gật gật đầu, cầm vũ khí hữu lực đi ra ngoài.

Khi cô trở lại chung cư, đã là hơn 9 giờ tối, bởi vì ngày hôm sau buổi sáng 7 giờ đã phải đến trường học, cô không rảnh lo tiếp, lăn ra ngủ.
Ở ký túc xá Thân Đồ Xuyên tự nhiên bị những người khác chỉ cây dâu mắng cây hòe, nhưng rốt cuộc câu cuối cùng của Quý Thính dọa tới bọn chúng, chúng cũng không dám làm gì Thân Đồ Xuyên ngoài những câu công kích trên miệng.
Thân thể thượng bạo hành còn không thể khiến cậu dao động, huống chi chỉ là mắng vài câu, Thân Đồ Xuyên suốt thời gian đó hoàn toàn bình tĩnh, trong tiếng chửi rủa của bọn chúng, cậu rửa mặt đánh răng, lại cầm thau đi WC giặt quần áo.
Trong ký túc xá trường học có phòng vệ sinh riêng biệt, cũng có một kệ rửa mặt, cậu để chậu lên trên kệ, lấy xà bông ra bắt đầu giặt áo.

Động tác cậu thật nhanh gọn, hiển nhiên đã từ lâu độc lập làm những việc này.
Tẩy xong cổ áo sơ mi cùng cổ tay, cậu duỗi tay ra lấy xà bông, xà bông vì dính nước trở nên trơn trợt, rơi xuống đất, Thân Đồ Xuyên chụp vài cái mới cầm được, mà khi đầu ngón tay cậu cầm tới xà bông, ánh mắt cũng dừng lại một góc chỗ bọn họ để giày trượt băng.
Đó là đám giày trượt băng khi bọn chúng trốn học đi chơi, bình thường không dùng tới sẽ ném trong WC, hiện giờ lưỡi dao trên giày đã bắt đầu rỉ sét.
Thân Đồ Xuyên rũ mắt nhặt xà bông lên, tiếp tục tẩy quần áo của mình, ở toilet giặt rửa gần cả giờ mới làm xong.
Lúc cậu đi ra thì thuận tay tắt đèn, Chu Dương lập tức bất mãn: "Không biết tao ban đêm phải đi WC sao? Tắt cmn đèn?"
Mới vừa tắt đèn, Thân Đồ Xuyên dừng một chút, lại lần nữa mở đèn lên.
"Chu thiếu, bàng quang của mày không được nha, nào có ai tuổi còn trẻ nửa đêm dậy đi tiểu?" Người bạn khá thân bên cạnh hắn cười nhạo.
Chu Dương xì một tiếng: "Lão tử sinh ra chính là một đêm đi hai lần WC, thận còn không phải rất tốt hay sao, mày không cần nhọc lòng thế lão tử."
Mấy người cười nói một hồi, hoàn toàn không màng Thân Đồ Xuyên đã nằm xuống chuẩn bị ngủ, mãi cho đến khuya, khi quản lý đi đến la mắng, chúng mới miễn cưỡng chịu đi ngủ.

Thân Đồ Xuyên trong đêm đen trợn tròn mắt, mãi cho đến khi người nào đó ngủ một giấc tỉnh lại, hùng hùng hổ hổ đi vào phòng tắm, cậu mới nhắm mắt lại.
Ban đêm, trong phòng đột nhiên phát ra một tiếng hét thảm, tiếp theo mọi người luống cuống tay chân bò dậy xem chuyện gì.

Bởi vì những người này cố ý khi dễ, chỗ Thân Đồ Xuyên nằm là kế WC, lúc này cậu hoàn toàn không có nửa điểm muốn rời giường, mà chậm rãi nhắm mắt lại.
Sáng sớm hôm sau, Quý Thính vừa đến trong lớp, liền nghe tới chuyện Chu Dương đi WC bị trượt chân, không khỏi cao hứng nhìn về phía Thân Đồ Xuyên bên cạnh: "Xứng đáng, đây đều là báo ứng trước kia hắn khi dễ người, nói, cậu lúc ấy cũng ở đó, có phải hay không đầu hắn bị sưng một cục?"
"Tôi không thấy được, tôi đã ngủ." Thân Đồ Xuyên trả lời.
Quý Thính gật gật đầu: "Cậu ngủ là đúng, chỉ có dưỡng tốt tinh thần mới có thể học tập cho tốt." Cô nói xong dừng một chút, vẫn là không nhịn xuống bát quái, "Nhưng cậu ít nhiều cũng nên nghe được chút gì chứ? Có phải bị ngã sưng một cục to hay không?"
"Thật sự không thấy được," Thân Đồ Xuyên nói xong, nhìn đến ánh mắt mất mát của cô, dừng một chút chậm rãi mở miệng, "Nhưng mà tôi có thấy máu trong toilet."
"Thế nhưng bị té tới chảy máu sao?" Quý Thính kinh ngạc.
Thân Đồ Xuyên gật gật đầu, còn chưa nói chuyện, phía trước mấy bạn học đang lớn giọng thảo luận, một nữ sinh nói: "Chu Dương cũng quá xui xẻo đi, té ngã đến sắp chết còn chưa nói, đầu còn bị đụng vào lưỡi dao trên giày trượt băng, chém một đường, mà rỉ sắt trên dao còn làm cậu ta có khả năng sẽ bị nhiễm trùng."
Quý Thính: "......" Báo ứng này thật đúng là hung tàn nha..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui