Cứu Vớt Mỹ Cường Thảm Nam Chủ


Buổi chiều hôm sau, mặt trời đã lặn về hướng tây, những tia nắng rơi xuống, cả thành thị bị bao phủ giữa một vòng ánh hoàng hôn.
Giờ tan học, ‘ông tý’ chạy loạn ở đầu ngõ, các ông bà cụ ngồi chờ ở phía trước đón cháu mình tan học, các bé trai bé gái ngồi ở phía sau, xe trên đường bấm còi không ngừng, khiến cho nhiều người cảm thấy đau nhứt lỗ tai.
Cái tủ gỗ quần áo màu đỏ được đem lên xe tải, xe bắt đầu di chuyển về phía trước, Lâm Ngôn đứng ở bên lề đường, vẫy tay tạm biệt với mấy chú ở xa xa.
Xe đi ngày càng xa, đèn sau xe dần dần biến mất.
Sắc trời cũng nhanh tối dần, đèn đường lần lượt sáng lên, hệ thống nhắc nhở Lâm Ngôn lấy điện thoại ra, hứng thú quan sát hành động của Kỷ gia.
Quả nhiên Kỷ Niên là vẫy ngược của mẹ Kỷ.
Sau khi phát hiện con trai mình có một mặt khác ở đằng sau, mẹ Kỷ chỉ có nửa phần hoảng hốt, nhanh chóng lấy lại tinh thần tiếp tục tẩy trắng, chỉ là lửa này đã đốt lên người các học sinh và giáo viên của trường Kim Minh, không ai nguyện ý cổ vũ cho Kỷ Niên.
Mẹ Kỷ ghi nhớ kỹ Hạ Ninh An và Trình Tu trong lòng, bà dứt khoát lấy phiếu kiểm tra sức khỏe của Kỷ Niên đem lên mạng, cố ý đánh dấu cột kết quả kiểm tra bằng màu đen và đậm.
【Kết quả kiểm tra: Nhầm lẫn kỳ nhạy cảm hỗn loạn của bản thân do vô tình nuốt phải thuốc kích thích tin tức tố.】
Giấy trắng mực đen, bộ xã giao Kỷ gia mượn lý do này đẩy hết tất cả lên người hạ thuốc, cho rằng Kỷ Niên chỉ là bị tính kế, đều do người ở đằng sau có động cơ kín đáo.
Dư luận xôn xao, thuốc kích thích tin tức tố là dược phẩm trái phép, một khi điều tra ra ai đã mua bán trái phép, thì sẽ bị đưa vào cục cảnh sát.
Các cư dân mạng tỏ ra nghi ngờ, nhưng trên kết quả kiểm tra có đóng dấu, kết quả do bệnh viện Nhân Dân số 1 cấp, cũng không thể nghi ngờ là dàn dựng được.
Đúng lúc này, có một đại lão của con đường đặc thù im lặng xuất hiện, vứt một chuỗi chứng cứ.
Các cư dân mạng khiếp sợ phát hiện rằng —— thuốc kích thích tin tức tố, vậy mà mẹ nó là do chính Kỷ Niên mua!
Thật là xem công chúng thành đứa ngốc mà lừa.
Kỷ Niên rất cẩn thận, dùng tài khoản giả và danh tính giả, nhưng khi các đại lão tìm hiểu kỹ nguồn gốc, phát hiện là từ tài khoản giả đến ‘công ty đầu tư Thông Thiên’, vòng đi vòng lại, mẹ nó vẫn là do Kỷ Niên tự tạo nghiệt.
Dùng danh tính giả mua thuốc kích thích tin tức tố, cuối cùng lại bị dùng lên người chính mình, đây không xứng đáng sao?
Không chỉ xứng đáng, mà còn rất hả hê.
Mấy ngày nay các cư dân mạng ăn dưa, một ngày so với một ngày lại càng lớn hơn, thậm chí còn liên quan đến nhau, toàn ánh mắt của cư dân mạng khắp Hoa Hạ đều tập trung lên Kỷ gia, kháng nghị có kháng nghị, chế giễu cũng có, đưa tin, theo dõi, xem trò vui.
Trong nhất thời Kỷ gia đã ‘nổi bật vô cùng’.
Trở thành đệ nhất gia tộc ở Hoa Hạ danh xứng với thật.

Kỷ Niên vừa mới xuất viện, thì biết áo choàng của mình bị lột sạch, mua bán trái phép thuốc kích thích tin tức tố cũng bị một cư dân mạng có quyền lực vạch trần, gã tức giận, còn bị cha Kỷ chỉ vào mũi mắng chửi một phen, lại ngất tiếp.
Trước khi gã xảy ra chuyện, Trình Tu và Hạ Ninh An vẫn luôn la hét đòi gặp gã cũng không thèm để ý, họ bây giờ vẫn còn ngơ ngác, không tin được cái người miệng lưỡi chanh chua kia tròng video vậy mà là Kỷ Niên.
Hình tượng Kỷ Niên cẩn thận dựng lên hoàn toàn tan biến, quá trình tìm hung thủ hạ thuốc cũng thật chậm rãi.
Trong trường một là không có camera, hai là không có nhân chứng vật chứng, người của sở giáo dục biết được tình hình, liền tức giận đem sự việc về trình báo, cái trường Kim Minh này cũng hoàn toàn nổi tiếng.
Hiệu trưởng phải chịu trách nhiệm, các giáo viên sẽ bị xử phạt, các học sinh cảm thấy bất an, sợ hãi thấy người xa lạ liền trốn.
Mỗi ngày có mười mấy nhà báo đứng chặn trước cửa trường, 24/24 các phóng viên đã phát sóng trực tiếp về tình hình của trường Kim Minh, kèm theo lời giải thích.

Trường Kim Minh cùng ba nhà Kỷ, Trình, Hạ đã trở thành đồ ăn được hoan nghênh nhất của người dân.
Một cuộc thanh trừ lớn của các thế lực bao trùm bầu trời ở trường Kim Minh, những đám mây u ám tượng trưng cho vận khí của nam chủ bị cướp đoạt mà mắt thường không thể nhìn thấy, cuối cùng cũng tan đi một chút.
Mây tan mưa tạnh, sau cơn mưa trời lại sáng.
Thế giới đã dần trở về bình thường, nhưng cũng đã bắt đầu bước đầu tiên.
Lâm Ngôn hài lòng và like cho những bình luận mắng chửi Kỷ Niên là lớn gan gây loạn, dựa vào đèn đường lạnh lẽo, mặt mày vui vẻ.
Hệ thống thấy vậy, nhắc nhở: “Ký chủ, người không thể đều xử lý giúp nam chủ, nếu muốn thế giới này trở về bình thường, nam chủ cần phải tự mình nỗ lực vươn lên.”
Lâm Ngôn thân là người đến từ bên ngoài, việc nên làm là trợ giúp nam chủ quật khởi.
Cuối cùng chờ sau khi Lâm Ngôn hoàn thành nhiệm vụ rời đi, vẫn là do nam chủ duy trì vận hành thế giới này.
Lâm Ngôn lần đầu tiên tiếp xúc với loại nhiệm vụ cứu vớt này, đối với quá trình này cũng không quen thuộc, cậu lắng nghe chỉ giáo cẩn thận: “Ý của ngươi là, tôi làm thì là tôi làm, không có liên quan gì đến nam chủ?”
“Đúng vậy, nếu như nam chủ không có quyết tâm trỗi dậy, sau khi người rời đi, thế giới này sẽ lại chịu kẻ ngoại lai đến cướp đoạt đánh vào, vẫn là sẽ có vấn đề.

Chỉ khi nam chủ chân chính cầm lấy vận khí thế giới, không bị ngoại giới ảnh hưởng, thì thế giới này mới tính là được tái sinh thành công.”
“Như vậy à……” Lâm Ngôn trầm tư.
Cậu ở dưới lầu hóng gió lạnh một chút, đến khi tay chân lộ ra ngoài đều bị thổi lạnh thì cậu mới lên lầu.

Vé xe buýt rời khỏi kinh thành là 6 giờ sáng mai.
Cậu lên lầu, đẩy cửa phòng ra, phòng cho thuê đã trở nên trống rỗng, Kỷ Vọng đứng giữa căn phòng, Kỷ Vọng nghe thấy tiếng quay người lại.
Hắn mặc một chiếc áo thun chữ T màu trắng to rộng, dáng người thon gầy, quần xà lỏn có hơi chặt, cạnh chân có hai chiếc hành lý chất đống, đều tạm mua ở chợ đồ cũ.
“Ca, nghỉ ngơi một chút đi”, Lâm Ngôn duỗi người, vạt áo thun bay lên trên một chút, lộ ra một phần nhỏ vòng eo trắng nõn thon gầy, cậu lấy điện thoại ra, nhìn đồng hồ, “Đã gần 7 giờ rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi.”
Gần đó có một tiệm cơm nhỏ, Lâm Ngôn tìm thấy quán mì sợi Lan Châu, tiệm mì có rất nhiều người, vô cùng náo nhiệt, trước cửa dựng một biểu báo là không được phép uống rượu khi vào quán.
Hai tô mì sợi lớn, kèm một tô mì sợi nữa mới chỉ có giá mười sáu đồng.
Trong tiệm mì sợi sáng sủa, điều hoà nhẹ nhàng thổi, các công nhân mới tan tầm từ công trường ngồi cách mấy bàn đang xem điện thoại, thỉnh thoảng trò chuyện về sinh hoạt, con cái.
Từ mấu chốt xuất hiện trên bản tin trong đài truyền hình địa phương, là tin tức nóng nhất gần đây trong xã hội.
Hai tô mì sợi được bưng lên, trên mặt được rải hành, rau thơm, Lâm Ngôn bỏ thêm chút giấm, đưa mắt nhìn TV, nghe phóng viên trong TV nói: “Hôm nay, sự việc khiến cho dư luận xôn xao của Kỷ gia đã hạ màn, cơ quan thu thuế vào sáng nay đã đến Kỷ thị, tiến hành kiểm ra vụ thuế, sở công thương cũng đã tiến hành kiểm tra doanh nghiệp do Kỷ giá điều hành, sở y tế cũng tiến hành kiểm tra vào 15:37 chiều nay……”
Tiệm mì sợi tức khắc trở nên ầm ĩ.

“Này, chuyện này xử lý nhanh như vậy à? Tôi còn tưởng là lại sẽ kéo dài thêm một tháng hai tháng nữa cơ.”
“Tôi nghe nói chuyện này bây giờ đã trở thành chuyện lớn, hơn nữa còn liên quan đến vấn đề kỳ thị thân phận…… Nghe nói Kỷ gia đó, hiện tại nhận một tràn kiện tụng.”
“Đáng đời, một đứa trẻ ngoan không đi học, một hai phải bắt nạt người khác, này đúng thật là đáng bị đánh ha? Nếu đây là con của tôi, thì tôi sẽ đánh gãy chân nó, anh nói xem, cái trường này sao lại như thế? Kiểu này thì ai còn dám đem con cái đến học.”
“Đúng thật là, quá ghê tởm, hồi trước tôi còn cảm thấy thầy giáo trường Kim Minh có kinh nghiệm, là trường cấp 3 tốt nhất, hiện tại nghĩ lại, thì có cái gì tốt đâu, giáo viên không ra giáo viên, học sinh không ra học sinh, hừ, tôi nghe đều thật đáng sợ.”
“Kỷ gia kia mới không phải thứ tốt lành gì, nhận nuôi con cái của người khác, lúc đứa nhỏ năm tuổi thì đã xoá tên người đuổi ta ra khỏi sổ hộ khẩu, kết quả còn lợi dụng thân phận của người ta để trục lợi…… Tôi chưa từng thấy qua công ty nào tồi tệ như công ty này, về sau vật dụng do nhà bọn họ sản xuất tôi đều không sử dụng.”
“Đúng vậy, nên để cho bọn họ nếm mùi đau khổ! Họ sử dụng con cái của người dân chúng ta thành công cụ mà dùng, thật không biết xấu hổ, phi!”
“Ay, anh đừng có phi, đều phi vào chén tôi hết rồi này”, công nhân kia chậc một tiếng, trừng nhân viên phục vụ: “Ăn cơm thì ăn cơm, miệng cũng không rãnh.”
……
Hai người không nói gì nữa, nhưng người ở gần đó đều có thể nghe được.

Khói trong tô mì bóc lên hầm hập.
Khói bay lượn lờ, hoà quyện với mùi hương của đồ ăn.
Kỷ Vọng im lặng rũ mắt xuống, mái tóc dài trên trán rũ xuống che đi gương mặt hắn, xương ngón tay thon dài của hắn nắm chặt đôi đũa, kẹp sợi mì dai lên, cắn thử một miếng.
So với hương vị do a di của Kỷ gia làm khác nhau hoàn toàn.
Không có nước dùng, không có thịt tôm thịt của, không có chú trọng tỷ lệ nguyên liệu, chỉ có hơi thở pháo hoa nồng đậm nhân gian.
Lông mì đột nhiên run lên, hắn hơi liếc mắt lên, đôi mắt đen nhánh xuyên qua khói bóc lên nghi ngút nhìn cậu, người vừa chớp mắt nhìn hắn.
Bóng đèn chiếu xuống ánh sáng trong trẻo, nước da của Lâm Ngôn vốn đã trắng, cậu ngồi thoải mái trong quán tràn ngập dầu mỡ, đôi chân thon dài thẳng tấp nhón trên mặt đất, đôi mắt đen nhánh trong sáng nheo lại, liền lộ ra sự tà mị biếng nhác.
“Ca, anh có nghe thấy không?” Cậu nhỏ giọng, giấu đi nụ cười, “Kỷ gia đã xảy ra chuyện rồi.”
Kỷ Vọng lẳng lặng nhìn cậu.
Khắp nơi đều ồn ào náo nhiệt, nhóm công nhân ầm ĩ thảo luận, người dẫn chương trình trên TV vẫn nghiêm tranh nói, mấy đứa trẻ nghịch ngợm ngoài cửa bị ba mẹ xách về nhà.
Các loại âm thanh khác nhau lọt vào lỗ tai, ngón tay hắn không tự giác siết chặt lại, ánh mắt ôn hoà bình tĩnh tập trung nhìn Lâm Ngôn.
Lâm Ngôn không nhận ra, cậu cầm tô lên và uống một ngụm canh đầy thỏa mãn: “Đáng lắm, ai biểu bọn họ mỗi ngày đều làm bộ làm tịch, anh xem, bây giờ họ đã nhận báo ứng rồi.”
Kỷ Vọng là người có tư cách để nghe.
Hắn gật đầu, như thể là việc ăn cơm và nghe Lâm Ngôn nói chuyện không thể thực hiện cùng một lúc, Lâm Ngôn ngạc nhiên nhắc nhở, thì hắn mới tiếp tục ăn mì.
Nhưng chỉ cần Lâm Ngôn vừa nói, hắn sẽ lại dừng đũa lại, đôi mắt đen trầm tĩnh mịch nhìn qua, cách một tầng khói, cực kì ngoan ngoãn.
Lâm Ngôn nói: “Kỷ gia đã loạn lên, trường học cũng loạn lên không kém, đây là thời cơ tốt nhất để chúng ta rời đi.

Ca, lúc trước tôi nói tôi muốn mang anh đi, anh còn nhớ không?”
Kỷ Vọng gật đầu.
Lâm Ngôn ngước lên nhìn hắn: “Tôi nói tôi sẽ mang anh đi, không chỉ đưa anh rời khỏi trường học, tôi còn muốn đưa anh rời khỏi kinh thành, chúng ta đến nơi khác, bắt đầu lại từ đầu.

Anh xem, ở trường anh bị người khác bắt nạt, tôi ở trường cũng bị bắt nạt, hai người chúng ta, nên chúng ta rời khỏi đây nha!”
“Có câu nói rất đúng, cái kia…… Ừ, ba, ba mươi năm ——” Lâm Ngôn thẹn thùng nhắm mắt lại, cố gắng đè sự xấu hổ trong lòng xuống, tập trung đủ dũng khí, đập bàn, dõng dạc hùng hổ nói: “Ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, chớ khinh thường thiếu niên nghèo!”
Đáng thương là Kỷ Vọng không thể nói được, bàn cơm vẫn yên tĩnh như cũ, Lâm Ngôn còn tiếp tục động viên.

“Đây là nói hai chúng ta.

Tôi ra tiền, anh xuất lực, chờ sau khi hai ta vinh quang trở về, chẳng phải những người coi thường chúng ta bây giờ sau này sẽ ngưỡng mộ chúng ta sao?” Lâm Ngôn nói.
Kỷ Vọng trầm mặc đưa cho cậu ly nước, Lâm Ngôn vừa lúc có chút khát nước, nhấp miếng nước, tiếp tục nói: “Tôi hiện tại đã lên kế hoạch đầu tiên, nếu như hai ta muốn hoàn thành bước đầu tích lũy vốn, thật sự rất khó, nhưng mà, đường thì phải đi từng bước một, cơm thì phải ăn từng miếng một, chỉ cần biết nắm bắt thời cơ, thì chúng ta vẫn còn có cơ hội vươn lên!”
“Cơ hội ở phía nam có rất nhiều, chúng ta đều là người thành niên, đầu tiên từ một công ty nhỏ xây lên, nếu thật sự không được thì trước tiên đi học, học nghề, đều là bước đầu tiên tích lũy vốn.

Đặc biệt là hai người còn trẻ như chúng ta, ăn ý như vậy, lần đầu gặp đã thân như vậy, đúng là anh em khác cha khác mẹ! Nếu không cùng nhau tiến bộ, đây không phải là khiến cả hai xấu hổ sao!”
Kỷ Vọng vẫn im lặng chăm chú nhìn cậu.
Lâm Ngôn chậm rãi thở ra, nụ cười càng thêm nhiệt tình, cậu chớp chớp mắt, nói một tràng lời nói trải đường trước, cuối cùng cũng tiến vào chủ đề chính.
“Vậy nên…… Ca, anh có muốn cùng tôi rời khỏi đây?”
Đã vẽ ra cái bánh lớn như vậy, Kỷ Vọng thật sự sẽ không động tâm sao?
Lâm Ngôn chớp mắt thêm lần nữa, thập phần không có lương tâm nói: “Anh không nói gì thì tôi xem như là anh đồng ý rồi đó nha.”
Kỷ Vọng quấy mì sợi, nghe vậy trong mắt lộ ra một tia ý cười.

Hắn gật gật đầu, liền ở Lâm Ngôn thở phào nhẹ nhõm khi, hắn nỗ lực mở miệng ra, giọng nói phát ra quái dị, vẩn đục một thanh âm.
Kỷ Vọng cuốn cọng mì sợi, nghe thế thì trong mắt lộ ra một tia ý cười.

Hắn gật đầu, khi Lâm Ngôn vừa thở phào nhẹ nhõm, hắn cố gắng mở miệng ra, một âm thanh trầm đục có chút kì quái phát ra từ cổ họng hắn.
“…… Ừ.” Hắn nghiêm túc nói.
Không phải là cam chịu, mà là thật sự đồng ý.
Lâm Ngôn sửng sốt.
Kỷ Vọng cúi đầu tiếp tục ăn mì, làn khói mơ hồ che đi khuôn mặt của hắn, nhưng không che đi khí chất xa cách lãnh đạm của hắn.
Lâm Ngôn nhìn chằm chằm hắn, nhịn không được cười rộ lên, cậu bây giờ mới phát hiện ra là, cái người Kỷ Vọng này…… Thật sự rất có ý tứ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận