Cứu Vớt Cố Chấp Cuồng Nam Phụ


Thân Đồ Xuyên đứng giữa tuyết, dáng người thật thẳng, bông tuyết bay tán loạn dừng trên đầu vai cậu.

Thời gian giống như dừng lại, mỗi mảnh bông tuyết như phóng đại tới vô hạn, mang theo hơi lạnh mùa đông chậm rãi bay lên trên mặt Quý Thính.

Có lẽ là do tâm tình, giờ phút này Quý Thính không cảm thấy lạnh chút nào, cô như trầm mê với loại mát lạnh này, hít sâu một hơi không khí mới mẻ, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm thân ảnh dưới lầu.

Khoảng cách khá xa, Quý Thính không nhìn rõ thấy mặt Thân Đồ Xuyên, cô chỉ cảm thấy giờ phút này nhất định cậu sẽ vô cùng ôn nhu.

Cô khẽ cười một tiếng, thò ra cửa sổ kêu xuống dưới: "Còn ngốc đứng đó làm gì, không mau đi lên!"
"Được!" Thân Đồ Xuyên vui sướng gật gật đầu, từng bước vô cùng nhẹ nhàng, nhảy nhót chạy lên lầu.

Quý Thính thật buồn cười, chờ bóng dáng cậu biến mất trong tầm mắt thì đi ra mở cửa.

Cửa vừa mở ra, đã thấy Thân Đồ Xuyên thở hổn hển xuất hiện trước mắt, đôi mắt sáng rỡ đứng đó nhìn.

Cho đến giây phút này, hơn hai mươi mấy giờ ngồi máy bay, đi xe lửa nội địa xóc nảy bao nhiêu lâu, toàn bộ mệt mỏi phảng phất như thành hư không.

Trong nháy mắt nhìn thấy Quý Thính, cậu mới biết mình nhớ nhung cô còn hơn trong tưởng tượng rất nhiều.

Mắt Thân Đồ Xuyên hơi thoáng nhuốm lệ: "Tôi đã về."
"Hoan nghênh trở về......"
Chữ "nhà" còn chưa nói ra, Thân Đồ Xuyên đã ôm Quý Thính vào trong ngực, một hồi lâu sau mới buông ra, ý cười trên mặt cũng phai nhạt đi một chút: "Mấy ngày nay cậu không ăn cơm đầy đủ hay sao?"
"Mỗi ngày ba bữa, làm sao vậy?" Quý Thính nghi hoặc.

Thân Đồ Xuyên không tán đồng: "Gầy."
"......" Trời thấy còn thương, cô thật là có ăn, chẳng qua không hoạt động nên cũng ăn không nhiều, ai biết chỉ nằm giường rồi ăn mà cũng có thể gầy?
Không cao hứng xuất hiện trong mắt Thân Đồ Xuyên chỉ một giây, thật mau cậu đã nở nụ cười: "Tôi đã về, sẽ tẩm bổ đầy đủ cho cậu."
"Mau vào đi." Quý Thính cười tránh đường.

Thân Đồ Xuyên vừa lòng đi vào trong phòng, vừa vào trong nhìn thấy cửa sổ mở, cậu bước nhanh qua, đóng cửa sổ lại, quay đầu nhìn Quý Thính: "Lạnh như vậy sao lại mở cửa sổ?"
"...!Không phải là do tôi quá sốt ruột mở cửa cho cậu hay sao, cho nên quên đóng lại." Khó trách trong phòng không được ấm, thì ra bao nhiêu nhiệt đều bị thoát ra ngoài.

Quý Thính nhún vai, vẻ mặt vô tội.

Ánh mắt Thân Đồ Xuyên quét nhanh trong phòng một vòng, cuối cùng dừng lại trên đôi chân trần trụi của Quý Thính, cô cười một tiếng, lập tức chạy lên giường, không đợi cậu chỉ trích đã mở miệng trước: "Nếu không phải cậu kêu tôi đi ra chỗ cửa sổ, hiện tại tôi còn đang nằm trên giường ấm áp nha, không cho cậu nói tôi không được."
Thân Đồ Xuyên bất đắc dĩ nhìn cô: "Vì sao không tự chăm sóc tốt cho mình?"
"...! Đã thật tốt rồi, đừng bổ não lung tung rối loạn nữa, hôm nay tôi đã cố ý đi mua đồ ăn tự mình chúc mừng năm mới đây." Quý Thính không bao giờ xử tệ đối với chính mình.

Thân Đồ Xuyên cong môi: "Mua cái gì ăn?"
"Ba món xào một món mặn." Quý Thính cười.

Thân Đồ Xuyên gật gật đầu: "Hẳn là đã lạnh, cho tôi xem, chút nữa tôi hâm nóng lên một chút."
"......"
"Để chỗ nào? Tủ lạnh hay là ban công?" Thân Đồ Xuyên hỏi tiếp.

"......!Lúc ra khỏi siêu thị bị ngã, đồ ăn bị rơi xuống vũng nước nên đã bỏ." Quý Thính vô tội nói.

Thân Đồ Xuyên im lặng một chút: "À."
"Cậu vậy là có ý gì?" Quý Thính bất mãn, "Tôi thật có đi mua, cũng thật bị ngã, không tin cậu đi xem máy giặt đi, tay áo khoác lông còn dính bùn."
Thân Đồ Xuyên kinh ngạc nhìn cô: "Cậu dùng máy giặt tẩy áo lông?"
"......!Không được sao?"
"Vạn nhất bị tung hết thì làm sao bây giờ?"
"Không thể nào, tôi vẫn luôn dùng máy giặt." Đại não Quý Thính muốn nở ra, trước mặt cậu, cô thật giống như đồ ngốc.

Thân Đồ Xuyên bất đắc dĩ buông tiếng thở dài, xoay người đến phòng tắm lấy áo lông ra, bắt đầu dùng vòi sen vừa xối vừa giặt tay.

Quý Thính nghe động tĩnh truyền ra từ trong phòng tắm, đột nhiên cảm thấy thật bất mãn: vừa rồi cô nói mình bị té ê mông, người bình thường có lẽ không nên an ủi vài câu? Sao lại đi thẳng vào giặt áo là như thế nào? Hơn nữa từ lúc về tới giờ cậu ta không ngừng kiếm chuyện, vui sướng lúc gặp lại nhau đều bị cậu làm biến mất cả.

Cô càng nghĩ càng giận, dứt khoát nằm lăn ra giường che chăn lại, cự tuyệt giao lưu với thế giới này.

Thân Đồ Xuyên tẩy xong quần áo đi ra, nhìn thấy một đống nhỏ trên giường, bước lên dò hỏi: "Không ngộp sao?"
"Không!" Quý Thính hừ nhẹ một tiếng.

Thân Đồ Xuyên im lặng một chút, sau đó kéo chăn ra, nhìn Quý Thính đầu tóc hỗn độn, cậu đột nhiên nở nụ cười.

"......" Cậu ta thế còn chê cười cô, thật tức giận nha!
"Tôi rất nhớ cậu, Quý Thính."
"......"
"Tôi ở nước ngoài mỗi ngày đều nhớ cậu, lo lắng cậu ở đây không được tốt, lại sợ cậu được quá tốt," Thân Đồ Xuyên thẳng thắn thành khẩn, "Rất sợ cậu quen với cuộc sống không có tôi, tới lúc tôi trở về sẽ biến thành trói buộc đối với cậu."
"Nghĩ cái gì đâu, không phải đã nói với cậu sao, trong thế giới này cậu là quan trọng nhất." Quý Thính quay mặt đi, tự nhắc mình không nên bị người này hoa ngôn xảo ngữ làm cảm động, rốt cuộc cậu ta vừa vào cửa là đã kiếm chuyện, còn không quan tâm mình bị đau mông.

Thân Đồ Xuyên tuy rằng đã nghe qua Quý Thính nói những lời này, nhưng hiện tại nghe lại được vẫn cảm thấy vô cùng ấm áp, cậu cười cong mắt: "Nhưng mà tôi vẫn sợ, cậu đối với tôi quá quan trọng, mất đi cậu sẽ mất đi hết ý nghĩa trên cuộc đời này, cho nên chẳng sợ cậu vẫn luôn nhấn mạnh tôi quan trọng đối với cậu như thế nào, tôi vẫn cảm thấy sợ, sợ đến nỗi muốn quay trở về nhìn thấy cậu thì tớ mới yên tâm."
"...!Cái gì mà cậu cậu tôi tôi, không phải đã nói sao, phải kêu chị." Một hơi Thân Đồ Xuyên nói ra làm Quý Thính không còn tâm tư giận hờn gì, cô cường chống cố tìm lại vài phần mặt mũi.


Ý cười trong mắt Thân Đồ Xuyên càng ngày càng đậm: "Lúc trước trong ban có thống kê tư liệu cá nhân, tôi phát hiện ra tôi còn lớn tháng hơn cậu, cho nên theo tuổi thì cậu phải gọi tôi là anh mới đúng."
"Không được, một ngày làm chị cả đời làm chị, nếu lúc trước cậu đã kêu thì không có đạo lý nào giữa chừng lại thay đổi." Quý Thính biết mình nói dối có một ngày sẽ bị vạch trần, cho nên cô tương đối bình tĩnh.

Thân Đồ Xuyên suy nghĩ một chút: "Nếu không chúng ta thay phiên xem, tôi kêu cậu bằng chị, cậu kêu tôi là anh, thế nào?"
"......" Cmn thay phiên kiểu gì!
"Chị," Thân Đồ Xuyên nở nụ cười, mềm mại nhìn cô, "Hiện tại tới phiên cậu, cậu kêu anh, kêu đi."
"......!Tôi mệt rồi, buồn ngủ, đừng quấy rầy tôi." Quý Thính nói, nhắm mắt lại giả chết.

Thân Đồ Xuyên khẽ cười một tiếng, ngồi vào ghế, đôi mắt không chớp nhìn chằm chằm cô.

Quý Thính giả vờ cả nửa ngày, phát giác trong phòng quá mức an tĩnh, nhịn không được hé mắt ra một chút, vừa đúng lúc đụng phải ánh mắt Thân Đồ Xuyên.

"Còn đau sao?" Thân Đồ Xuyên đột nhiên hỏi.

Quý Thính bất mãn dời mắt: "Biết rồi còn hỏi."
"Hẳn là rất đau đi, một người ở trường học, chung cư không có người còn không nói, cửa hàng gì đó đều đóng cửa, lại bị té ngã, rất khó chịu, có phải không?" Thân Đồ Xuyên đau lòng nói.

Quý Thính hoàn toàn mở to mắt, ngượng ngùng: "...!Cũng không khó chịu nhiều." Chỉ là lúc đó đặc biệt nhớ tới cậu, rất muốn mua vé máy bay đi tìm.

"Tôi nên trở về sớm một chút." Thân Đồ Xuyên thở dài.

Quý Thính khụ một tiếng: "Cậu hiện giờ trở về đã thật tốt...!Ba mẹ cậu đồng ý hay sao? Hay là cậu trộm đi về?"
"Ừ, đồng ý rồi, không phải trộm đi." Thân Đồ Xuyên mỉm cười gật đầu.

Quý Thính nghi hoặc: "Không ở với cậu mấy ngày đã cho về? Hôm nay chính là 30 Tết nha."
"Tôi nói với ba mẹ, tôi phải về ăn Tết cùng với người quan trọng nhất, cho nên họ đồng ý." Thân Đồ Xuyên cười nói.

...! Lời này nói ra, nếu không phải biết cậu ta ngây thơ cỡ nào, Quý Thính sẽ khẳng định Thân Đồ Xuyên là đang lấy lòng mình.

Cô tiếc nuối nhìn một cái, cảm thấy Thân Đồ Xuyên ngây thơ như vậy, ngược lại thật khó xuống tay.

Quý Thính giấu đi tiếc nuối trong lòng, cười tủm tỉm: "Cho nên hôm nay chúng ta hai người cùng nhau ăn Tết?"
"Không chỉ ăn Tết, còn có rằm tháng giêng, chúng ta đều sẽ ở cùng nhau." Thân Đồ Xuyên chờ mong nhìn cô.

Quý Thính nhìn Thân Đồ Xuyên một lúc lâu, không khỏi cảm khái: "Thật tốt nha, cậu không biết đâu, hôm nay tôi đi siêu thị, lúc đi ngang qua hàng rau củ, cảm giác muốn được ăn cơm nóng sốt thật nhiều, nhưng mà nghĩ tới chỉ có một người nấu cơm ăn thì quá phiền toái cho nên cũng không mua đồ nấu, cậu trở lại thì tốt rồi, chúng ta có thể cùng nhau nấu cơm."
Thân Đồ Xuyên nghe vậy lại đau lòng: "Cậu còn chưa ăn cơm sao? Tôi đi siêu thị ngay, cậu chờ một chút." Cậu vừa nói đã muốn đi ra.

Quý Thính vội vàng kéo lại: "Ngồi xe lâu như vậy, cậu ở đây nghỉ ngơi cho tôi."
"Tôi không mệt."
"Tôi đã ăn qua," Quý Thính kiên trì đẩy Thân Đồ Xuyên ngồi xuống chỗ mép giường, sau đó xoay người đi lấy chăn: "Vì cậu ngồi tàu xe lâu như vậy sẽ rất mệt, cho nên hôm nay tôi quyết định tôi ngủ trên đất, cậu ngủ giường."
"Này sao được!" Thân Đồ Xuyên không đồng ý chút nào.

Quý Thính nghi hoặc liếc cậu một cái: "Có cái gì không được?"
"Cậu hôm nay bị ngã." Thân Đồ Xuyên nhíu mày.

......! Người này còn nhớ tới chuyện này? Quý Thính cảm thấy mình cũng thật kỳ quái, cậu ta không nhớ tới thì mình thật dễ dàng tức giận, bây giờ nhớ ra thì mình lại cảm thấy thật bất đắc dĩ: "Tôi bình thường mặc đồ rất dày cậu cũng biết mà, cậu cảm thấy tôi ngã sẽ bị thương hay sao?"
Thân Đồ Xuyên nghĩ đến Quý Thính đi học ngày thường võ trang hạng nặng như thế nào, im lặng một hồi, vẻ mặt chân thành: "Được rồi, tôi ngủ giường."
Quý Thính buồn cười nhìn Thân Đồ Xuyên một cái, trải nệm ra đất, nằm xuống: "Tôi đã rửa mặt xong, cậu đi tắm rửa chút rồi ngủ đi."
"......!Được."
Thân Đồ Xuyên nhìn nhìn Quý Thính, cảm thấy cô nằm trên nệm của mình không biết vì sao lại tựa hồ nho nhỏ hơn ngày thường, cậu lại cẩn thận nhìn một hồi, rồi lại cảm thấy giống bình thường.

Có lẽ cậu ngồi tàu xe quá lâu nên mệt chết, giờ phút này lại xuất hiện ảo giác?
Thân Đồ Xuyên lắc lắc đầu, cầm quần áo đi thay.

Đến khi cậu tắm rửa xong xuôi đi ra ngoài, Quý Thính đã nằm lăn trên nệm ngủ say, bởi vì trong phòng cũng khá ấm, Quý Thính ngủ như hình chữ X, còn bởi vì hơi nóng mà đá chăn sang một bên.

Thân Đồ Xuyên ngồi xổm xuống định giúp cô kéo chăn lại, sờ soạng cái đệm âm ấm một hồi lại do dự, cuối cùng đi lấy một cái khăn lông đắp lên bụng cô.

Quý Thính hừ nhẹ một tiếng, duỗi tay ném khăn lông đi, Thân Đồ Xuyên chỉ phải lại một lần nữa đắp lên người cho cô.

Liên tiếp lặp lại vài lần, Thân Đồ Xuyên dần dần thất thần, ánh mắt cũng từ vòng eo nho nhỏ chuyển lên phía trên, mới phát hiện Quý Thính bình thường luôn thích mặc quần áo rộng thùng thình, thì ra dáng người lại thướt tha như vậy.

Thân Đồ Xuyên cố bình tĩnh một hồi, sau đó đột nhiên hoảng loạn quay mặt đi, mặt đỏ tai hồng, lại tự cảm thấy mình thật dơ bẩn.

Thân Đồ Xuyên không chút do dự tự tát mình một cái, trong phòng phát ra tiếng vang thanh thúy, Thân Đồ Xuyên dùng sức thật mạnh tự đánh vào mặt mình.

Bởi vì cái tát này, lý trí Thân Đồ Xuyên quay trở về, cậu lặng im tự bình tĩnh xuống, một hồi giúp Quý Thính đắp khăn lông, chờ Quý Thính không quăng nó ra nữa, Thân Đồ Xuyên mới quay trở về giường nằm xuống.

Vui sướng được gặp lại nhau hoàn toàn bị phá hư, Thân Đồ Xuyên lẳng lặng nhìn trần nhà, giờ khắc này chỉ tự ghê tởm chính mình.

Nghe tiếng hít thở nhẹ nhàng của Quý Thính, Thân Đồ Xuyên không biết qua bao lâu mới chậm rãi đi vào giấc ngủ, trong mộng thân ảnh kia dần dần rõ ràng, ôn nhu cởi bỏ từng nút áo sơ mi trên người cậu......!
Sáng sớm, Thân Đồ Xuyên trầm mặc ngồi trên giường, một hồi lâu mới lạnh mặt lột khăn trải giường, vỏ chăn ra đi vào phòng tắm giặt sạch.


Quý Thính nghe tiếng giặt đồ mà tỉnh lại, mở mắt ra, mê mang chớp chớp, một hồi sau mới ý thức được Thân Đồ Xuyên đã trở lại, đây là tiếng động cậu đang giặt đồ.

Cô ngáp một cái, ngồi dậy cất giọng: "Năm mới vui vẻ! Lúc này cậu giặt quần áo gì đó?"
Trong phòng tắm im lặng hồi lâu mới truyền ra giọng Thân Đồ Xuyên: "Dậy quá sớm, không có việc gì làm."
......! Hy vọng thói quen cần lao này có thể kéo dài thật lâu, Quý Thính cười cười, rời giường đi đến trước cửa phòng tắm, nhìn thấy Thân Đồ Xuyên đã hong khô chăn, đi qua giúp cậu gấp lại.

"Chăn này tôi vừa mới đổi, cậu mới ngủ một đêm lại đem đi giặt, có phải ghét bỏ tôi giặt không được sạch hay không?" Quý Thính rảnh rỗi không có việc gì làm, cố ý kiếm chuyện.

Thân Đồ Xuyên im lặng một lúc, rũ mắt nói: "Là tôi không sạch sẽ."
"...!Tâm tình cậu không tốt hay sao? Không đúng nha, sao bên phải mặt cậu bị đỏ? Dị ứng?" Quý Thính nhạy bén phát hiện.

Thân Đồ Xuyên biết trên mặt lúc này đã nhìn không ra dấu bàn tay, vì thế hơi lắc đầu, cố tình nói sang chuyện khác: "Cậu không phải muốn ăn cơm nhà hay sao? Có nghĩ đến món gì đặc biệt không, chúng ta đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn."
"Đương nhiên nghĩ kỹ rồi, tôi còn có bản ghi chép, đến lúc đó mua theo là được." Quý Thính vừa nghe đến Thân Đồ Xuyên sẽ nấu cơm, hứng thú lập tức tràn đầy.

Thân Đồ Xuyên cười: "Vậy cậu thay quần áo đi, tôi thu dọn xong thì chúng ta đi ngay."
"Được rồi." Quý Thính vui vẻ đồng ý, nhưng vừa đi được vài bước lại quay trở về, "Chờ một chút, tâm tình cậu không được tốt phải không? Ngày hôm qua ban đầu còn tốt, sau đó lại đột nhiên không tốt nữa, có lẽ là bởi vì chúng ta không thức qua nửa đêm như những người khác?"
Cô không có người nhà, từ trước đến nay ngày nghỉ cũng xem như ngày thường, Tết Âm lịch cũng như vậy, cho nên trong lúc nhất thời quên mất nhu cầu bình thường của Thân Đồ Xuyên, cô cứ xem đêm qua như những đêm khác tới giờ là đi ngủ, chẳng lẽ vì vậy cậu ấy mới không được vui?
"Không phải, tôi ở với cha mẹ cũng không thức tới giao thừa, buổi tối họ cho tôi bao lì xì là xem như đã ăn Tết." Thân Đồ Xuyên sợ Quý Thính nghĩ nhiều, mở miệng an ủi, cậu không tính đem sự thật ô dơ của mình ra nói cho cô biết.

Cậu đã bại lộ quá nhiều chuyện ghê tởm của mình, không thể dễ dàng lộ ra mặt không tốt khác nữa, nếu không cô ấy khẳng định sẽ vô cùng phiền chán.

Quý Thính như suy tư gì gật gật đầu, xoay người trở lại mép giường.

Thân Đồ Xuyên giặt chăn xong, kêu Quý Thính đi siêu thị.

Quý Thính thần bí hề hề đi đến trước mặt cậu, chờ Thân Đồ Xuyên lau tay xong mới đưa đồ vật tới trong tầm tay cậu: "Nè, lì xì năm mới."
Thân Đồ Xuyên ngẩn ra một chút, cúi đầu nhìn đến hai tờ giấy hồng trong tay Quý Thính, một lúc lâu vẫn không động đậy.

"Nhanh nhanh cầm đi, ai làm tôi là chị của cậu đâu," Quý Thính nói, đem tiền nhét vào trong tay Thân Đồ Xuyên, có chút tiếc hận nhìn tờ lì xì "nghèo kiết hủ lậu", "Cậu cũng đừng ghét bỏ chúng, sáng sớm như vầy tôi đi đâu tìm được cái bao lì xì đẹp cho cậu, chắp vá một chút đi."
Thân Đồ Xuyên cầm tờ lì xì trong tay, nhìn đôi mắt thanh triệt trước mặt, sau một lúc lâu giọng khàn khàn nói: "Đừng đối tốt với tôi như vậy." Tôi không xứng.

"Chỉ như vầy là nói tôi đối tốt với cậu hay sao?" Quý Thính nghiêng nghiêng liếc cậu một cái, "Nếu thấy tôi tốt với cậu như vậy, bằng không cậu dùng tiền này mua đồ ăn, sau đó nấu cơm cho tôi ăn?"
Lông dê dù sao cũng đã cắt, biến thành áo lông trở lại trên người dê hình như cũng không tồi.

Thân Đồ Xuyên cười mỉm: "Cái này là của tôi, tôi dùng tiền khác mua cho cậu."
Quý Thính biết cậu đây là muốn lưu trữ, nếu không có gì bất ngờ, hai tờ tiền này sắp vĩnh viễn mất đi công năng lưu thông của chúng.

Cô buông tiếng thở dài: "May là tôi không có nhiều tiền như vậy, bằng không cho cậu mấy trăm triệu cậu lại không xài, quả thực là tổn thất kinh tế của xã hội này."
Thân Đồ Xuyên biết cô giễu cợt mình, ngượng ngùng cúi đầu, Quý Thính không muốn khi dễ người quá mức, đùa thêm hai câu rồi cùng nhau ra cửa.

Hai người võ trang hạng nặng, bọc lên giống hai con chim cánh cụt, đi trong gió lạnh lạnh thấu xương không chỉ ra mồ hôi, mà bởi vì đi đường lại nóng đến đến hoảng.

Quý Thính vốn dĩ muốn cởi bỏ khăn quàng cổ nhưng lại bị Thân Đồ Xuyên không cho, lấy lý do vừa lạnh vừa nóng sẽ dễ dàng bị cảm mạo, cô đành phải tiếp tục quấn khăn, cho tới siêu thị mới thở ra một hơi.

Hai người đi một vòng khắp siêu thị, mua một đống thật lớn đồ ăn.

Hôm nay là mùng một năm mới, không có nhiều nhân viên phục vụ, ở quầy thu ngân cũng chỉ có một người phụ nữ lớn tuổi, cũng không có người khách nào khác, Quý Thính đẩy xe hàng tới thẳng trước quầy.

"Chúc mừng năm mới." Dì thu ngân cười nói.

Quý Thính cũng nở nụ cười, đáp lại một câu chúc mừng năm mới.

Thân Đồ Xuyên đi phía sau, thỏa mãn nhìn Quý Thính và dì thu ngân nói chuyện.

Cô luôn thật ưu tú, mọi người đều thích cô ấy, cậu tuy rằng ẩn ẩn có ghen ghét những người đó nói chuyện với Quý Thính, nhưng đồng thời cũng cảm kích bọn họ thích Quý Thính.

...!Cảm giác được người thích thật tốt, cậu biết được điều này.

"A, tôi nói có cái gì không đúng, thì ra là quên cầm nước tương." Quý Thính vỗ trán một cái.

Thân Đồ Xuyên lập tức nói: "Tôi đi lấy."
"Không cần, cậu ở chỗ này chờ, tôi sẽ mau quay lại." Quý Thính vừa nói vừa chạy lại chỗ kệ để hàng.

Thân Đồ Xuyên bất đắc dĩ, chỉ phải đứng ở vị trí ban nãy của Quý Thính, tiếp tục chờ dì thu ngân tính tiền.

"Cậu nhỏ, bạn gái cậu thật xinh đẹp, nói chuyện cũng thật vui vẻ, cậu thật là có phúc." Dì thu ngân cười ha hả nói.

Thân Đồ Xuyên trong lòng xúc động, nhưng cũng lập tức phủ nhận: "Chúng cháu chỉ là bạn bè."
"Đó là do cậu còn chưa theo đuổi người ta nha," dì thu ngân thấy Thân Đồ Xuyên lại muốn phủ nhận, lập tức cười nói, "Dì là người từng trải, ánh mắt kia của cậu không lừa được dì đâu, từ lúc cô gái ấy đứng ở đây, đôi mắt của cậu không rời đi một giây nào, khẳng định là thích mới như vậy."
Thân Đồ Xuyên mím môi phủ nhận: "Không phải như dì tưởng như vậy đâu."

Tuy rằng từ nhỏ tới giờ cậu chưa được đối đãi công bằng, cơ hồ chưa từng nói chuyện với người lạ, nhưng đối mặt với người phụ nữ lớn tuổi này cậu nghĩ phải giải thích một chút.

"Còn không chịu thừa nhận sao, vậy dì hỏi cháu, trong lòng cháu còn có cô gái nào quan trọng hơn cô gái kia sao?" Người phụ nữ tám chuyện.

Thân Đồ Xuyên im lặng một chút, hơi hơi lắc lắc đầu.

"Vậy nếu cô bé ấy có bạn trai, sau này cùng bạn trai đi siêu thị không để ý tới cháu, cháu có tiếp thu được không?" Dì thu ngân lại hỏi.

Trong đầu Thân Đồ Xuyên hiện lên cảnh tượng Quý Thính ở cùng với nam sinh khác, cậu lập tức cau mày.

"Xem bộ dáng ủ ê của cháu kìa, còn nói mình và người ta chỉ là bạn bè, nào có người như cháu xem người ta thật quan trọng lại nói chỉ là bạn bè bình thường." Dì lớn tuổi ra vẻ nhìn thấu sự đời.

Thân Đồ Xuyên mím môi, hồi lâu mới thật cẩn thận hỏi: "Ý dì là, cháu thích cô ấy?"
"Có thích hay không làm sao dì biết, cháu phải hỏi chính mình đi." Dì thu ngân thấy Quý Thính trở về, tiêu sái mà để lại một câu đầy tính triết học.

Thân Đồ Xuyên trầm mặc đứng ở một bên không nói chuyện nữa, Quý Thính lại đây liền cảm thấy Thân Đồ Xuyên quái quái nhưng cũng không nghĩ nhiều, chờ tính tiền xong thì chủ động xách túi lên.

Thân Đồ Xuyên trả tiền xong, sau đó cướp đi hai cái túi trong tay Quý Thính.

"Hai túi thật to, để tôi xách một cái." Quý Thính không muốn đưa.

Thân Đồ Xuyên vẫn đoạt lấy: "Có tôi ở đây, cậu làm cái gì?"
"Nha —— tuổi trẻ thật tốt." Dì thu ngân trêu ghẹo.

Thân Đồ Xuyên lần đầu tiên bị người khác không phải Quý Thính chọc ghẹo không có ác ý, đối phương lại là một người phụ nữ lớn tuổi, tai cậu trong nháy mắt đỏ ửng lên, nhanh chóng hướng ra ngoài siêu thị.

Quý Thính vừa thấy liền biết người phụ nữ kia trêu ghẹo cái gì, cô không khỏi cười cười, đi theo sau, cũng thử thử: "Dì ấy có phải cho rằng chúng ta là người yêu hay không?"
"......!Ừ." Thân Đồ Xuyên lên tiếng.

Quý Thính nhướng mày: "Dì ấy hẳn là vừa rồi chọc ghẹo cậu đi, cậu nói như thế nào?"
Thân Đồ Xuyên trong lòng căng thẳng, nói ra mỗi một chữ đều trải qua suy nghĩ kỹ càng: "Tôi đương nhiên nói rõ ràng chúng ta chỉ là bạn bè, không phải cái gì người yêu, dì ấy sao lại có thể nói bậy, đây là làm bẩn tình hữu nghị của chúng ta."
Người vẫn luôn muốn làm bẩn tình hữu nghị giữa bọn họ Quý Thính: "..."
Giữa hai người đột nhiên trầm mặc xuống, lúc Thân Đồ Xuyên càng ngày càng khẩn trương, cho rằng mình đã nói sai gì đó, Quý Thính ngượng ngùng nói: "Xác thật, tình hữu nghị thuần khiết không thể làm bẩn." Thôi kệ đi, hiện tại chính yếu là giúp cậu ta vượt qua thời kỳ trung học được bình yên, chuyện khác thì sau này nói sau.

Thân Đồ Xuyên nghe được Quý Thính cũng nói như vậy, trở nên yên tâm nhưng đồng thời lại hơi cảm thấy mất mát, minh bạch những rung động đó thật sự chỉ là tự một mình mình mà thôi.

Giờ phút này nghe được dì thu ngân nói vài câu, cùng với tri thức của học sinh trung học, cậu cũng hiểu ra những phản ứng đó hẳn không phải là nội tâm xấu xa gì mà là do hormone gây ra.

Cho nên cảm tình của cậu vẫn là thuần khiết, chỉ là trở thành có điểm tình yêu chen vào, chứ không phải như ban đầu cậu cho rằng chỉ là bạn bè bình thường.

Nghĩ thông suốt được điểm này, Thân Đồ Xuyên vừa ngọt ngào lại thống khổ, ngọt ngào vì đã phát hiện ra được tâm tư của mình, thống khổ là tâm tư này có lẽ vĩnh viễn cũng không thể nói ra.

Nói ra sẽ có khả năng bị cự tuyệt, mà xem cảm tình hiện tại của Quý Thính đối với cậu, khả năng cự tuyệt lớn hơn nhiều khả năng chấp nhận ở bên cậu, mà Thân Đồ Xuyên lại vô pháp thừa nhận bất kỳ thất bại nào có liên quan đến Quý Thính, cho nên duy trì trạng thái hiện tại là tốt nhất.

Thân Đồ Xuyên đi chậm nửa bước bên người Quý Thính, đáy mắt tràn đầy ưu sầu của người thiếu niên yêu mà không thể nói ra.

Đến khi về tới nhà, Thân Đồ Xuyên đã thu liễm cảm xúc đến không còn một tia khác thường nào, tự mình xuống bếp nấu cơm.

Quý Thính ăn thật vui vẻ, đến phút cuối cùng thỏa mãn nói: "Vẫn là cậu tốt nhất."
...!Tôi đây cả đời đều tốt, được không? Thân Đồ Xuyên hỏi không ra lời, bởi vì cậu biết mặc dù có nghe được đáp án mình muốn nghe, đó cũng không phải đúng ý cậu nghĩ tới.

Những ngày sau đó, Thân Đồ Xuyên càng thêm quý trọng thời gian ở bên cạnh Quý Thính, khi không làm bài tập thì làm đủ loại đồ ăn ngon, một tay ôm đồm toàn bộ việc nhà, nếu không phải Quý Thính phản đối mãnh liệt, chỉ sợ toàn bộ quần áo của Quý Thính cũng được cậu giặt sạch.

Quý Thính nhìn vương tử lao động cần cù mà không khỏi thở dài.

Cậu nhỏ tốt như vậy, đáng tiếc đôi mắt thật không tốt lắm, bằng không như thế nào cho tới bây giờ vẫn còn muốn bảo trì tình bạn bè thuần khiết với cô?
Chớp mắt đã đến một ngày trước khi khai giảng, hai người đi mua đồ dùng học tập.

Quý Thính nhìn chung cư dần dần náo nhiệt lên, cảm khái: "Lúc trước khi thanh tịnh thì muốn náo nhiệt, bây giờ bắt đầu náo nhiệt thì lại cảm giác không bằng được thời điểm thanh tịnh."
"Cho nên chúng ta muốn đổi sang chỗ yên ắng một chút hay sao?" Thân Đồ Xuyên nghiêm túc hỏi.

Quý Thính dừng lại, nghiêm trang nói: "Biết vì sao hai chúng ta ở đây lâu như vậy, cậu còn ở ngủ ở dưới đất sao?"
"Vì cái gì?"
"Bởi vì chung cư này là gần trường học nhất, ở nơi này tôi có thể ngủ nướng, cho nên tôi tìm phòng ở cũng sẽ chỉ tìm ở chỗ này, không tìm được phòng lớn hơn thì cậu cũng chỉ có thể chắp vá đi!" Quý Thính vẻ mặt nghiêm túc.

Thân Đồ Xuyên bật cười: "Đã hiểu, chúng ta tiếp tục ở đây." Quả nhiên vẫn là ngủ khá quan trọng nha.

"Ngày mai đi học, ngẫm lại cảm thấy thật thống khổ."
Thân Đồ Xuyên nghe ra cô tâm tình không tốt, vì thế mở miệng an ủi: "Không sao, chỉ còn nửa năm là chúng ta kết thúc cuộc sống trung học."
"Đúng rồi, còn tới nửa năm, lâu như vậy, tưởng tượng tới thật là muốn bỏ học ngay." Quý Thính thở dài.

Thân Đồ Xuyên không biết làm sao đứng ở bên cạnh cô, do dự một chút, nói: "Hôm nay chúng ta đi ngủ sớm một chút, ngày mai khẳng định sẽ không mệt như vậy, cậu đừng bỏ học, được không?"
"......!Tôi chỉ đùa một chút, học đã bao nhiêu năm như vậy, sao có thể nói bỏ là bỏ." Quý Thính bật cười.

Thân Đồ Xuyên lúc này mới yên lòng, đôi mắt sáng rỡ, gật gật đầu: "Thật tốt, hôm nay tôi làm thịt kho tàu, cậu ăn nhiều một chút, ngày mai ngoan ngoãn đi học."
"......" Không thể không nói, năng lực trấn an nhân tâm của đứa nhỏ này thật là càng ngày càng mạnh.

Nhưng mà mặc kệ hôm nay ăn được thỏa mãn đến bao nhiêu, ngày hôm sau khi rời giường, Quý Thính vẫn thống khổ vạn phần.

Đã thu thập gọn gàng xong từ sớm, đứng ở mép giường gọi Quý Thính, Thân Đồ Xuyên lúc này vẫn không hiểu: "Hôm qua cậu trộm chơi di động?"
"Tôi cái gì cũng không làm!" Quý Thính vừa nói vừa ngáp, "Chỉ là tưởng tượng bây giờ phải đi vào trường là cả người đều cảm thấy không tốt."
Thân Đồ Xuyên bất đắc dĩ nhìn Quý Thính, cho đến khi cô tự mình ngượng ngùng nằm tiếp mới đành bò dậy.

Hai người không ngừng chuẩn bị thật mau nhưng vẫn đến muộn, hơn nữa lại là bỏ qua tiết học đầu tiên, vừa đi vào lớp lại đụng ngay chủ nhiệm lớp đang đi ra, chủ nhiệm lớp cảnh cáo liếc bọn họ một cái, sau đó đi về phía văn phòng.

Hai người đồng thời nhẹ nhàng thở ra, mới vừa nhẹ nhàng đi vào trong lớp, không khí trong nháy mắt đột nhiên an tĩnh lại, những người bạn lúc trước còn nói chuyện bình thường với Quý Thính, lúc này toàn bộ đều nhìn tránh đi chỗ khác, giống như không muốn nhấc lên quan hệ.


......!Chuyện này cũng quá quỷ dị, Quý Thính từ khi trở nên quen thuộc với những người chung quanh, đã lâu không có cảm giác bị cách ứng như vậy.

Theo bản năng cô nhìn về phía Thân Đồ Xuyên, nhưng chỉ thấy mặt mày Thân Đồ Xuyên lại biến thành lạnh lùng, Quý Thính theo hướng ánh mắt cậu mà nhìn qua ——
Lý Văn, nam sinh bị chó cắn đã xuất viện, lúc này đang ngồi ở chỗ ngồi của bọn họ.

"Nha, xem đây là ai nha, đây không phải là Thân Đồ Xuyên đại học bá sao? Nghe nói tao không ở đây mấy ngày nay, mày đã chiếm chỗ của tao, thật là có bản lĩnh nha!" Lý Văn nheo mắt lại, trên mặt bị một vết sẹo dữ tợn vắt ngang, vết sẹo đã đóng vảy, hiển nhiên là không thể chữa trị.

Quý Thính cau mày, vừa muốn đi lên phía trước, lại thấy Thân Đồ Xuyên xoay người rời đi, cô sửng sốt rồi vội vàng đi theo, nghe được tiếng Lý Văn cười nhạo phía sau: "Đồ nhu nhược, còn dám ngồi chỗ của tao, chán sống à!"
Quý Thính lo lắng đi theo phía sau Thân Đồ Xuyên, sau đó liền nhìn đến phương hướng cậu đi là......!văn phòng?
"Giáo sư," Thân Đồ Xuyên gõ gõ cửa, chờ đến khi chủ nhiệm lớp nhìn về phía mình, mặt không đổi sắc mở miệng, "Lý Văn chiếm chỗ làm chậm trễ việc học của em, còn mở miệng nhục mạ em."
Quý Thính: "......" Cô còn tưởng rằng làm sao, thì ra là chạy tới mét, thật là......!làm được quá xinh đẹp.

Chủ nhiệm lớp vừa nghe chậm trễ bảo bối đệ tử tốt của mình, lập tức nổi nóng lên: "Không phải đã sắp xếp chỗ ngồi cho em ấy rồi hay sao? Làm trò, trước mặt tôi thì rất nghe lời, thì ra là vì phía sau gây phiền toái cho bạn học, hiện tại tôi đi xem ngay!"
Chủ nhiệm lớp nói, lạnh mặt đi về phòng học.

Quý Thính vẻ mặt vui mừng nhìn Thân Đồ Xuyên, Thân Đồ Xuyên dừng một chút, biểu tình chứa vài tia thấp thỏm: "Tôi không sợ cậu ta......"
"Ừ."
"Tôi chỉ là không muốn ở trước mặt cậu mà tranh chấp với cậu ta......"
"Tôi biết," Quý Thính cầm lấy tay Thân Đồ Xuyên, "Cậu làm rất đúng, tôi thật kiêu ngạo vì cậu." Nghiêm túc dạy dỗ thời gian dài như vậy, cuối cùng thật không uổng phí.

Thân Đồ Xuyên thấy Quý Thính không vì chuyện mách lẻo mà chán ghét mình, rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, nhịn không được duỗi tay nắm lấy tay Quý Thính một chút, sau đó mới buông.

Quý Thính cười cười, nhón mũi chân, xoa đầu cậu một cái, sau đó hai người mới cùng nhau trở về phòng học.

Còn chưa tới nơi đã nghe tiếng chủ nhiệm lớp uy nghiêm mắng người, chủ nhiệm lớp này từ trước đến nay đều thật nghiêm khắc, chẳng sợ học sinh cứng đầu nhất đến tay cô cũng sẽ phải thành thật ba phần, bởi vậy Lý Văn bị mắng đến máu chó đầy đầu cũng không dám làm gì.

Thân Đồ Xuyên im lặng đứng ở tại chỗ, nghe xong một lúc lâu mới mở miệng: "Tôi cho rằng sẽ không có người giúp tôi."
......! Cho nên lâu như vậy, chẳng sợ bị khi dễ rất nhiều cũng không dám hướng tới người khác cầu cứu sao? Quý Thính có điểm đau lòng: "Cậu tốt như vậy, ai cũng đều nguyện ý giúp đỡ, chỉ cần cậu mở miệng."
"Ừ." Thân Đồ Xuyên cong cong môi, ánh mắt nặng nề nhìn Quý Thính.

Nếu là trước kia, cậu nhất định sẽ dùng phương thức riêng của mình làm cho Lý Văn vĩnh viễn biến mất, nhưng giờ phút này cậu lại lựa chọn tin tưởng người khác, hướng tới người khác cầu cứu, loại biến hóa này ai mang đến, trong lòng Thân Đồ Xuyên thật rõ ràng.

Quý Thính không biết Thân Đồ Xuyên suy nghĩ cái gì, cảm thấy đã đến lúc nên tiến vào trong, chủ nhiệm lớp đã mắng đủ Lý Văn, xoay người rời đi.

Thân Đồ Xuyên và Quý Thính cùng nhau đi về chỗ ngồi, đi được vài bước Thân Đồ Xuyên phát hiện Quý Thính không đuổi kịp, cậu dừng lại, quay đầu nhìn về phía Quý Thính đứng ở chỗ bục giảng.

Quý Thính thần sắc nhàn nhạt quét qua cả lớp, mấy người bị cô nhìn qua không một ai không cúi đầu xuống, bao gồm cả người ngồi bàn trên, trước đây tính ra quan hệ còn không tồi.

"Tôi đã từng cảm thấy, mọi người khi thấy Thân Đồ Xuyên bị khi dễ không chịu đứng ra chỉ bởi vì không thân với nhau, cho nên không cần thiết mở vòng tay chính nghĩa, nhưng trải qua chuyện hôm nay tôi mới hiểu được, không phải bởi vì không thân, mà là bởi vì bản thân quá yếu đuối, cho nên một câu nói thật cũng không dám nói, gặp người dữ dằn thì phản ứng đầu tiên là ly khai ngay với người bị kẻ dữ ức hiếp, mà không phải là kẻ yếu cùng nhau đoàn kết phản kháng lại." Quý Thính chậm rãi nói.

Nói xong, cô tạm dừng một chút, khẽ cười: "Đương nhiên, tôi cũng không lý do yêu cầu mọi người mở rộng chính nghĩa, bởi vì tôi phát hiện, có loại người vô cùng ích kỷ, mặc kệ tôi dụng tâm làm bạn tốt với họ, họ cũng sẽ không cảm kích."
Nửa năm trước, những người này không thiếu tìm cô và Thân Đồ Xuyên mượn tập chép, hỏi bài, không nghĩ tới hôm nay vẫn ra vẻ xa lạ như lúc trước, quả thực làm cảm thấy lạnh người.

"Chúng ta vốn dĩ cũng không thân, không phải ở cùng lớp thì là bạn tốt." Phía dưới có người không chịu nổi lời nói của Quý Thính, nhịn không được trả lời về một câu.

Lời này vừa được nói ra, những người khác cũng dăm ba câu nói theo, ý là họ không có lý do gì giúp Thân Đồ Xuyên, thậm chí có người còn nói mình không thích tính cách Thân Đồ Xuyên và Quý Thính, nếu không vì tập chép thì sẽ không ai muốn phản ứng tới hai người.

Ánh mắt Thân Đồ Xuyên trầm xuống, đang muốn đi lên kéo Quý Thính ở bục giảng đi xuống, lại nghe được cô nói: "Giáo sư của lớp chúng ta xem như là đứng đầu trong trường phải không, rõ ràng học sinh trong lớp so với lớp khác cũng không khác biệt nhiều lắm, nhưng mấy thầy cô vẫn có khuynh hướng thiên vị chúng ta, các bạn đoán xem nguyên nhân là gì?"
Quý Thính nói ra những lới này, cả lớp đều yên tĩnh, không biết cô muốn nói gì.

Quý Thính cong cong môi: "Trường chúng ta đã nhiều năm chưa từng có thủ khoa đại học, bộ giáo dục quy định không cho chia lớp theo thành tích, cho nên trường học chỉ có thể tận lực cung cấp tài nguyên dựa trên thành tích từ năm ngoái, các bạn đoán xem, nếu Thân Đồ Xuyên chuyển đi lớp khác thì sẽ như thế nào?"
"...!Cũng sẽ không vì cậu ta mà đổi giáo sư đâu!" Người nói chuyện hơi chột dạ, hiển nhiên cũng hiểu rõ tài nguyên tốt được phân phối là từ đâu mà tới.

Quý Thính ý cười doanh doanh nhìn về phía cậu ta: "Đương nhiên sẽ không, giáo sư chỉ hỏi cậu ta tại sao muốn chuyển lớp, đến lúc cậu ta nói ra tên của cậu, cậu sẽ bị điều đi, trước khi thi đại học vài tháng đột nhiên lại bị đổi giáo sư, kết quả như thế nào cậu hẳn là hiểu rõ."
Người kia lập tức sợ tới mức im tiếng, hiển nhiên cũng minh bạch hậu quả nghiêm trọng là bao nhiêu.

"Cho nên cậu đang uy hiếp cả lớp?" Lý Văn ở phía sau khinh thường.

Quý Thính nhìn về phía Lý Văn, vô tội nghiêng nghiêng đầu: "Đây là uy hiếp chỗ nào, đây chỉ là tận sức đóng góp cho bầu không khí tốt đẹp của cả lớp thôi, tựa như bạn học đặc biệt chán ghét Thân Đồ Xuyên kia, nếu cùng lớp với nhau khẳng định sẽ không được thoải mái, nếu cậu ta chuyển sang lớp khác, không phải sẽ vui vẻ hơn sao?"
Những người khác trong lòng đột nhiên an tĩnh hẳn, Lý Văn trong lòng thật nghẹn, cười nhạo một tiếng: "Tao mới không sợ tụi bây!"
Quý Thính khẽ cười một tiếng, kéo Thân Đồ Xuyên đi về chỗ ngồi.

Những lời uy hiếp này của cô trước khi biến thành hiện thực sẽ không ai để ý tới, cho nên chuyện cô phải làm là làm cho những người này hoàn toàn kinh sợ.

Nếu mỗi người đều không chịu chống lại người bức hiếp người khác, vậy cô sẽ biến những người này thành người bị bức hiếp.

Vào buổi tối, người bạn học luôn mồm ghét Quý Thính và Thân Đồ Xuyên nhất đã bị chuyển sang lớp khác, vì những lớp tốt đã đầy nên cậu ta chỉ có thể chuyển tới lớp có thành tích kém mà giáo sư cũng không nổi tiếng.

Chuyện này có ý nghĩa gì khi sắp thi đại học, không cần nói ra ai cũng biết, những đứa nhóc kia sẽ chỉ biết ngoan ngoãn không dám đối đầu lại.

Lý Văn lại không sợ những chuyện này, dù sao thành tích cậu ta cũng không tốt, đi lớp nào cũng là như nhau, cho nên Lý Văn vẫn tiếp tục nhằm vào Thân Đồ Xuyên, thường hay quăng sách và tập vở của Thân Đồ Xuyên vào thùng rác, ỷ vào không có chứng cứ cậu ta làm mà không kiêng nể gì, ngay cả gậy điện của Quý Thính, cậu ta cũng không sợ.

Đang lúc Quý Thính suy nghĩ nên giáo huấn cậu ta như thế nào thì ngày nọ, trên diễn đàn của trường học đột nhiên tuôn ra một giấy khám bệnh, chỉ ra Lý Văn đã nhiễm bệnh chó dại, yêu cầu cậu ta phải nghỉ học.

Chuyện này làm cho trong trường vô cùng khủng hoảng, học sinh kháng nghị yêu cầu Lý Văn thôi học, chẳng sợ sau đó Lý Văn lấy ra chứng cứ mình không bị nhiễm cũng bị mọi người làm lơ.

Chuyện này Quý Thính vừa thấy liền biết ngay là Thân Đồ Xuyên làm, mà Thân Đồ Xuyên cũng cam chịu, hai người dùng cách của riêng mình biến người làm hại trở thành người bị hại, biến người làm ra bạo lực học đường trở thành đối tượng bị bạo lực học đường.

"Tiểu Xuyên, sao cậu lại xuất sắc đến như vậy?" Nghe được tin Lý Văn bị thôi học, Quý Thính cười nựng mặt Thân Đồ Xuyên.

Thân Đồ Xuyên bình tĩnh nhìn Quý Thính, sau một hồi nhỏ giọng hỏi: "Tôi xuất sắc như vậy, cậu thích tôi sao?"
"Đương nhiên thích!"
Thân Đồ Xuyên ánh mắt lập loè: "Tôi cũng thích cậu.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận