Cứu Vớt Hoàng Tử Hắc Hoá (Cứu Vớt Hoàng Tử Biển Đen)

Editor: Linh

Ôn Ly cùng Trình mỹ nhân ở ngự hoa viên hàn huyên gần nửa giờ đồng hồ về vấn đề chế độ một phu một thê.

Ôn Ly dẫn chứng phong phú, dung quán cổ kim (lấy ví dụ cả ở hiện đại lẫn cổ đại), tình cảm dạt dào trình bày tính khoa học và sự tất yếu của chế độ một phu một thê, cùng lúc chứng minh chế độ chung phu đưa đến bi kịch gia đình, thảm kịch nhân gian.

Sau cùng kết luận là, cùng với ở trong cung một mình trông phòng, không bằng sớm ngày xuất cung gả đi.

Sau khi Trình mỹ nhân nghe Ôn Ly kể lể cùng diễn thuyết hùng hồn, một đôi mắt đẹp chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm Ôn Ly đầy đủ thời gian uống cạn một chén trà.

Ôn Ly cảm thấy, theo ánh mắt này đến phán đoán, đại khái ở trong mắt Trình mỹ nhân, nàng chính là một bệnh thần kinh mới ra lò.

Có điều nàng không quan tâm. Đường Bá Hổ đã từng nói, thế nhân cười ta quá điên, ta cười người kia nhìn không thấu.

Chúng ta không thể quá chú ý ánh mắt thế tục.

Vì thế Ôn Ly bình tĩnh nhìn lại Trình mỹ nhân, trên mặt thậm chí còn mang theo nụ cười ấm áp như gió xuân.

“Nghe Hoàng hậu nói chuyện, thật giống tinh túy thấm vào người, làm người ta được lợi không nhỏ.” Trình mỹ nhân hai mắt một lần nữa đặt lên người Ôn Ly, khóe miệng khẽ nhếch lên đứng dậy cáo từ.

Ôn Ly cũng không có giữ lại, đợi bóng hình xinh đẹp của Trình mỹ nhân biến mất sau ngự hoa viên, Ôn Ly mới mang theo Lục La trở lại cung Trường Nhạc.

Lục La nhịn một đường, cuối cùng vào lúc Ôn Ly thay quần áo hỏi: “Nương nương, chế độ một phu một thê mà người nói, là cái gì vậy?” Cái tên thật mới mẻ, nàng lớn như vậy vẫn là lần đầu nghe nói.

Ôn Ly từ trong gương đồng liếc Lục La một cái, “Ngươi không biết?”

Lục La lắc đầu, thành thật nói: “Không biết.”

Ôn Ly cười từ trước bàn trang điểm đứng lên, “Không biết là được rồi. Phân phó Phương Tiêu truyền lệnh đi, Hoàng thượng đến ngay bây giờ.”

“Vâng.” Tuy rằng vẫn không rõ chế độ một phu một thê trong miệng Hoàng hậu là cái gì, có điều Lục La vẫn dựa theo nương nương phân phó đi truyền lệnh.


Có điều vừa mới đi hai bước, lại bị Ôn Ly sau lưng gọi lại, “Lục La, đối thoại giữa ta và Trình mỹ nhân hôm nay không được nói với ai hết, ngay cả Hồng Nhị cũng không thể nói, biết không?”

Lục La mặc dù không rõ lời này có cái gì không thể nói, có điều Hoàng hậu nương nương đã phân phó như vậy, nàng tự nhiên là phải làm theo.

Trong điện Tử Thần, Lý công công thấy Vệ Anh có chút mệt mỏi dựa vào ghế rồng, lần nữa rót đầy nước vào trong chén trà trống không cho hắn.

“Hoàng thượng.” Lý công công lui sang một bên, nhẹ đặt bình trà trong tay xuống, “Hoàng hậu nương nương hôm nay ở trong ngự hoa viên cùng Trình mỹ nhân hàn huyên nửa canh giờ.”

Vệ Anh chỉ day day mi tâm của mình, nhàn nhạt ừ một tiếng.

Lý công công không chắc một chữ ừ này của Hoàng thượng rốt cục là có ý gì, vì thế cúi đầu tiếp tục nói: “Bởi vì cách quá xa nên không nghe rõ các nàng hàn huyên những gì, có điều không khí nhìn qua còn rất hòa hợp.”

Lý công công nói xong lời này, Hoàng thượng nửa buổi không có phản ứng gì, hắn nhịn, vẫn là nhịn không được, “Hoàng thượng, nô tài luôn cảm thấy, Hoàng hậu nương nương giống như là chuẩn bị làm cái gì đó.”

Vệ Anh buông tay đặt ở trên trán xuống, đứng lên nhìn Lý công công, “Hoàng hậu muốn làm cái gì thì làm là được.”

Lý công công mấp máy môi, biết mình vừa lắm mồm.

Ba ngày sau, Trình mỹ nhân đột nhiên hướng Hoàng hậu nương nuơng thỉnh từ, nói là cam nguyện xuống làm thứ dân, xin Hoàng hậu nương nương ân chuẩn nàng rời cung. Ôn Ly ra vẻ khó xử nghĩ nghĩ, nói việc này còn phải xin phép Hoàng thượng mới được, bảo Trình mỹ nhân đi về trước chờ tin tức.

Trình mỹ nhân không nói gì liền đi trở về, Hoàng thượng đã sớm có ý phân phát hậu cung, nàng không cho rằng mình chủ động thỉnh từ Hoàng thượng còn cự tuyệt.

Nhưng là ngày hôm sau, Vĩnh Hòa cung lại có chuyện lớn xảy ra.

Trình mỹ nhân đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, làm sợ xỉu hai tên tiểu thái giám cùng ba đại cung nữ, trải qua mấy vị thái y cùng nhau chẩn đoán, nhưng cũng không đưa ra được câu trả lời chính xác nguyên nhân nàng ta chết. Có điều căn cứ theo vài vị thái y miêu tả, Ôn Ly phán đoán Trình mỹ nhân đại khái khái là chết do cơ tim tê liệt.

Cơ tim tê liệt chết một người, dù thế nào cũng có chút tế nhị, Ôn Ly đầu tiên liền nhớ tới danh sách những người tử vong.

Sau đó Ôn Ly nhìn chiếc vòng trên cổ tay mình, bên trên vẫn còn bốn gương mặt sáng, Ôn Ly sóng mắt lưu chuyển, Trình mỹ nhân này quả nhiên là NPC hệ thống dùng để mê hoặc người chơi,

Lại một ngày, Giang tiệp dư cung Dục Tú cũng đột nhiên bị cơ tim tê liệt, chết trong tẩm điện của mình.


Trong khoảng thời gian ngắn, trong cung lời đồn đãi nổi lên bốn phía, đều nói là trong cung này xuất hiện vật bẩn, các cung nữ buổi tối ngay cả muốn đi vệ sinh cũng phải tốp năm tốp ba họp thành nhóm mới dám đi.

Ôn Ly chống má ngồi trong cung Trường Nhạc, nghĩ trong hậu cung này quả nhiên có danh sách tử vong.

Tròng mắt nàng lại nhìn thoáng qua vòng ngọc trên cổ tay, lúc này chỉ còn lại ba gương mặt cười.

[Tinh! Hệ thống nhắc nhở, người chơi Giang Tâm Duyệt bỏ mình!]

Thanh âm nhắc nhở có chút chói tai của hệ thống xẹt qua màng nhĩ Ôn Ly, nàng có chút lười biếng xoa xoa lỗ tai mình, “Hệ thống, ngươi có thể khống chế chút âm lượng của mình không?”

[Người chơi, ngươi thay đổi.]

“Ừ, ta cũng cảm thấy dưới sự ảnh hưởng của Hoàng thượng, ta cũng bắt đầu trở nên biến thái.”

[…]

Tự hiểu lấy mình là chuyện tốt, nhưng da mặt dày cũng không tốt. Nhớ ngày đó khi người chơi giết chết Phạm Na Già, tối thiểu vẫn còn có chút động dung, hiện tại bỗng chốc chết hai, nàng một chút lòng trắc ẩn cũng không động, còn trách cứ thanh âm của nó quá lớn!

Con người thật sự là đáng sợ.

“Trong trò chơi người chơi chết cũng không phải sẽ thật sự chết đúng không?”

[Không ở trong phạm vi tuần tra.]

“Được rồi, nếu người chơi ở hiện đại thật sự tử vong, ông chủ công ty của các ngươi bây giờ có tốt không? Cho dù trốn khỏi sự trừng phạt của luật pháp, chẳng lẽ cũng không bị vong hồn của người chơi dây dưa đến chết à?”

[Chúng ta là thế hệ tôn trọng khoa học.]

“Nhưng ngươi cũng không phải người.”


[…]

Mặc kệ hệ thống tôn sùng khoa học hay không, dù sao đám người trong hậu cung này tuyệt đối không tôn trọng, bọn họ thậm chí ngay cả khoa học là gì cũng không biết.

Trong hậu cung liên tiếp chết hai phi tần, có thể nói là người người cảm thấy bất an, tất cả mọi người đều suy đoán người sau chết sẽ là ai. Đặc biệt cung nhân trong cung Trình mỹ nhân và Giang tiệp dư, liên tục mấy ngày làm ác mộng, trong mơ luôn mơ thấy chủ tử mình quay về đòi mạng, nói mình bị chết oang uổng, vì thế trong cung lời đồn đãi ngày càng sâu, còn có người nói chính mình nhìn thấy quỷ hồn của Trình mỹ nhân và Giang tiệp dư.

Ôn Ly cảm thấy, nếu bọn họ thật sự thấy được, đó nhất định là số liệu vẫn chưa được xử lý sạch.

Vì trấn áp lời đồn đại trong cung, những người nói mình có thể nhìn thấy quỷ hồn, tất cả đều bị Hoàng thượng lôi ra giết gà dọa khỉ, vì thế đại gia tuy rằng sợ hãi, nhưng cũng không dám nói loạn gì nữa.

Vệ Anh tuy đã dùng bạo lực trấn áp lời đồn đãi, nhưng là Trình mỹ nhân và Giang tiệp dư chết quá không tự nhiên, trong lòng Vệ Anh vẫn tồn chút lo lắng. Ngược lại không phải lo lắng hai người đến tột cùng là chết như thế nào, mà là lo lắng an nguy của Ôn Ly.

Hắn tự nhiên là không tin quỷ thần, hai người cũng rõ ràng không có bệnh truyền nhiễm gì, nhưng chỉ cần có chút xíu liên quan đến Ôn Ly hắn cũng phải lưu tâm nhiều hơn.

Thái y cũng không tra được gì về cái chết của hai người, Vệ Anh cũng không có ý tra rõ việc này, đối ngoại cũng chỉ tuyên bố hai người mắc bệnh hiểm nghèo đột tử.

Trình mỹ nhân vốn xuất thân thấp hèn, Giang tiệp dư thì do Giang gia thật sự mất đi hậu trường, cho nên tuy rằng đại thần trong triều đều cảm thấy việc này tất có kỳ quái, nhưng lại không có ai đứng ra thay hai người xuất đầu, tóm lại Hoàng thượng nói cái gì thì là cái đó.

Khi Vệ Anh đi đến tẩm điện của Ôn Ly, Ôn Ly vẫn đang chống má ngồi trước bàn trầm tư.

Từ phía sau ôm lấy Ôn Ly, Vệ Anh vùi đầu lên hõm vai Ôn Ly, thật sâu ngửi một cái, “Ly Nhi đang nghĩ gì vậy?”

Ôn Ly quay mặt nghiêng đầu nhìn Vệ Anh, chớp chớp mắt, “Ta đang nghĩ Trình mỹ nhân và Giang tiệp dư là chết như thế nào.”

Vệ Anh cởi bỏ cúc áo trên cổ Ôn Ly, vén cổ áo nàng ra, cúi đầu hôn lên cổ nàng không nói gì.

Ôn Ly ngẩng đầu, hơi thở có chút bất ổn, “Vệ Anh, chàng không có việc gì muốn hỏi ta sao?”

Vệ Anh tay thuần thục trượt vào trong váy áo Ôn Ly, nhẹ nhàng hôn lên khóe miệng nàng, “Ly Nhi muốn nói cái gì ta liền nghe cái đó.”

Cảm giác ngực mình bị sờ, trong lòng Ôn Ly hơi quẫn, như thế này bảo người ta nói chuyện thế nào!

“Vệ Anh, chúng ta có thể tập trung nói chuyện không?” Ôn Ly nhìn quần áo trên người càng ngày càng ít, trong lòng thập phần phiền muộn. Vệ Anh đối thân thể nàng tựa hồ càng ngày càng không muốn xa rời, mỗi lần nhìn thấy nàng đều sẽ giở trò, sau đó cuối cùng phát triển thành thuyền diễn.

[Tinh! Cái này là theo độ hoàn thành nhiệm vụ của người chơi càng cao, lực hấp dẫn đối Hoàng thượng ngày càng trí mạng!]


Ôn Ly cảm thấy cách nói này của hệ thống rất đúng trọng tâm, bởi vì lại tiếp tục chơi nữa, thật sự sẽ trí mạng.

Vệ Anh ôm Ôn Ly vào trong ngực, bàn tay to không ngừng vuốt ve trên da thịt non mịn của nàng, “Nhưng là cũng không quan tâm các nàng chết như thế nào.”

Vệ Anh trả lời làm trong lòng Ôn Ly đột nhiên thấy buồn bực, “Có phải chàng cảm thấy là ta hại chết các nàng không?”

Tay đang không ngừng dao động trên người Ôn Ly của Vệ Anh rốt cục hơi ngừng, “Ly Nhi tại sao phải hại chết các nàng?”

Ôn Ly mím môi, không có trả lời. Vệ Anh xoay người áp Ôn Ly xuống thân, tầng thảm nhung trên giường bay lên mấy cây lông mao mềm mại, khiến Ôn Ly nhịn không được muốn hắt hơi.

Vệ Anh vùi đầu ở bên tai Ôn Ly, thanh âm trầm thấp, “Ly Nhi, trên đời này người ta quan tâm nhất, chỉ có nàng.” Trước bất luận Trình mỹ nhân và Giang tiệp dư có phải do Ôn Ly hại chết hay không, cho dù thật là nàng hại chết, nàng làm như vậy cũng là vì hắn.

Tựa như phía trước Vệ Anh nói với Lý công công, Ôn Ly muốn làm gì thì làm cái đó là được, nàng là Hoàng hậu của hắn, hắn nguyện ý cho nàng tất cả mong muốn.

Ôn Ly nháy nháy con mắt, nhìn người trên thân, “Có thể thêm cả Thang Viên vào không?”

Vệ Anh nhẹ giọng cười, bàn tay to theo cánh tay trắng mịn của Ôn Ly trượt vào lòng bàn tay nàng, cùng nàng mười ngón đan xen, “Không những vậy…. Lại thêm một Nguyên Tiêu đi?”

Ôn Ly nhíu nhíu mày, “Nguyên Tiêu là ai?”

“Đương nhiên là đệ đệ của Thang Viên.”

Ôn Ly: “…”

Hoàng thượng, ngài là đang nói chuyện cười lạnh à?

Có điều Hoàng thượng nói liền làm, rất nhanh liền khí thế ngất trời triển khai hoạt động tạo ra Nguyên Tiêu, vì thế trong tẩm điện trống rỗng, lại là một hồi cờ bay phấp phới.

Ôm Ôn Ly nằm ở trên giường, Vệ Anh có chút mệt mỏi nhắm mắt lại, nhưng tay vẫn chậm rãi du tẩu trên thân thể không mảnh vải của Ôn Ly.

Ôn Ly cánh tay mềm nhũn vòng qua Vệ Anh, đầu tựa vào ngực hắn, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ từ trong lồng ngực hắn truyền tới, “Vệ Anh…”

“Hả?” Vệ Anh lười biếng lên tiếng trả lời, ngay cả mí mắt cũng không nâng một chút.

Thật ra, sự tình là như thế này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận